Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám

Chương 20

Tôi đứng gần màn trưng bày hết mức có thể để không thực sự đụng chạm vào nó, mà chỉ nhìn. Ban thờ nhỏ vẫn chưa được rắc bột tìm vân tay, người ta vẫn chưa làm gì với nó hết, mặc dù tôi đoán nó đã được chụp ảnh. Tôi thật lòng rất muốn có được một bức ảnh trong số đó để mang về nhà. Cỡ bưu thiếp, đầy đủ sắc màu, không hề vương máu. Nếu tôi đã làm chuyện này, tôi quả là một nghệ sĩ xuất sắc hơn nhiều những gì chính tôi từng nghi ngờ. Thậm chí ngay cả khi nhìn thật gần từ vị trí này, những cái đầu dường như bồng bềnh trong không gian, lơ lửng trên trần gian chết chóc trong một màn nhạo báng phi thời gian, không máu me của thiên đường, bị cắt lìa khỏi thân mình theo đúng nghĩa đen...

Thân thể của họ, tôi đưa mắt nhìn quanh. Không có lấy một dấu vết, không có các chồng lộ liễu của các bọc được gói ghém chỉn chu quen thuộc nào. Chỉ có màn trưng bày của những cái đầu.

Tôi nhìn chăm chú thêm một hồi. Một lát sau, Vince Masuoka chậm rãi bước lại gần, miệng há ra, khuôn mặt tái nhợt. “Dexter,” anh ta nói và lắc đầu.

“Xin chào, Vince,” tôi nói. Anh ta lại lắc đầu. “Những phần thân mình đâu rồi?”

Vince chỉ nhìn chằm chằm vào mấy cái đầu thêm một hồi lâu. Sau đó, anh ta nhìn tôi với một khuôn mặt đầy ắp vẻ ngây thơ của kẻ không có bất cứ manh mối nào. “Ở đâu đó,” anh ta đáp.

Có tiếng bước chân vang lên trên cầu thang khiến tôi bừng tỉnh. Tôi rút lui ra xa màn trưng bày đúng lúc LaGuerta bước vào cùng vài tay phóng viên được lựa chọn cẩn thận, một gã Nick - Gì đó và Rick Sangre từ kênh truyền hình địa phương và Eric - người Viking, một phóng viên báo viết kỳ lạ và đáng vị nể. Trong chốc lát, căn phòng trở nên thật bận rộn. Nick cùng Eric thử ngó qua một cái rồi chạy vội xuống cầu thang, tay bịt chặt lấy mồm. Rick Sangre cau trán thành những rãnh sâu, nhìn vào ánh sáng, sau đó quay sang LaGuerta.

“Có nguồn điện ở đấy không? Tôi sẽ gọi tay máy quay đến,” anh ta nói.

LaGuerta lắc đầu. “Hãy đợi những người khác,” cô ta nói.

“Tôi cần hình ảnh,” Rick Sangre khăng khăng.

Thượng sĩ Doakes xuất hiện sau lưng Sangre. Tay phóng viên đưa mắt ra sau và nhìn thấy anh ta. “Không hình ảnh,” Doakes nói. Sangre mở miệng, nhìn Doakes giây lát, sau đó ngậm miệng lại. Thêm một lần nữa, những phẩm chất chân chính của anh chàng thượng sĩ đáng mến lại cứu vãn tình hình. Anh ta quay lại, đứng canh chừng bên những phần thi thể đang bị trưng bày, như thể nơi này là một hội chợ khoa học còn anh ta là nhân viên bảo vệ.

Có những tiếng ho ở trạng thái cố kìm nén vang lên ngoài cửa, Nick - Gì đó cùng Eric - người Viking đang quay trở lại, chậm rãi lần bước trên cầu thang, trở lại lầu hai như hai ông già. Eric không còn nhìn về phía cuối phòng nữa. Nick cố không nhìn, nhưng cái đầu anh ta dường như cứ bị quay dần về phía cảnh tượng khủng khiếp nọ, sau đó anh ta lại phải chỉnh nó quay lại đối diện với LaGuerta.

