Địa Ngục Thời Gian

Chương 117

Koteyasu không nói hai lời, thân thể tiếp tục huyễn hóa thành ảo ảnh. Không, là đột nhiên tan ra giống như khói thuốc vậy, như sương mà không phải sương, như khói mà chẳng phải khói, không nhanh không chậm mà tiếp cận gã đàn ông. Lớp khói mỏng ấy bao quanh gã, rồi bất chợt tấn công.

"Tốc kích"

Gã đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, tay phải nhanh như điện chém sang trái, song chỉ đánh vào tàn ảnh. Cũng cùng lúc đó, thân ảnh của cô gái chợt ngưng tụ lại, hai tay giống như rắn xoắn quanh bả vai gã, đánh thẳng lên mặt. Gã đàn ông kia cũng không né tránh, tay phải thụi vào ngực trái của đối phương. Hai bên đều cùng trúng chiêu một lúc, kết quả rất nhanh đã phân định được. 

Koteyasu bị đánh bật ra xa. Thế nhưng gã đàn ông kia cũng bị đẩy bắn thẳng lên trần nhà, giống như đạn pháo ghim chặt vào tường. Răng rắc, một tiếng ầm nặng nề vang lên. 

- Ai da...sao anh mạnh tay thế?

Làn khói ngưng tụ lại thành thực thể, Koteyasu một tay ôm ngực, mặt mũi khó coi cất tiếng trách móc.Ngước mắt nhìn lên, gã đàn ông kia lúc này thân thể dính chặt vào trần nhà, cả người không ngờ đều là dấu tay! 

Từ mặt, cổ, ngực, bụng, đùi...đâu đâu cũng có dấu tay in hằn! Thật không hiểu được, những dấu tay đó ở đâu ra. 

- Đúng như anh nghĩ...Gã đàn ông nhíu mày: - Cả Tốc Kích và Nhập Vị kết hợp cũng không ăn thua. Mặc dù uy lực cùng tốc độ nhỉnh hơn, song chúng so với Tấn Lôi vẫn có một khoảng cách không nhỏ. 

- Vậy ra vừa rồi là anh định thử tìm cách hóa giải "Tấn Lôi" à?

Gã đàn ông ừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục trầm ngâm.

- Quả không hổ danh tuyệt kĩ trong những tuyệt kĩ. Koteyasu lấy tay phủi phủi bụi trên cổ áo: - ...Việc một danh ác bậc ba như em có thể chạm tay được vào Danh ác bậc một đầu bảng như anh vốn đã là chuyện trong mơ, gây sát thương được thì rõ ràng là kỳ tích. Nhiều lúc em nghĩ, nếu như chiêu thức này được phổ biến thì không biết địa ngục tầng mười chín sẽ trở thành cái dạng gì nữa. 

Gã đàn ông da vàng không nói, chỉ trầm tự nhìn những dấu tay trên người. 

- Ha ha, em chỉ nói đùa thôi. Cô gái chạy tới níu lấy tay hắn: - ...Em nhất định sẽ không hé răng nói ra nói với bất kì ai về "Tấn Lôi", kể cả ba mẹ ruột. Anh không tin em sao?

- Ừm. 

- ...Mà anh lo xa quá đấy. "Tấn Lôi" cũng đâu dễ luyện. Vừa phải có khả năng "đọc", vừa phải có căn bản và thể lực dồi dào, lại thông thạo "Ảnh bộ" nữa. Ngay cả em dù được anh tận tình hướng dẫn và khổ luyện suốt hai năm cũng chưa hoàn toàn thành thục, người ngoài dẫu biết cũng có thể làm gì?

- Lo ư? 

Gã đàn ông da vàng lẩm bẩm, bàn tay phải giơ lên, hạ xuống rồi bỗng nhiên biến mất. Tiếp theo đó, một tiếng rầm lớn vang lên, như một chuỗi domino bị đổ, bốn trong số bảy cái chuồng bò làm bằng sắt đặc cách đó hơn mười mét bị kình lực một cãi vẫy tay đó của hắn phá tan nát. Ba con bò mộng được giải thoát, cùng hí lên một tiếng đầy man dại. Chúng nó sau khi được giải thoát thì không hẹn mà cùng lao tới kẻ thù của mình trong suốt bao ngày qua. Song cả ba con, con nào cũng giống con nào, còn chưa tiếp cận được kẻ đich thì đều đã rú lên một tiếng rồi gục hẳn. Đó cũng là lúc bàn tay phải của gã đàn ông da vàng kia dần hiện nguyên hình. Chỉ một bàn tay mà thôi. 

