Địa Ngục Thời Gian

Chương 28

Tất cả bốn người liếc mắt nhìn nhau..ai cũng như ai, ai cũng đều có chung một tâm trạng.

Đó là hoảng sợ!

Xăng trút xuống như thác, trước ánh mắt sững sờ và bất lực của tất cả bọn họ. Một mùi nồng nực rất đặc trưng bốc lên. Bóng đen ở trên trần hầm vẫn vô cảm trút từng thùng xăng xuống. Dường như thứ đó trong tay nó là vô tận vậy.

-Lập thang! Lập thang! Mau! Hoàng gào lên.

-Muộn rồi. Sơn “khùng” tuyệt vọng nói.

-Tôi không muốn chết..Andrea Hương ôm đầu khóc lóc.

Tuyệt vọng. Đó là từ diễn tả chính xác nhất tâm trạng của Hoàng, Sơn, Andrea Hương và Tiêu Lệ lúc này. Bởi bọn họ biết rõ, điều gì đang chờ đón mình ở phía trước.

- Mẹ nó! Hoàng vớ lấy một cục đất ném thẳng về phía bóng trắng trên nắp hầm. Hắn không cam lòng. Từ nãy tới giờ, hắn đã nỗ lực rất nhiều rồi cơ mà. Tại sao? Tại sao?

Tại sao?

“Xoẹt”

Ánh lửa lấp lánh hiện lên trên nóc hầm. Nó như là ánh sáng ma trơi vậy. Bóng trắng nọ châm lửa rồi cầm mấy tờ giấy đang cháy dở trong tay ném xuống. Đầu óc của mấy người Hoàng lập tức đóng băng lại. Sơn “khùng” hốt hoảng chạy tới dùng tay đón lấy mấy tờ giấy đang chậm chạp rơi xuống, song vẫn bỏ sót một đốm lửa, một đốm lửa nguy hiểm nhất. Đốm lửa khôn ngoan này lao xuống rất xa chỗ của cả bốn người, và tất nhiên là chẳng có ai trong số họ kịp ngăn cản.

“Cái bật lửa”

Đầu Sơn khùng chợt đùng lên ba tiếng, song đã muộn. Cái gì đến cuối cùng cũng phải đến.

"PHỪNG"

-----------------

Lửa cháy ngút trời.

Lửa cháy khắp muôn nơi.

Nơi này đã trở thành một hầm lửa. Hoàng đứng chắn trước mặt Tiêu Lệ. Lửa đã bốc lên ngùn ngụt nơi hắn đứng. Hắn có thể nghe thấy tiếng thét hãi hùng và tuyệt vọng của Andrea, cảm nhận được sức nóng khủng khiếp đang chực chờ nhấn chìm mình vào. Hắn có thể cảm nhận đc tất cả mọi thứ, kể cả cái chết.

Không! Không được đến đây!

Không được đến đây!

Hai giây…rồi năm giây! Hoàng mở mắt. Trái với dự tính, tuy hắn thấy rất nóng, nhưng không phải hoàn toàn vì lửa, mà vì…hắn đang bị ai đó ôm chặt từ phía sau. Hoàng chẳng cần ngoảnh lại cũng biết đó là ai, một phần vì sau lưng hắn hiện giờ ngoài người đó ra thì chẳng còn ai khác, một phần nữa là hắn biết rõ hai khối hình tròn đang ép vào lưng mình là cái gì...

Tiêu Lệ mặt tái mét, hai mắt nhắm chặt. Cô nàng cận thị béo tròn này đang ôm chặt Hoàng như sam, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.

" Cứu tôi với!"

Hoàng ngỡ ngàng khi thấy Sơn khùng đang cố sống cố chết lao về phía mình. Ngước mắt nhìn xung quanh, hắn bỗng cảm thấy mọi chuyện thật vô cùng khó tin.

Xung quanh hang động, lửa bốc lên ở khắp nơi. Lửa gặp xăng, mọi chuyện có lẽ không cần phải nói nữa. Xăng cháy bùng bùng, nhưng riêng nơi hắn đứng thì không, chính xác là phần diện tích khoảng tám mét vuông xung quanh hắn, không hề có ngọn lửa nào..hay nói chính xác ra, lửa khi cháy tới chỗ hắn thì tự động dừng lại, hình thành một vòng tròn lửa bao quanh, giống như thứ mà người ta thường cho những con thú nhảy biểu diễn ở rạp xiếc vậy.

"Cứu tôi với!"

Có tếng kêu cứu, là của Andrea Hương. Lúc này cô gái người Tây Ban Nha gốc Việt này đang cận kề cái chết hơn bao giờ hết, ngọn lửa đã thiêu rụi gần hết quần áo, và đang bắt vào cơ thể. Gần như ngay lập tức, đầu Hoàng nổ bùng lên một tiếng. Hắn đã nhận lời nhờ vả của Arteta, mặc dù người ta chưa chắc đã thật lòng với hắn, nhưng dù gì thì cũng đã hứa rồi.