LaGuerta bắt đầu nói. Tôi tiến lại gần hơn để lắng nghe. “Tôi đề nghị ba người các anh tới nhìn tận mắt thứ này trước khi chúng tôi chính thức cho phép báo chí tới đưa tin,” cô ta nói.

“Nhưng chúng tôi có thể đưa tin không chính thức về nó chứ?” Rick Sangre ngắt lời.

LaGuerta tảng lờ anh ta. “Chúng tôi không muốn bất cứ giả định hoang tưởng nào từ phía báo chí về những gì đã xảy ra tại đây,” cô ta nói. “Như các vị có thể thấy, đây là một tội ác bệnh hoạn và kỳ quái...” cô ta dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp, rất thận trọng. “Không Giống Bất Cứ Thứ Gì Chúng Ta Từng Thấy Trước Đây.” Bạn có thể thực sự nghe thấy cô ta viết hoa từng chữ cái đầu.

Nick bật ra “Hừ” một tiếng, nom có vẻ nghĩ ngợi. Eric lập tức chộp ngay được thông điệp. “Ái chà, đợi một phút đã,” anh ta nói. “Cô đang nói đây là một tên sát nhân mới tinh? Đây là một chuỗi vụ giết người hoàn toàn khác biệt?”

LaGuerta nhìn anh ta đầy ngụ ý. “Tất nhiên, vẫn còn quá sớm để có thể nói chắc được bất cứ điều gì,” cô ta nói, nghe có vẻ đầy tự tin. “Nhưng hãy nhìn vào vụ việc này một cách hợp lý, được chứ? Thứ nhất,” cô ta giơ một ngón tay lên, “chúng tôi tóm được một gã đã thú tội về những vụ khác. Hắn đang ngồi trong nhà giam, chúng tôi không thả hắn ra để gây nên vụ này. Thứ hai, vụ này không hề giống bất cứ thứ gì tôi từng thấy, phải vậy không? Bởi vì ở đây có ba nạn nhân và cả ba được trình bày rất ấn tượng, được chứ?” Xin cảm ơn chân thành, cô ta đã nhận ra.

“Sao tôi không thể gọi tay máy quay của tôi lên?” Rick Sangre hỏi.

“Có phải từng có một cái gương được tìm thấy ở hiện trường một vụ án mạng khác không?” Eric yếu ớt hỏi, cố hết sức để không phải nhìn cảnh tượng đang bày ra.

“Các vị đã nhận diện được, ừ...” Nick nói. Đầu anh ta lại bắt đầu quay về phía màn sắp đặt và anh ta lại giữ mình quay lại phía LaGuerta. “Các nạn nhân có phải là gái điếm không, thám tử?”

“Nghe này,” LaGuerta nói. Trong giọng cô ta thoáng chút khó chịu, một chút thổ âm Cuba thoáng hiện trong giọng nói chỉ vẻn vẹn một giây. “Hãy cho phép tôi dải hích một điều. Tôi không quan tâm liệu họ có phải gái điếm hay không. Tôi không quan tâm liệu người ta có tìm thấy một cái gương hay không. Tôi không quan tâm tới những chuyện đó.” Cô ta thở lấy hơi rồi nói tiếp, lần này đã bình tĩnh hơn. “Chúng tôi đã tóm được tên sát nhân kia và nhốt vào nhà giam. Chúng tôi đã có lời thú tội. Đây là một vụ hoàn toàn mới, hiểu chứ? Đó là điểm quan trọng. Các vị có thể thấy nó... vụ này hoàn toàn khác.”

“Vậy tại sao cô lại được chỉ định phụ trách điều tra vụ này?” Eric hỏi, một cách rất có lý, tôi thầm nghĩ.

LaGuerta trưng hàm răng cá mập ra. “Tôi đã giải quyết được vụ trước,” cô ta nói.

“Nhưng cô tin chắc đây là một tên sát nhân mới toanh chứ, thám tử?” Rick Sangre hỏi.

“Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi không thể cho các vị biết bất cứ chi tiết nào, nhưng tôi có kết quả từ phòng thí nghiệm pháp y để chứng minh cho mình.” Tôi dám chắc cô ta đang ám chỉ tôi. Tôi cảm thấy chút phấn khích đầy tự hào.

“Nhưng ở đây cũng có điểm tương đồng, đúng không? Cùng khu vực, cùng phương thức chung...” Eric - người Viking bắt đầu lên tiếng. LaGuerta lập tức cắt ngang anh ta.

“Hoàn toàn khác biệt,” cô ta nói. “Hoàn toàn.”

“Vậy cô hoàn toàn thấy thuyết phục rằng McHale đã gây ra tất cả những vụ án mạng khác và vụ này khác hẳn,” Nick - Gì đó nói.

“Một trăm phần trăm,” LaGuerta nói. “Bên cạnh đó, tôi chưa bao giờ nói McHale là thủ phạm những vụ khác.”

Trong khoảnh khắc, các phóng viên đều quên mất nỗi kinh hoàng vô hình. “Cái gì?” Nick - Gì đó cuối cùng thốt lên.

LaGuerta đỏ mặt, nhưng vẫn khăng khăng. “Tôi chưa bao giờ nói McHale gây ra nó. Chính McHale nói anh ta là thủ phạm, được chưa? Vậy tôi phải làm gì đây? Nói với anh ta hãy đi đi, tôi không tin anh chắc?”

Eric và Nick trao đổi với nhau một cái nhìn đầy ngụ ý. Hẳn tôi cũng đã làm thế nếu ở đây có ai đó để tôi nhìn sang. Vậy là thay vì làm điều đó, tôi đưa mắt về phía cái đầu ở giữa trên ban thờ. Nó không hẳn là nháy mắt với tôi, nhưng tôi tin chắc nó cũng kinh ngạc chẳng kém gì mình.

“Thật ngớ ngẩn,” Eric lẩm bẩm, nhưng anh ta đã bị Rick Sangre át đi.

“Cô có sẵn lòng cho chúng tôi phỏng vấn McHale không?” Sangre đề nghị. “Với một máy quay?”

Chúng tôi được miễn câu trả lời của LaGuerta nhờ sự xuất hiện của đại úy Matthews. Ông ta bước lên cầu thang và đứng chết sững khi trông thấy màn sắp đặt nghệ thuật nho nhỏ của chúng tôi. “Lạy Chúa tôi,” ông ta thốt lên. Sau đó tia nhìn của ông đại úy hướng sang nhóm phóng viên đang xúm quanh LaGuerta. “Các anh đang làm cái quỷ quái chết toi gì trên này vậy?” ông ta hỏi.

LaGuerta đưa mắt nhìn quanh phòng, nhưng không ai tình nguyện lên tiếng. “Tôi cho phép họ vào,” cuối cùng cô ta nói. “Không chính thức. Không được ghi âm.”

“Cô đâu nói không được ghi âm,” Rick Sangre phản đối. “Cô chỉ nói là không chính thức.”

LaGuerta trừng mắt nhìn anh ta. “Không chính thức có nghĩa là không ghi âm.”

“Biến khỏi đây,” Matthews gầm lên. “Chính thức và có ghi âm. Biến.”

Eric - người Viking hắng giọng. “Đại úy, ông có nhất trí với thám tử LaGuerta rằng đây là một chuỗi án mạng hoàn toàn mới, một kẻ sát nhân khác không?”

“Biến,” Matthews lặp lại. “Tôi sẽ trả lời các câu hỏi dưới nhà.”

“Tôi cần hình ảnh,” Rick Sangre nói. “Sẽ chỉ mất một phút thôi.”

Matthews hất hàm về phía lối ra. “Thượng sĩ Doakes?”

Doakes xuất hiện, chộp lấy khuỷu tay Rick Sangre. “Mời các vị,” anh ta nói bằng giọng nói nhẹ nhàng, đáng sợ của mình. Ba tay phóng viên nhìn anh ta. Tôi thấy Nick - Gì đó nuốt khan khó nhọc. Sau đó, cả ba cùng lặng lẽ quay ra và rút lui.

