Chương 98: Đừng khinh thường Trân Trứ
Chương 98: Đừng khinh thường Trân TrứChương 98: Đừng khinh thường Trân Trứ
Trần Trứ chỉ thuận tiện hỏi Trịnh Cự một câu.
Trịnh Cự cũng thoải mái đồng ý.
Thế là, bộ tuyên truyền thuộc hội học sinh được tuyển thêm hai người nữa. Đây chẳng phải biên chế chính quy, nên không cần ban tổ chức mở cuộc họp, rồi mới đưa ra quyết định.
Nhưng chuyện này đối với Đỗ Tu là chuyện vô cùng kinh khủng, bởi nó vượt qua năng lực của bản thân.
Lúc này, Trần Trứ trong lòng anh ta, chẳng khác gì giá cổ phiệu đột nhiên tăng vọt.
Thật ra, thứ mà Trân Trứ muốn chính là đạt hiệu quả vượt trội kiểu này.
Mình chỉ cần làm chơi bời, cũng là chuyện mà người khác không thể nào làm được.
Có điều, Trần Trứ sẽ không cố tình sắp xếp người đi vào, miễn cho việc Đỗ Tu và Ngải Văn Đào tưởng rằng mình sẽ lấy thế ép người ở bộ tuyên truyền, chuẩn bị đá đít ba vị bộ trưởng.
Làm thế có phần thể hiện thái quá.
À, cũng không thể nói đây là ép người quá đáng, thể hiện quá đáng được, bởi vì cái địa phương này quá nhỏ nên không thể dùng khái niệm đó được.
Dù sao, Trân Trứ đã giúp kiếm về thêm hai vị trí, phô bày một chút mối quan hệ của mình, sau đó hắn lại trở vê phòng làm việc nhỏ kia của mình.
Trong tất cả quá trình, người hạnh phúc nhất vô tình lại chính là Dương Cẩm Tường.
Bởi vì, trước mặt Biện Tiểu Liễu cậu ta nhận được tán thưởng, còn người chịu tội và xin lỗi lại là Ngải Văn Đào.
Mà Ngải Văn Đào vì muốn giữ gìn mặt mũi, nên tất nhiên không kể ra chuyện đi xin lỗi Trân Trứ rồi.
Chớp mắt, đã đến ngày hội học sinh của trường tiến hành phỏng vấn tuyển người chính thức.
Bộ tuyên truyền phỏng vấn vào giữa trưa, nên sau khi tan học Lưu Kỳ Minh hẹn Trần Trứ đi cùng.
Lúc trước, Lưu lão đại nghe nói bộ tuyên truyền được tuyển 4 người lên thành 6 người, thì lập tức nghĩ đến Trần Trứ có cơ hội tiến vào.
Cho nên, cậu ta trước mặt Đỗ Tu lo lắng đề cử, nếu đã được tuyển thêm hai người, có thể cho Trân Trứ một vị trí được không?
Khi đó, cậu ta bỗng thấy sắc mặt Đỗ Tu vô cùng phức tạp, im lặng thật lâu, cuối cùng mới ngập ngừng nói ra một chữ: “Được.' "Lão đại, trưa nay tao có chút việc.
Trân Trứ nói: "Muộn một chút mới đến được."
Mấy ngày trước, hắn đã đưa văn kiện đề xuất kia cho Kỳ Chính rồi, lão Kỳ xem xong thì khen ngợi không dứt miệng. Sau đó, ông mời Trần Trứ hỗ trợ hoàn thiện một phần văn kiện khác đã khá lâu rồi mà chưa hoàn thiện.
Khoa quản lý dự toán thật sự quá bận rộn. Trước đó ông còn không có cả thời gian viết tổng kết cho phòng, lẫn cho bản thân.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mình kiếm được một trợ thủ đắc lực. Nên đêm về, Kỳ Chính ngủ đã không còn hiện tượng đột nhiên tỉnh dậy, nhớ ra mình còn một bài tổng kết chưa viết xong.
Cùng lúc đó, lão lãnh đạo Uông Quý lại có một phần bản thảo viết tay cần in ra và phải giao lại cho ông buổi chiều nay.
