Địa Ngục Thời Gian

Chương 192

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!

- Này, cô nhỏ tiếng một chút được không?

Hoàng đưa ngón tay lên môi suỵt nhẹ một cái.

Cô gái mở mắt, gương mặt trắng nhợt nhìn xung quanh, thì chỉ thấy mình đang ngồi thu lu trên mặt cỏ ven đường, bên cạnh là rất đông người đi lại đang nhìn chằm chằm vẻ hiếu kỳ. Trí óc dường như đã bay biến đi đâu mất hết, cô ta cứ thế dại ra nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, quên cả tư thế ngồi bất nhã xoạc đùi hiện giờ..khi đang mặc váy.

Vừa rồi...vừa rồi rõ ràng là mình nhảy từ tầng 17 xuống cơ mà? Tại sao bây giờ lại...mình còn sống hay đã chết?

Cô gái đưa tay sờ sờ lên mặt mình, sau đó bỗng bật cười như lên cơn động kinh. Thế rồi, không biết qua bao lâu, dường như đã hết kích động, cô ta mới bắt đầu đảo mắt nhìn quanh, đoạn bật dậy.

-..Lại là cô à?

Đang lảo đảo đi trên hè phố, Hoàng bỗng dưng quay lại, nhìn người đang túm áo mình, cất giọng lè nhè.

- ..Anh...anh định đi đâu?

- Mẹ, tôi đi đâu thì liên quan gì đến cô?

Hoàng bực mình nói. Hắn đang định rũ áo bỏ đi, thì lại nghe tiếng nói choe chóe vang lên từ phía sau lưng:

- Nè, định trốn à? Không dễ đâu nhé. Muốn đi thì trả tiền đây!

- Cái gì..?

Hoàng quay lại.

-Tiền….?

Cô gái kia nhìn hắn chịu dừng bước, khóe môi nhếch lên vẻ đắc ý.



-----------------------



- Ôi, ban nãy thắng được nhiều vậy cơ mà, sao không cầm lấy một ít đi, thật là....

Hoàng gãi đầu, hai tay lục mãi trong túi quần rỗng tuếch. Nói người lại nghĩ đến thân, hắn thì có hơn gì người ta. Hoàng mặc dù không muốn thừa nhận, song hắn bây giờ thật sự đã có phần say, tuy chưa đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, song thần trí mười phần cũng đã suy tới sáu. Mẹ nó, rượu đểu toàn cồn!

- Mặc kệ, chừng nào anh còn chưa trả nợ, tôi vẫn sẽ còn bám theo anh. Đòi cho kỳ được mới thôi.

Cô gái nhìn hắn khăng khăng nói. Bờ má hây hây đỏ, không hiểu vì lạnh hay tại hơi men.

-..Mà có khó gì, không phải anh đánh bạc cũng có nghề lắm sao, chúng ta tìm một sòng khác. Mẹ nó, vét sạch luôn!

- Cô nghĩ ngon ăn thế, tưởng ăn của thiên hạ dễ vậy à!

Hoàng bĩu môi. Hắn tuy có chút nghề, nhưng cũng không dám xưng là thiên hạ vô địch nha.

- Vậy thì làm sao thì làm, anh cũng không thể cứ thế quịt nợ chứ! Tiền, tiền của tôi đâu? Hai trăm ngàn của tôi, mau trả đây!

“Mau trả đây…..”

-------------------------




Chín giờ sáng ngày hôm sau….

"ÒA"

Thở ra một hơi đầy mùi rượu, Hoàng khó khăn mở hàng mi nặng trĩu. Đập vào mắt hắn đầu tiên là cái trần nhà với tấm màn tuyn đã sờn rủ xuống.

Cái đệch. Hắn đang ở chỗ nào thế này?

Giường trắng, đệm trắng tinh. Ai da, người hắn cũng trắng tinh. Chỗ này là đâu mà thật là trắng..trắng quá đi nha...Ai, đây rõ ràng là giường đôi mà. Chờ đã, mình đang ở đâu thế?

