Địa Ngục Thời Gian

Chương 164

Không hiểu là may mắn hay tình cờ, khi Hoàng bật tivi thì cũng vừa đúng lúc trận đấu sắp kết thúc.

Và cũng là thời khắc gay cấn nhất.

Một bên võ đài tất nhiên là Park Jong Seok. Trông “Thần Quyền” lúc này tương đối chật vật, bộ võ phục màu trắng đã rách mất một nửa, trán bóng nhẫy mồ hôi. Đối diện hắn bây giờ là một “Mỹ Nam Vương” khác hẳn với vẻ lịch lãm thường ngày.

Cả người đầy vết thương..máu thấm ướt một bên vai áo, mớ tóc bóng mượt giờ rối tung. Song như thế vẫn chưa thấm vào đâu so với chuyện: chiếc còng bằng sắt đeo nơi tay “Mỹ Nam Vương” giờ đã không cánh mà bay! 

Nguyễn Trần Minh Vương đã phải dốc toàn lực rồi. Một trận này đã không còn gì phải hối tiếc.

Thua cũng không oán, không hối.

Mặc dù là hai đấu một, song bây giờ tuyệt nhiên không thấy mặt “Phù Thủy” Mahmud Sadra đâu. Sân đấu giờ đã là võ đài riêng cho “Thần Quyền” và “Mỹ Nam Vương”. Dưới khán đài, số người có mặt tại đây để quan khán đã phải tính bằng đơn vị ngàn. Song một điều không thể tin nổi là, bầu không khí im ắng đến lạ thường. 

Bởi vì trận đấu khốc liệt ấy, cuối cùng cũng đã tới hồi kết.

Hoàng bỗng dưng sầm mặt. Bởi hắn thấy trong màn hình vô tuyến, camera chiếu cận cảnh Park Jong Seok đang bắt đầu giơ tay lên. 

Giơ tay lên, rồi lại hạ xuống, giơ lên, hạ xuống…cứ thế lặp lại mãi. Vẫn là động tác ấy, động tác khó hiểu Hoàng đã từng thấy Oha thi triển…song phía sau đó lại là cả một nỗi kinh hoàng. 

Hoàng đã lãnh bao nhiêu vết thương từ khi tham gia thi đấu tại Đại Hội Danh Ác? Chính hắn cũng không nhớ nổi. Hàng trăm vết đạn của Aiki, những cú đánh thấm tận xương tủy của Denchiuko…nhiều lắm, song những vết thương đó, dưới sự phục hồi kinh người của hắn, dẫu dày đặc đến mấy song vẫn có thể lành, hơn nữa còn với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết.

Thế nhưng chỉ một lần trúng “Tấn Lôi” từ Oha, hậu quả là 50% thực lực của hắn bị giới hạn! Phải mất hai tuần lễ, được sự điều trị của bậc thầy xương khớp Tae Jun, cộng thêm việc trải qua bao trận chiến sinh tử, hắn mới đòi lại được 30% sức mạnh, thứ vốn thuộc sở hữu của chính mình.

Khác biệt lớn đến nhường nào!

“Tấn Lôi”

Nguyễn Trần Minh Vương có vẻ cũng đã có nhiều “kinh nghiệm”. Mặc dù tư thế của Park Jong Seok giờ tràn đầy sơ hở, thế nhưng gã người Việt này cũng không có ý định tấn công.

Mà ngược lại, Hoàng thậm chí còn tinh tế nhận ra, người đàn ông này đang run!

Thật sự đang run!

Hoàng khẽ thở dài. Thắng bại đã ngã ngũ rồi. Mặc dù tất cả đều nằm trong dự đoán, song sự thật này vẫn khiến sâu thẳm trong nội tâm hắn, dấy lên một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Đó là tuyệt vọng.

Hắn biết với tình hình hiện tại, dẫu có đổi vị trí của mình thay cho “Mỹ Nam Vương” thì trước mặt cũng chỉ có bốn chữ: thúc thủ vô sách.

Không phải hắn yếu, mà là địch thủ quá mạnh. 

