Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 98 - Chương 102: Cá Lúc Lắc Lo Lắng

Chương 102: Cá Lúc Lắc lo lắng Chương 102: Cá Lúc Lắc lo lắngChương 102: Cá Lúc Lắc lo lắng

"Du Huyền."

Ngô Dư đi qua, vỗ vỗ vai cô bạn thân đang đắm chìm trong đau khổ: "Đừng khóc nữa, khả năng chúng ta đang hiểu lầm."

"Hiểu lầm cái gì?"

Mặt Cá Lúc Lắc vẫn đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên ngơ ngác hỏi.

"Đây là cô 'bạn gái' đang ăn cơm chung với Trân Trứ."

Ngô Dư đưa di động qua, rồi thở dài tức giận nói: "Cậu bạn kia nghĩ cái gì vậy, người thi đậu Trung Đại đáng lẽ ra phải thông minh chứ? Viên Viên và Trân Trứ bên cạnh nhau có khác gì anh em đâu, vì sao lại nghĩ thành tình cảm trai gái chứ?"

Du Huyền nghe bạn thân trách mắng, rồi nhìn vào ảnh Viên Viên đáng yêu trong điện thoại... Sau đó trừng mắt, đột nhiên đi đứng dậy.

Nhưng, bởi vì cô ngồi quá lâu, nên tê hết cả chân.

"Tiểu Dư."

Ngô Huyền gọi: "Cậu đỡ mình một chút, mình đi không vững."

Lại là câu nói này, nhưng so với thời điểm cô nghe thấy Trần Trứ có bạn gái, thì lần này giọng nói đã khác hoàn toàn rôi.

Nếu như trước đó chẳng khác nào Cá Lúc Lắc trốn dưới đáy biển đau khổ.

Còn bây giờ, đột nhiên mây đen biến mất, ánh mặt trời vui mừng lộ ra.

Ngô Dư đỡ Du Huyền, mắng yêu: "Vừa rồi còn khóc lóc, bây giờ nhận ra hiểu lầm thì lại chuyển sang cười?"

"Đi mau, đi mau."

Du Huyền không thèm quan tâm bạn thân đang trêu chọc, câm lên cái túi đựng áo mua tặng Trần Trứ, hăm hở muốn chạy đến nhà ăn thật nhanh.

“Hai người này thật là...

Ngô Dư lẽo đẽo theo sau chỉ đành lắc đầu, rồi cố gắng bước nhanh theo.

Đến nhà ăn, ở cửa phía đông bắc, quả nhiên thấy Trần Trứ đang ngồi cùng Triệu Viên Viên.

Trần Trứ đã ăn xong, hai tay khoanh trước ngực, dáng ngồi lưng thẳng tắp.

Còn Viên Viên đang cầm thìa múc cơm trong bát cho vào miệng.

Phòng ăn số 5 có bàn ăn đều cho 4 người. Trân Trứ và Viên Viên ngồi cạnh nhau, nên bên cạnh thừa ra hai cái ghế.

Từ vị trí của Trần Trứ có thể trông thấy Cá Lúc Lắc đang đi tới. Bởi vì vừa rồi, chuyện bát nháo kia xảy ra, nên nhìn có vẻ đang khá xấu hổ.

Thỉnh thoảng, cô ngẩng đầu lên nhìn trộm người đang ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt Trân Trứ lại như cười như không. Cô đang nghĩ thâm, giờ không biết phải xin lỗi thế nào đây, bởi vì mình tin người khác mà hiểu lâm cậu ấy.

"Cos tỷ."

Cũng may còn Viên Viên, cô bé trông thấy Du Huyền thì vui vẻ gọi to.

Nếu không phải vậy, sao các cụ lại nói, nhà có trẻ nhỏ bố mẹ khó ly hôn hơn. Bởi vì, hai người đang cãi nhau mà có một đứa bé gọi cha gọi mẹ, thì phần lớn chiến tranh lạnh sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Hiện tại, một câu này của Viên Viên, cũng có tác dụng như vậy.

