- Cái gì thế?
Thư lệ tay cầm bức thư, nhíu mày. Nhìn ba chữ Park Jong Seok nắn nót ghi ở ngoài bìa, “Quan Tài Đen” lúc đầu có hơi giật mình, song vẫn bình tĩnh xé vỏ lôi thư ra đọc.
- Thư của ai thế, có phải fan của tôi không?
- Fan?
- Ha ha...Hoàng gãi tai: - Cô không biết đâu, từ sáng đến giờ tôi nhận được rất nhiều cú điện thoại của người lạ, phải đến vài chục cuộc đấy, cũng chăng biết họ kiếm đâu ra số của tôi nữa. Ừm, lúc đầu cũng vui, nhưng sau lại thấy phiền.
- Làm người nổi tiếng sướng nhỉ? Thư Lệ cười khẩy: - Thật không ai giống anh ..Chết đến nơi rồi mà còn ở đó mơ mộng hão huyền.
- Hả?
Thư Lệ thở hắt ra một hơi, rất là tự nhiên đem thư đút vào trong túi áo, sau đó chắp tay hỏi:
- Hỏi thật nhé, anh thật sự tin rằng mình thắng được Park Jong Seok sao?
Hoàng hơi tư lự, sau đó bỗng dưng mỉm cười.
-Theo cô thì sao?
-Còn phải hỏi nữa ư? Nhìn anh đi, với tình trạng hiện giờ thì đến chạm mặt Park Jong Seok cũng không có vé, đừng nói là…Thư Lệ vỗ trán, lắc lắc đầu, giọng nói có phần bi ai: - Tôi thật không hiểu anh ngu vừa hay ngu có tổ chức nữa. Anh có biết mình vừa tự tay ký vào án tử hay không hả?
Thấy Hoàng hồi lâu không nói gì, Thư Lệ thở dài:
- Park Jong Seok...từ khi ông ta thành công vượt qua khảo hạch, trở thành người thứ tư được liệt vào danh sách Danh Ác bậc một đến giờ cũng được năm năm rồi. Trong quãng thời gian ấy, đã có cả thảy hơn ba trăm hai mươi lăm người từng kiếm “Thần Quyền” để khiêu chiến, năm đầu tiên là ba trăm người, năm thứ hai là mười chín người, năm thứ ba giảm xuống còn sáu người, năm thứ tư thì chỉ vỏn vẹn có một.
-Wa…
-Ngồi đó mà woa. Biết lý do tại sao lại có sự sụt giảm chóng mặt về số lượng người khiêu chiến thế không hả?
Hoàng lắc đầu.
-Nguyên do rất đơn giản… Đó là vì ngoại trừ ba trăm người khiêu chiến với hắn năm đầu ra, hai mươi lăm người còn lại…tới giờ không một ai còn sống sót cả.
- Tại sao? Hoàng giật mình.
- Còn hỏi tại sao nữa ư? nếu là anh, ngày nào cũng có mấy gã lạ hoắc đến đòi khiêu chiến, liên tiếp không thôi, như vậy có chết vì bực mình không? Tất nhiên là có rồi. Thật ra nguyên do chính là vì hồi đó trong số tất cả bốn danh ác bậc một, thế lực của Park Jong Seok tuy đã hình thành song chưa lớn mạnh như bây giờ, thế nên hắn vấp phải rất nhiều sự chống đối, công khai có, bí mật có, bao gồm cả những trò chơi khăm của đối thủ, cả trên chính trị lẫn vũ đài võ thuật. Thế nhưng Park Jong Seok đã tự mình giải quyết khó khăn ấy bằng một cách mà không ai có thể nói năng gì.
-..Hắn ta bắt những kẻ muốn thách đấu với mình phải kí vào một biên bản do chính mình soạn ra, gọi chung là "Giấy cam kết", trong đó người thách đấu phải cam kết rằng sẽ không có bất kỳ khiếu nại gì sau khi kết thúc trận so tài, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, kể cả mất mạng. Và anh có biết chuyện gì xảy ra sau đó không? Tổng số hai mươi lăm người từng đặt bút ký vào tờ giấy cam kết ấy, không một ai còn sống đến bây giờ cả.