Thế nhưng hắn có thể giúp được gì, ngoài việc đứng tại chỗ cầu mong cho mọi chuyện dừng lại. Đúng là Hoàng chỉ làm được đến thế, nhưng cả chính hắn cũng không tin, hoặc không sao hiểu được, rằng chỉ cần như thế là đã đủ rồi.

Ngọn lửa đang thiêu đốt trên cơ thể Andrea Hương vô thanh vô tức biến mất, cùng lúc với suy nghĩ trong đầu Hoàng

Dừng lại!

Sơn "khùng", kẻ may mắn ở gần Hoàng nhất lúc ngọn lửa bùng lên, lúc này đã không còn cái vẻ bình tĩnh như mọi khi nữa. Hắn thừa biết, mình vừa từ cõi chết trở về! Và chuyện kỳ diệu này chắc chắn có liên quan tới gã thanh niên người Việt đồng hương với gã kia. Bây giờ Sơn "khùng" mới chợt nhớ lại những chuyện xảy ra tại khách sạn mấy ngày trước, nơi Hoàng dùng chính sức của mình hạ gục "Kẻ hủy diệt" Kyo, danh ác bậc năm của địa ngục tầng thứ mười chín!

Người điều khiển lửa!

--------------

-Cô không sao chứ?

Hoàng nhìn Andrea Hương với vẻ ái ngại. Cứ nhìn tình hình cô ta bây giờ thì đúng là " có sao" thật rồi. Nửa thân trên thì còn đỡ, chứ phần chân thì bị bỏng quá nặng. Mặc dù đã được Hoàng cứu khỏi cái chết, song lúc này nỗi đau đớn mà Andrea phải chịu xem ra còn hơn rất nhiều. Andrea nằm sóng xoài ra nền hang, không ngừng kêu gào, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, phần thân dưới bỏng vô cùng nặng, trông vô cùng kinh khủng.

-Chuyện này..chuyện này là thế nào?

Tiêu Lệ nhìn xung quanh hỏi với vẻ thất thần. Lúc này bên trong hang động, lửa vẫn đang cháy rừng rực không dứt, chỉ chừa một khoảng không chừng bảy mét vuông lấy Hoàng làm trung tâm là hoàn toàn không hề hấn gì. Lúc này cả Hoàng, Sơn"khùng", Andrea Hương và Tiêu Lệ đều đang trú trong "vùng đất an toàn" đó.

- Cô hỏi anh ta thì rõ. Sơn "khùng" nhìn Hoàng, xuống giọng. Dù hắn có kiêu ngạo đến mấy thì bây giờ, chịu ơn của người thì cũng phải nhún mấy bậc. "Qua sông phải lụy đò" mà.

- Anh có thể nới rộng thêm...một chút nữa không? Tiêu Lệ ôm Andrea Hương rụt rè nói. Thực sự thì với chừng này không gian thì bốn người trú vẫn có phần hơi chật.

-Tôi đã thử rồi, nhưng không được. Hoàng lắc đầu. Lấy tay gạt đi mồ hôi chảy dài trên trán, hắn nhìn Andrea Hương lúc này đã chìm vào mê man vì quá đau đớn, khẽ nhíu mày: - Chúng ta phải ra khỏi đây ngay. Nếu cứ để Andrea Hương ở đây thì không ổn. Sơn "khùng", Tiêu Lệ, chúng ta sẽ tiếp tục làm "thang người", hai người vẫn còn đủ sức chứ?

Tiêu Lệ gật đầu. Vừa rồi cô ở gần Hoàng nhất nên hoàn toàn không bị một chút thương tích nào. Sơn "khùng" thì chỉ có một vài vết thương ngoài da, cũng do tên này nhanh chân lẹ mắt, chỉ có Andrea Hương là xui xẻo mà thôi.

-Nhưng...còn cái thứ mà tôi nhìn thấy vừa nãy thì sao? Sơn "khùng" ngập ngừng nói. Hắn tất nhiên vẫn chưa quên gương mặt bất thần đập vào mặt mình ban nãy. Chính nó là hung thủ tạo nên cái chảo lửa đang vây quanh bọn họ lúc này.

-Cứ để cho tôi. Lần này tôi sẽ ở trên cùng. Hoàng nói với vẻ cương quyết: - Nào! Đứng lên đi mọi người! Tôi xem Andrea không còn chịu được lâu đâu. Chúng ta phải thoát khỏi đây, càng nhanh càng tốt!

-------------------

- Cô đã hài lòng chưa?

Trên miệng hố, dưới tán cây tùng, một con mèo đen đang hiếu động nhảy chuyền từ cành cây này sang cành cây khác, cuối cùng mới nhẹ nhàng đậu xuống bờ vai một cô gái. Đó là một cô gái tóc thắt bím, với hai lọn tóc phía trước được tô điểm thêm bởi đôi nơ đỏ, đi tất dài, đầu đội một chiếc mũ chóp, mặc áo dài trắng có xẻ tà cao gần tới hông, để lộ làn da trắng trẻo vô ngần. Trong cái khung cảnh u ám và tăm tối của bìa rừng ban đêm, trông cô giống như một viên dạ minh châu sáng lấp lánh.

