Địa Ngục Thời Gian

Chương 181

-Đây chính là nơi phát hiện con quái vật dị hợm đó sao? Thật là….

Trong căn phòng mà nửa tiếng trước thôi Hoàng và Tiêu Lệ còn ở, giờ đây trên mặt đất rải rác vô số xác chết la liệt, có hơn chục thiên sứ đang đứng, trong đó có nhóm bốn người thuộc đội tiềm luyện, John, Lan Anh, Krenis và Pizcnek. Lúc này nhóm của họ đã vĩnh viễn thiếu mất một người.

-Ọe…Krenis đưa khăn mùi xoa lên che mũi, nhìn xung quanh nhăn mặt: - Tất cả đều bị móc hết mắt! Thật đúng là man rợ mà.

-Biến thái….

-Gosu… Pizcnek thở dài: - Cậu ấy thật xui xẻo. Đáng lẽ ra hôm nay cậu ấy nên ở nhà. Cầu chúa phù hộ cho linh hồn cậu ấy.

Người con gái duy nhất của cả nhóm lúc này đang ngồi xổm quan sát kỹ mấy cái xác, sắc mặt lộ vẻ khó coi. Có thể dễ dàng nhận ra cô đang tức giận. John vẫn chú ý đến Lan Anh từ nãy giờ, khi thấy cô tự nhiên đứng lên, dợm bước định đi thì vội ngăn lại.

-Cậu đi đâu vậy? Muốn tìm “nó” sao? Rất nguy hiểm đấy, hãy để việc đó cho mấy người dày dạn kinh nghiệm ở đội tiền cảnh thì hơn.

-Jones nói đúng đấy. Hai người còn lại cũng đồng tình.

-Chúng tớ đều đã chạm trán nó! John sắc mặt khó coi: - Con quái vật ấy ..cậu không tưởng tượng được tình cảnh khi ấy là như thế nào đâu. Nó giết Gosu dễ như giết một con muỗi vậy. Tớ biết cậu rất quý Gosu, luôn coi nó như em trai mình. Thế nhưng mà…

-Được rồi. Tớ tự biết lượng sức mình. Cô gái dừng bước, hơi quay đầu lại nói: - Với lại, ai bảo các cậu là tớ định đi tìm nó? Bất cứ một thiên sứ Trắng nào cũng phải biết luôn đặt việc hoàn thành nhiệm vụ lên hàng đầu. Các cậu quên chúng ta hôm nay đến đây là gì rồi à?

-Cậu….

-Đi thôi. Tớ biết "hắn" đang ở đâu.


---------------------------------------------





Hoàng quay đầu lướt tới. Hắn thật đang tức điên lên. Song mặc dù "Tuyệt Ảnh" là một trong ba tuyệt kỹ khinh công đứng đầu, nhưng dù sao thì giờ hắn cũng đang cõng trên mình Denchiuko, tốc độ không thể được như trước.

"Rầm"

- !!!

Cánh tay lông lá quét ngang, con quái vật có lẽ đã phát hiện ra có kẻ tập kích mình. Song lần này Hoàng đã có chuẩn bị trước, hụp người né tránh. Tuy nhiên, trong quá trình lạng lách để tìm cách tiếp đất, hắn lại được thêm một món quà khuyến mãi nữa.

Lần này hắn vẫn tránh được!

Cái cảm giác hút chết mới thật là yomost làm sao! Hoàng chợt liên tưởng tới mẩu quảng cáo xa xưa mà hắn từng xem nhiều đến nỗi thuộc lòng ấy. Mặc dù có thể tái tạo, song cái cảm giác thịt nát xương tan thì vẫn rất đau à nha.

- Ai-cho-em-chạy-lung-tung-thế-hả?

Còn chưa đến chỗ Linh Chi, Hoàng đã trợn mắt hét, song đáp lại câu hỏi của hắn lại là năm, sáu cái kéo hung hãn không ngừng kêu lách ca lách cách!

Đúng rồi, hiện giờ hắn vẫn còn đang hóa trang mà!

Tất nhiên, mấy cây kéo bện bằng tóc này rất nhanh bị hắn giải quyết gọn ghẽ. Mặc dù có yếu tố bất ngờ, song chênh lệch thực lực giữa hai người thật sự là rất xa nha.

Linh Chi thấy đòn tấn công vô hiệu thì tròn mắt lùi lại, sau đó lựa chọn..quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng rất nhanh, cô bé đã bị "Hoàng" túm tóc lôi lại.

- Này....

Linh Chi quay đầu lại, "Hoàng" giật mình, bởi đối mặt với hắn là một đôi mắt lạnh lùng thuần ác. Đầu óc có chút trì độn, tới lúc kịp phản ứng lại thì tứ phía xung quanh đã là một màu đen xì. Chỗ này..."Hoàng" cũng chẳng lạ gì, ít ra hắn cũng ở đây một lần rồi mà.

