Địa Ngục Thời Gian

Chương 124

Đối thủ cuối cùng cũng đến.

- Cuối cùng cũng tới rồi?

Thư Lệ nhếch môi cười nhạt, hai mắt không hẹn mà nhìn chăm chăm vào cô gái đi bên cạnh gã quỷ sai xấu trai kia. Sâu thẳm trong đôi mắt bồ câu không giấu nổi vẻ ganh ghét...thậm chí là đố kỵ. Điều mà chính "Quan Tài Đen" cũng chẳng tự nhận được ra. 

Hoàng hôm nay mặc một bộ áo dài tay và quần thể thao gọn gàng...trông hắn chẳng có gì khác với thường ngày, có chăng chỉ thêm một thanh kiếm dài đeo trên vai, trông nửa tây nửa ta, hệt như mấy tay kiếm sĩ vườn hết thời vậy. Còn Chingna bên cạnh thì khác, cô mặc một chiếc áo rằn ri che kín người, chỉ để hở cổ áo, lưng đeo một cái balo, hông giắt một cái bao lớn..mà chỉ nhìn sơ qua cũng thấy chiếc báng súng nhô ra. 

Dùng kiếm? Thư Lệ nhíu mày. Hắn mà cũng biết xài kiếm à? Chưa thấy bao giờ nha. 

Thư Lệ nhận ra ngay, đúng như dự đoán, cô gái này chính là người theo hắn về sáng hôm ấy. Chingna!

- Hoàng, ha ha ha, đúng là ý trời run rủi. Tôi cũng không ngờ, lời hẹn giữa hai ta lại sớm thành hiện thực đến như vậy.

Tatsu Nakamura bước lên trước, mỉm cười, đôi mắt rực lửa nhìn Hoàng. Hoàng nhíu mày, không trả lời hắn mà quay sang phía Thư Lệ:

- Thư Lệ, tôi có chuyện này muốn nhờ cô.

- Hả? 

Hoàng đi lại gần, nói nhỏ vào tai Thư Lệ: 

-..Thư Lệ, trận này nương tay nhé. 

- Cái gì? Thư Lệ như không tin ở tai mình, quên cả nói nhỏ giọng: - Anh nói "nương tay"? Là sao?

-...Ý tôi là cô ấy. Hoàng lén lút chỉ tay về phía Chingna: - ...Tôi đã bảo cô ấy đứng ngoài rồi, thế nhưng cô ta không chịu nghe, cứ nằng nặc đòi lên sàn đấu. Trận hôm nay cứ coi như bên này chỉ có tôi thôi. Một mình tôi sẽ đánh với hai người, ok? Cô ấy trông cứng miệng thế thôi chứ thật ra chẳng biết tí võ vẽ nào đâu. Thế nào? Thỏa thuận ngầm thế nhé. Dù gì thì cũng là người quen với nhau. Hôm đó tôi thấy hai người các cô nói chuyện cũng khá hợp mà. 

Thư Lệ bần thần một lát, sau đó lắc đầu, lạnh nhạt nói: 

-...Rất tiếc là không thể, Hoàng ạ. Đúng, chúng ta là người quen, rất quen. Thậm chí tôi không phủ nhận rằng vẫn còn nợ anh về chuyện của Linh Chi. thế nhưng công là công mà tư là tư, chuyện gì ra chuyện nấy. Ở đây là võ đài, lên đây chỉ có thắng và thua, có kẻ địch và đồng bọn, chứ tuyệt nhiên không thể có cái gọi là "người quen". Tôi rất hiểu ý anh, song anh vừa muốn chiến thắng, lại vừa muốn không gây tổn thương tới đồng đội của mình, điều này không phải rất phi lý sao?

Hoàng nghe vậy thì trợn mắt nhìn Thư Lệ. "Quan Tài Đen" cũng thẳng thừng đối mắt với hắn, không hề có ý nhượng bộ.

- Đừng lo cho em. Em sẽ không làm vướng chân anh đâu. Chingna dường như đã đoán được nội dung câu chuyện của hai người, lại gần huých tay vào hông Hoàng nói.

- Oa, Linh chi không thích mọi người đánh lẫn nhau đâu. Linh Chi đứng giữa có vẻ là khó xử nhất, lúc thì nhìn Thư Lệ, lúc thì nhìn Hoàng, dáng vẻ rất đáng thương. 

" Đã đến giờ thi đấu. Mời hai đội chuẩn bị ra sân."