Đối mặt với hai nhiệm vụ mới, Trần Trứ vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Con người ai cũng có tính trơ. Thêm một thời gian nữa, khi hai người này đã quá quen thuộc với công văn chỉnh tê, chuẩn quy phạm, đó cũng là lúc Trân Trứ bắt đầu tính tiền.
Khi đó, thỉnh thoảng mình đưa ra một yêu cầu nhỏ, thì trưởng phòng Uông và khoa trưởng Kỳ sẽ thoải mái đồng ý thôi.
Có điều, Lưu Kỳ Minh đâu biết chuyện này, nên còn tận tình khuyên bảo Trần Trứ: "Lãnh đạo đoàn ủy tốt bụng tăng thêm hai người, tao cũng mặt dày đến xin bộ trưởng Đỗ cho mày. Mày có thể quý trọng cơ hội này được không?”
"Tao sẽ cố hết sức."
Trân Trứ mỉm cười, nhưng vẫn là câu nói kia: 'Cố gắng hết sức có thể."
"Mịa/
Lưu lão đại tức giận: “Tùy mày, mày thích làm gì thì làm.”
Lưu Kỳ Minh thở phì phò đi phỏng vấn. Nhưng cậu ta còn chưa ra khỏi cửa, đã nghe Trần Trứ phía sau lưng hỏi: "Mày có nghĩ đến việc trở thành bộ trưởng bộ tuyên truyền?”
Trong phòng không có người khác, cho nên Lưu Kỳ Minh nói thẳng: "Tất nhiên là muốn rồi, con người ai chẳng muốn tiến bộ. Nhưng việc này tao có thể muốn là được sao? Hay mày nói là được?”
"Không thể."
Trân Trứ mỉm cười: "Mày đi phỏng vấn trước đi, tao làm xong việc sẽ qua ngay."
Lưu Kỳ Minh tới phòng phỏng vấn, đã nhìn thấy bộ trưởng Đỗ Tu, phó bộ trưởng Ngải Văn Đào và Nghê Khả Hân đang ngồi phía dưới, còn trên sân khấu là lần lượt những sinh viên năm nhất lên phát biểu.
Thực ra, nam sinh tuyển vào đã đủ, hiện tại chỉ cần tuyển thêm hai nữ sinh nữa là được, bởi vì Nghê Khả Hân đã đề cử một sinh viên đại học năm nhất tên là Nghiêm Nhị rồi.
Đỗ Tu nhìn thấy Lưu Kỳ Minh thì vẫy tay gọi lại: "Trân Trứ không đi cùng em tới đây sao?”
Lưu Kỳ Minh mắng thầm trong lòng, con lợn lão Lục này, chẳng biết kiếp trước mình nợ nó cái gì, mà bây giờ toàn phải đi chùi đít.
"Phụ đạo viên tìm cậu ấy có việc gấp ạ."
Lưu Kỳ Minh nói dối giúp Trân Trứ.
Đỗ Tu a một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Lưu lão đại lo lắng Trân Trứ đến muộn sẽ khiến mấy vị lãnh đạo ở đây khó chịu, nên cố nói thêm câu nữa: "Trân Trứ nói đi một chút rồi tới ngay."
Ngải Văn Đào có chút mất kiên nhẫn, vẫy tay nói: "Được rồi, chúng tôi biết rồi, cậu về ghế sau ngồi đi."
"Hỏng rồi."
Lưu Kỳ Minh nghĩ thầm, Ngải Văn Đào vốn không thích Trần Trứ, kể cả Trần Trứ có thể vào trong bộ, cũng sẽ bị tên này chèn ép đây.
Ngồi bên cạnh cậu ta còn có hai người đã đi cửa sau là Nghiêm Nhị và Dương Câm Tường. Có điều, bên cạnh Dương Cẩm Tường còn có một cô gái, trông khá xinh đẹp.
Lưu Kỳ Minh nhìn thêm lần nữa. Cậu ta nghĩ thâm, cô gái này mà học ở lớp mình chắc chắn đạt được danh hiệu hoa khôi lớp, còn nếu có thể tiến vào bộ tuyên truyền, có thể thường xuyên ngắm nhìn cũng tốt.
Kết quả không phụ lòng mong mỏi của mọi người.