Matthews quan sát họ ra ngoài. Khi họ đã an toàn ở ngoài tầm nghe, ông ta quay sang LaGuerta. “Thám tử,” ông đại úy nói bằng giọng đầy nham hiểm, hẳn ông ta đã học nó từ Doakes, “nếu có lúc nào đó cô lại giở trò thối tha này ra, cô sẽ rất may mắn nếu có được chân an ninh tại bãi gửi xe ở Wal-Mart[44].”

LaGuerta tái xanh, rồi sau đó đỏ lựng. “Đại úy, tôi chỉ muốn...” cô ta nói. Nhưng Matthews đã quay đi. Ông ta chỉnh lại cà vạt, dùng một bàn tay vuốt tóc ra sau gáy, rồi hối hả lao xuống cầu thang theo sau đám phóng viên.

Tôi lại quay sang quan sát ban thờ. Nó vẫn không thay đổi, nhưng lúc này người ta đang bắt đầu rắc bột để tìm dấu vân tay. Sau đó, người ta sẽ tách nó ra để phân tích từng thành phần. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ chỉ còn là một ký ức đẹp đẽ.

Tôi quay ra ngoài, đi xuống cầu thang tìm Deborah.

Bên ngoài, Rick Sangre đã có một máy quay vào cuộc. Đại úy Matthews đứng trong vầng ánh sáng với những chiếc microphone thi nhau chĩa về phía cằm ông ta, lúc này đang đưa ra tuyên bố chính thức của mình. “… chính sách của sở chúng tôi luôn là để sĩ quan phụ trách điều tra được toàn quyền hoạt động độc lập trong một vụ án, cho tới thời điểm có bằng chứng rõ ràng rằng một loạt những sai lầm nghiêm trọng trong phán đoán đòi hỏi phải xem xét lại năng lực của người sĩ quan phụ trách. Thời điểm đó vẫn chưa tới, nhưng tôi đang theo dõi sát sao tình hình. Với những hệ lụy nghiêm trọng đến thế cho cộng đồng...”

Tôi trông thấy Deborah và lách qua đám người. Cô đang đứng ở chỗ dải dây vàng dùng làm vành đai an ninh, mặc bộ đồng phục tuần cảnh màu xanh. “Bộ đồ đẹp lắm,” tôi nói với cô.

“Em thích nó,” cô nói. “Anh thấy chưa?”

“Thấy rồi,” tôi nói với cô. “Anh cũng thấy đại úy Matthews bàn bạc về cuộc điều tra với thám tử LaGuerta.”

Deborah nín thở. “Bọn họ đã nói những gì?”

Tôi vỗ lên cánh tay cô. “Anh nghĩ từng có lần nghe bố dùng một cách diễn đạt rất màu mè có thể áp dụng cho trường hợp này. Ông ta đang ‘khoan cho cô ả một cái hậu môn mới’. Em biết câu này chứ?”

Cô em tôi có vẻ ngỡ ngàng, sau đó tỏ vẻ khoái trá. “Tuyệt lắm. Bây giờ em thực sự cần anh giúp, Dex.”

“Tất nhiên là đối nghịch lại với những gì anh đã làm chứ gì?”

“Em không biết anh nghĩ mình đã làm gì, nhưng như thế là chưa đủ.”

“Thật bất công quá, Deb. Và không tử tế nữa. Nói gì thì nói, lúc này em đang có mặt tại hiện trường vụ án, và mặc đồng phục cảnh sát nữa. Hay em thích những bộ cánh khêu gợi hơn?”

Cô em tôi rùng mình. “Ý em không phải là thế. Suốt từ đầu đến giờ anh vẫn đang giấu giếm điều gì đó, bây giờ em muốn biết nó.”

Trong giây lát, tôi chẳng biết phải nói gì, một cảm giác luôn thật khó chịu. Tôi không ngờ cô em tôi lại có khả năng quan sát sắc sảo đến mức này. “Tại sao, Deborah...”