Là thằng đàn ông, cần phải có dũng khí. Hoàng tự nhận mình không bằng “Thần Quyền”. Song điều đó không có nghĩa là hắn sợ.

Nhìn Park Jong Seok đang lặp đi lặp lại động tác nhàm chán kia...giống như loài trăn lớn đang thôi miên con mồi, Hoàng chợt thoáng nhận ra điều gì đó, song cẩn thận suy nghĩ lại thì không biết là gì.

Có vấn đề.

Nhất định là có vấn đề.

Hoàng vẫn nhớ như in, Oha từng nói với hắn: “Tấn Lôi” là sự kết hợp của ba tuyệt kĩ: Ảnh Bộ, Tuyệt Ảnh và “Siêu Phá Hoại” (Giga Break)

Ảnh Bộ hắn đã thấy Oha sử dụng qua, đó đại khái là bí quyết tạo ảo ảnh thông qua tốc độ di chuyển liên tục và cực nhanh, có được nhờ đẩy cao gia tốc và giảm lực cản không khí đến cực hạn.

“Siêu Phá Hoại” là tuyệt kỹ thuần sức mạnh, có thể giúp chủ nhân cùng một lực phát ra song đem lại sát thương lớn nhất có thể, chia ra hai cấp độ “Heavy Break” và “Giga Break”. Hoàng mới chỉ luyện được dạng ban đầu.

Tuyệt Ảnh thì hắn chưa từng thấy bao giờ.

Thế nhưng, cho dù như vậy, phải làm sao để giải thích nguyên lí của “Tấn Lôi”? Hãy nhìn cú phẩy tay của Park Jong Seok và sát thương cực lớn mà nó mang lại. Sự kết hợp, bổ sung lẫn nhau của ba tuyệt kĩ này, thật sự có thể gây ra sát thương lớn trên phạm vi rộng ở khoảng cách xa như thế sao? 

Một điều tưởng chừng không tưởng, ấy vậy mà lại là sự thật. 

Bất cứ điều gì cũng có nguyên lý của nó. Nhìn Park Jong Seok đang chuẩn bị xuất chiêu, Hoàng biết, mình chỉ có thể dựa vào thực tế để tìm hiểu. 

Bí mật của “Tấn Lôi”!

Hãy cho ta thấy đi, “Thần Quyền”!!!!



“…Reeeng, reeng”

-Tới đây, tới đây.

Tae Jun nhìn căn nhà hai tầng. Để tới được chỗ này, ông ta đã phải gọi điện xin nhan trước với Chingna, nhờ vậy mới tránh được cái cảnh phải chen chân trước một đống phóng viên nhà báo đang bu đầy quanh đây để chực chờ săn tin. 

Tae Jun có thể cảm nhận được, những ánh mắt đố kỵ nhìn chòng chọc vào mình lúc được cảnh vệ cho phép đi vào, những ánh mắt ganh ghét ấy cứ như muốn nuốt chửng ông vậy.

Cửa mở, đập vào mắt Tae Jun là một con bé thò lò mũi xanh trong cái áo trùm đầu màu trắng, tóc dài chấm đất. Chỉ nhìn qua cũng biết là con bé chỉ vừa mới chui ra khỏi giường. 

Tuy thế, bỏ qua cái vẻ ngoài tưởng chừng bình thường ấy, Tae Jun vẫn chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác với đứa bé mười tuổi này/ Bởi ông ta ẩn ước thấy được sâu trong ánh mắt thơ ngây kia một bản năng khát máu không thể che giấu.

-Linh Chi à, ta đến chơi. Mọi người có nhà chứ?

Linh Chi ngó vị khách lạ với cặp mắt ngái ngủ. Cô bé sau khi nhận ra, người đến là ông già dạo này hay qua chơi thì mới ngoan ngoãn mở cửa, lách ra tránh đường. Tae Jun bỏ giày, thay sang đôi dép hình gấu Pooh chuyên đi trong nhà, bước vào. Linh Chi tất nhiên là đi ở đằng trước, song được nửa đường thì rẽ thẳng vào phòng tắm. 