Đầu Hoàng vẫn nhức. Hắn ngồi dậy, không, phải là nằm dậy mới đúng. Nhìn cái chăn màu trắng hơi xỉn màu, cái giường đôi cọt kẹt chẳng lấy làm chắc chắn đang nằm, rồi lại nhìn căn phòng màu be ngổn ngang lộn xộn, Hoàng ngáp một cái rõ dài. Hắn nhìn quanh.

Hắn đang nằm trong một căn phòng rộng chừng bốn mươi lăm mét vuông và chẳng lấy làm sạch sẽ gì cho lắm, trong trạng thái nửa thân trên trần như nhộng. Nhìn sang bên phải, Hoàng bỗng giật mình khi thấy một cô gái (lạ hoắc) gầy như que củi đang ngồi trước bàn trang điểm.

Mặc dù chẳng có cái gì che đậy, song cô ta lại rất hồn nhiên thay đồ, coi hắn cứ như không khí vậy. Có lẽ cũng nhận ra mình đang bị người khác nhìn chăm chăm, cô ta sau khi xỏ nốt cái áo len chùm đầu thì quay sang liếc mắt nhìn hắn một cái. Đoạn xách túi đi ra cửa.

Tốc chăn dậy, Hoàng thấy hơi lạnh, thế là lại kéo chăn vào. Nhíu mày nhìn nửa phần thân trên trần như nhộng, hắn thậm chí còn không nhớ nổi cái quần lót mình đang mặc là ở đâu ra. Tại sao hắn lại ở đây? Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hoàng bắt đầu lục lại trí nhớ..







---------------------------------

…..Mười hai giờ trước.

- Ọe.

Tờ mờ tối. Một bóng đàn ông úp mặt vào tường, đang cố xả cho hết những gì mình vừa mới nốc vào từ chiều đến giờ. Sau khi giải quyết, cái bóng ấy mới ngật ngưỡng đi ra.

Hoàng theo chân một cô gái mặc váy đỏ đi sâu vào con hẻm nhỏ loằng ngoằng. Cái mùi hôi thối bốc ra từ mấy cái mương bùn sình đen đặc rải chi chít trên đường khiến cơn say trong người hắn luôn trong trạng thái chực chờ trỗi dậy. Cứ hai, ba phút hắn lại bắt gặp một người ăn mày, ngồi la liệt ở hai bên ven đường, ngửa tay xin tiền.

-Này, đừng có mà nôn ra nhà tôi, đi chỗ khác đi nhé.

Bước từng bước kẽo kẹt trên cái cầu thang đã tám phần mục ruỗng, Hoàng ngó nhìn căn gác lộn xộn, cố tìm một cái khăn giấy nhưng không thành. Ánh đèn nhập nhoạng bật lên. Hắn đứng đó nhìn Windy – tên cô gái mặc váy đỏ mà hắn nợ hai trăm ngàn kia, đang lục tìm thứ gì đó bên dưới cái giường đơn xộc xệch bạc màu.

Hoàng nhìn sang trái. Một cô gái gầy đét chỉ mặc đúng đồ lót đang nằm vật trên giường trong tư thế chẳng mấy lịch sự, bên cạnh là một cái bàn cù cùng mấy chiếc kim tiêm, rõ là đang say thuốc.

-Được rồi, đi thôi.

-..Ờ.

Hoàng lắc lắc đầu. Nốc quá nhiều rượu khiến đầu óc hắn không được tỉnh táo. Lúc nhìn thấy Windy xách cái túi đỏ đi ra, hắn mới chợt nhớ mình theo cô gái này tới đây là để lấy tiền.