Tiếng còi trọng tài cắt ngang cuộc trò chuyện, báo hiệu trận đấu sắp sửa bắt đầu.

----------------

Cùng lúc ấy, ở một nơi khác...cách đó không xa, trong một căn phòng sang trọng trang trí theo phong cách tây âu, có hai người đàn ông, một già một trẻ đang ngồi trước màn hình vô tuyến. Phía sau là một người phục vụ già mặc âu phục, tay cầm một cái khay đựng thuốc lá và rượu. Trên bàn, chiếc gạt tàn kim cương đã đầy những đầu mẩu thuốc.

Lúc này, gương mặt xuất hiện trên màn hình vô tuyến thật không thể ngờ lại chính là Chingna, trán ướt đẫm mồ hôi vì khẩn trương. Đôi khi cũng có cả hình Hoàng, Thư Lệ và Tatsu lọt vào trong máy quay. Bọn họ có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, mình lại bị theo dõi cặn kẽ từ khoảng cách xa đến vậy.

- Ngài có chắc đó chính là tiểu thư?

Người thanh niên trẻ đứng chắp tay sau lưng cất tiếng nói. Người này cao hơn một mét tám, cơ thể tuy thư sinh song nhìn kỹ vẫn có thể thấy những múi cơ săn chắc, thứ chỉ có được bởi những ngày tháng không ngừng khổ công tập luyện. Người thanh niên này thật sự chỉ có thể dùng ba chữ " Mỹ thiếu niên" để hình dung: từ từng múi cơ cùng cơ bụng săn chắc cho tới làn da trắng trẻo và gương mặt cân đối, hàng lông mày rộng và cặp mắt đầy mị lực...trông cứ như một người mẫu nam vừa bước ra từ phòng chụp ảnh vậy. 

Từng đường nét trên cơ thể.. cho tới cả giọng nói trầm ấm đầy nam tính, tất cả đều vô cùng hoàn hảo. Đó chính là một trong số năm hạt giống của đại hội lần này - "Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương. 

Trong khi đó, lúc này đang ngồi trên ghế bành theo dõi màn hình vô tuyến là một người đàn ông đậm tuổi, mặc bộ comple đen, chiếc caravat đeo lệch một bên cổ, bụng phệ, mặt đầy nếp nhăn, trông như một cụ già. Ông ta chính là tỷ phú người Lào, người tài trợ cho Đại Hội Danh Ác lần này - Thongna Khen.

- Nó là con gái ta...ta còn có thể nhầm được sao?

- Tiểu thư cũng tham dự thi đấu sao? Thật là bất ngờ đấy. Gã thanh niên điển trai mỉm cười: - ...Ngài Phoui, cháu thật sự rất thích sự cá tính của tiểu thư. Ôi, xem ra cháu lại càng yêu tiểu thư mất rồi.

- ....Ha ha ha, vậy còn phải xem ý nó thế nào. Chuyện của lớp trẻ các cậu, tôi đúng là có muốn quản cũng bó tay chùn gối.

- ...Đó là ngài nói đấy nhé. "Mỹ nam Vương" vuốt cằm, môi nở nụ cười dịu nhẹ: - ...Vậy thì cháu sẽ cạnh tranh với "Thần Quyền" đến cùng. Ha ha ha...cháu nhất định sẽ không nhường ông ta đâu, cho dù có là Danh Ác bậc một cũng vậy. 

- ..Con bé này, từ nhỏ đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Người đàn ông trung niên thở dài, tay cầm mẩu xì gà dụi mạnh xuống gạt tàn : - ...Từ nhỏ nó đã mất cha, lại không có tình cảm của mẹ. Mặc dù điều kiện vật chất chẳng thiếu thứ gì, song có lẽ chỉ có nó mới hiểu, nó cô đơn đến nhường nào. Đã thế, nó lại là một con bé rất đỗi nhạy cảm. Nó có thể dễ dàng phân biệt được ngay từ lần gặp đầu tiên, ai đối với nó là thật lòng, ai chỉ có hứng thú với cái gia tài khổng lồ mà nó được quyền thừa kế. Đó gần như là thiên phú vậy..song điều đó đối với nó thật sự không hiểu là may mắn hay đau khổ nữa.

- ...Cái này cháu có thể hiểu được. "Mỹ Nam Vương" nhíu mày: - ...Vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Đừng nói với cháu là cô ấy bị ép phải xuống đây để làm việc như một quỷ sai thực thụ đấy. 