Tae Jun đi thẳng vào phòng khách. Ông ta nhìn một vòng, tiếp đó tự pha trà cho chính mình. Tiếng đánh răng xoèn xoẹt, tiếng súc miệng ục ục. Sau đó không lâu là tiếng dép loạt soạt truyền tới từ cầu thang phía trên.

-Tae Jun, buổi sáng tốt lành.

Chingna trong bộ đồ mặc tại nhà, áo phông hở bụng và quần đùi ngắn hết mức có thể đi xuống, vừa đi vừa lấy trâm cài tóc.

- Judas đâu rồi?

Chingna chỉ tay lên trên lầu. 

-Trên đó hả?

Tae Jun bước lên xem thì thấy Hoàng, lúc này đang ngồi ôm lấy cái màn hình vô tuyến nhìn không chớp mắt.

-Cái gì thế?

Chingna lắc đầu:

-Không biết nữa. Nhưng mà anh ấy ngồi thế suốt từ trưa hôm qua đến giờ đấy, không ăn không uống gì cả. Ai nói gì cũng không nghe.

Tae Jun thấy thế thì nhìn qua khung cảnh hiện trên tivi, hóa ra là băng hình ghi lại trận thi đấu bán kết giữa Park Jong Seok và “Mỹ Nam Vương” Nguyễn Trần Minh Vương. Lúc này bên cạnh đầu đĩa là bảy, tám chiếc băng xếp chồng lên nhau, còn Hoàng thì ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt đã xuất hiện tròng thâm vì thiếu ngủ, song vẫn mở to dán chặt vào màn hình vô tuyến như người nghiện vậy. 

-Này, ngày mai là chung kết rồi. Tôi đến để xem tình trạng vết thương cho cậu.

Tae Jun ghé sát vào tai Hoàng nói, song không thấy hắn phản ứng gì. Tên này thậm chí còn chả nhận ra có người bên cạnh. Ông ta đang định lặp lại lần nữa thì Chingna kêu:

-Vô ích. Anh ấy không nghe đâu.

Tae Jun nhíu mày, nhìn Hoàng vẫn đang thần mặt dán mắt vào màn hình, thỉnh thoảng lại đưa ngón tay lên mút, khẽ thở dài. Bỏ công sức tìm hiểu đối phương là tốt, song cứ cố chấp như vậy thì chỉ tổ hại thân, phá sức mà thôi. 

Nhất là khi đối phương lại là Park Jong Seok…Tae Jun khẽ thở dài. Người đàn ông này, đơn giản là không có điểm yếu. Mặc dù chính Tae Jun cũng mong có kỳ tích xảy ra…song thời gian thật sự quá ngắn ngủi. 

Nói suông dễ, làm mới khó.

Tae Jun chỉ đành để mặc Hoàng làm bạn với cái tivi, cùng Chingna đi xuống nhà. Lúc này Linh Chi đã làm vệ sinh cá nhân xong, một tay cầm remote tivi không ngừng chuyển kênh, một tay ôm khư khư cái tô lớn, xì xụp ăn sáng. Là một bát mì “hai trứng” to chà bá, đang bốc khói nghi ngút.

- Ông ăn sáng chưa, Tae Jun? Chingna nhún vai, sau đó bê một bát mì nhỏ hơn nhiều từ trong bếp ra: - Món khoái khẩu của nó đó, làm tôi không thích mà vẫn phải chiều theo. 

-Không, ăn mì dễ nổi mụn lắm.

Tae Jun lắc đầu xua tay. Cùng lúc đó, màn hình tivi chuyển kênh:

“Vâng, bản tin trong ngày đến đây là hết. Chào mừng quý vị khán giả đến với “Chuyển động 24h”. “

“…Thưa các bạn, hôm nay chương trình chuyển động 24h của chúng tôi xin được đưa các bạn đến với sự kiện nổi bật nhất trong tháng này: đó chính là Đại Hội Danh ác lần thứ năm của tỉnh Cooc, giải đấu truyền thống đang nhận được rất nhiều sự quan tâm của mọi tầng lớp quỷ sai dưới địa ngục tầng mười chín.”

