-Haizz, ông già Phuoi Khen này cũng lắm tiền quá. Mấy ngày trước làm một cái khai mạc, giờ lại thêm một cái nữa.
Lúc này, tại lô ghế danh dự dành cho võ sĩ tham gia tại khán đài B, Hoàng đang ngồi ở hàng cuối cùng, dự khán lễ khai mạc vòng chung kết Đại Hội Danh Ác. Buổi lễ đã bắt đầu từ tám giờ sáng, tính từ đầu đến giờ cũng được hơn một tiếng rưỡi rồi mà vẫn chưa đâu vào với đâu. Hết giới thiệu khách mời rồi lại từng người nối nhau lên phát biểu, toàn những gương mặt lạ hoắc. Nhàm chán là vậy, song không hiểu sao vẫn thu hút một số lượng lớn người xem và ký giả đến để săn bài đưa tin.
Hoàng kéo nhẹ vành mũ xuống. Lúc này ngồi bên cạnh hắn là Linh Chi, Chingna thì từ đầu buổi đã bỏ đi đâu không biết. Hoàng hôm nay đeo kiếng đen, đội mũ lưỡi trai che kín mặt. Nếu không phải ban tổ chức có lệnh, toàn bộ các võ sĩ giành vé vào vòng trong bắt buộc phải có mặt tại đây, có lẽ hắn đã trốn ở nhà tiếp tục luyện tập “Heavy Break” rồi. Mặc dù Hoàng đã nhờ Chingna make up sao cho khác với ngoại hình thường ngày một chút, thế nhưng như thế vẫn chưa đủ để hắn tự tin chường mặt ra ngoài.
Bởi vì hôm nay, hắn nhận ra không ít người quen đang có mặt tại đây, mà lại toàn là những kẻ mà hắn không muốn thấy nhất.
Đầu tiên là bộ ba quen thuộc trong “Bộ Tứ Nguyên Tử”: ông lão Tae Jun, gã da trắng lịch lãm mặc vest đen và cuối cùng là cô gái có siêu năng lực tâm linh, người từng bị hắn dùng lửa dọa cho một trận hú hồn ở Hà Nội tối hôm ấy. Lão già Tae Jun thì đã đành…song hai người kia thì Hoàng không dám chắc sẽ có biểu hiện như thế nào khi trông thấy mặt mình.
Song lo thì có lo thật, chứ sợ hãi thì hoàn toàn không. Thậm chí từ khi biết Tae Jun cũng là một trong những võ sĩ tham gia đại hội lần này, Hoàng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng bị phát hiện và đối mặt với sự trả thù của Thiên Ma Cung bất cứ lúc nào. Song bớt được việc nào hay việc nấy, dù sao nếu được chọn xung đột với hòa bình thì cái sau cũng tốt hơn chứ?
Đó vẫn là chưa hết, sáng hôm nay, Hoàng còn tình cờ phát hiện ra mấy người mình từng gặp ở Hà Nội tối hôm ấy..đầu tiên là cô gái người Pháp để tóc tém và hai gã đàn ông một già một trẻ lúc nào cũng kè kè bên cạnh…mấy người này đều đã từng nhìn thấy mặt hắn, đều là những đối tượng cần phải tránh xa
“Không làm tốn thời gian của quý vị thêm nữa, sau đây tôi xin công bố một vài điều luật mới sẽ được áp dụng trong vòng chung kết” Hoàng nghển tai lên lắng nghe.
“Đầu tiên, bắt đầu từ bây giờ, mỗi trận đấu sẽ không còn giới hạn thời gian nữa mà chỉ kết thúc khi cả hai thành viên trong đội rời khỏi sân đấu hoặc bị hạ gục tại trận. Thứ hai, một thay đổi vô cùng quan trọng, chắc hẳn sẽ nhận được sự ủng hộ nhiệt thành từ phía các bạn. "
“..Ban tổ chức đã quyết định, đối với những đội đã dành được vé vào vòng chung kết, đặc biệt là các đội chỉ có một thành viên, được quyền ghép đôi với những đội khác, để cùng nhau chinh phục ngôi vô địch. Điều kiện bắt buộc là cả hai đều có vé vào vòng chung kết, được sự đồng thuận của cả đôi bên và quan trọng nhất, đội được ghép vẫn phải đảm bảo quy chuẩn một nam – một nữ. Luật này được áp dụng chính thức kể từ ngày hôm nay.” ..Ồ…ồ..