"Bùng"

Một, hai, ba..! Đến khi "Hoàng" ôm Denchiuko phá kén thoát ra, thì lạ thay, Linh Chi đã bặt vô âm tín. Mà không chỉ có thế, cả con quái vật vừa phá tan nơi này cũng đã mất biệt. Đúng, chính là “hắn”!

Nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra "nó" đang bị một biệt đội thiên sứ chăm sóc, Hoàng lúc này mới khẽ thở phào.

Chờ đã, cái gì thế kia?

Hoàng bỗng dưng trợn tròn mắt. Bởi những gì đập vào mắt lúc này thật vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Linh Chi...nó ngồi vắt vẻo trên vai "hắn" từ bao giờ kìa? Má ơi, thần kinh con bé này có vấn đề à? Chẳng lẽ nó không biết tí ý thức nguy hiểm nào sao trời?

Mà nghĩ lại thì, đầu óc của con bé này vốn dĩ đã không mấy "bình thường" rồi.

Ac....”hắn” đó thậm chí còn không hề để ý tí nào? Chờ đã, không phải...hay là nó không biết rằng trên vai mình đã có thêm một vị khách không mời? Nhất định là thế rồi.

Trông kìa! Cánh tay to lớn của nó đang đưa tới! Con bé ngu ngốc, còn ngồi há miệng mà cười toe toét nữa chứ. Nó có biết mình sắp sửa trở thành nhân của món bánh mì ba tê mười lăm ngàn một chiếc không hả? Như con ruồi bị cái vợt đập "tét" một phát vậy. Dẹp lép.

Hoàng nóng ruột đặt chân lên bệ cửa. Khoảng cách thật sự quá xa, giờ có muốn ngăn cũng không kịp. Trong lúc hắn trù trừ chưa quyết thì “nó” đã giơ cánh tay lên “vai” rồi.

Gì kia? ...còn không mau chạy đi hả?...Há? Nhảy lên tay nó? Con bé bị não thật rồi. Phen này xuống địa ngục chắc. Sao?

Tất cả những gì sau đó là con "quái vật" kia rất từ tốn đặt Linh Chi lên đỉnh đầu. Còn con bé thì vô cùng hào hứng, nhảy tưng tưng trên cái đỉnh đầu lông lá um tùm, lại còn vặt ít lông ra múa phụ họa nữa chứ. Có vẻ như đã mệt, nó bắt đầu nằm ườn ra đó rồi. Đó là đầu của "hắn" đấy, con bé tưởng là thảm cỏ công viên hay sao trời? Hoàng vô thức sờ sờ đỉnh đầu của chính mình.

Mẹ nó chứ...Mình có hoa mắt không vậy? Đùa à, chính hắn còn bị "nó" đập cho không thương tiếc, răng môi lẫn lộn trộn vào nhau cơ mà. Chuyện này..rốt cuộc là sao?

Nên biết, mặc dù vẫn còn khá nhiều điều chưa biết về “true form” của bản thân, song có một điều mà Hoàng có thể chắc chắn, đó là "hắn" trong hình dạng này sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, lục thân bất nhận. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thể tìm được cách khắc phục hoàn toàn, đừng nói là…

“Hoàng” nhìn Linh Chi, con mắt khẽ giật giật.

Chờ đã, đây không phải là một phát hiện mới sao? Nếu như Linh Chi miễn dịch với “hắn”, vậy thì…

“Hoàng” lắc mạnh đầu.

Kệ đi, dù gì không sao là tốt rồi. Xem tình hình thế này thì chắc là con bé sẽ không có chuyện gì đâu... Thân hắn giờ còn chẳng tự lo được nữa là...Cơ hội bây giờ, còn không chạy thì chờ đến khi nào?

Hoàng ôm Denchiuko nhảy ra ngoài hành lang, sau khi nhìn ngó khắp nơi, thấy biển người hỗn loạn phía dưới, đầu óc khẽ tính qua các loại khả năng, hắn lại quay trở vào.

Nhìn trái nhìn phải, Hoàng chạy thẳng một mạch xuống lầu hai, phá cửa vào một căn phòng ở gần cuối hành lang. Nhìn Denchiuko vẫn đang bất tỉnh, hắn thấy lòng nhoi nhói. Denchiuko...nếu không có cô gái người Khentoit này, hắn có lẽ đã chết mất xác ở sa mạc Desrt rồi.

Vậy mà...hắn đã làm những gì? Hại chết hai người thân nhất của cô ấy để báo đáp? Cả về trực tiếp lẫn gián tiếp, “Hoàng” biết hắn đều không thể chạy thoát được trách nhiệm của mình.

Về sau..hắn làm sao có thể đối mặt với Denchiuko đây? Không...đó hẳn phải là rắc rối của "hắn" ở hiện tại này mới đúng.

Địa ngục thời gian! Mẹ kiếp!

Mặc dù không rõ ràng về vấn đề này lắm, song từ những gì biết từ Alice, một khi quá khứ thay đổi, dù chỉ là một chút cũng đều sẽ có ảnh hưởng nhất định đến hiện tại. Giống như "Hiệu ứng cánh bướm" vậy, những sự kiện tưởng chừng không liên quan đôi khi liên kết với nhau, trong một điều kiện nhất định thậm chí có thể thay đổi bộ mặt của cả thế giới, tất nhiên không hoàn toàn là như thế.