-...Tất nhiên là không rồi...trên tất cả, con bé là một đứa trẻ lương thiện. Việc nó trở thành quỷ sai tất nhiên là do người bố này tác động...Tội nghiệp con bé, nó chết ở cái độ tuổi đẹp nhất của đời con gái, chết vì chính sự thờ ơ, vô tâm của đồng loại. Có biết bao nhiêu người ở đó khi con bé gặp nạn, song không một ai dang tay ra với nó. Giá như lúc đó ta có mặt ở đó, chắc có lẽ nó đã không phải chịu cú sốc nặng đến như vậy. Vết đen ấy khiến nó chẳng thể mở lòng ra với bất cứ ai, kể cả cha ruột. Lỗi là ở ta, kẻ làm cha như ta...

-....Cậu có biết không? Khi biết ta muốn tìm cho nó một tấm chồng, nó đã kịch liệt phản đối. Nó cho rằng, chẳng ai trên đời này thật tâm quan tâm tới nó, kể cả ta. Thế có đau lòng không chứ. Nó đâu có biết được nỗi lòng của ông già gần đất xa trời này, người chỉ muốn tìm cho nó một chỗ dựa vững chắc, một chỗ dựa có thể che chở cho nó khi ta về với đất mẹ...vậy mà nó phản đối, kịch liệt phản đối. 

- Vậy....

- ...Tất nhiên dù gì nó vẫn là con gái ta, nghĩa là không thể công khai chống lại quyết định của ta. Không thuyết phục được ta, nó đã lấy cái Đại Hội này làm cái cớ để trì hoãn...rằng sẽ chỉ chấp nhận hôn lễ này nếu như "hắn" dành được ngôi vị cao nhất của Đại Hội. Thế nhưng nó đã lầm, chính xác là không nhận thức được hết con người "hắn". Nó đâu biết rằng đối với "hắn" - vô địch một cái giải đấu thuộc dạng ao làng như thế này cũng đơn giản như là lật bàn tay vậy. 

-..Hừm...ao làng? Bác nên nhớ là năm nay có cháu tham gia đó nhé. "Mỹ Nam Vương" nhíu mày: - "Hắn"? Ý bác là "Thần Quyền"? Vậy ra đây mới chính là lý do chính khiến Park Jong Seok tham dự Đại Hội lần này?

- ...Đúng vậy. Phuoi Khen gật đầu: - Ta biết nó nghĩ gì...khi biết được sự đáng sợ của "hắn", con bé chắc đã rất sốc. Thế nhưng nó cũng biết, nó sẽ không thể rút lại lời nói của mình. Ta đã cho nó một cơ hội...và đó là giới hạn cuối cùng của sự nhẫn nại trong ta. Ha ha ha, ta những tưởng sau chuyến đi dài ngày này, nó sẽ tìm được một ai đó, một ứng cử viên đầy triển vọng, dù không thể địch lại "hắn", song ít cũng phải là cao thủ một phương. Thế nhưng, cháu hãy nhìn đi, hãy nhìn "chỗ dựa" của nó kìa, gã quỷ sai này....nó đã lôi về một kẻ vô danh? Thật không hiểu nó nghĩ gì trong đầu nữa.

- Nghĩ gì à...

"Mỹ Nam Vương" nhìn vào gã quỷ sai có gương mặt dữ dằn hiện trên màn ảnh vô tuyến, xoa cằm, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú:

- Ai mà biết được chứ....

-------------------


"Crac, Crac"

Đoàng - Đoàng - Đoàng - Đoàng - Đoàng !!!

Lúc này, tại vũ đài Thần Điểu, trận đấu vòng loại đầu tiên của hai đội..đã bắt đầu. 

- Ái chà chà!

Thư Lệ có vẻ rất chật vật với việc..né đạn. Bên vai áo còn có vết cháy sém. Còn trong khi đó, ở đối diện phía bên kia của sàn đấu, Chingna hiện đang rất đắc ý, tay vung vẩy hai khẩu súng ngắn:

- He, đây là khẩu MI - 68, là vũ khí đang nghiên cứu thử nghiệm của Nga, tới bây giờ vẫn sản xuất vô cùng nhỏ giọt, sử dụng đạn 15mm, hỏa lực so với súng ngắn thông thường mạnh hơn năm lần, khi bắn ít bị giật, thứ hàng hiếm này, đừng nói là dưới địa ngục, trên trần gian cũng khó mà kiếm được đấy. 