Được quyền ghép đôi theo sở thích?
“Số lần ghép đội của mỗi võ sĩ là một lần, một lần duy nhất. Song để bảo đảm cho việc phân cặp đấu của ban tổ chức được đồng bộ và chính xác, những thành viên khi tiến hành rời đội hoặc ghép đội bắt buộc phải thông báo cho ban tổ chức trước ít nhất là một ngày, nếu không sẽ bị loại do phạm luật. Nếu như không có thông báo, ban tổ chức vẫn sẽ mặc định giữ nguyên trạng thái ban đầu của đội. Phần phổ biến quy tắc thi đấu đến đây là kết thúc. Bây giờ, xin mời đại diện nhóm hạt giống lên phát biểu…” “Ghép đôi?”
Hoàng nhíu mày. Điều luật điên rồ gì vậy? Như thế chẳng phải cổ súy cho việc phá cặp để tìm người đồng hành mạnh hơn, tiềm năng hơn hay sao? Không phủ nhận điều luật này có lợi cho những ai không có đồng đội đấu cặp, song nó cũng sẽ gây ra một sự xáo trộn không hề nhẹ.
Bên cạnh hắn, Linh Chi vẫn đang vừa ăn kem vừa chăm chú đan cái gì đó, theo như cô bé bảo thì là khăn quàng cổ, song Hoàng thấy giống..giẻ lau hơn.
-Mẹ nó, nói thì rõ lắm, mà mỗi cái lịch thi đấu cũng đếch thấy đâu.
Tiếng chửi vang lên ngay sau lưng, khiến Hoàng theo thói quen quay đầu lại. Song chỉ được nửa chừng, hắn lập tức nhanh như chớp ngoảnh lên, tay phải nắm vành mũ kéo thấp xuống.
-…Làm ăn như shit.
Bước qua chỗ Hoàng là hai nam một nữ..ba người đó, dù có khiếm thị đi nữa thì Hoàng vẫn thừa sức nhận ra! Đó là một gã da trắng cơ bắp mặc áo pull có thể hình lực lưỡng, một gã hề với cái mũ đỏ như quả cà chua, và cuối cùng là một phụ nữ ăn mặc chải chuốt, gương mặt gầy gò với đôi gò má cao, đi xe lăn.
Tim đập thình thình, Hoàng không tự chủ mà nhớ lại cảnh tượng đẫm máu ở Nam Hakone khi ấy..dưới đại sảnh tầng một, Thư Lệ, Kyo nằm gục trên sàn, người đầy máu, bên cạnh la liệt xác chết, trong đó có cả Sơn “khùng” và hắn nữa…Nếu so với hôm ấy thì nhóm bốn người này chỉ thiếu đúng một mà thôi, đó chính là “Bá Tước”.
Hoàng nhíu mày. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là “Chẳng lẽ bọn này vì tìm mình mà đến?” Song hắn rất nhanh gạt nó đi.
“…Và giờ đây, để kết thúc buổi sáng ngày hôm nay, xin chúc tất cả năm mươi sáu đội tham gia sẽ có những ngày thi đấu hết sức mình và gặp nhiều may mắn! Song xin các bạn nán lại một chút…
“Vâng, Đại Hội Danh Ác là một ngày hội truyền thống lâu đời tại tỉnh Cooc, chắc chắn mỗi võ sĩ có mặt tại đây, khi đã quyết tâm ghi danh đăng ký thì đều hy vọng mình sẽ là người cuối cùng bước lên vị trí cao nhất, đúng không ạ? Song ngôi vô địch thì chỉ có một. Vậy chúng ta phải làm sao đây?