Cô gái xinh đẹp kia chọn một thời cơ thích hợp, bèn từ từ bước lên bục giảng, mỉm cười nói: "Chào học trưởng, học tỷ, em là Biện Tiểu Liễu, đang học ở học viện Ngoại Ngữ...
Trong lúc cô đang giới thiệu, Dương Cầm Tường âm thầm đến sau lưng ba vị giám khảo.
"Bộ trưởng Đỗ, bộ trưởng Ngải, bộ trưởng Nghê."
Dương Cẩm Tường cố ý nói: "Biện Tiểu Liễu là bạn cùng lớp cấp 2 của em."
Sau khi Dương Cẩm Tường nghe nói bộ tuyên truyền được tuyển thêm hai người, thì lập tức báo chuyện này cho Biện Tiểu Liễu, hi vọng cô có thể đến phỏng vấn, đồng thời cam đoan sẽ chào hỏi với mấy bị bộ trường kia giúp cô.
Đây chính là nguyên nhân Biện Tiểu Liễu có mặt ở đây ngày hôm nay.
Đỗ Tu nhíu mày, anh ta không thích người như Dương Cẩm Tường. Với lại, cậu mà cũng có thể giới thiệu người khác sao, vậy chúng tôi ngồi đây làm gì? Thế nhưng, Ngải Văn Đào đẩy nhẹ cánh tay Đỗ Tu, nhỏ giọng nói: "Trần Trứ... Hình như mấy người này học cùng lớp với nhau."
Đỗ Tu nghe được câu này, thì trong lòng như có một dòng điện truyền qua, nên lập tức hỏi Dương Cẩm Tường: "Cô gái này cũng là bạn cùng lớp với Trần Trứ?"
Dương Cẩm Tưởng không hiểu rõ, vì sao lúc này lại nhắc đến Trần Trứ, cậu ta có quan hệ gì chứ?
Có điều, Đỗ Tu đã hỏi, Dương Cầm Tường cũng không dám không trả lời, chỉ đành nói: "Đúng, cô ấy ngôi cùng bàn với Trần Trứ.'
Đỗ Tu và Ngải Văn Đào nhìn nhau.
Sau khi, Dương Cẩm Tường rời đi. Ngải Văn Đào ngó qua, dùng tay che miệng hỏi: "Nhận không?"
Đỗ Tu nghĩ một chút, rồi trả lời chắc nịch: "Có."
Ngải Văn Đào đã hiểu. Dù sao, đây cũng là bạn cùng bàn cấp hai, dáng người Biện Tiểu Liễu khá được. Điều ngạc nhiên này, chắc hắn đủ khiến Trần Trứ hài lòng chứ?
"Bộ trưởng Đỗ."
Lúc này, Ngải Văn Đào muốn nói chuyện luyên thuyên nên hỏi: "Tôi cũng có một bạn ngồi cùng bàn cấp hai, năm đó còn tạo ra một chuyện tình cảm mơ hồ của tuổi thanh xuân đấy. Còn anh thì sao?"
Đỗ Tu liếc nhìn Ngải Văn Đào: "Con mẹ nó, tôi ngồi cùng bạn nam."
Trên bục giảng, Biện Tiểu Liễu đã kết thúc bài giới thiệu, sau đó cố nặn ra nụ cười ngọt ngào đáng yêu nhất có thể, rồi trở vê ngồi vào chỗ của mình.
Dương Cẩm Tường lập tức tranh công: "Mình đã nói với mấy bộ trưởng rồi, cậu sẽ được nhận thôi."
"Đúng không? Cám ơn cậu...'
Biện Tiểu Liễu cảm ơn mà nhạt như nước ốc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ngó nghiêng: "Trân Trứ còn chưa tới sao?"
"Khả năng cậu ta đến muộn."
Dương Cẩm Tường thoải mái nói: "Loại người này thật sự không có khái niệm thời gian. Lần trước, cậu ta đã bị bộ trưởng Ngải phê bình một lần rồi, không ngờ chứng nào tật đấy. Nếu mình là bộ trưởng Đỗ, sẽ lập tức đá cậu ta đi ngay."
"Ha ha."