-….Không cần gì khác ngoài hai bàn tay trắng, Park Jong Seok đã dùng chính nắm đấm để chứng tỏ cho thế giới biết, kẻ động đến hắn sẽ có kết cục như thế nào. Cũng chính vì cái “Thành tích” này, người ta mới gọi hắn bằng hai chữ "Thần Quyền".
-… Sau tấm gương là những cái chết thảm khốc đó, số lượng người dám đến Kiến Nhưỡng khiêu chiến Park Jong Seok sụt giảm nghiêm trọng. Tờ giấy cam kết đó sau này là thứ luôn được đem ra đầu tiên và thậm chí là mặc định đối với bất kỳ ai muốn “khiêu chiến” với “Thần Quyền”. Chính vì chưa có ai ký tên vào tờ giấy này mà sau đó còn có thể sống sót, thế nên người ta gọi cái tờ cam kết này là "Giấy chứng tử".
-Hừ…..Hoàng cau mày: - ...Chẳng lẽ Park Jong Seok không sợ ? Việc hắn làm là giết người đấy. Lại còn là giết người công khai nữa.
- Sợ?
Thư Lệ nhếch môi, nhìn hắn với vẻ châm chọc. Hoàng bị nhìn đến nỗi toàn thân ngứa ngáy, song không biết vừa nói sai ở chỗ nào. Bằng thính giác, hắn hình dung ra được "Quan Tài Đen" từ tốn đứng lên khỏi ghế, kéo màn cửa lại, sau đó vừa đi về chỗ mình vừa nói:
- ...Anh ngây thơ thật đấy.
Thư Lệ khẽ lắc đầu.
- Sợ? Hắn làm sao mà phải sợ? Anh vẫn nghĩ đây là trần gian à, cứ giết người là phải lo sợ có ngày vào tù? Đừng quên mình đang ở đâu. Dưới địa ngục tầng mười chín, nắm tay ai to, người đấy có quyền. Tội ác, đó là thứ công khai, diễn ra hàng ngày chứ không lấp liếm che đậy như trên trần gian. Đừng nói đến hai, ba trăm người, dẫu Park Jong Seok có giết đến hai, ba ngàn người, với cương vị của hắn hiện giờ, ai sẽ là người hỏi tội hắn?
-..Hoàng, anh thật sự không phù hợp với nơi này. Chính xác là bản tính của anh.
Thư Lệ nhìn Hoàng, lạnh nhạt nói:
- ...Kẻ mù quáng tin người như anh, nếu còn ở đây, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Dù bản thân anh có mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa cũng vậy. sức mạnh cá nhân dù bao lớn cũng chỉ là hạt cát khi đặt cạnh quyền lực tập thể của một nhóm người... Còn bám víu lấy chốn này, anh tương lai nếu không bị đào thải thì cũng sẽ bị người ta lợi dụng, tới lúc chết cũng không biết lý do vì sao đâu.
- Cô nói vậy là có ý gì?
- Chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn còn không nhận ra?
Nhìn gương mặt vô tội của hắn, Thư Lệ chỉ đành thất vọng lắc đầu:
- Anh…được rồi, nói từ đầu nhé, thật ra ngay từ đầu anh đã bị Sơn "khùng" lợi dụng rồi. Sơn “khùng” đưa anh lên cái chức Hồng Côn có tiếng mà không có miếng ấy, thật ra cũng chỉ vì muốn kiếm một cái bia sống đỡ cho mình trước sự tấn công không ngơi nghỉ của "Thỏ rừng" Lilith khi ấy mà thôi. Anh đã được cái gì từ gã? Một cái quán bar rách chờ ngày giải tỏa? Còn không nhìn các Hồng Côn khác mà so sánh. Người ta đối với anh chẳng ra sao, vậy mà anh vẫn một tiếng đại ca, hai tiếng đại ca. Thật không hiểu anh tốt bụng hay ngố tàu nữa.