Đầu tiên, những sự kiện diễn ra trong quá khứ, bị thay đổi do tác động của "kẻ vượt thời gian", dù là trực tiếp hay gián tiếp, đều sẽ có sự ảnh hưởng mang tính dây chuyền đến tương lai. Sự ảnh hưởng đó có thể đến bằng cách này hay cách khác, song kết quả thì luôn đồng nhất như nhau.

Và có một điểm chung, tất cả những thay đổi ở tương lai..đều sẽ xảy ra núp bóng dưới hai chữ "ngẫu nhiên".

Nếu giải thích một cách chính xác...ài, thôi đi, dù sao thì hắn cũng không phải là mấy nhà khoa học nha.

Chỉ biết rằng, sau khi trở về, hắn sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào gặp lại...hai người ngày hôm qua thôi còn vui vẻ chúc mình thượng lộ bình an nữa.

Xin lỗi.....

Sau khi đặt Denchiuko đang bất tỉnh lên giường, Hoàng mặc dù không yên tâm lắm song cũng chỉ biết tặc lưỡi trở ra.

Mặc dù để Denchiuko ở đây có phần nguy hiểm, song nếu đem theo thì cái "nguy hiểm" đó còn hơn gấp mười lần, thậm chí là 100% tử nạn. Này nhé, ai thì hắn không biết, song bóng dáng Jup Heynckes thì Hoàng ban nãy đã ngó thấy từ xa xa. Tay này không phải hạng vừa, không chỉ quỷ kế đa đoan, chỉ riêng về năng lực chiến đấu thôi cũng đã xếp trên hắn không chỉ một bậc.

Hoàng vẫn còn nhớ như in, mình đã bị chính tay Heynckes bắt về Pháp đình chờ xử quyết như thế nào. Mặc dù không biết ngoài lão ta ra, thiên đình còn có bao nhiêu cao thủ, song lão già đó...thực sự không phải là người! Danh Ác bậc một? Cỡ như Park Jong Seok nếu đem so thì thật sự không cùng một đẳng cấp. Nếu nói có ai đó mạnh hơn lão ta mà hắn biết, đó chắc chỉ có thể là truyền nhân của Chiến Thần – Athena!

Nếu ngày hôm nay lão ta kéo thêm vài ba cao thủ như thế nữa đến đây, hắn chắc chắn chỉ có nước chịu trói. Và điều đó cũng đồng nghĩa với án tử hình. Dẫu có là Alice cũng vị tất cứu nổi.

Mặc dù khá lạc quan, song "Hoàng" vẫn biết cơ hội tẩu thoát của mình hiện giờ cao lắm cũng chỉ là 10%, nguyên nhân quan trọng là không có Đông Phương Ngân Nguyệt ở bên. Tình huống này hắn cũng đã lường trước khi xuất hành. Song dẫu biết lắm rủi ro, thế nhưng hắn vẫn lựa chọn ra đi.

Vì sao ư?

"Hoàng" nhếch môi cười khó coi. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Con "quái vật" nửa người nửa thú kia vẫn ở đó, dường như đang xảy ra xô xát với số đông thiên sứ.

Lê Minh Hoàng, nếu như tôi một lần nữa thất bại, vậy thì....chỉ đành trông chờ vào cậu mà thôi!

..Truyền nhân của Thực Thần!


--------------




Trong khi đó.

-Đừng..đừng giết tôi!

Nhìn đồng đội toàn bộ đều đã ngã xuống, gã nam thiên sứ duy nhất còn sót lại dường như đã mất hết ý chí chiến đấu. Bằng chứng là khi cánh tay lông lá đó chậm chạp kia đưa tới, gã không hề có dù chỉ một chút bản năng tránh né. Cho đến khi nửa người đã lọt vào dạ dày con dị thú, gã mới ý thức được nỗi tuyệt vọng, song tất nhiên đã là quá muộn.

-Giỏi lắm!

Linh Chi ngồi trên cao vỗ tay bôm bốp, sắc mặt đầy hứng khởi. Cô bé tất nhiên là có lý do để cao hứng. Người bạn khổng lồ này giết người rất giỏi nha! Rất chuyên nghiệp, còn máu hơn cả mình nữa. Mấy hôm nay tù túng không có việc gì làm, chị thì đi biền biệt, anh Hoàng cũng chạy đâu mất, hiện giờ chẳng bị ai la mắng. …Tội gì mà không chơi một trận!

- Haizzzzzz...Linh Chi nhìn hơn chục thiên sứ vừa xúm lại để bắt mình giờ toàn bộ đã trở thành cái xác không hồn, lắc đầu, đoạn phóng mắt ra xa: - Yo! bên kia đông người rất vui! Chúng ta mau đi thôi! Qua đó chơi nào!

-Qua đó chơi nào!!!!
Bình Luận (0)
Comment