“Nghe này, anh nghĩ em không biết những trò nịnh nọt cần được thực hiện thế nào, có thể về chuyện ấy em không được tài năng bằng anh, nhưng em biết tất cả bọn họ sắp có một quãng thời gian bận rộn che chắn cho cặp mông của chính bọn họ. Điều đó có nghĩa là sẽ chẳng có ai thực hiện công việc cảnh sát đúng nghĩa.”

“Ý em là em vừa nhìn ra cơ hội để tự làm ít nhiều việc đó ư? Hoan hô, Deb.”

“Và cũng có nghĩa là em cần anh giúp hơn bao giờ hết.” Cô đưa một bàn tay ra nắm chặt lấy tay tôi. “Làm ơn được không, Dexy?”

Tôi không biết điều gì làm mình bị sốc nhiều hơn, sự sắc sảo của Deb, việc cô nắm tay tôi, hay cách cô dùng biệt danh “Dexy”. Tôi không còn được nghe cô nhắc tới biệt danh ấy từ khi mười tuổi. Cho dù cô có chủ ý hay không, khi gọi tôi là Dexy, cô đã đưa cả hai chúng tôi quay về giữa Miền đất của Harry, nơi gia đình là điều quan trọng nhất, những bổn phận cũng hiện hữu thật không kém gì những cô gái điếm không đầu. Tôi còn biết nói gì đây?

“Tất nhiên rồi, Deborah,” tôi nói. Đúng là Dexy. Như thế gần như đủ để tôi cảm thấy mình có cảm xúc.

“Tốt lắm,” cô nói và quay lại luôn với công việc, một sự thay đổi chóng vánh thần kỳ khiến tôi phải ngưỡng mộ. “Vậy thì ngay lúc này, cái gì là điều cần quan tâm đến?” cô hỏi, đồng thời hất hàm lên phía lầu hai.

“Các mảnh thi thể,” tôi nói. “Theo những gì em biết, có ai đang tìm kiếm chúng chưa?”

Deborah dành cho tôi một trong những vẻ mặt của Tay cớm thạo đời mới toanh của cô, một khuôn mặt chua chát. “Theo như em biết, có nhiều nhân viên cảnh sát được điều động đến để giữ cho các máy quay truyền hình ở yên ngoài hiện trường hơn là thực sự làm gì phục vụ cuộc điều tra này.”

“Tốt,” tôi nói. “Nếu chúng ta có thể tìm được các mảnh thi thể, có thể chúng ta sẽ tiến triển được ít nhiều.”

“Được. Vậy chúng ta sẽ tìm ở đâu?”

Một câu hỏi rất đúng đắn, thật tự nhiên đẩy tôi vào thế bất lợi. Tôi chẳng có ý tưởng nào về việc cần tìm ở đâu. Liệu có phải phần thân mình bị bỏ lại ở căn phòng giết người không? Tôi không cho là vậy, với tôi như thế thật cẩu thả, nếu hắn muốn sử dụng lại căn phòng đó lần nữa, chuyện đó sẽ trở thành bất khả thi vì những thứ ghê tởm nằm vương vãi xung quanh.

Được rồi, vậy tôi có thể giả thiết rằng chỗ thịt còn lại đã biến đi đâu đó. Nhưng đi đâu mới được chứ?

Hay có lẽ, một ý tưởng từ từ lóe rạng trong tôi, câu hỏi thực sự cần đặt ra phải là: Tại sao? Việc trưng bày những cái đầu nhằm tới một lý do. Vậy thì lý do để cất phần còn lại của các thi thể đi chỗ khác có thể là gì? Chỉ đơn giản để giấu giếm thôi sao? Không, chẳng có gì đơn giản ở gã sát nhân này cả, giấu giếm hiển nhiên không phải là thứ hắn đánh giá quá cao. Nhất là vào lúc này, khi hắn đang tỏ ra ít nhiều phô trương. Trong trường hợp đó, hắn có thể để một đống những phần thừa còn lại ở đâu đây?