Biện Tiểu Liễu cười hai tiếng, sau đó mắt bỗng nhiên sáng lên hỏi: "Trước đó, cậu có nói, kể cả Trần Trứ được nhận vào bộ tuyên truyền thì cũng là loại chân chạy vặt, địa vị thấp nhất. Vậy sau này, mình cũng có thể sai bảo cậu ta làm việc chứ?"
"Không thành vấn đề." Dương Cẩm Tường khẳng định nói: "Nếu như không phải đột nhiên đoàn ủy cho tuyển thêm hai người nữa, chắc chắn Trân Trứ sẽ không được tuyển vào bộ, nên sau đó có việc nặng nhọc gì cứ giao cho cậu ta là được.
Lúc này, Biện Tiểu Liễu mới hài lòng gật đầu.
Có điều, cho đến khi phỏng vấn kết thúc, mà Trần Trứ vẫn chưa xuất hiện.
Lưu Kỳ Minh đã gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng Trần Trứ đều bảo đang bận.
Nhưng Đỗ Tu nghe thấy Lưu Kỳ Minh thúc giục thì lên tiếng nhắc nhở: "Được rồi, nếu cậu ấy bận cũng đừng quấy rây."
"Quấy rây?"
Lưu Kỳ Minh giật mình.
Một sinh viên đại học năm ba, một vị bộ trưởng trong hội học sinh, lại bảo không nên quấy rầy' một đàn em sinh viên năm nhất, từ này chắc dùng để châm chọc.
Môi Lưu lão đại giật giật, sau đó lại giải thích với Đỗ Tu lần nữa: "Bộ trưởng Đỗ, Trần Trứ có việc thật...
"Tôi biết rồi."
Đỗ Tu không để ý, chỉ nói lời thật lòng. Kể cả Trần Trứ lười không muốn đến phỏng vấn, chẳng lẽ bộ tuyên truyền không nhận nữa?
Đêm về, trong ký túc xá, Lưu Kỳ Minh tức giận nói Trân Trứ không đúng giờ, may là bộ trưởng Đỗ không chấp nhặt chuyện nhỏ này.
Cuối cùng, bộ tuyên truyền đã thông báo danh sách trúng tuyển. Không có gì bất ngờ xảy ra là: Lưu Kỳ Minh, Trân Trứ, Dương Cẩm Tường, Nghiêm Nhị, Giang Vận và Biện Tiểu Liễu.
"Giang Vận tỏ ra là người có năng lực mạnh, nên được ba bộ trưởng nhất trí tán thưởng, còn Biện Tiểu Liễu hình như là bạn cùng lớp cấp ba với mày thì phải."
Lưu Kỳ Minh nói.
"AI?"
Trân Trứ ngạc nhiên.
"Biện Tiểu Liễu đấy."
Lưu Kỳ Minh mỉm cười: "Dáng người của cô ấy cũng được, nghe Dương Cẩm Tường nói là bạn cùng lớp cấp hai với cậu ta, nên chắc cũng là bạn cùng lớp với mày."
"Vãi....
Trân Trứ nghĩ thầm, không ngờ hai vị trí mà mình xin thêm, lại có một ví trị cho Biện Tiểu Liễu, chuyện này cũng trùng hợp thật đấy.
Mà hình như cô ấy có chút hiểu lầm gì đó với mình. Nhưng, cũng may mình sẽ không thường xuyên đến bộ, nên cơ hội giao tiếp với nhau sẽ không nhiều.
Trân Trứ sẽ không dùng quan hệ của mình đá Biện Tiểu Liễu đi, bởi vì ngay cả Dương Cẩm Tường hắn còn chẳng quan tâm, nói gì tới Biện Tiểu Liễu.
Ba ngày sau, khi thành viên bộ tuyên truyền đã gần như hoàn chỉnh, bộ trưởng Đỗ Tu tự mình gọi điện cho Trần Trứ, hi vọng hắn có thể đến ăn một bữa, để mọi người trong bộ làm quen với nhau.
Đỗ Tu đã nói đến như vậy, nên Trần Trứ cam đoan hôm đó nhất định sẽ có mặt.
Có điều, chiều hôm nay, Kỳ Chính cố tình gọi Trần Trứ đến để sắp xếp lại bàn làm việc của ông.
Điều này chứng minh Kỳ Chính lại tín nhiệm hắn thêm một bước nữa, nên Trần Trứ chỉ có thể chọn chuyện quan trọng hơn mà làm.