- Sử dụng hàng nóng à? He, Chingna à, mong là cô sẽ cầm cự được lâu, ít ra là không bị hạ gục trước khi tôi giải quyết xong gã này...

- Nói gì thế! 

Hoàng vừa dứt lời thì lập tức né đầu qua phải. Tuy phản ứng đã rất nhanh, song nhát đao của Tatsu vẫn kịp để lại trên má hắn một vết trầy. 

Tatsu Nakamura xoay thanh đao dài, nhìn Hoàng cười gằn:

- Bây giờ là đến lúc giải quyết ân oán giữa chúng ta...sẵn sàng chưa?

- Luôn luôn sẵn sàng.

Hoàng rút thanh kiếm dài đeo trên vai xuống. Đó là một thanh Katana kiểu Nhật, rất sắc bén. Đối đầu với một kẻ dùng thanh đao dài hơn một mét thế kia, hắn cũng phải dùng vũ khí chứ. Luật thi đấu cũng đâu có cấm võ sĩ dùng vũ khí, thậm chí còn khuyến khích là đằng khác. 

Trận đấu hai - hai rất nhanh được chia cặp - nam vs nam, nữ vs nữ. 

- Ái..chà!

Tatsu là người lao lên tấn công trước. Trước những cú chém nhanh, mạnh và đầy uy lực, Hoàng chỉ có né và né. 

- Thế nào? Tatsu xoay đao, nhíu mày: - ..Mang danh Hồng Côn của Nanh Sói mà chỉ biết né thôi sao? Đừng nói là mi sẽ né như thế cho đến khi tiếng còi hết trận vang lên nhé.

- Cái gì?

Hoàng nhảy về một góc võ đài, ngây ngô hỏi lại: - ...Đánh nhau mà cũng có giới hạn thời gian à?

- Hừ...Tatsu nhíu mày: - Mi giả vờ hay cố tình không biết? Tuy rằng luật lệ ghi rõ thắng hai trên ba trận là được vào vòng trong, song do năm nay có quá nhiều đội tham dự, vì thế nên một trận đấu ở vòng loại chỉ có giới hạn tối đa là hai mươi phút. Thắng thua sẽ phân định khi tất cả thành viên của một trong hai đội bị hạ gục, hoặc là bị ép rời khỏi sàn đấu. Nếu không thể phân định thắng thua trong hai mươi phút, trọng tài sẽ dựa vào tình hình thực tế trên sân để quyết định phân xử thắng - thua. 

- Ac...nghĩa là bất cứ ai ra khỏi cái sân này là mặc định thua à?

Hoàng quay đầu nhìn ra sau. Hú hồn, hắn vẫn còn đang đứng ở một bên mép võ đài. Cái võ đài 06 này cũng khá rộng, tầm một trăm hai mươi mét vuông, song vẫn cứ phải cẩn thận. 

Hoàng thở phào. Song hắn chỉ vừa mới quay đầu lại thì đã giật nảy mình.

- Ái chà, phản ứng nhanh đó.

Tại chỗ mà Hoàng vừa đứng, Tatsu Nakamura đã xuất hiện từ bao giờ, cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao cắm thẳng xuống đất, tạo thành một đường quét dài hơn một mét. Một góc võ đài bị xới lên trông nham nhở vô cùng. 

Còn Hoàng, không biết từ bao giờ đã nhảy ra đứng cách đó gần chục mét.

"Nói thế nào nhỉ...không bàn về sức mạnh, với tình trạng của mình bây giờ, dù chỉ là 40%, song với tốc độ của hắn thì rõ ràng là không thể bắt kịp được. Về kỹ thuật chắc chắn hắn hơn mình, song dù mạnh thế nào đi nữa mà không đuổi kịp được mình về mặt tốc độ thì cũng vô ích. Xem ra trận đấu đầu tiên này không quá khó khăn...hoặc là, một Danh Ác bậc năm..dù chỉ có 40% sức mạnh, đối với mình vẫn chưa thể gọi là khó khăn.."

- Chỉ có vậy thôi à. Vậy thì đến lượt tôi nhé! 

Hoàng nhún vai, tay cầm thanh katana hết chém lên rồi lại chém xuống, động tác vô cùng..nghiệp dư. Thật vậy, lý do hắn chọn thanh katana này làm vũ khí cũng chỉ đơn giản là thích cái cảm giác cầm kiếm múa vung vẩy như mấy nhân vật chính trong phim võ hiệp thường chiếu trên truyền hình mà thôi. Từ trước tới giờ trong chiến đấu, vũ khí thật sự của hắn vẫn là sức mạnh cùng tốc độ áp đảo đối thủ, qua đó dễ dàng giành phần thắng. 