Lý do Hoàng có mặt tại đây là vì hắn vẫn còn nợ cô gái tên Windy kia hai trăm ngàn. Ái chà, bất quá là làm vài ván nữa! Song muốn đánh bạc cũng phải cần tiền chứ? Và thế là hắn theo cô ả này về nhà. Nhưng Hoàng quả là đầu óc không minh mẫn rồi, rõ ràng về chỗ trọ lấy tiền không phải nhanh hơn sao? Haiz, tác dụng của việc nốc quá nhiều rượu đây mà.

Chỉ là khi tới đây, Hoàng thấy hơi bất ngờ. Hai trăm ngàn cũng không phải số tiền nhỏ? Là bốn tháng lương cơ bản thiên đàng trả cho quỷ sai nha. Cô ả này có thể không chớp mắt cho một người lạ mặt như mình vay, những tưởng cũng phải là kẻ có tiền, vậy mà nơi ở lại là… trong khu ổ chuột.

- Ha ha, chừng này là đủ cho chúng ta làm một kèo rồi!

Cô gái mặc váy đỏ tung tẩy cái bóp da trong tay, cười khach khách.

- Cô sống ở đây?

- Có vấn đề gì không?

Hoàng nhìn cô ta, theo bản năng tiếp tục muốn hỏi một câu, cô làm nghề gì.

- Đi thôi, nói trước nhé, anh phải trả tôi 250000 mới được. Vì anh mà tôi mất một đêm đi khách đấy.

Câu hỏi chưa thốt ra đã được Hoàng nuốt trở lại vào bụng.

- Cô làm nghề này lâu chưa?

- Cũng được mấy năm rồi.

- Ồ. Không phải nơi đây chế độ đãi ngộ rất tốt sao? Ít nhất lương cũng hơn chỗ tôi ba lần. Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ…

Hoàng nói đến đây thì ngưng, vì hắn biết mình quá ấu trĩ. Tiền có lúc nào là đủ? Đồng lương chết đói..dẫu có cao hơn mấy lần thì vẫn hoài chết đói. Đấy là chưa kể, với một người ham mê cờ bạc đến tận xương tủy như cô ả này thì đừng nói có nhiêu đó, dẫu có nhiều hơn nữa cũng chẳng thấm vào đâu. Thị trấn Một sừng tại sao phải chia năm xẻ bảy, tất cả chẳng phải cũng bắt nguồn từ hai chữ “lợi ích”?

- Hừm, nhìn qua cũng biết anh là hạng từ quê ra tỉnh rồi..đừng nhìn cuộc sống phồn hoa nơi đây mà lầm. Cô gái mặc váy đỏ khẽ nhíu mày: - …Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, thứ bình phong che đậy cho sự bần cùng hóa và thối nát đến cực điểm mà thôi. Hừ…trên thì có thiên đàng, dưới thì là bọn tay chân của chúng, lũ mọi ấy, vốn không phải là người. Anh nghĩ chúng tôi thích làm cái nghề này? Cứ thử nghĩ mà xem, bị ăn chặn đến hơn 70% lương, anh nghĩ chúng tôi có lựa chọn khác sao?

- 70%? Hoàng giật mình: - Vậy là sao?

- Lạnh quá. Cô gái mặc váy đỏ lấy một điếu thuốc ra đưa cho Hoàng hỏi: - hút không?

Hoàng nhận lấy điếu thuốc. Sau khi rít một hơi, cô gái tên Windy kia mới lim dim mắt, cất giọng như thở:

- Chắc anh cũng chẳng lạ gì, dưới địa ngục này, mọi việc đều phân định bằng nắm đấm. Ai mạnh hơn người ấy thắng. Căn bản thì chỗ này cũng giống như trên trần gian, nhưng công khai và trắng trợn hơn nhiều mà thôi. Chưa kể đến chuyện ma mới bắt nạt ma cũ là chuyện thường ngày ở huyện. Quyền lực nằm trong tay kẻ mạnh, đó chính là luật pháp.