“..Để chia sẻ những kinh nghiệm quý báu, hôm nay chúng tôi đã mời đến đây một vị khách đặc biệt, người từng hai lần giành ngôi vị cao nhất của Đại Hội – đương kim vô địch, một huyền thoại sống, hiện đang là chủ tịch liên đoàn vì sự phát triển của kiếm thuật địa ngục tầng mười chín, đồng thời cũng là một Danh Ác bậc ba –Hishio Toshiya, bốn mươi lăm tuổi. Hôm nay rất vinh dự cho chúng ta, ngài Hishio cũng đang có mặt tại đây. Xin kính mời ngài lên giao lưu cùng các võ sĩ đã lọt vào vòng chung kết năm nay.” -…Đương kim vô địch à? Hoàng nâng vành mũ nhướn mắt nhìn lên.
Trong tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ phía sau cánh gà, vừa đi vừa vẫy tay với đám đông bên dưới. Hắn ta có gương mặt gầy gò, thân hình mảnh khảnh, mặc một cái áo màu xanh lá, để tóc dài, buộc cột phía sau gáy đầy vẻ lãng tử, hông đeo một thanh kiếm Nhật, nhìn qua cũng biết là đồng hương của huấn luyện viên Miura đang dẫn dắt U23 VN(*)
Hoàng cũng cảm thấy tương đối hứng thú với nhân vật truyền kì từng hai lần vô địch đại hội này, song đúng lúc quan trọng nhất thì hắn lại mắc đi..vệ sinh. Không còn cách nào khác, hắn đành rời khỏi chỗ ngồi để tìm nơi giải quyết.
Lần mò hỏi đường mất gần mười phút mới tìm được WC, Hoàng đang định vào giải quyết nhanh để còn ra xem tiếp phần giao lưu thì bỗng bị một cánh tay giơ ra, đẩy ngược lại.
-Ê, làm gì đó!
Hoàng trợn mắt. Lúc này đứng chặn trước cửa nhà WC nam là một cô gái. Một cô gái mặc áo dài gắn mũ trùm đầu, gần như trùm kín người, chỉ để lộ cánh tay, mắt đeo kiếng đen. Sở dĩ hắn rất nhanh phân biệt được giới tính của đối phương cũng là vì bộ ngực tương đối nhức mắt kia.
-Anh chờ một chút đi.
Hoàng ngửa cổ nhìn lên. Đây rõ ràng là WC nam, ghi đàng hoàng thế kia cơ mà! Hắn lắc đầu, bước chân đi vào, song còn chưa kịp đẩy cửa thì đã lại bị cô gái kia giữ lại.
Không thể nhịn nổi, hắn trừng mắt, chỉ tay lên chiếc biển có chữ “William Cường” to tướng:
-Mù à! Không đọc chữ gì đây sao? Rảnh lắm sao mà đứng đây vậy.
Song đối phương dường như bị điếc, không những chẳng tránh ra cho hắn vào, mà còn đứng chắn hẳn ở cửa, cứ như thể đằng sau là mả tổ của dòng họ mình vậy. Hoàng nhăn mặt. Hắn thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ là đi vệ sinh thôi mà, có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Chẳng lẽ ở đây, đi vệ sinh cũng phải xếp hàng?
-Anh có thể sang tạm bên kia, hoặc là chờ ở đây, tùy chọn. Cô gái che mặt lạnh lùng chỉ tay sang phía WC nữ.
Hoàng trừng mắt. Song lần này có vẻ như “vũ khí khuôn mặt” không phát huy tác dụng, đối phương vẫn cương quyết không nhượng bộ. Hắn hít một hơi dài, sau đó xăm xăm tiến thẳng …song mới chỉ tiến được hai bước thì đã phải nhảy lùi lại.
-Cô....
Hoàng sầm mặt nhìn vạt áo phía trước ngực, lúc này đã bị rách một đường dài hơn năm centimet.
Cô gái che mặt giơ tay phải lên thủ thế. Cô ta cũng chơi găng sắt giống hắn, song ở cạnh bên còn bổ sung thêm hai lưỡi dao sáng chói, gắn chết vào găng, đặt song song với chiều dài cánh tay. Chính nó là hung phạm gây ra vết rạch trên ngực áo hắn. Hoàng sầm mặt nhìn đối phương. Xem ra không dùng đến bạo lực là không xong.