“ Vâng, hôm nay có mặt tại đây để giao lưu, chúng tôi có mời một người từng hai lần giành ngôi vị cao nhất của Đại Hội Danh Ác truyền thống của tỉnh Cooc – đương kim vô địch, một huyền thoại sống, hiện đang là chủ tịch liên đoàn vì sự phát triển của kiếm thuật địa ngục tầng mười chín, đồng thời cũng là một Danh Ác bậc ba – ngài Hishio Toshiya.”

-Chán phèo.

Linh Chi định chuyển kênh tiếp, song bị Chingna ngăn lại. Ống kính máy quay chiếu tới một gã đàn ông gầy gò, thân hình mảnh khảnh, mặc một cái áo màu xanh lá, để tóc dài, buộc cột phía sau gáy đầy vẻ lãng tử, hông đeo một thanh kiếm Nhật. Đó chính là Hishio Toshiya, người từng xuất hiện trong lễ khai mạc vòng chung kết đại hội danh ác.

“Vâng, thưa ngài, với tư cách là đương kim vô địch và cũng là võ sĩ được đặc cách tham dự vòng chung kết, ngài có thể đánh giá một cách khách quan về chất lượng của đại hội danh ác năm nay được không ạ?”

Màn hình đổi lại là một cuộc phỏng vấn 1 vs 1, trong đó một bên là nữ MC bốc lửa trong bộ áo cổ tròn khoét sâu và váy ngắn màu kem, ngắn đến “không thể ngắn hơn”, còn bên kia là tay kiếm số một địa ngục tầng mười chín hiện giờ.

“Ha ha, khách quan mà nói, chất lượng đại hội năm nay thật sự vượt trội hơn thường niên rất nhiều, là đại hội thành công nhất cả về mặt chuyên môn lẫn lợi nhuận. Tỷ phú Phuoi Khen quả thật rất nhanh nhạy khi đứng ra giành quyền tài trợ cho Đại hội. Tin rằng những ai quan tâm theo dõi đều nhận ra điều đó. Ha ha, chính vì chất lượng chuyên môn quá cao nên tôi mới phải xin rút đơn rời cuộc chơi từ sớm đấy (Cười lớn)”

“Vâng, rất thông cảm với ngài, đối thủ là “Thần Quyền”, tránh voi chẳng xấu mặt nào đúng không ạ? Song vắng ngài Hishio thật sự là một mất mát lớn cho Đại Hội đấy ạ. Lại bàn về vấn đề chuyên môn, có phải ngài đang đề cập đến việc năm nay có sự tham dự của “Thần Quyền” – một trong ba Danh Ác bậc một hiện giờ của địa ngục tầng mười chín?”

“Rõ ràng không thể phủ nhận sự có mặt của “Thần Quyền” là cú hích rất lớn về chuyên môn của Đại Hội. Đó cũng chính là nhân tố thu hút một lượng lớn anh tài khắp địa ngục tầng mười chín tham gia tranh đấu, nổi danh có, vô danh cũng có, khiến đại hội năm nay kich tính hơn bao giờ hết. Đơn cử như “Mỹ Nam Vương” Nguyễn Trần Minh Vương, “Sát Phá Lang” Hoành Tú Toàn, "Miêu Nữ" Sovac Lenovic…những cái tên vốn chẳng xa lạ gì. ”

Hishio ngừng một lát rồi nói:

“…Và sẽ là vô cùng thiếu sót nếu bỏ quên một cặp đôi mặc dù đã bị loại do phạm quy, song họ lại khiến tôi có một ấn tượng vô cùng lớn. Đó là cặp đôi đấu thủ Denchiuka – Denchiuko. Ừm, nếu có mặt ở võ đài Bạch Hổ để chứng kiến trận đấu của hai người bọn họ ngày hôm kia, nhất là võ sĩ Denchiuko, tôi tin rằng bất cứ ai ở đây, dù là người khó tính nhất cũng đều sẽ bị mê hoặc. Chỉ tiếc là vận may đã không mỉm cười với họ, một phần cũng do thể thức của đại hội lần này có phần hơi bất hợp lý..”

-Hừ, nói như ****, làm như Judas thắng là ăn may không bằng.