-...Anh có biết không, mà chắc là anh chả biết đâu… vụ gã James bắt Arteta thật ra cũng là một tay Sơn "khùng" đạo diễn. Tên đó giỏi nhất là thuật đọc tâm, nếu không thì một kẻ bất tài vô tướng như thế còn lâu mới leo được lên cái chức Tứ Cửu. Hắn biết anh dễ mềm lòng, lại mới chân ướt chân ráo đến đây không lâu, cần một chỗ bấu víu, vì thế mới giơ một tay ra nâng đỡ anh...đổi lại, anh giúp Sơn “khùng” lấy lại danh tiếng và sự tin tưởng từ “Nhện Đen” Thomas, sau khi lập công lớn trong trận chiến tranh giành địa bàn với băng My Sói chúng tôi, khiến bè lũ "Thỏ rừng" vốn đang nhăm nhe muốn hạ bệ cái ghế Tứ Cửu của hắn phải dè chừng. Tôi là người ngoài mà còn thấy rõ, chỉ có anh, người trong cuộc là mù mờ không hay không biết gì cả mà thôi....
-...Không sai, chính tôi ban đầu thật ra cũng có ý muốn mượn sức anh để tiến sâu hơn trong đại hội Danh Ác. Đó căn bản cũng là lợi dụng. Song nói thật, cô gái tên Chingna kia…cũng chẳng có gì đảm bảo rằng cô ta đã không sớm nuôi ý đồ khi tiếp cận anh. Tại sao cô ta phải tham dự đại hội Danh Ác trong khi bản thân là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, con của tỷ phú Phoui Khen – nhà tài trợ chính cho Đại Hội ? Nói cho anh biết, đừng bao giờ tin vào lời nói từ một phía. Mỗi một vấn đề đều có nhiều mặt.
- Về chuyện này thì cô hiểu nhầm rồi. Hoàng lắc đầu: - Chingna, cô ấy có lý do và nỗi khổ riêng, cái này...
-Được rồi, không phải nói nữa, tôi đoán cô ta đã lấy một lý do nào đó để thuyết phục anh, đúng không?
Thư Lệ ngồi xuống, cầm cốc cafe pha sẵn trên bàn nhấp môt ngụm rồi nói tiếp:
- Đó là điều mà bất cứ ai cũng sẽ làm trong trường hợp đó . Thế này nhé, tôi sẽ từ từ giải thích cho anh hiểu. Nghe này, một cách hoàn toàn khách quan, anh có biết tại sao Park Jong Seok, thân là một chính trị gia bận trăm công ngàn việc, lại phải đích thân tham dự cái đại hội vớ vẩn này, khi mà danh vọng đã thừa mứa không?
Hoàng lắc đầu.
- ...Bất kể hành động nào cũng đều có mục đích của nó, chung quy thì cũng không xa rời hai chữ "lợi ích". Chắc có lẽ anh không biết, con đường chính trị của "Thần Quyền" hiện đang vô cùng bất ổn. Hiện giờ, Park Jong Seok đang bị phe phái của "Công Nương" lấn áp trên chính đàn, tình hình còn càng ngày càng nghiêm trọng...
-…Tháng tới lại là thời điểm diễn ra Đại Hội Đảng Bộ năm năm một lần của Đảng Tự Do, là quãng thời gian quan trọng bậc nhất, bởi nó sẽ cơ cấu lại toàn bộ bộ máy cầm quyền. Cái ghế Chủ Tịch đang trống, song hiện giờ, Park Jong Seok hoàn toàn không có tâm trí nào để mơ đến cái chức đó. Lý do rất đơn giản, bởi vì bây giờ đối với ông ta, chỉ riêng giữ cái ghế Thủ tướng thôi cũng là chuyện cực kỳ khó khăn....