-… Ở đây, sống không có tổ chức thì cũng đồng nghĩa với tự sát. Chỉ là, bọn khốn đó…ức hiếp người quá đáng. Ngoài tiền hội góp hay phí bảo kê ra, lũ quạ đói ấy còn nghĩ ra trăm ngàn thứ thuế khác. Ha ha, quên không nói với anh, ở đây chơi đĩ cũng phải nộp thuế đấy. Yên tâm, tôi đã tính cả vào giá rồi, không lấy anh hơn một xu đâu.

- Dù gì thì 70% cũng là hơi quá. Chẳng lẽ Thiên đàng không can thiệp sao? Hoàng gật gù, chuyện này thì hắn hiểu. Bất công thì ở đâu cũng có, thị trấn Một Sừng cũng vậy, song dường như cũng không đến nỗi quá tồi tệ, ít nhất thì hắn cũng thấy thế.

- Can thiệp? Cô gái hừ một cái bằng giọng mũi: - …Lũ khốn đó không ném đá xuống giếng đã là may lắm. Anh nghĩ những băng nhóm đó vì lý gì có thể tồn tại? 100 thì có đến 98 là có chân sau với thiên đàng, cùng hội cùng thuyền cả. Có mà kiện củ khoai. Những dự án lớn ở đây, 99% là rơi vào tay nhà thầu là sân sau của quan chức trên thiên đàng hết. Còn nơi nào dành cho quỷ sai thông thường ư? khu ổ chuột vừa rồi là một trong số đó…

Cô ta nói đến đây thì thở dài thườn thượt:

- Như tôi đây là hãy còn may lắm. Ít ra thì cũng kiếm được gã bồ chịu chu cấp. Tuổi xuân vẫn còn, chịu khó tí thì cũng không đến nỗi chết đói. Tiền kiếm được ngoài phần chi cho ủy thác nhiệm vụ truy quét ra thì cũng tạm đủ ăn tiêu. Anh bảo phận liễu yếu đào tơ như chúng em thì bắt ai, ma xó nó tha giết cho là may ấy chứ. Haiz, còn duyên thì kẻ đón người đưa, hết duyên…. So ra thì tôi còn tốt chán, anh có thấy con bé vừa nãy đó không, nó bây giờ có muốn tiếp khách kiếm chút tiền cũng chẳng ma nào ngó ấy….

- Được rồi, đau đầu quá. Hoàng cắt lời: - Không phải là bảo đi sòng bạc nào chơi kiếm chút tiền sao? Dẫn đường đi. Tôi cũng đang có hứng đây.

Windy nghe đến hai chữ đánh bạc thì mắt sáng rỡ. Đêm đó, Hoàng không nhớ mình đã đến nơi nào, chỉ biết là hai người thắng không ít tiền. Mấy ngón nghề của hắn, không ngờ vẫn còn đất dụng võ. Nốc một đống rượu, Hoàng cũng đã sớm không tỉnh táo, quên khuấy luôn mục đích rất “nhỏ bé” là thuận tay kiếm ít tiền trả nợ cho người ta, thay vào đó là cùng cô gái xa lạ mới quen này quẩy một trận tưng bừng.

Ba giờ đêm….

“ha ha, hôm nay chơi đúng là rất vui nha!”

Bên vệ đường, một nam một nữ đang dìu nhau mà đi. Nói là dìu nhau, vì bây giờ cả hai đều đã say mèm, chân nam đá chân xiêu.

-Muahahahah….Windy cười sằng sặc, tay tung hứng tập tiền trên tay. Còn Hoàng lúc này thì đang quay đầu vào cột điện “đánh dấu lãnh địa”.

-Thế nào… đã thấy tôi giỏi chưa? Nghề mà lị.

Hoàng ngật ngưỡng quay lại, quên cả kéo khóa quần, tay khoác cổ Windy.

- Chưa được….Vẫn chưa thú. Cô ta trừng mắt: - Tôi muốn đánh nữa.

