Địa Ngục Thời Gian

Chương 131

- Ông nói gì? 

-Cậu cứ nhìn kỹ lại đi.

Hoàng trợn mắt, tay phải bỏ cổ áo gã quỷ sai kia xuống. Lúc này hắn mới nhận ra, những “người” phía bên trong lồng kia tuy có đầy đủ ngũ quan như con người thật, thế nhưng vẫn có một vài sự khác biệt: đầu tiên là màu da có phần tái hơn, tai khá dài, chĩa nhọn lên ở phần trên, cùng bộ tóc màu bạch kim. Ngoài ra, họ đều không có lông mày, cả nam lẫn nữ. 

-Họ...không phải là người? Thế thì là gì?

-Mẹ kiếp, đồ nhà quê! Chưa thấy tộc dã nhân bao giờ à? 

Một gã quỷ sai khác thấy đồng nghiệp bị đe dọa thì bỏ khách chạy lại, nhìn Hoàng hét lên. 

Dã…dã nhân?








----------------



Về nguồn gốc của tộc dã nhân, có lẽ phải dành chút thời gian nhắc lại một lần nữa về lịch sử hình thành và ra đời của địa ngục tầng mười chín. Địa ngục tầng mười chín vốn là nơi các vị thần( God of time) dùng quyền năng vô biên của mình sinh ra, với mục đích làm nơi trú ngụ cho phe thua cuộc trong trận chiến “Hậu Hồng Binh” mấy vạn năm trước. Xét về cơ bản thì địa ngục tầng mười chín cũng tương tự như trái đất, song diện tích chỉ bằng một phần mười, điều kiện khí hậu khắc nghiệt, sản vật cũng nghèo nàn hơn rất nhiều. Nơi đây trước khi được thiên đàng cho làm chỗ quỷ sai sinh sống thì trước đó, cũng đã có khá nhiều chủng tộc khác tồn tại tại đây. 

Chủng tộc thường dùng để chỉ những phân loại của con người trong quần thể hoặc dựa vào nhóm tổ tiên, trên cơ sở tập hợp khác nhau của đặc tính di truyền. Do địa ngục tầng mười chín có diện tích chỉ lớn bằng Trung quốc , cộng với điều kiện khí hậu thực sự rất khắc nghiệt nên ở nơi đây, ngoài thảm thực vật và động vật tương tự như trên trái đất ra thì chỉ có ba chủng loài có trí thông minh vượt trội hơn cả, đó là Mysteroic, Nagaroit và Khentoit. Tất nhiên, điều đó chỉ tồn tại trước khi loài người, tức quỷ sai có mặt tại đây. 

Từ khi quỷ sai chính thức có mặt ở địa ngục tầng mười chín, họ đã rất nhanh chóng khẳng định quyền thống trị của mình. Cuộc tranh đấu dành quyền kiểm soát đó kéo dài hơn năm trăm năm. Kết quả, ba chủng tộc thì Mysteroic gần như tuyệt chủng, Nagaroit lùi về sinh sống ở vùng cực băng, là nơi điều kiện khí hậu khắc nghiệt bậc nhất dưới địa ngục tầng mười chín, chỉ còn lại Khentoit, do có diện mạo khá giống với con người và dễ thuần phục nhất nên không bị tuyệt diệt. Hiện nay, vẫn còn khoảng hai ngàn người Khentoit, phân bố rải rác khắp địa ngục tầng mười chín, được quỷ sai trưng dụng vào những công việc nặng nhọc, cá biệt có thể đem theo thực hiện chiến dịch truy quét của thiên đàng. Họ chịu sự đối xử tàn tệ và luôn bị coi là chủng tộc thấp kém hơn con người. Qua thời gian dài, người ta hay gọi tộc Khentoit bằng hai chữ “ dã nhân”, và đó đã trở thành thói quen.

Tộc dã nhân (Khentoit) có tuổi thọ khá lâu dài, họ hết tuổi vị thành niên vào năm mười lăm tuổi (theo lịch loài người) và trung niên bắt đầu vào độ tuổi trên trăm. Tuy nhiên, theo ghi chú lại thì họ ưa ở tại đồng bằng nhất, và đường vào nơi ở của họ thường không có cách nào phát hiện ra nếu không có người dẫn đường. Ngoài ra, họ có thể ở dưới lòng đất hay núi cao, một số ít dưới nước hay các hoang mạc. Họ có khả năng thích nghi rất cao.