“Chào Viên Viên."

Du Huyền trả lời lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Trứ.

Bây giờ, cô đã không còn xấu hổ, không còn vách ngăn nữa.

Đương nhiên Ngô Dư ngồi xuống bên cạnh Viên Viên, cô còn không thể tin được hỏi Viên Viên: "Em thường xuyên ăn cơm cùng với Trần Trứ à?"

"Vâng.

Viên Viên bỏ thìa xuống, lễ phép trả lời: "Từ khi huấn luyện quân sự, bọn em thường xuyên đi ăn cùng nhau."

"Vì sao?"

Không phải Ngô Dư nghỉ ngờ hai người này có cái gì.

Kể cả Viên Viên chụp ảnh giơ tay hình chữ V đáng yêu thế nào, nhưng Du Huyền là một cô gái cao 1 mét 7 xinh đẹp tuyệt trân. Trần Trứ cũng không phải một tên biến thái, chả lẽ thích dáng người kia hơn?

"Bởi vì lúc huấn luyện quân sự, Viên Viên bị các bạn cùng phòng bắt nạt."

Trân Trứ trả lời câu này: "Lúc đó, mình muốn tìm hiểu xem tình huống trong phòng con bé thế nào, nên thương xuyên kéo con bé đi ăn cơm cùng."

“Thì ra là vậy.'

Du Huyền chợt hiểu ra, thế nhưng vẫn tò mò hỏi: "Sao cậu không kể chuyện này cho mình biết?"

Trân Trứ nghĩ thầm, mình dám kể sao? Bởi vì trong này còn thêm cả Tống Thì Vi nữa.

Mặc dù, hắn và Tống Thì Vi chẳng có gì. Trần Trứ cẩn thận đến mức, mỗi lần đi ăn cơm, dù là ăn chực cũng phải kéo Viên Viên đi cùng, kiên quyết không đi ăn với một mình Tống Thì Vi.

Bây giờ hắn nghĩ lại, cũng may mình đã tính trước. Cho nên hiểu lầm hôm nay mới dồn hết lên người Viên Viên, nếu đối tượng đổi thành Tống Thì Vi, thì hiểu lầm hôm nay không chỉ có giải quyết đơn giản thế này.

Đương nhiên, hắn cũng cảm tạ trời đất, bởi vì thời khóa biểu của Tống Thì Vi khác mình. Một ngôi trường to thế này, tỷ lệ gặp được nhau cũng rất nhỏ, nếu không ngôi cùng nhau cũng chắc biết giải thích thế nào.

Thứ hai, hắn không muốn Du Huyền biết hiện tại mình thiếu tiền sinh hoạt, nếu không cô sẽ lập tức đưa hết tiền của mình cho hắn.

"Chuyện mấy cô gái trong ký túc, toàn chuyện vớ vẩn, nên mình không muốn nói quá rõ.

Trân Trứ không muốn dây dưa thêm vào chuyện hiểu lầm này nữa, nên chỉ vào túi áo Du Huyền đang cầm trên tay, nói qua chuyện khác: "Đây là cậu mua cho mình à?"

"Chút nữa cậu về phòng ký túc thử xem có vừa không."

Du Huyền đưa túi đựng áo vào trong tay Trân Trứ: "To quá hay nhỏ quá cũng phải báo, để mình còn đổi."

Trân Trứ nhận túi đô, nhưng không mở ra, mà chăm chú nhìn vào dấu vết trên túi giấy do nước mắt để lại. Hắn rất dễ đoán ra, vừa rồi Du Huyền đã khóc đến mức độ nào.

"Cậu nhìn cái gì đấy?"

Du Huyền xấu hổ dùng tay che đi, không muốn cho Trần Trứ nhìn thấy mình ngốc nghấếch thế nào.

Hỏi cũng không hỏi rõ, cứ thế khóc lấy khóc để, bây giờ nghĩ lại thấy cực kỳ xấu hổ.

"Halz.'