Trong một phòng ăn của nhà hàng, ba bộ trưởng và 5 thành viên mới của bộ tuyên truyên đang ngồi quây quần trên một cái bàn. Mọi người đang ngồi nói chuyện chém gió với nhau.
Biện Tiểu Liễu đang mặc bộ trang phục lộng lẫy lại phát hiện Trần Trứ còn chưa đến. Cô nhếch bờ môi đỏ mọng nói với Dương Cẩm Tường: "Trần Trứ lại đến muộn, cậu nên lợi dụng tình huống này, để mọi người càng thêm căm ghét thói xấu này mới được."
Cũng không biết tại sao, hôm nay Dương Cẩm Tường đã không còn dáng vẻ tinh thần phấn chấn giống mấy hôm trước nữa, giống như quả cà tím bị sương bao bọc.
"Tiểu Liễu."
Cậu ta ấp úng nói với Biện Tiểu Liễu: "Khả năng tình huống có thay đổi. Trần Trứ... không giống như những gì chúng ta tưởng tượng."
"Có ý gì?"
Đột nhiên Biện Tiểu Liễu có cảm giác không ổn lắm.
"Vừa rồi, bộ trưởng Ngải tìm mình nói chuyện. Anh ấy nói đoàn ủy cho bộ tuyên truyền thêm hai người, thật ra là do Trần Trứ hỗ trợ xin được."
Nét mặt Dương Cẩm Tường thực sự khó coi, đang chỉ vào vị trí ghế ngồi chủ bàn nói: "Mình phát hiện, Trân Trứ không tới, nên mấy người bọn họ còn không dám gọi đồ ăn. Còn vị trí kia giống như để dành cho Trần Trứ... Sao mà lần này khác hoàn toàn lần trước vậy? Lần trước Trần Trứu đến trễ, mọi người đều có thể ăn ngon lành mà?”
"Cái gì?
Biện Tiểu Liễu từng nghĩ, mình vào hội học sinh ngoài trừ muốn tìm kiếm mấy vị học trưởng giỏi giang, thì cô còn muốn lúc nào cũng có thể chèn ép Trần Trứ.
Hiện tại, cậu nói ngay cả bộ trưởng cũng nhường vị trí chủ bàn cho Trần Trứ? Cậu đang nói đùa cái gì đấy?
Ngay thời điểm, tinh thần Biện Tiểu Liễu đang đi xuống, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc cốc'. Ngay sau đó, Trần Trứ mỉm cười nhẹ nhàng, xuất hiện trước tất cả mọi người.
"Xin lỗi, em tới chậm."
Trân Trứ đang định giải thích cho người có chức vị cao nhất là Đỗ Tu một chút.
Thì lần này đã khác, Đỗ Tu không còn ngồi im gật đầu với hắn, mà anh ta đứng lên kéo Trân Trứ vào ghế còn trống rồi nói.
"Cậu ngôi ở đây."
"Sao có thể thế được."
Trân Trứ liếc mắt đã biết đây là vị trị quan trọng nhất, nên lập tức đẩy Đỗ Tu ngồi xuống.
Ngoại trừ Ngải Văn Đào có mặt ở đây, mọi người trong phòng ăn đều ngơ ngác nhìn Trân Trứ và Đỗ Tu. Hai người này giống như ngày tết, người đưa lì xì, còn người lại đẩy đi không nhận.
"Cậu ngồi đi."
"Em không ngôi, anh ngồi đi."
Cuối cùng, Trân Trứ khỏe hơn, nên đẩy Đỗ Tu vào vị trí chủ bàn, còn mình thì đến ngồi xuống cạnh Lưu Kỳ Minh.
"Trân Trứ, chuyện gì vậy?"
Lưu lão đại ngơ ngác nói: "Từ lúc cạnh tranh vị trí lớp trưởng, tao luôn phát hiện, mày luôn có thể âm thầm trở thành người thắng lợi cuối cùng. Mày luôn có thể biến người khác thành tên ngốc."
"Mày làm thế nào vậy? Tao có thể trả tiền, mày dạy tao được không?” Chương 99: Cá Lúc Lắc buồn rầu
Trân Trứ nghĩ thâm, cái này sao mà học được. Hiện tại, vũ khí mạnh nhất của mình chính là viết công ăn tốt.