-Chuyện này thì có liên quan gì…
Hoàng còn chưa nói hết câu thì đã bị Thư Lệ ngắt lời.
-...Bây giờ đối với “Thần Quyền”, cách duy nhất có thể cứu vãn sự nghiệp, đó chính là liên kết và có được sự ủng hộ của Phuoi Khen. Tỉnh Cooc từ lâu tuy mang danh thuộc quyền quản lý của Đảng Tự Do, song thực tế lại là “lãnh địa riêng” của Phuoi Khen. Một cuộc hôn nhân chính trị là bệ đỡ không thể tốt hơn, và đó chính là nguyên do "Thần Quyền" tham gia đại hội lần này, và buộc phải giành lấy chức quán quân.
-Anh cứ thử nghĩ mà xem, nếu không vì chuyện kết thân, Park Jong Seok dù có lên cơn tăng xông cũng chẳng buồn để mắt tới cái giải đấu này, chứ đừng nói là tham dự….Đường đường là Danh Ác bậc một, tham dự một giải đấu thuộc dạng ao làng, thắng thì chẳng nói làm gì, còn lỡ như thất bại thì đồng nghĩa với việc thân bại danh liệt. Đây là một vụ đánh cược hoàn toàn chẳng có tí lời lãi nào.
-..Thêm một điều nữa, lão già Phuoi Khen đó do bệnh tật nên bắt buộc phải lập tức kiếm một suất lên thiên đàng, và cái cơ ngơi này tất nhiên sẽ để lại toàn bộ cho cô con gái yêu. Và cô con gái của ông ta cũng chẳng phải tay vừa đâu, anh có biết cái khái niệm “ tài sản của Phuoi Khen” đó là gì không?
-..Đó là Cả tỉnh Cooc rộng lớn với hệ thống quân sự, tài nguyên và bộ sậu tuyệt đối trung thành với Phuoi Khen, thứ đã được kiểm chứng qua thời gian. Còn Chingna, trong hoàn cảnh hiện nay, nếu như chấp nhận hôn sự với Park Jong Seok, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một con bù nhìn, còn gia tài thì dâng hết cho "Thần Quyền". Chẳng khác nào một vị vua vừa mới nhận vương miện thì đã lập tức phải nhường ngôi vậy.
-...Một chuyện như thế, nếu là người có trong lòng chút tham vọng đều sẽ không bao giờ chấp nhận được. Chingna, theo tôi thì 90% thuộc loại người này. Bởi vì sao ư?Đơn giản thôi, vì cô ta sinh ra trong gia đình làm chính trị. Đối với cái tương lai này, cô ta chắc chắn sẽ không cam tâm.
-Thế nhưng không cam tâm thì làm được gì? Muốn chống lại ư, điều này hoàn toàn là chuyện trên trời. Cô ta mới chỉ xuống địa ngục được gần năm, gốc rễ chưa sâu, có muốn chuyển giao quyền lực cũng cần thêm thời gian. Cuộc hôn nhân này lại được sự chấp thuận của Phuoi Khen, vây thì muốn chuyện này không trở thành sự thật thì chỉ có một cách...một cách mà cơ hội thành công chỉ có vài %, thế nhưng vì không cam lòng mất tất cả, cô ta vẫn bắt buộc phải thử...
-Ý cô là….
- Mình đã không thể từ chối..vậy thì cách đơn giản nhất là khiến đối phương danh không chính, ngôn không thuận mà bỏ cuộc.