- Trời ơi. Cô gái nhìn cảnh mấy con bò gục xuống rồi nằm im không động đậy thì tiếc nuối kêu lên: - Đã là con thứ năm mươi sáu trong tháng rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Lấy chúng để thử nghiệm "Tấn Lôi"? nếu thế thì dù loài khủng long sống lại cũng bị anh làm cho tuyệt chủng hết thôi. 

- Vô vị. 

Gã đàn ông da vàng làm như không nghe thấy, lại gần chiếc bàn nhỏ đặt gần đó, với tay lấy chai sâm banh tu ừng ực, mắt hơi liếc đến cốc juicy vị chuối đặt ở bên cạnh. Ánh mắt của hắn thoáng trở nên thích thú, sau đó với tay cầm ly juicy chuối lên ngắm nghía. 

- ...Park, anh mới đổi khẩu vị à?

Koteyasu chạy tới, bám lấy cổ người tình, nhìn gã có vẻ hứng thú không rời mắt khỏi cốc kem chuối của mình thì lạ lùng hỏi.

- ...Không, nhìn vật cũ nhớ người quen thôi.

- Là con gái, phải không? Koteyasu hỏi với giọng sặc mùi ghen tuông.

Gã đàn ông mỉm cười, không trả lời, đặt cốc xuống, chìm sâu trong suy nghĩ..

- Em có một tin, chắc chắn anh rất thích.

Koteyasu nói với giọng úp mở, tay quấn quanh cổ gã.

- Tin gì?

- Đã tìm được "hắn" rồi.

- A?

Gã đàn ông da vàng nghe đến đây thì hứng thú hẳn, một tay quàng qua bờ eo thon nhỏ nhắn, cất giọng trầm trầm: - Nói nghe xem nào.

- Từ từ. Phải thưởng cho người ta cái gì đã chứ.

Koteyasu quàng hai tay vít cổ hắn xuống. Hai người trao nhau một nụ hôn. Một lát sau, cặp mắt chim ưng của gã đàn ông thoáng lập lòe, hơi thở cũng dồn dập hơn, từ chỗ bị động chuyển sang chủ động, không ngừng mút mạnh bờ môi đỏ mọng, một tay cũng không nhàn rỗi, đưa lên chỗ nhô cao ở thân trên của cô gái, mạnh mẽ dầy vò.

Cảnh tượng mùi mẫn đó kéo dài hơn ba phút. Sau nụ hôn dài đầy kích tình, cô gái gương mặt như trích được ra nước, kiều diễm khôn tả, nằm trong vòng tay lực lưỡng, tay lôi một cái Smart phone có nhãn hiệu quả nho khuyết, bật một file ảnh:

- ...Là hắn?

Cô gái gật đầu.

- Vẫn chưa chắc chắn, song cũng phải tầm 70%. Bọn em đã phải tốn rất nhiều công sức. Đúng như dự đoán, cái tên Lê Minh Hoàng chỉ là giả. Tên trong chứng minh thư địa ngục của hắn là Judas, nơi cư ngụ hiện giờ là thị trấn Một Sừng, tỉnh Cooc. Thế nhưng mặc dù có cái tên kiểu phương tây, hắn ta lại là người da vàng. Về diện mạo bên ngoài thì trùng khớp đến 90%. 

- Đã tiếp cận hắn chưa?

- Em làm sao dám làm thế khi chưa có ý anh. Koteyasu quyến rũ nhìn hắn nói.

- ..Em làm tốt lắm. 

- Tất nhiên rồi, còn phải xem là ai vào đây nữa chứ. Koteyasu kiễng người hôn chụt một cái vào bờ má khô ráp của gã đàn ông, cất giọng như thở:

-...Về lý lịch thì không có gì đặc biệt. Song chính sự bình thường ấy lại là thứ "bất thường" nhất ở gã ta. Theo như thông tin thu được thì hắn mới chân ướt chân ráo trở thành quỷ sai được tám tháng, lúc còn sống là một vận động viên, ngoài việc siêng năng tập thể thao ra thì không có gì nổi bật cả. 

- Tám tháng ? Gã đàn ông nhíu mày: -..Một chiêu đánh chết "Bá Tước", bảo hắn ta chỉ vừa mới thành quỷ sai có tám tháng? Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là trò bịp.

- ...Em cũng nghĩ giống anh vậy. Công cuộc điều tra luôn có sự chống đối ngầm từ những thế lực khác, điều đó chứng tỏ người này nhất định có chỗ dựa chống lưng. Mặc dù không mạnh bằng chúng ta, song cũng không đơn giản...Cái lý lịch đó hoàn toàn không thể tin được..Song bỏ qua đi, em còn một thứ rất hay muốn cho anh xem, đảm bảo anh sẽ vô cùng bất ngờ cho mà xem. 

- Cái gì? 