Một “dã nhân” trưởng thành thường có nước da màu nâu sậm ở nam, và trắng hồng ở nữ. Đặc điểm dễ nhận thấy nhất ở họ là đôi tai nhọn và lớp sừng hóa rất cứng cáp từ khuỷu tay trở xuống, bộ tóc màu ánh kim ở cả nam và nữ. Họ không có lông mày như con người. Ngoài những khác biệt này, họ có trí thông minh ở mức trung bình, song đặc biệt có khả năng ghi nhớ rất cao. 

Tuy việc mua bán trao đổi dã nhân từ lâu là hoàn toàn hợp pháp dưới địa ngục tầng mười chín, song điều đó không đồng nghĩa với việc ai cũng có tiền để sắm một “con”. Đây được coi là thú chơi khá cao cấp dưới địa ngục tầng mười chín. Giá của một nam dã nhân vào tầm một trăm nghìn $ âm phủ, trong khi nữ thì cao hơn nhiều, trung bình khoảng mười đến hai mươi triệu $ âm phủ, mà không phải cứ có tiền là mua được. Sở dĩ có sự khác biệt lớn như vậy là vì một lý do vô cùng quan trọng, thậm chí nếu nói đây là nguyên nhân chính khiến chủng tộc Khentoit là chủng tộc duy nhất có thể tồn tại, sống chung với loài người thì cũng không có gì là quá. 

Lý do đó là: Khentoit có khả năng giao phối được với con người (quỷ sai). Thế hệ con lai giữa họ được gọi là Mon-goit. Khả năng độc nhất vô nhị này đã khiến Khentoit trở thành chủng tộc được săn lùng nhất, bởi đơn giản họ giải quyết được vấn đề nhức nhối nhất dưới địa ngục tầng mười chín: vấn đề di truyền.

-…Đó là lý do sao?

Hoàng giật mình. Bây giờ hắn mới nhận ra, trong số những kẻ mà hắn nhầm tưởng là “con người” ở đây, chỉ có duy nhất một nữ, còn lại đều là nam. Hắn đưa tay ra chạm vào thành lồng, nơi có một “dã nhân” đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình. Lập tức, “nó” lùi về sát thành lồng, tay phải giơ lên che miệng với vẻ sợ hãi, cơ thể gầy còm vì thiếu ăn không ngừng run lẩy bẩy. 

Khóe mắt của Hoàng khẽ giật giật.

-Mới thấy lần đầu đúng không?Hà hà…địa ngục chúng ta có một điểm khác biệt căn bản với trần gian, đó là không thể tự duy trì nòi giống. Thế nhưng không phải là không có ngoại lệ. Quỷ sai có thể giao phối với Mar siêu cấp hình người và Khentoit. Trong trường hợp với Mar, những đứa con sẽ có 5% trở thành Time Master. Còn đối với Khentoit, con lai sẽ có đặc điểm của cả ba lẫn mẹ. Song nếu có sự can thiệp của y học, gien của loài người sẽ áp đặt là trội, từ đó sẽ không có khác biệt lắm giữa hai thế hệ. Tất nhiên, với điều kiện khoa học kỹ thuật của đia ngục tầng mười chín, việc đó sẽ tốn rất, rất nhiều tiền…

-Họ không thể nói sao? Hoàng nhìn những “người” Khentoit run rẩy, sợ hãi ôm lấy nhau nép mình sau chấn song, trầm giọng hỏi.

-Tất nhiên là có. Tae Jun gõ gõ tay vào một chiếc lồng, nói: - …Chúng thậm chí còn hiểu và học được tiếng Ziet của quỷ sai chúng ta rất nhanh là đằng khác. Thế nhưng cậu hãy thử đặt mình vào địa vị chúng xem, lúc này chúng có tâm trạng và dũng khí để nói chuyện với cậu sao? 

-…Này, xin lỗi, đây chỉ là hàng trưng bày phục vụ cho Đại Hội Danh Ác…tất cả chỗ này đều đã được đặt trước rồi. Gã quỷ sai là chủ cửa hàng thấy Hoàng mặt mũi bặm trợn, không có ý tốt, sợ hắn gây chuyện rắc rối thì nói: - ..Nếu muốn mua, xin mời cậu sang bên kia. Cảm phiền đừng cản trở chúng tôi. Hình như vẫn còn một con thì phải.

Hoàng nhìn sang phía tay gã chỉ. Đúng là ở phía đó đang có rất đông người bu lại, nhìn thoáng qua thì thấy đa số đều là kẻ có tiền. Lúc này đứng ngay trước cửa hàng có một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, phía sau là một cô gái tay nâng một chiếc lồng, cũng là chiếc duy nhất còn lại ở đó. Hai bên có vẻ đã ngã giá xong, chuẩn bị tiền trao cháo múc. Bên trong chiếc lồng là một đứa bé tầm mười tuổi, người gầy như que củi, thế nhưng cặp mắt rất sáng, đầy vẻ tinh anh. 