Năng lực này, do bản thân hắn đúc kết sau hơn chục năm đi làm, cộng thêm cách đối nhân xử thế cực kỳ mượt mà.
Khi mấy cậu còn đang nghĩ rèn luyện trong lục bộ, thì mình đã vượt qua không biết bao nhiêu cấp độ, âm thâm quen biết với lãnh đạo đoàn ủy rồi.
"Về ký túc xá nói sau."
Ở chỗ này, Trần Trứ không tiện trả lời, nên tìm cách kéo dài thời gian.
Lúc này, bỗng bộ trưởng Đỗ Tu nói với Trần Trứ: "Cậu có muốn nói vài câu hay không?”
Tại phong tục khá đặc biệt của người Trung Quốc, trước khi mở đầu bữa tiệc, hoặc bữa cơm gặp mặt, thì người có địa vị hoặc lớn tuổi nhất, cũng có thể là người tổ chức bữa tiệc sẽ đứng lên phát biểu vài câu.
Có thể là chúc mừng, cũng có thể nêu ý nghĩa tổ chức bữa ăn này, tóm lại nói dăm ba câu hâm nóng bầu không khí bữa tiệc.
Đỗ Tu muốn Trần Trứ nói hai câu, khả năng cao vì khách sáo, nhưng qua chuyện này chẳng khác nào khẳng định địa vị vượt trội của Trần Trứ.
"Không cần đâu."
Trân Trứ vẫy tay từ chối, danh tiếng của Đỗ Tu có cái gì tốt mà phải cướp.
Nếu bây giờ đứng trước hội sinh viên thì hắn còn có chút hứng thú, bởi vì đây là nguyện vọng của Vương Trường Hoa, cậu ta muốn Trần Trứ nhanh chóng nổi bật ở Trung Đại.
Đỗ Tu thấy Trần Trứ không phải khách sao mà trả lời vậy, bèn đứng dậy, hoan nghênh tất cả mọi người gia nhập bộ tuyên truyên, sau đó hi vọng trong năm học này tất cả mọi người cùng nhau cố gắng... Toàn những lời khách sáo.
Lúc này, đột nhiên phó bộ trưởng Ngải Văn Đào ghé sát gân Dương Cẩm Tường nhỏ giọng nói: "Chút nữa cậu dùng trà thay rượu, qua kính Trân Trứ đồng thời xin lỗi một câu..
"Dạ?"
Dương Cẩm Tường ngạc nhiên, sau đó mặt lập tức đỏ bừng: "Bộ trưởng Ngải, sao phải làm vậy ạ?"
"Vừa rồi cậu không nghe bộ trưởng nói sao? Học kỳ mới, chúng ta sẽ cùng chung một còn thuyền, hợp sức tiến lên." Ngải Văn Đào nói: "Đây là ý của bộ trưởng Đỗ, nên qua đó nói lời xin lỗi, bỏ qua mọi chuyện. Trân Trứ cũng không phải người nhớ chuyện cũ không buông."
"Làm sao anh biết cậu ta không phải người hẹp hòi?"
Dương Cầm Tường vô cùng kháng cự chuyện này.
Ngải Văn Đào nghĩ thầm, con mẹ nó bởi vì tôi vừa mới tự mình trải qua chứ sao? Tôi chỉ vừa mới xin lỗi xong, người ta không những không chấp nhặt, mà còn giúp bộ tuyên truyên được tuyển thêm hai thành viên nữa đấy.
Nhưng trong đầu Dương Cẩm Tường, vẫn như cũ khắc sâu hình tượng Trần Trứ thời cấp hai. Người này chỉ có một mặt tốt là thành tích học tập tốt, còn các phương diện khác cách bản thân mình quá xa, cho nên rất khó để mà đến kính rượu xin lỗi được.
"Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, xử lý thế nào tùy cậu."
Ngải Văn Đào tỏ thái độ cứng rắn, trong câu nói còn có một loại uy hiếp.
Hiện tại, trước mắt Dương Cầm Tường hiện ra hai con đường. Một là theo ý của Đỗ Tu và Ngải Văn Đào, đi qua xin lỗi Trân Trứ.