Cái thế giới gì thế này..ngay cả đi WC cũng vất vả vậy sao trời!
Song than thì than thầm vậy thôi, Hoàng ngoài mặt không nói thêm lời nào, vụt một cái lao lên. Hắn đã “gấp” lắm rồi.
Cô gái che mặt cũng giơ tay lên thủ thế theo kiểu võ sĩ quyền anh. Tay phải nhoáng cái vung lên, lưỡi dao sáng loáng không chút nề hà chém thẳng vào mặt hắn, lúc này đang lao tới. Song cô gái có vẻ bất ngờ khi phát hiện ra chỉ đánh vào khoảng không. Cùng lúc đó, tay phải của cô ta bỗng rung lên, trúng đòn!
-Ai da!
Giây phút chạm tay vào người đối phương, Hoàng chợt kêu lên một tiếng, sau đó lập tức rụt tay lại ngay. Song như thế cũng là quá đủ. Khi đối phương quay lưng lại thì hắn đã kịp đẩy cửa vào mất rồi.
-Phù….
Thở phào một tiếng, Hoàng nhìn cánh cửa khép. Con điên kia chắc cũng không dở đến nỗi lao thẳng vào nhà vệ sinh nam chứ ? Mà rõ ràng hắn có thù oán gì với cô ả đâu? Thật là khó hiểu.
Hoàng quay đầu lại, đang định cởi thắt lưng da để “giải quyết”, một người bỗng chình ình xuất hiện trước mắt, khiến hắn giật hết cả mình.
-----------------
-..Phù, mỗi đi vệ sinh thôi mà cũng mệt hết cả người.
Trở lại ghế ngồi, Hoàng cảm thấy cứ như vừa đi đánh trận về vậy, vừa lau mồ hôi vừa chép miệng. Linh Chi lúc này đã không còn thấy đâu nữa, chắc là đã chạy về với chị, hoặc bị Thư Lệ bắt cóc mang về rồi.
Nhớ lại mấy phút trước trong nhà vệ sinh nam, Hoàng vẫn còn thấy khó hiểu. Gã đàn ông gặp trong nhà vệ sinh đó, dường như có mối thù hằn truyền kiếp với hắn vậy, ánh mắt sắc lạnh cứ như chuẩn bị giết người đến nơi. Gã ta cũng ăn mặc tương tự cô gái đứng ngoài, chỉ khác là không đeo kính đen. Chắc hẳn là cùng một bọn.
Đến bây giờ Hoàng vẫn chưa hiểu, tại sao một kẻ đi vệ sinh mà người còn lại phải đứng ngoài canh làm gì? Mà Hoàng còn để ý, cả hai còn đeo thẻ dự thi trên cổ nữa. Hóa ra cũng là võ sĩ tham gia đại hội, chỉ hiềm nỗi cư xử có phần cổ quái. Đời đúng là lắm thằng dở mà vẫn phải niềm nở.
Lúc Hoàng trở ra thì không khí của võ đài Thần Điểu có phần náo nhiệt hơn rất nhiều. Có nhìn mới biết, hóa ra dưới kia đang có một trận thi đấu, lại còn diễn ra ngay trên sân khấu khán đài. Kỳ thật, sáng nay không phải chỉ tham dự lễ khai mạc rồi về thôi sao, tại sao lại có thi đấu nhỉ?
Nhìn kỹ lại thì thấy cặp đấu này cũng rất đặc biệt. Sở dĩ đặc biệt là vì một trong số đó chính là đương kim quán quân của đại hội Danh Ác - Hishio Toshiya. Còn đối thủ của ông ta hiện giờ là một nam võ sĩ có cơ thể khổng lồ, cao những hơn ba mét, cơ bắp cuồn cuộn, sử dụng một đôi búa sắc lẻm làm vũ khí.
-Xin chào.
Hoàng giật mình quay ra, hóa ra là ông lão Tae Jun. Mẹ nó, cứ như ma vậy, thoắt ẩn thoắt hiện. Ông ta mỉm cười, vỗ vai hắn nói:
- ...Trận hôm qua cậu đánh hay lắm.