- ..Tốt nhất là nhận thua đi thôi, anh bạn.

Hoàng cầm kiếm chĩa thẳng về phía Tatsu, trong đầu thì nghĩ xem nên kết thúc như thế nào là gọn nhất, song vẫn hạn chế được tối đa thương tích cho đối phương. Dù gì thì tên chột này cũng là bạn của Thư Lệ, đối với hắn cũng chỉ có chút hiểu lầm, không cần phải quá nặng tay.

- ...Nhìn kỹ lại bản thân mình một chút rồi hãy nghĩ đến chuyện đe dọa người khác chứ. Tatsu Nakamura nhún vai, giơ thanh trường đao đỏ như máu lên ngang vai nói với giọng giễu cợt.

- Hả?

Hoàng giật mình cúi xuống..thật khó tin, bụng dưới hắn đã có một vết rạch từ bao giờ, đang rỉ máu...

--------------

- E.h...tạch..tạch...tạch...tạch........

Còn trong khi đó, bên nửa sân đấu còn lại là trận đấu giữa Chingna và Thư Lệ. Chingna từ lúc tiếng còi khai cuộc nổi lên đến giờ thì vẫn đứng ở một đầu sân đấu, tay nắm chặt hai khẩu súng không ngừng nã đạn. Phía bên kia, Thư Lệ tất nhiên là chẳng có giây phút nào được thảnh thơi trước làn "mưa đạn" này cả.

- Hừm...Cạch, cạch...

Nhìn Chingna luống cuống bằng tốc độ nhanh nhất thay băng đạn, Thư Lệ trái lại cũng không nhân cơ hội đó mà tấn công. "Quan Tài Đen" liếc nhìn đối phương, cười nhạt:

- Cô nhóc, đây là đại hội võ thuật. Nếu muốn chơi bắn súng, tốt nhất là hãy tìm mấy đứa trẻ nít ranh quanh đây mà chơi cùng.

- Cái gì?

Chingna lúc này đã lắp đạn xong. Băng đạn chuyên dụng của khẩu MI -68 này rất dài, vì thế thời gian giãn cách giữa mỗi lần nạp là khá lâu. Thế nhưng với tốc độ bắn không ngơi nghỉ nãy giờ của Chingna, có đạn súng máy cũng chẳng thể đỡ được. Giơ súng lên, nhắm chuẩn đối phương, Chingna lại một lần nữa bóp cò.

- Đoàng, đoàng, đoàng!

- Vô ích thôi. 

Thư Lệ nhún người mấy cái là đã vô sự. "Quan Tài Đen" nhìn đối phương với vẻ chọc tức.

- Cô..cô ta né trước khi mình bắn? Chingna lắp bắp, trán đã bắt đầu lấm tấm đổ mồ hôi. Nãy giờ cô đã tiêu hết ba băng đạn, bắn đến nỗi ngón tay muốn phồng rộp hết cả..vậy mà đối phương vẫn bình an vô sự, thậm chí trên người chẳng có lấy một vết trầy. Chuyện cứ như đùa mà lại là sự thật vậy..

- Cô nghĩ có thể hạ tôi chỉ bằng hai cây súng đó sao? Thật nực cười.

- Cái gì?

Thư lệ chỉ tay vào mặt đối phương:

-..Với khoảng cách này, dựa vào góc độ của cây súng, và cách ngắm bắn của cô nữa...những người có chút ít căn bản võ thuật như tôi đều có thể dễ dàng dự đoán hướng bắn của cô, thậm chí là trước khi đạn lên nòng kìa. Cô nghĩ chỉ cần cầm hai khẩu súng trong tay là có thể rút ngắn khoảng cách giữa một người bình thường và Danh Ác bậc năm sao? Này cô bé, có lẽ phải nhắc cho cô nhớ, đây không phải là trần gian, mà là địa ngục tầng mười chín . Cô bé ngây thơ...

- Cô....Chingna mặt tái đi, song vẫn cương quyết nắm chặt tay súng: -..Đừng lại gần, không là tôi sẽ bắn đó!

- Ok..mong rằng cô sẽ kịp làm được điều đó...trước khi bị hạ gục.

Thư Lệ ôm hai quả chùy sắt trên vai, mặt mày lạnh tanh, từng bước lại gần Chingna, chuyển thủ sang công.
Bình Luận (0)
Comment