Thư lệ trầm giọng:
-..Bước đầu tiên của kế hoạch, cô ta đặt ra một thử thách cho vị hôn phu tương lai, cũng chính là đang ám chỉ "Thần Quyền", thử thách đó chính là ngôi vị quán quân của đại hội Danh Ác lần này. Thử nghĩ mà xem, vì sao cái tin tức "Cầu Thân" đó lại nhanh chóng lan truyền rộng rãi với tốc độ chóng mặt đến vậy? Chỉ vỏn vẹn có nửa tháng, không chỉ tỉnh Cooc mà cả địa ngục tầng mười chín cơ hồ đều biết, đại hội danh ác lần này là để chọn người “Cầu Thân”. Nếu nói cô ta không đóng góp tí công sức nào trong chuyện này, tôi sẽ không bao giờ tin đâu.
- Không thể không nói, việc cô ta thuyết phục và có được sự đồng ý của người cha già, đó quả thật là một kỳ công. Song thực chất mục đích của cô ta là gì? Đơn giản thôi, một khi được sự đồng ý của Phuoi Khen, lại có sự giúp sức từ dư luận về cái gọi là "Điều kiện" thành thân ấy, Park Jong Seok dù muốn hay không cũng sẽ phải ghi danh tham gia...Và nếu như kết quả là thất bại, vậy thì đừng nói đến việc hôn nhân, cái mà "Thần Quyền" đón nhận trước hết sẽ là thân bại danh liệt.
-..Đừng tưởng Park Jong Seok hiện giờ trông có vẻ phong quang, thế nhưng chỉ cần một sai lầm nhỏ, phe cánh của "Công Nương", đối thủ trực tiếp của hắn trong chính đàn Đảng Tự Do sẽ nhanh chóng nhảy ngay vào cuộc, đập hắn đến cái khố cũng chẳng còn. Tất nhiên phải kể đến cả sức nặng của bốn chữ "Danh Ác bậc một" nữa .
-“Danh Ác bậc một”, đó gần như là một tồn tại vô địch, cái này anh không hiểu được đâu... chỉ cần biết trong hơn 1,3 tỷ quỷ sai dưới địa ngục tầng mười chín hiện giờ mà chỉ có bốn Danh ác bậc một là đủ biết thế nào rồi đấy… Bước cuối của kế hoạch, Chingna sẽ danh chính ngôn thuận từ chối cuộc hôn nhân này, qua đó tránh được một tương lai bắt buộc phải chuyển giao quyền lực. Đó là cái kết hoàn hảo nhất.
- Cô...ai bảo cô thế? Hoàng nhíu mày: - Đó chỉ là suy đoán mà thôi. Một suy đoán vô căn cứ.
- Tất nhiên, tôi không phủ nhận rằng nó mới chỉ dừng lại ở mức độ suy đoán. Thế nhưng có chuyện này, không biết anh đã biết chưa. Thời điểm diễn ra trận chung kết đại hội Danh Ác năm nay chỉ cách đúng một ngày trước khi Phuoi Khen rời địa ngục tầng mười chín tìm một suất lên thiên đàng điều trị căn bệnh ung thư quái ác.
-Thế thì sao? Hoàng hỏi.
-…Đại hội Danh Ác theo thường lệ tổ chức vào tháng bảy, tức là sớm hơn bây giờ một tháng. Song như những gì tôi được biết, chính Chingna là người kỳ kèo đưa ra đề nghị dời thời gian tổ chức Đại Hội Danh Ác chậm hơn một tháng. Cô ta làm vậy để làm gì? Rất đơn giản, nếu như kết quả đại hội có trước khi Phuoi Khen chưa rời đi, vậy thì dù "Thần Quyền" có thua đi chăng nữa, có khả năng rất lớn người cha già của cô ta sẽ bội ước, dàn xếp để hôn lễ được tổ chức bình thường. Như vậy kế hoạch của Chingna sẽ tan thành bọt nước...
Sắc mặt của Hoàng chợt sầm xuống.
-Khục, cũng không ngoại trừ khả năng đó chỉ là sự tình cờ? Tôi thấy cô hôm nay lạ quá, Thư Lệ à. Đừng có nhìn tất cả mọi thứ xung quanh theo chiều hướng bi quan vậy chứ.