-Cám ơn.
-..Tên kia là võ sĩ tham gia đại hội, mang số báo danh #134, cũng đã nắm trong tay vé vào vòng chung kết. Trong lúc cậu đi vệ sinh, khi Hishio đang phát biểu, tên đó đột nhiên nhảy lên võ đài đòi khiêu chiến. Mọi chuyện là thế đấy,
-Ừm…ra là vậy.
Hoàng quan sát trận chiến. Lúc này gã to xác kia đang chiếm ưu thế, liên tục ép sân. Gã kiếm sĩ kia mang tiếng là đương kim quán quân song nãy giờ chỉ một mực né đông tránh tây, đến cả kiếm cũng chưa rút khỏi vỏ. Thật sự không hiểu hắn ta nghĩ gì trong đầu nữa, chẳng lẽ chỉ là hữu danh vô thực?
- Thế nào? Theo cậu ai sẽ là người thắng?
-..Rõ ràng là gã to xác kia đang chiếm ưu thế. Hoàng xoa cằm. Hắn vốn đang định phán gã béo thắng chắc, song thấy Tae Jun đang nhìn mình chăm chăm với vẻ chờ mong thì lời chưa nói ra đã nuốt vào trong bụng. Hắn giả đò suy nghĩ một lúc rồi ho khù khụ mấy cái:
-Ừm..trông thì có vẻ trận đấu đang nghiêng về một bên…song ai thắng ai thua thì vẫn phải bàn lại.
Tae Jun nheo mắt, cười khà khà:
-..Tôi biết cậu sẽ nhận ra mà. Trận đấu nhìn qua thì có vẻ gã to xác kia đang chiếm ưu thế, song thực tế thì…tên đó đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, đó là quá lạm dụng thể hình của mình. Phương pháp luyện tập của hắn rõ là không ổn, cứ nhìn phần thân trên phát triển quá mức so với bên dưới là rõ.
-..Nhưng không phải tốc độ của cả hai là ngang nhau sao?
-Đó mới chính là mấu chốt của vấn đề. Tae Jun trầm ngâm: - Ngay từ đầu, gã Hishio kia đã cố tình sử dụng tốc độ cao bắt đối phương phải gồng mình bắt kịp. Hắn đã nhận thấy rõ yếu điểm chết người của địch thủ ngay từ lúc trận đấu còn chưa bắt đầu. Cứ thử tưởng tượng xem, liên tục phải di chuyển nhanh, đổi hướng gấp khiến đôi chân phải hoạt động liên tục, lại thêm sức nặng dồn xuống từ cơ thể bồ tượng đó..sẽ khiến đôi chân mỏng manh không tương xứng kia phải chịu áp lực đến cực điểm. Cứ thế này thì giới hạn sẽ đến rất nhanh thôi.
-Giới hạn?
Hoàng cau mày. Lúc này ở trên khán đài, gã kiếm sĩ kia vẫn chỉ chạy quanh né đòn, tiếng phản đối càu ràu từ bên dưới đã vang lên tới tấp, song gã vẫn chẳng thèm để vào tai. Hoàng cẩn thận quan sát, đúng như ông già kia nói, gã kiếm sĩ kia mỗi lần chuyển hướng đều cố tình tăng tốc độ, còn tên to xác kia chỉ biết nhắm mắt đuổi theo. Cho đến khi…
-Crak!
Cuối cùng thì Hoàng cũng hiểu cái “giới hạn” mà ông lão Tae Jun kia nói là gì. Đôi chân quặt vào nhau, crak một tiếng, gã bồ tượng kia sau một cái quay đầu cuối cùng cũng không chịu nổi, khuỵu xuống, nằm đo ván trên mặt sân, trước sự khó hiểu cũng như không biết chuyện gì đã xảy ra của số đông khán giả bên dưới.
Hoàng quay sang nhìn Tae Jun với vẻ nể phục. Về mặt kinh nghiệm…lão già này đúng là hơn hắn nhiều lắm.