Hoàng liền lại gần đó, Tae Yun cũng theo sau. Hắn hỏi người bán hàng rằng người đàn ông kia mua nó về để làm gì. Hắn ta trả lời rằng. Người khách này mua “nó” về để “tẩy lễ”. 

Hoàng nhíu mày quay sang Tae Yun hỏi:

- “Tẩy lễ”? Là gì vậy?

Tae Yun khẽ nhún vai:

-Đó là một nghi lễ tương đối thông dụng, theo như tín ngưỡng ở đây thì có thể giúp gia chủ xua đi tà khí, đẩy lùi mọi bệnh tật, vận xui bám theo người. Tính hiệu quả của nó đã được kiểm chứng. Thế nhưng đây là một nghi lễ tương đối tốn kém, và không phải ai cũng có điều kiện để thực hiện.

-..Nghĩa là sao? Hoàng hỏi: - Tốn kém lắm à?

-Nói là tốn kém thì cũng không phải. Tae Jun lắc đầu: -….Chỉ là có chút khó khăn khi chuẩn bị mà thôi. Nghi lễ này có ba bước chính: “Nhập tịch”, “Hiến tế” và cuối cùng là “Tẩy lễ”. Trong đó khâu quan trọng nhất chính là “Hiến tế”. Muốn hoàn thành bước này bắt buộc phải có một “dã nhân” làm vật dẫn. Yêu cầu bắt buộc phải là nam giới, nếu là một đứa trẻ thì càng tốt. Gia chủ sẽ dùng nội tạng và nhất là trái tim của “vật dẫn” để bày tỏ lòng thành với thần linh.

-Cái gì?

Hoàng giật mình. Cái gì vừa lọt vào trong tai hắn vậy kìa? Im lặng một giây, giọng nói của Hoàng bỗng dưng đầy vẻ lạnh lùng: 

-..Chẳng lẽ cái nghi thức này rất thông dụng sao? Không ai phản đối nó à? Mẹ kiếp, đây là giết người, giết người đó, ông hiểu tôi nói gì chứ, ông già?

-..Cậu nói gì vậy? Đã sống ở đây một năm trời rồi mà cậu vẫn chưa biết sao..Luật lệ? Ở đây, quyền thế và sức mạnh chính là luật. Vả lại đó vốn đã là chuyện bình thường từ mấy ngàn năm nay ở nơi này rồi. Quỷ sai một khi dành được quyền làm chủ Khentoit thì cũng toàn quyền sinh sát nó. Đừng nói là giết chết, cậu có biết thịt một Khentoit nữ trưởng thành có giá bao nhiêu một kg không? Mà muốn nếm nó cũng không phải chuyện đơn giản đâu…

-Đủ rồi. Stop. 

Hoàng hừ một tiếng, hai mắt nheo lại. Hắn tiến về phía người đàn ông mặc vest đứng kia, khi mà giao dịch sắp sửa hoàn tất:

-Ngừng lại. Tôi muốn mua nó. Bao nhiêu tiền? 

“Chàng trai này…rất giống..”

Hoàng không biết rằng lúc này đứng cách đó không xa, Tae Jun hai tay chắp sau lưng, đôi mắt già nua sáng quắc đang nhìn mình chằm chằm. Lúc này Hoàng còn đang lo ngã giá với mấy người đứng bên kia. Chòm râu của Tae Jun hơi rung lên. Gương mặt của ông lão sáu mươi tuổi càng ngày càng giãn ra, đôi mắt hấp háy nhìn về phía hắn tràn đầy vẻ khẳng định.

“Không còn nghi ngờ gì nữa…Chính là người đó! ”

Cuối cùng thì Tae Jun cũng đã tìm ra câu trả lời.

Một lát sau, Hoàng tay xách chiếc lồng từ trong đám đông đi ra. Phía trong chiếc lồng là cậu bé người Khentoit, lúc này vẫn đang co ro ngồi rúm lại một chỗ, dùng ánh mắt run sợ lén lút quan sát vị chủ nhân mới của mình. Hoàng thở dài. Đáng lẽ việc thương thuyết đã thất bại, nếu như hắn không mang danh nghĩa của Chingna ra để làm áp lực lên cả đôi bên. Cái danh tiểu thư độc nhất của tỷ phú Phuoi Khen quả là chiếc ô khổng lồ ở thị trấn Kardashian này. Không, là cả tỉnh Cooc thì đúng hơn. 