Chingna nghe đến đây thì nhíu mày cầm remote định chuyển kênh, song lại bị Tae Jun ngăn lại.

-Xem tiếp thế nào đã.

“Vâng, cám ơn ý kiến của ngài Hishio. Song có lẽ cũng rất thiếu sót nếu không nhắc đến một cái tên cũng khá nổi xuất hiện trong đại hội lần này, người đã vượt qua hàng ngàn đấu thủ khác để trở thành một trong hai cái tên cuối cùng tranh ngôi vô địch. Ngài Hishio chắc cũng biết người tôi đang muốn nói đến đúng không ạ?”

“Tất nhiên tôi biết. Ừm, về võ sĩ Judas...thực sự đối với anh chàng này tôi cũng không có ấn tượng gì nhiều, ngoài gương mặt rất “dị” và scandal lớn tiếng thách đấu với “Thần Quyền”. Ừm, đấu thủ này đúng là một nhân vật đáng chú ý, tiêu biểu cho những võ sĩ vô danh, “một đêm thành sao” từ đại hội lần này. Thế nhưng ấn tượng của tôi về anh ta không phải là chuyên môn, mà là khả năng tạo “Xì căng đan” và sự may mắn “Tình cờ” đến bất ngờ hết lần này đến lần khác.”

“Ý ngài là sao?”

“Ừm, nếu cô tìm hiểu kỹ quãng đường đến với trận chung kết của anh chàng này thì sẽ thấy ngay. Vượt qua vòng loại một cách nhọc nhằn và đầy may mắn, cậu ta vẫn tiếp tục phát huy sở trường “ăn may” của mình khi được xếp vào bảng đấu tương đối dễ thở. Phải thừa nhận rằng, cậu ta là người lập kỷ lục “không chiến mà thắng” nhiều nhất trong số các đấu thủ tham gia đại hội.”

“Ý ngài là sao, ngài Hishio?”

“Ừm, bắt đầu từ trận gặp Tae Jun gây rất nhiều lời xì xào bàn tán ở vòng loại, kể cả khi đã vào chung kết, cậu ta vẫn tiếp tục kéo dài “kỷ lục” của mình. Tiêu biểu như vòng mười sáu đội khi gặp Tatsu + Thư Lệ, đội từng thắng cậu ta trong vòng loại. Rồi đến tứ kết thì đối thủ của cậu ta, cặp đôi Denchiuko và Denchiuka cũng bị loại vì phạm luật, vào bán kết thì tới lượt “Mỹ Nam Vương” bỏ đội, thành ra không chiến mà thắng…thật sự tôi không hiểu cậu ta cầm tinh con gì mà may mắn như vậy..”

“Có nguồn tin cho rằng võ sĩ Judas là bạn trai chưa chính thức của tiểu thư Chingna, con gái cưng của nhà tài trợ số một Đại Hội. Anh có nghĩ rằng đây chính là nguyên nhân cho sự may mắn “lặp đi lặp lại” nhiều uẩn khúc này?”

“Xin cho phép tôi được miễn trả lời. Sự thật xin hãy để khán giả tự kiểm chứng.”

-Ăn mới chả nói. 
Chingna càng xem càng tức, hầm hừ ôm bát mì bỏ lên lầu, chỉ còn lại mỗi Tae Jun và Linh Chi. 

“Vâng, dù sao đi nữa thì cũng không thể phủ nhận, võ sĩ Judas đã rất tài năng trở thành một trong hai ứng cử viên cuối cùng tranh ngôi vô địch. Ngài Hishio, xin hỏi một câu cuối cùng, trận chung kết ngày mai, ngài nghĩ ai sẽ là người chiến thắng?”

“ Với tôi, trận chung kết đã diễn ra từ hôm qua rồi.” Hishio nhún vai: “ Tôi chỉ có một câu nói, đó là tiếc cho “Mỹ Nam Vương”. “Thần Quyền” thật sự quá mạnh. Còn kết quả của trận đấu thủ tục ngày mai? Tôi nghĩ bất kỳ ai cũng biết câu trả lời.”

“Vâng, rất cám ơn sự có mặt của ngài Hishio trong chương trình của chúng ta ngày hôm nay.”