- Bây giờ à? Hoàng ợ một cái, hắn thật ra giờ này chỉ muốn ngả xuống giường đánh một giấc…đúng lúc ấy, Hoàng ngó thấy một quán ăn khuya vẫn còn đang mở bên vệ đường. Thế là kéo Windy vào đó. Là một quán cháo.

Có cháo vào, hơi rượu lập tức bị đánh lùi đi không ít. Hoàng sau khi đánh xong hai bát cháo, ngẩng đầu lên thì thấy Windy không hiểu sao chỉ ngồi ngây ra đó ngậm đũa.

- Này, không ăn à?

Hoàng thuận miệng hỏi, song lúc này mơ hồ nhận ra cô ta hình như đang khóc. Lớp phấn ở dưới mi mắt và má đã bị bôi nhòe nhoẹt.

Cô ta chẳng buồn trả lời. Lạ thật, vừa mới quẩy mấy trận liền, nãy còn cười như điên như dại, quát tháo chửi bới còn hơn cả cánh đàn ông, vậy mà giờ lại nhỏ nước mắt ngay được. Đúng là phụ nữ, sáng nắng chiều mưa, muôn đời khó hiểu.

- Haiz. Kiếm được một đống rồi còn gì, chỗ này đủ cho cô ủy thác nhiệm vụ chục năm trời. Sướng nhé. Yên tâm đi, thằng này không đòi ăn chia đâu mà sợ. Chỉ cần bao bữa này là được.

Hoàng nói xong thì lại vùi đầu tiếp tục chén tiếp bát cháo thứ ba. Đến lúc hắn ngậm tăm ngẩng đầu lên thì thấy mặt Windy đã ướt đẫm nước mắt, bát cháo trước mặt thì đã nguội ngắt.

Hoàng bỗng dưng ngây người.

Windy giật mình, cô bỗng dưng cảm thấy mình lọt thỏm trong một vòng tay cứng ngắc. Ngạc nhiên quay ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt ngây ngốc của gã đàn ông kia, với hai bàn tay đang đè chặt lấy vai mình.

- Này, anh…anh làm gì đấy?

Hoàng lúc này mới bừng tỉnh. Hắn bỏ Windy ra, nhăn trán.

Chuyện gì vậy kìa? Rõ ràng, hắn vừa mới nhìn thấy Arteta đang gục mặt ngay trước mặt hắn mà khóc. Hình ảnh ấy vẫn còn rõ mồn một. Thế nhưng bây giờ nhìn lại….

Hắn đã say thật rồi.

- Bà chủ, cho cốc rượu.

Hoàng rót một chén đầy, nốc một hơi cạn sạch. Mặc cho Windy ngồi bên cạnh đang lẩm bẩm một mình chuyện gì đó, trong đầu hắn lúc này lại không hẹn mà hiện lên hình ảnh của Arteta trong bộ blouse trắng, đang băng bó cho hắn ở thị trấn Một Sừng. Cứ thế, những kỷ niệm giữa hai người…cho tới cái lúc hắn đứng dưới đường Hồ Tùng Mậu, nhìn lên lầu cao, trong cơn mưa lạnh giá…Tất cả rõ ràng đến mức cứ như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Hắn lại cảm thấy ngực đau nhói.

-…. Tiền mà làm được gì. Có nhiều nữa cũng không thể quay trở về được quê hương. Sắp tết đến nơi rồi, ba, mẹ, mọi người lúc này có khỏe không? Con ở dưới này khổ lắm…Hu hu, hu hu hu hu…

-…Nhiều tiền mà làm gì? Sống nữa mà làm gì?

Phải, tiền để mà làm gì?

Mấy lời lẩm bẩm trong cơn nức nở của Windy lọt vào trong tai Hoàng, tiếng nào tiếng nấy cứ như sét đánh vậy. Hoàng cảm thấy tâm hồn trống rỗng. Hắn lại rót thêm một chén rượu nữa.