-Đừng bảo là cậu không biết…đương kim vô địch theo luật được miễn thi đấu vòng loại đấy nhé. Tae Jun cười nói.
-Hả…có nghĩa là..hắn cũng là võ sĩ tham gia, đối thủ của chúng ta ư? Hoàng giật mình.
Nhẹ nhàng giành chiến thắng….khi mà thậm chí còn chưa buồn rút kiếm! Hoàng lúc này mới chân chính nhận ra, thứ gọi là đẳng cấp của kẻ đã hai lần bước lên ngôi vô địch! Khoan nói đến trình độ ( đối phương đã rút kiếm ra đâu mà bàn trình độ?) chỉ riêng óc phán đoán, nhận xét( nói chung là kinh nghiệm thi đấu) hắn đã thua đối phương một trời một vực rồi.
Chết tiệt, đấy mới chỉ là một Danh Ác bậc ba mà thôi, vậy còn “Thần Quyền”? Hắn thật sự không muốn nghĩ tiếp nữa. Tay phải nắm chặt, Hoàng cắn môi. Giá như, giá như…
..Giá như hắn có lại 100% sức mạnh…
-Ngẩn ngơ gì thế, giờ mới đến màn hay kìa.
Tae Jun thấy Hoàng thần người ra thì vỗ vai nói.
Lúc này, gã to xác kia đã bị người của ban tổ chức lôi đi. Tay kiếm sĩ sau khi vẫy chào toàn thể khán giả thì cũng bước xuống. Thay vào đó, từ bên trong hậu trường, một chiếc hộp lớn cao hơn hai chục mét, dưới chân có bánh xe để tiện di chuyển, trên phủ một lớp vải màu vàng được hơn chục PG, ai nấy đều chân dài tới nách, mặc đồng phục áo thun cổ khoét sâu, váy ngắn trên đầu gối, tháp tùng đi ra.
“Vâng, sau phần giao lưu với đương kim vô địch của giải đấu - ngài Hishio Toshiya, sau đây sẽ là tiết mục cuối cùng, và cũng là tiết mục được mong đợi nhất trong buổi lễ ngày hôm nay. “ -Cái..cái gì vậy? Hoàng nhìn chiếc hộp khổng lồ phủ vải vàng kia, lòng bỗng dưng có linh cảm chẳng lành.
“Chắc vài ngày gần đây, mọi người ít nhiều cũng đã nghe qua, lời đồn về món quà đặc biệt của ngài Phuoi Khen dành cho tân chủ nhân ngôi vô địch đại hội Danh Ác năm nay. Vâng, năm nay, ngoài số tiền thưởng khổng lồ gần hai tỷ cho người chiến thắng, ngài Phoui Khen còn đặc biệt hào phóng gửi tới nhà vô địch tương lai của chúng ta một món quà mà độ quý hiếm của nó, có lẽ ai trong số chúng ta cũng rõ - một món quà hết sức đặc biệt mà dẫu có tiền cũng chưa chắc đã mua được.” Hoàng nhìn chiếc hộp khổng lồ, cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt. Khung cảnh những thân xác gày gò sợ hãi nấp sau chấn song, bị đối xử và nuôi nhốt như những con vật…như tự động hiện ra trong óc, khiến hàng lông mi của hắn liên tục giật giật.
“ Không để mọi người phải đợi lâu nữa, bây giờ, nghi lễ chính thức tiếp nhận món quà đặc biệt ấy sẽ diễn ra ngay tại đây. Và người sẽ kéo tấm màn che phủ món quà tuyệt vời này xuống..cũng là một nhân vật vô cùng đặc biệt. Người đó cũng là một trong số những võ sĩ tham gia đại hội năm nay, đã giành quyền lọt vào vòng chung kết, hơn nữa còn là nữ giới.
“Vâng, Xin giới thiệu, bước ra sân khấu với chúng ta ngay bây giờ, nữ võ sĩ hai mươi tuổi, người thừa kế hợp pháp duy nhất của tỷ phú Phuoi Khen, tiểu thư Chingna Thip.” Từ trong hậu trường, một cô gái trang điểm lộng lẫy bước ra.