Trân Trứ buông túi giấy xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của Du Huyên nói: "Đi nào, chúng ta đi mua cơm."

"Ừ"

Du Huyền giống như bị cầm trúng huyệt vị quan trọng, bèn ngoan ngoãn đứng dậy theo sau Trần Trứ.

Trong phòng ăn toàn người là người, cũng không phải chỉ có một đôi đang xếp hàng gọi món. Đã thế, bây giờ Trần Trứ chẳng có chút danh tiếng nào, nên không có ai đặc biệt chú ý đến hắn.

Nhưng, Du Huyền lại khác hoàn toàn, chỉ cần cô vô tình nhìn qua, đã khiến cho người đối diện rung động không ngừng.

"Nhà ăn này bán chạy nhất là sườn xào chua ngọt."

Trân Trứ chỉ vào từng món được bày bên trong, sau đó tâm lý nói: "Nhưng ngặt một nỗi, món đó lại không có gia vị mà cậu thích ăn."

"Mình thích ăn gia vị nào?” Du Huyền nghĩ thầm, sườn xào chua ngọt thì chẳng phải là chua với ngọt sao?

"Phải bỏ đường, bỏ sườn, thì cậu mới thích ăn."

Trân Trứ nhìn đôi mắt do khóc nhiều mà đã xưng đỏ hết cả lên, hít một hơi thật sâu nói.

'Là sao?"

Cô gái ngốc Du Huyền nghĩ một lúc, mới chợt hiểu ra: "Mình thích ăn dấm á?”"

"Đúng.

Trần Trứ nắm tay Cá Lúc Lắc, rồi thêm chút lực nữa nói: "Ăn dấm cũng được, nhưng ăn sai dấm mới đáng sợ."

Du Huyền ôm lấy miệng, trong lòng cảm thấy thẹn thùng, đột nhiên giơ cánh tay Trần Trứ lên cắn một cái.

Nhìn thì có vẻ như cô cắn rất đau, nhưng thực tế là cắn cho có, ngay cả dấu răng còn chưa hiện.

"Đau không?”

Du Huyền ngẩng đầu lên hỏi.

"Không đau.”

Trân Trứ lắc đầu, dịu dàng nói: "Chuyện này phải trách mình, trong phòng ký túc xá mình chưa từng nói đến chuyện có bạn gái, nên đám bạn mới hiểu lâm."

Trân Trứ nói đến đây, thì mới sực nhớ ra. Giờ hắn đã biết tại sao đám bạn luôn tránh né đề tài bạn gái của mình trong phòng. Thêm vào đó, thời gian mình ở phòng ký túc xá không nhiều, cho nên mới không để ý chuyện này.

"Đêm nay mình về phòng, sẽ ở trước mặt đám bạn giải thích rõ ràng."

Ánh mắt Trần Trứ bình tĩnh, khiến Du Huyền cảm nhận được đây là những lời nói chân thật. Nên bản thân cô lập tức nghĩ lại hành vi của mình.

Thời điểm học cấp ba, chủ nhiệm Trần cũng có lời đồn với cô gái khác, nhưng kỳ lạ thay mình chưa từng tin chuyện này.

Nhưng vì sao, cả hai mới lên đại học, lại khiến mình dễ dàng tin vào lời đồn thế nhỉ?

Chẳng lẽ do cách biệt giữa trường mình và trường Trần Trứ?

Cho nên, vô tình trong đầu mình xuất hiện cảm giác lo lắng?

Gọi xong cơm, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện. Du Huyền còn cố tình kết bạn QQ với Viên Viên, rồi căn dặn cô bé nếu có vấn đề gì có thể gọi cho mình.

"Cảm ơn Cos tỷ."

Đương nhiên, Viên Viên cũng là thành viên của nhóm Cos. Trân Trứ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thở dài.

Thế mà Viên Viên lại giống như Hoàng Bách Hàm, bởi vì hai người này có thể nhắn tin cả hai nhóm.