Phải, hắn rốt cuộc đang sống để làm gì?

Ở dưới địa ngục tầng mười chín này, hắn có quá nhiều chuyện muốn quên song chẳng được. Mối tình đầu tan vỡ, gương mặt tuyệt vọng của Tiêu Lệ trong ngày định mệnh của mình, Oha mất tích….dường như bất kỳ ai ở gần hắn đều bị gặp xui xẻo vậy.

Sống mà làm gì khi chính hắn cũng chẳng biết mình là ai? Có tiền thì đã sao? Lên thiên đàng? Hắn chẳng muốn. Trở về trần gian? Để làm gì khi đã có một “Lê Minh Hoàng” sờ sờ bằng xương bằng thịt ở trên đó. Mà đi đâu cũng vậy thôi, nếu đúng như lời cô gái tên Alice kia nói, chẳng phải trái đất chỉ còn cách ngày hủy diệt đúng ba năm?

Cuộc đời này..thật vô vị.

Hoàng nốc thêm một chén nữa. Hắn bây giờ giống như cành cây khô trôi giữa dòng, mặc nước sông cuốn về đâu thì tới.

- Đi thôi.

Vừa rót rượu, Hoàng vừa giương cặp mắt lờ đờ nhìn lên với vẻ khó hiểu.

- Đi đâu?

- Tất nhiên là đánh bạc. Windy hai mắt ráo hoảnh: - Tôi vẫn còn chưa chơi đã.

- Đánh bạc? Hoàng nhìn đồng hồ: - Giờ này ư? Cô bị điên à?

Nói vậy, song Hoàng vẫn đi theo Windy. Nơi họ đến là một sòng bạc mở thâu đêm suốt sáng. Tại đây, Hoàng và Windy lại thắng thêm một ít. Cô gái này thật sự là ham mê cờ bạc đến tận xương tủy, cứ ngửi thấy hơi bài là mắt sáng rỡ. Hoàng đoan chắc, số tiền thắng được tối hôm nay, cô ta rồi cũng sẽ nướng sạch vào trò đỏ đen, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Song có vẻ như đã thấm mệt, khoảng bốn giờ sáng, Windy không ngờ lại chủ động đề nghị ra về.

-Về? Về là về thế nào!

Đang “vào cầu”, Hoàng nghe vậy thì bực mình gắt. Song Windy vẫn không bỏ cuộc, kéo tay hắn ra một góc.

- Cô làm gì thế? Muốn về thì về trước đi.

Hoàng giật tay ra, tiện tay cầm ly rượu đặt trên bàn cạnh đó uống cạn. Lúc này hơi thở của hắn đã nồng nặc mùi rượu.

- Suỵt. Bình tĩnh đã nào..Anh nhìn qua kia đi rồi biết.

Gương mặt của Windy lúc này tràn đầy vẻ hốt hoảng. Cô ta đưa tay lên suỵt nhẹ một cái, kéo Hoàng vào chỗ kín rồi lén lút chỉ tay ra một góc khác cách đó chừng hai chục mét. Nơi đó có một đám đông gần hai chục người ăn mặc giống nhau, vest đen, quần kaki, bộ dáng hung hãn.

- Là chúng?

Hoàng nheo mắt, hắn mặc dù đã say mèm, song có vài thứ vẫn chưa quên. Quên làm sao được, mới mấy tiếng trước thôi, hắn vừa cho không ít tên trong bọn này một trận nên thân nha. Chỉ là..lần này quân số của địch có vẻ đông hơn rất nhiều, còn mang theo cả “hàng nóng” nữa.

- Bọn chúng đến vì chúng ta. Chắc có thằng nào đó đi báo. Windy hai mắt đảo quanh, gương mặt phút chốc tái nhợt: -Làm..làm thế nào bây giờ?
Bình Luận (0)
Comment