Hai là trực tiếp đứng dậy, mở cửa rời đi, tương tương với tách ra khỏi hội học sinh.
Nhưng một khi sinh viên tiến vào hội học sinh, nếu không có lý do chính đáng mà rời bỏ, thì trong hồ sơ sẽ thể hiện đó là người không có tính kỷ luật.
Trừ khi, sau này người đó không làm việc gì liên quan đến đoàn ủy nữa, nếu không muốn xin cái gì cũng không được chấp thuận.
Đã thế, Dương Cầm Tường là sinh viên Mã Viện, cậu ta muốn vào đảng phải được đoàn ủy phê duyệt. Cho nên, bây giờ câu ta lo lắng đến mức toát cả mồ hôi, cuối cùng chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Trong cuộc sống này, thứ khó chịu nhất chỉ đến thế là cùng. Tại trước mặt cô bạn cấp hai xinh đẹp, vốn dĩ muốn thể hiện một chút.
Kết quả còn chưa thể hiện được gì, đã phải đi chịu nhục.
Dương Cầm Tường liếc nhìn Biện Tiểu Liễu, lại phát hiện Biện Tiểu Liễu chẳng thèm quan tâm mình, mà cô ấy đang chăm chú nhìn Trần Trứ.
Dương Cẩm Tường đột nhiên hiểu ra, hiện tại Trân Trứ cao ráo đẹp trai, thi đậu Lĩnh Viện, đã thế còn có mối quan hệ không tâm thường trong hội học sinh.
Nếu mình là con gái, cũng sẽ thích người con trai như vậy?
Biện Tiểu Liễu nhìn Trần Trứ, thấy cậu ta vừa ăn cơm, vừa nhắn tin trong điện thoại, thỉnh thoảng còn chụp cả ảnh.
Cô tỏ ra giống như hai người chưa từng có mâu thuẫn gì, mà mỉm cười hỏi: "Trần Trứ, cậu bận thật đấy? Ngay cả ăn cơm cũng không thể nào ăn yên ổn."
Giọng điệu này, giống như kiểu đang trách yêu vậy. Mặt Dương Cẩm Tường bắt đầu tái rồi.
"Hả?"
Trân Trứ ngẩng đầu, chỉ chỉ điện thoại nói: "Mình cùng bạn gái nhắn tin. Cô ấy muốn xem mình đang ăn gì, nên mình chụp ảnh gửi cho cô ấy."
"Bạn gái...
Nét mặt Biện Tiểu Liễu bỗng nhiên cứng đờ.
Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ Trân Trứ trực tiếp thừa nhận, khiến mọi người trong bàn đều tò mò hóng hớt.
Đến ngay cả Lưu Kỳ Minh cũng thở dài trong lòng. Trần Trứ đúng là thực sự thích cô gái mập lùn như củ khoai tây kia đấy.
Dương Cầm Tường thấy khuôn mặt Biện Tiểu Liễu đột nhiên không ổn lắm, thì trong lòng lại thấy mừng mừng. Nên cậu ta đối với việc xin lỗi Trân Trứ cũng không khó chịu như vừa nãy nữa, bèn cầm cốc tới trước mặt Trần Trứ.
"Bạn học cũ, mình kính cậu một cốc, bởi vì hai ngày trước lỡ mồm nói sai lời, hi vọng cậu không để chuyện này trong lòng..."
Trân Trứ chỉ còn cách đặt điện thoại xuống, gián đoạn tin nhắn QQ đang nhắn dở.
Còn Du Huyền phía bên kia, cầm điện thoại một lúc mà chưa thấy tin nhắn về, chẳng biết Trần Trứ lại mất tích đi đầu, nên uể oải nằm dài trên bàn.
"Sao đấy?"
Ngô Dư đang học hỏi cách vẽ mắt, một tay câm gương, một tay vẽ lông mày. Cô nhìn thấy hành động của Du Huyền thì lên tiếng hỏi.
"Chủ nhiệm Trần lại không nhắn tin lại."
Du Huyền nghiêng mặt qua, bỗng có hai sợ tóc đỏ vắt ngang qua đôi lông mi dài quyến rũ.