Koteyasu làm ra vẻ thần bí, sau đó lôi một tấm ảnh khác ra. Lần này là một tấm ảnh chụp Hoàng đang sóng đôi đi cùng với Thư Lệ và Linh Chi. Tấm ảnh rất đỗi bình thường, song ánh mắt của gã đàn ông da vàng kia vừa nhìn vào đã nóng rực. 

- Xô Liệm Của Người Chết? 

Gã đàn ông không giấu được vẻ kích động, tay chộp lấy tấm ảnh trong tay Koteyasu, mắt nhìn không chớp Hoàng trong ảnh..không, chính xác là về chiếc quan tài sau lưng hắn.

- Thế nào? Em nói không sai chứ? Koteyasu khi thấy vẻ kích động của gã, đúng như dự đoán của mình thì thì đắc chí lắm, song khi năm từ "Xô Liệm Của Người Chết" đập vào tai thì nụ cười tắt hẳn.

- Đúng nó rồi. Hơi thở của gã đàn ông càng ngày càng nặng nhọc: - Mặc dù trông nó khác xưa khá nhiều, song anh chỉ cần nhìn là ra ngay...Không thể sai được...chính là Xô Liệm Của Người Chết...gã đàn ông này là ai? Tại sao lại có nó trong tay?

-...Em cũng không biết. Nhìn chiếc quan tài đen xì cũ kỹ, giọng nói của Koteyasu cũng trở nên nghiêm túc: - ..Lúc đầu khi thấy nó em cũng thấy ngờ ngợ...song không dám tin là thật nên mới đưa anh kiểm chứng xem sao. Anh chắc chính là nó chứ?

-...Em đã điều tra được những gì về nó rồi? Nói anh nghe đi. Gã đàn ông không trả lời mà hỏi.

-...Về nguồn gốc thì không có gì đăc biệt. Nghe nói nó trước ở trong tay cô gái đó. Nói rồi chỉ tay vào hình Thư Lệ: - ..Sau đó, không biết gã đàn ông này đã dùng thủ đoạn gì đó đoạt lấy nó, song mối quan hệ của hai người chỉ vì thế mà căng thẳng một đoạn thời gian đầu, sau đó không hiểu vì sao lại trở về bình thường, thậm chí còn thân thiết hơn. 

- Nghĩa là hiện giờ "nó" đang trong tay gã đàn ông đó? 

- Đúng vậy. 

- Xô Liệm Của Người Chết...tại sao lại xuất hiện ở đây? nó có liên quan gì đến gã ta? Anh không tin đây chỉ là sự trùng hợp. Gã đàn ông da vàng trầm ngâm: - ...Thật không ngờ, anh vẫn cứ nghĩ nó đã bị tiêu hủy cùng "Đại Thánh" mười năm về trước rồi mới phải. Vậy mà, vậy mà...

-...Anh có nghĩ là...Koteyasu hạ giọng, e sợ nhìn người tình: - Có khi nào..."Đại Thánh" vẫn..vẫn..?

Koteyasu nhỏ giọng nói. Một câu hỏi rất đơn giản, song cả hai người đều không ai dám trả lời.

-...Đừng nói vớ vẩn. Gã đàn ông da vàng hít một hơi dài, gương mặt lấy lại vẻ trấn tĩnh: -..Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Đấy đã là quá khứ rồi. Ở trong tình cảnh ấy, không một ai có thể sống sót được mà thoát ra, kể cả hắn.

- Thế nhưng...vậy còn Xô Liệm Của Người Chết?

Sự im lặng bao trùm. 

- ...Đúng rồi. Koteyasu giống như nhớ ra cái gì, tay lôi một tấm ảnh nữa ra. Lần này là ảnh chụp một cô bé để tóc hai vai, khuôn mặt nhí nhảnh dễ thương, hai mắt trong veo, đang đứng bên cạnh Hoàng, lưng dựa vào chiếc quan tài đen khổng lồ: - Còn một người nữa. Cũng rất khả nghi. 

Đó tất nhiên là Oha.

-...Có gì khả nghi? 

-..Cô gái này. Koteyasu nói: -...Cô ta có lí lịch vô cùng mơ hồ, gần như là đột nhiên mọc ra ở thị trấn Một Sừng. Song khi mở rộng điều tra, em đã tìm thấy đôi điều rất thú vị. Năm năm trước, ở gần nơi mà "Đại Thánh" viên tịch, sau đó đúng sáu tháng, cô ta đã mất tích trong lúc cùng bạn bè đi ngang qua sa mạc Chết. Cô ta là con gái một học giả người Ixrael, lúc ấy đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ (AIDS)là một quỷ sai bằng xương bằng thịt, song bây giờ lại là một Mar.....
Bình Luận (0)
Comment