Tiếp đó, máy quay tập trung quay cận cảnh nữ MC.

“Vâng, để thay cho lời kết, sau đây chúng tôi xin được gửi tới quý vị một phóng sự nhỏ về hai nhân vật chính của chúng ta ngày mai. “

“..Có lẽ “Thần Quyền” đã trở thành cái tên quá quen thuộc với chúng ta rồi đúng không ạ? Chính vì thế, nhân vật chính trong phóng sự của chúng ta ngày hôm nay sẽ là một quỷ sai trẻ tuổi, người chỉ vừa mới vào nghề hơn một năm song đã nhanh chóng trở thành một cái tên được nhiều người nhắc đến, kẻ đã lên tiếng thách đấu với Thủ Tướng Đảng Tự Do năm ngày trước.”

Tiếp đó, màn hình thay đổi, thay vào đó là ảnh của Hoàng hồi mới…đăng ký làm quỷ sai. Linh Chi thấy thế thì ngẩng mặt lên lầu hét toáng lên. 

-Mau xuống coi đi, anh được lên tivi nè!

“Vâng, khởi sự chỉ là một quỷ sai vô danh, song với tố chất hiếm có, anh ta đã sớm gây dựng được chỗ đứng của mình. Xuất thân từ tiểu đội quỷ sai số mười hai, song chỉ thực sự thành danh khi chuyển sang đầu quân cho tiểu đội quỷ sai số hai lăm. Mặc dù là người có tỷ lệ cược 0% tại Đại Hội Danh Ác lần này, song hiện tại anh ấy lại là là một trong hai cái tên được xướng lên sau cùng - Judas.”

“Vâng, do nhiều lý do nên không thể trực tiếp phỏng vấn, chúng tôi đã cất công tới quê nhà của Judas, nơi đã khai sinh ra một truyền kì mới cho Đại Hội Danh Ác lần thứ năm – thị trấn Một Sừng. Chúng ta hãy cùng xem những người quen ở đây nói gì về anh ấy.”

“Judas? Không biết, Hoàng à? Ồ, người đã chém trọng thương My Sói chứ gì? Chỉ mỗi việc dám nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu ta đã là một sự can đảm đáng khen rồi. Thật đáng thương cho ai dám động với cậu ta.”

Một quỷ sai thuộc băng My “sói” nói.

“No comment” 

Trích lời của My “Sói”.

“Judas? Nanh Sói tự hào về cậu.” Trích lời của Thomas – Phạt Chủ Nanh Sói.

“ Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã biết cậu ấy không phải người thường. Chính tôi đã “khai quật” được cậu ấy từ trong tay lũ mắt mù “Quan Tài Đen”. Muahahahah. Tôi chính là thiên tài. Mẹ kiếp, máy quay chiếu đi đâu thế? ” Trích lời của Sơn “khùng” 

“Các người muốn hỏi về bạn trai tôi? E hèm, hãy chuyển lời đến anh í hộ tôi nhé. Rằng mặc dù ở xa nhưng nòng em vẫn luôn có bóng hình anh. Đừng quên iem anh nhé. Em hơn Arteta nhìu. “ Trích lời của Melly, em gái Sơn “khùng”.

“Cậu ấy vẫn còn nợ tôi một trận đấu.” Trích lời của Kyo – Hồng Côn Nanh Sói.

“Đại ca, chúng em đang trên đường đến cổ vũ cho đại ca”.

Phóng sự khép lại với màn reo hò hô khẩu hiệu của Sajin và lũ đàn em của Hoàng ở quán bar O’nel.

“Vâng, hẹn gặp lại các bạn trong trận tường thuật trực tiếp trận tranh ngôi vô địch ngày mai. Chúc các bạn một buổi sáng tốt lành. Sau đây là bản tin thời tiết…”

Linh Chi và Tae Jun còn đang há hốc miệng thì từ trên cầu thang bỗng truyền tới tiếng bước chân cồm cộp.

-Linh Chi, thay quần áo rồi đi với anh ra ngoài.

-Đi đâu?

-Đi thì biết.
Bình Luận (0)
Comment