"Chẳng phải cậu nói hôm nay cậu ta tha gia buổi liên hoan của hội học sinh sao?"
Ngô Dư bất lực nói: "Khẳng định phải có lúc không thể nhắn tin kịp thời được chứ? Chờ cậu ta về phòng ký túc sẽ nhắn lại cho cậu thôi."
"Thế nhưng, bọn mình đã 6 ngày 22 tiếng chưa gặp mặt nhau rồi."
Du Huyền âm thầm thở dài, đôi mắt chớp chớp, khiến mấy sợi tóc đỏ cũng chuyển động theo.
"Gần đây, cậu ấy quá bận rộn. Hiện tại không chỉ là lớp trưởng, còn tiến vào hội học sinh. Mà mình còn nghe nói cậu ta còn làm cái gì dự toán... cái gì ấy nhỉ... Dù sao mình cũng không nhớ rõ.'
Cá Lúc Lắc ngốc nghếch, đến cách nói chuyện cũng đáng yêu vô cùng: "Nhưng đấy là một phòng ban cực kỳ lợi hại, mình nghe cậu ấy kể mấy giảng viên đoàn ủy còn phải đến nịnh bợ đấy."
"Đây chẳng phải chuyện tốt sao?"
Ngô Dư nghĩ thâm, chỉ mới vừa khai giảng một tháng, mà Trân Trứ đã trở thành lớp trưởng, thành viên hội học sinh, đáng lẽ bạn gái phải tự hào mới phải chứ.
"Tiểu Dư."
Du Huyền yên lặng một lát, rôi đột nhiên hỏi: "Cậu nghĩ xem, Trân Trứ học một trường đại học tốt như vậy, bản thân cậu ấy cũng là người cực kỳ xuất sắc. Vậy phải có rất nhiêu cô gái thích câu ấy đúng không?"
"Thì sao?”
Ngô Dư bỏ bút vẽ lông mày xuống, trêu chọc nói: "Cậu thấy lo lắng à?"
"Ừ... Có một chút, một chút thôi."
Mặc dù có một chút, nhưng cô sẽ không nói dối, mà hồn nhiên gật đầu thừa nhận.
"Cái gì? Đến cậu cũng có cảm giác này à?"
Ngô Dư cầm cái gương trong tay, đưa tới trước mặt Du Huyền: "Cậu nhìn xem cô gái bên trong xinh đẹp nhường nào. Cả khu vực đại học này, tiếng tăm của cậu đã lan đến mấy học viện rồi. Nếu như phải nói, mình cảm thầy người lo lắng nên là Trần Trứ..."
Mặt kính mát lạnh ép vào da mặt Du Huyền, khiến cô bật cười khanh khách. Cô đưa tay ra, chọc lét Ngô Dư, sau đó cả hai người cười đùa vui vẻ trong phòng ký túc.
Một lúc sau, Du Huyền thở hổn hển, tùy ý chỉnh lại mái tóc dài, khiến mái tóc xõa ra càng thêm xinh đẹp. Đến ngay cả Ngô Dư nhìn thấy cũng hâm mộ không thôi.
"Thật ra, mình chưa bao giờ cảm thấy xinh đẹp có lợi thế gì."
Khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền ghé vào bờ vai bạn thân: "Có đôi khi mình thấy bản thân thật ngốc, toán chẳng hiểu gì, vật lý càng không, đến cả ngữ văn cũng không hiểu. Đến ngay cả vẽ tranh là thứ mình tự tin nhất, mà cô giáo còn nói mình thiếu một chút cảm giác."
"Cậu như vậy đã rất giỏi rồi."
Ngô Dư trợn mắt nói: "Cô giáo nói với năng khiếu của cậu có thể tiến thêm một bước nữa. Nhưng với mọi người trong lớp cô đâu có đưa ra yêu cầu cao thế, còn có..."
Ngô Dư định khuyên cô bạn thân của mình, đừng đặt hết tâm tư lên người Trân Trứ, nếu không sẽ trở thành người phụ thuộc.
Thế nhưng, cô đang định nghĩ xem khuyên thế nào cho hợp lý thì.
"Tiểu Dư."
Du Huyền đột nhiên lẩm bẩm: "Mình nhớ Trần Trứ, mai mình muốn tới thăm cậu ấy."