“Thế nào?” Deborah hỏi. “Chuyện đó thì thế nào? Chúng ta nên tìm ở đâu bây giờ?”

Tôi lắc đầu. “Anh không biết,” tôi chậm rãi nói. “Cho dù hắn để phần còn lại ở đâu, đó cũng là một phần thông điệp của hắn. Chúng ta vẫn chưa biết chắc thông điệp của hắn là gì, phải không nào?”

“Quỷ tha ma bắt, Dexter…”

“Anh biết hắn ta muốn đùa bỡn với chúng ta bằng điều đó. Hắn cần nói rõ rằng chúng ta đã làm một điều ngu dốt tới mức không thể tin nổi, thậm chí chúng ta có không làm thế, hắn vẫn khôn ngoan hơn chúng ta.”

“Cho tới giờ thì hắn có lý,” cô nói, lại trưng khuôn mặt cá mú ra.

“Vậy nên... cho dù hắn có vứt phần còn lại ở đâu, chúng nhất định phải tiếp tục thông điệp của hắn. Rằng chúng ta ngu xuẩn, không, anh nói nhầm. Rằng chúng ta đã làm một điều ngu xuẩn.”

“Phải. Một sự khác biệt thật quan trọng.”

“Thôi nào, Deb, cứ như thế em sẽ làm đau mặt mình đấy. Nó quan trọng, vì hắn sẽ đưa ra bình luận về MÀN KỊCH chứ không phải DIỄN VIÊN.”

“A ha. Thật tốt quá, Dex. Vậy chúng ta có lẽ nên tìm tới nhà hát diễn tối gần đây nhất và tìm một anh chàng diễn viên dính máu tới tận khuỷu tay, phải vậy không nào?”

Tôi lắc đầu. “Không có máu, Deb. Không hề có. Đó là điểm quan trọng nhất.”

“Làm sao anh biết chắc được?”

“Bởi vì không hề có máu tại bất cứ hiện trường nào. Việc này là có chủ ý và quan trọng sống còn với điều hắn đang làm. Lần này, hắn sẽ lặp lại những chi tiết quan trọng, nhưng đưa ra bình luận về những gì hắn đã làm trước đây, vì chúng ta đã bỏ qua không nhận ra, em hiểu không?”

“Chắc rồi, em hiểu. Nghe hoàn toàn có lý. Vậy sao chúng ta không tới kiểm tra ở Office Depot Center? Có thể hắn lại tống các mảnh thi thể vào lưới khung thành lần nữa.”

Tôi mở miệng để đưa ra một câu trả lời thông minh tuyệt vời nào đó. Chuyện xảy ra ở sân hockey từ đầu đến cuối đều không hợp lý, không hợp lý một cách hoàn toàn và rõ ràng. Đó là một thử nghiệm, một điều gì đó khác biệt, nhưng tôi biết hắn sẽ không lặp lại nó. Tôi bắt đầu định giải thích chuyện này với Deb, rằng lý do duy nhất khiến hắn có lúc nào đó lặp lại với sân đấu chỉ có thể là... tôi chợt sững lại, miệng há hốc. Tất nhiên rồi, tôi nghĩ. Hoàn toàn tự nhiên.

“Giờ thì mặt ai trông như cá mú đây, hả? Có chuyện gì thế, Dex?”

Trong giây lát, tôi không nói lấy một lời. Tôi đang quá bận bịu với việc nắm bắt lấy những suy nghĩ đang quay cuồng của mình. Lý do duy nhất có thể làm hắn lặp lại với sân hockey là để cho chúng ta thấy chúng ta đã tóm nhầm người.

“Ôi, Deb,” cuối cùng tôi lên tiếng. “Tất nhiên rồi. Em nói đúng, nhà thi đấu. Em đã đúng vì đủ thứ lý do sai lầm, nhưng dẫu sao...”

“Mặc xác lý do sai lầm đó đi,” cô em tôi nói, rồi lao về phía xe của cô.
Bình Luận (0)
Comment