Buổi chiều, Ngô Dư và Du Huyền đều có tiết học, nên ăn xong lập tức trở về, mọi hiểu lâm cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Có điều, trên đường về, Du Huyền nói ra nghi ngờ của mình cho Ngô Dư nghe:

"Rõ ràng, thời cấp ba Trần Trứ và cô bạn Tống Thì Vi kia có tin đồn, không những thông tin rõ ràng, mà lời đồn nghe còn khá thật. Nhưng bản thân mình không hề để ý.

Thế nhưng, sau khi lên đại học, chỉ vì lời của một người xa lạ, cũng khiến bản thân tin là thật."

"Có thể bản thân cậu đã lún vào Trần Trứ quá sâu rồi, đến mức lo được lo mất."

Nói đến đây, Ngô Dư cũng lợi dụng nói ra suy nghĩ trong lòng mình:

"Du Huyền, mình cảm thấy yêu đương không nhất thiết phải hi sinh tất cả, quên cả mình vào trrong đó. Như thế, cậu chỉ suốt ngày vì người khác, đặt hết tâm tư lên người đó. Hôm nay, cậu nhìn xem chỉ vì một chút hiểu lầm cậu đã khóc thành như vậy, nếu sau này gặp phải tình huống như vậy thì sao?"

Ngô Dư nói tiếp: "Có phải chỉ vì một chuyện nhỏ thật nhỏ, cũng khiến cậu cả ngày buồn râu."

Ngô Dư nói rất nhiêu, nhưng trong lòng Cá Lúc Lắc không nghĩ vậy, bởi vì cô cho rằng mình đang làm cho chính bản thân mình.

Nhưng có đôi khi cô sẽ nghĩ, hình như chủ nhiệm Trần ngày càng nổi bật. Nếu cậu ấy đang bận rộn, mà mình lại vì nhớ phát điên lên được, nên đi quấy rây cậu ấy, có phải mình đang tỏ ra bản thân quá vô dụng rồi không??

Chỉ một vấn đề này, cũng khiến người không thông minh lắm như Cá Lúc Lắc phải suy nghĩ thật lâu.

Mãi cho đến tận 10 giờ tối, Du Huyền vẫn chưa nghĩ thông được. Cho nên, cô nói với mấy bạn cùng phòng, muốn đi dạo quanh trường học một chút.

Vầng trăng sáng treo ở giữa bầu trời, sáng tỏ dịu dàng, từng tán lá cây không có cơn gió thổi qua. Mặt trắng nửa sáng nửa mờ, trông không khác gì một đó hoa màu trắng, khảm vào giữa bầu trời tối đen.

Vô tình, Du Huyên lại đến trung tâm mỹ thuật mà sáng nay cô vừa học tiết phác họa, cô bỗng nhớ đến mình thất thần mà viết ra cả tên Trân Trứ, khiến Cá Lúc Lắc không nhịn được khẽ mỉm cười.

Chỉ cần cô nhớ đến Trần Trứ, thì trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vui mừng.

Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trung tâm, không ngờ căn phòng không hề khóa. Thế là, Du Huyền mở đèn lên, ngồi vào trước khung vẽ, cầm lấy bút chì thoải mái tự do vẽ. Vẽ theo cảm xúc, chẳng có chủ đề gì, lại khiến bản thân đắm chìm trong đó, giống như việc làm này giúp cô quên đi vấn đề làm mình đang rất đau đầu.

Du Huyền quá tập trung, nên không để ý đang có một người bỗng nhiên đứng ở chỗ cửa.

Một người phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi, dáng người bà không cao lắm, mái tóc đã bạc gân một nửa, trên mặt còn đeo một cặp kính lão.

Nhưng, buổi tối 10 giờ, vào những ngày hè của tháng chín, bà vẫn sử dụng một bộ giả âu phục màu xám, chỉn chu khoác lên người mình. Cách ăn mặc này khiến người nhìn vào có cảm giác, đây là người nghiêm khác và có phần cổ hủ.
Bình Luận (0)
Comment