Mất một cuộc điện thoại cho Chingna cũng đáng lắm! Thật ra Hoàng từ đầu cũng tinh ý nhận ra rằng, đôi bên hình như có vẻ “khớp” trước ngoại hình của hắn, có lẽ vì thế nên mọi việc mới trôi chảy được như vậy. 

-..Cậu thật tốt bụng, chàng trai. Tae Jun nhìn đứa bé trên tay Hoàng, miệng nở nụ cười: - Chúc mừng nhé, cậu sẽ làm gì với nó đây?

-..Cảm hứng nhất thời thôi. Hoàng nhíu mày: - …Nghe cái nghi lễ đó cũng hay hay, đã có mặt tại đây, sao có thể để món hàng hời như thế tuột khỏi tay được. Ừm, cám ơn ông vì ngày hôm nay nhé, nếu không có việc gì thì tạm biệt. Cháu còn có chút việc.

Hoàng tay ôm chiếc lồng đi qua người Tae jun, sắc mặt vẫn không rõ là vui hay buồn.

-..Hôm nay cậu có thể cứu được một người, thế nhưng còn biết bao kẻ khác nữa thì sao? Chàng trai, suốt bốn mươi năm qua, ông già như ta đã thấy biết bao trường hợp như thế này rồi. Những cố gắng đó của cậu có chăng cũng chỉ là hạt cát bỏ bể, chàng trai ạ. Sẽ không thấm vào đâu đâu. 

Hoàng vẫn không để vào tai, chân vẫn tiếp tục bước đi. Hắn muốn rời khỏi nơi đây, càng sớm càng tốt.

-…Ta cho cậu biết một tin, hy vọng cậu sẽ thích. Tae Yun cũng không để ý hắn có nghe hay là không, đủng đỉnh nói tiếp: -…Chắc cậu cũng biết, số này chỉ là hàng trưng bày. Chúng là một phần trong kiện hàng khổng lồ mới cập bến tỉnh Cooc ngày hôm nay, để chuẩn bị cho Đại Hội Danh Ác. Vẫn còn ít nhất là hơn một trăm người Khentoit nữa, trong đó có năm nữ. Món hàng trong tay cậu lúc này là một trong số ít ỏi mười lăm kiện hàng ít ỏi được bán trong ngày hôm nay. Số còn lại…sẽ là giải thưởng mà Phuoi Khen treo cho người dành được ngôi vị quán quân tại Đại hội Danh Ác lần này. Là ngôi vị quán quân đó, cậu nghe rõ chứ?

Bóng Hoàng hơi khựng lại, song chỉ là một cái nháy mắt.

-Chúc may mắn, chàng trai. Trận sau, nếu có gặp, ta nhất định sẽ không nhường nữa đâu. 

Tae Jun phất tay. Đó cũng là lời nói cuối cùng của ông ta, trước khi rời đi.









------------

Ngày thi đấu thứ ba - võ đài Hắc Điểu. 

Mười lăm giờ kém mười. Còn cách trận thi đấu thứ ba, và cũng là trận cuối cùng trong chuỗi ba trận vòng loại của Hoàng đúng mười phút đồng hồ. 

Lúc này đây, đối thủ của họ đã có mặt.

-..Thật nhàm chán. Lập, anh có nghĩ là chúng sẽ bỏ cuộc không?

Đó là tiếng nói của một cô gái mặc bộ giáp màu đồng đen, mái tóc dài xõa ngang vai, có làn da cũng đồng màu với bộ giáp mặc trên người, lưng đeo một cây thương đen tuyền. Lúc này cô ta đang ngồi vắt vẻo cách mặt đất chừng ba mét! Vâng, đúng là cách ba mét. Đừng hiểu lầm, đây không phải ảo thuật, cũng không phải cô gái này biết bay...câu trả lời rất đơn giản, đó là vì lúc này cô ta đang ngồi trên vai một gã đàn ông cao chừng ba mét. Cô ta chính đang nói chuyện với gã.

-Ha ha, nếu vậy thì những người đó đúng là rất biết điều. Yêu Nhiên, trận này em cứ ngồi ngoài đi, chỉ anh là đủ rồi. Một trận đấu thủ tục thôi mà. Chúng ta cần giữ sức cho vòng chung kết.

Gã đàn ông cao lớn mỉm cười, từng múi cơ hiện lên trên cơ thể săn chắc vô cùng. Trông gã cứ như một đô vật quyền anh chuyên nghiệp vậy.

-….Là anh nói đấy nhé. Thua thì đừng có mà trách.

Cô gái nhảy từ trên vai gã xuống, nhún vai, chống mạnh cây thương xuống mặt sân đấu.
Bình Luận (0)
Comment