Thư Lệ khẽ gật đầu.
- Tất nhiên đó chỉ là suy đoán..Mà thậm chí có là thật đi chăng nữa, cơ hội thành công của kế hoạch này, như tôi đã nói từ trước là rất nhỏ, vô cùng nhỏ. Tìm được người đủ khả năng đánh bại "Thần Quyền" trên võ đài dưới địa ngục tầng mười chín trong thời gian ngắn, khả năng đó gần như bằng không.
Hàng lông mi mảnh dẻ của Thư Lệ bỗng cau lại đầy sắc sảo.
-… Chính vì vậy...nếu như suy đoán của tôi là đúng, tôi nghĩ Chingna 100% còn giữ một con bài tẩy chưa lật. Một cách có thể giúp cô ta giải quyết “Thần Quyền”, ngay cả khi hắn giành được ngôi vị quán quân. Còn cụ thể đó là gì, tôi tất nhiên không thể nào biết được rồi.
-…Haizz, thật không hiểu là may mắn hay đen đủi nữa, vì cô ta đã tình cờ tìm được anh, một gã quỷ sai có thực lực không kém, hơn nữa lại tin người vô điều kiện. Nếu như mọi chuyện đi theo hướng này, vậy thì dù cho có phép lạ xảy ra khiến anh lọt vào tận vòng chung kết, thắng được “Thần Quyền” đi chăng nữa, thì kết cục dành cho anh cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
- Đủ rồi. Hoàng nhíu mày, lạnh lùng cắt lời Thư Lệ: - Tôi không muốn nghe nữa.
Thư Lệ cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ là đôi mắt đen láy vẫn nhìn hắn không chớp. Sâu trong đôi mắt ấy, bỏ đi cái vỏ lạnh nhạt bên ngoài, còn lại chính là nỗi lo lắng từ tận đáy lòng.
Đã từng là kẻ trong cuộc nên Thư Lệ là người hiểu rõ nhất. Số phận của con cờ bị người khác lôi vào bàn cờ chính trị...luôn chẳng tốt đẹp gì.
- Thư Lệ, tôi hiểu cô không có ý xấu. Thế nhưng Chingna, cô ấy không phải loại người thâm trầm tính kế như cô nghĩ vậy đâu. Tôi quen cô ấy lâu hơn cô, tôi biết.
Hoàng thở dài. Mặc dù không mấy tin vào những lời Thư Lệ nói, song cảm giác hoang mang là khó tránh khỏi. Nhưng đánh chết Hoàng cũng không tin, đó lại là sự thật.
- Anh quen cô ta lâu hơn tôi? Lâu hơn mấy ngày?
Thư Lệ thở dài, lắc đầu:
- Những người làm chính trị, dù có là vợ chồng ở với nhau cả đời còn chẳng hiểu được hết, đừng nói là..mà thôi đi, dù gì thì cũng quen nhau mấy tháng trời, tôi biết anh rất cứng đầu, nếu không nhìn tận mắt thì chắc chắn sẽ không bao giờ tin đâu. Cứ coi như nãy giờ tôi nói linh tinh đi.
Thư Lệ nói xong thì quay sang bế Linh Chi lên nói:
-Mình về thôi, kệ anh ta, Linh Chi.
-Này…Hoàng ngóng theo hướng Thư Lệ đứng, hơi ngập ngừng, song cuối cùng vẫn cất tiếng: - Thư Lệ, khoan đã.
-Chuyện gì?
-Hôm nay..ừm, tôi thấy cô có vẻ hơi là lạ. Có chuyện gì xảy ra à?
Thư Lệ đứng dậy, phủi mấy vết bụi bám trên váy, tay dắt Linh Chi, đứng quay lưng về phía hắn không đáp. Mãi một lúc sau, cô mới khẽ thở dài.
-… Tôi sắp phải đi rồi.
- Hả? Đi đâu? bao giờ?
-..Sáng ngày mai sẽ lên đường.