-Đúng rồi, đúng là người đó rồi.. .Đôi mắt huyền của cô gái sáng lấp lánh, nói như thở: - Năng lực sao chép một phần kỹ năng của những Mar đã từng tiếp xúc qua...đúng là người ấy rồi, không thể sai được. Thật là phí công khi lặn lội xuống tận đây kiểm chứng mà. Thế nào, bây giờ thì anh đã tin vào tài bói toán của tôi chưa?

-Là tôi sai, được chưa? Con mèo đáp như thật, đôi mắt sáng vụt lên trong đêm đen: - Cho dù cô tiên đoán chính xác đi chăng nữa...thì bây giờ cậu ta vẫn còn quá yếu ớt. Tới một con ác linh bình thường cũng thừa sức vả cho cậu ta dẹp lép như con tép rồi ấy chứ. Cô thực sự đặt hy vọng vào một người phàm..à nhầm, quỷ sai như cậu ta ư, Alice?

-Tại sao lại không? Cô gái áo trắng tên Alice so vai cười nói, để lộ hàng răng trắng sáng đều như bắp: - Sống trên đời là phải có niềm tin. Vậy anh nghĩ, tôi tồn tại được tới bây giờ là nhờ vào cái gì? Là nhờ niềm tin đó.

-Rồi rồi, tôi thua. Con mèo đưa chân lên gãi mặt, kêu "meo" lên một tiếng, tiếp đó đi tới gần nắp hầm, nhìn xuống:- Hy vọng lần này.. cô lại đúng.

------------------------

- ..Được rồi...

Hoàng vất vả nhoài người lên khỏi miệng hố. Ngẩng đầu lên hít một hơi dài, cảm nhận được từng luồng không khí trong lành đang đua nhau tràn vào lấp đầy phổi, một cảm giác thoải mái lập tức dâng lên tận óc. Cảm giác như là được sống lại vậy!

Sảng khoái quá!

- Em chờ anh lâu quá đó.

Hoàng giật mình quay ngoắt lại. Bóng đêm vẫn giăng phủ khắp nơi, và hắn không thấy ai khác ở đây ngoài mình cả. Bên dưới, tiếng của Sơn "khùng" vẫn vọng lên không ngừng: "Nhanh đưa bọn tôi lên vớiiiiiiiiii!!!"

-Biết rồi! Đợi tôi một lát đã!

Hoàng nói vọng xuống. Tiếp đó, hắn cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn vẫn nhớ như in cái bóng trắng xuất hiện trên miệng hầm ban nãy, kẻ đã đưa mấy người bọn hắn chìm vào trong chảo lửa kinh hoàng. Mà nếu như không có hiện tượng kỳ lạ kia thì..có lẽ giờ đây tất cả đã trở thành heo quay cả lũ. Nói tới đây, Hoàng lại đưa tay lên nhìn, hắn thực sự có thể điều khiển được lửa? Vì sao? Oha đâu có mặt ở đây?

- Có gì đâu mà kỳ lạ? Đó là khả năng vốn có của anh mà. Chẳng qua trước giờ vẫn chưa có điều kiện để sử dụng nó thôi...

- Cô..là ai? Là người hay là ma? Tại sao lại ở đây?

Hoàng lùi lại, tay cầm khư khư Gông bắt Quỷ. Hắn đã phát hiện ra mục tiêu, nó hiện đang đứng cách hắn chừng mười lăm mét, vắt vẻo trên cây tùng cao chót vót. Đó là một cô gái. Một cô gái mặt áo trắng để tóc dài, trông rất giống với những con ma thoắt ẩn thoắt hiện trong những bộ phim kinh dị Nhật Bản mà hắn vẫn thường xem hồi còn sống.

-Kadako!!

Cô gái nhảy xuống dưới, động tác vô cùng ưu nhã và thoát tục. Hoàng nhất thời ngơ ngẩn, thật sự thì con ma xó này tiếp đất còn đẹp hơn mấy vận động viên nhảy cầu đồng nghiệp của hắn nhiều lắm.

-Đừng nóng, em có chỗ nào giống mấy con ma xó xấu xí đó cơ chứ?. Cô gái nở nụ cười rung động lòng người, rồi từ từ bước tới chỗ Hoàng. Trên vai cô ta, một con mèo đen đang ngồi vắt vẻo, cặp mắt long lanh như soi thấu tim can hắn.

-Đừng..đừng lại gần. Nếu không thì đừng trách.

Hoàng vô thức lùi lại. Song khi thấy đối phương vẫn tiến lên chẳng thèm để ý gì tới lời cảnh báo của mình, sắc mặt của hắn liền trầm xuống. Từ trong miệng hầm, một quầng lửa bay vụt lên, như con rồng bay vòng quanh người hắn. Cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Theo bàn tay chỉ của Hoàng, quầng lửa chia làm ba mũi lao thẳng về Kadako với vận tốc nhanh chóng mặt.

Nhác thấy đối phương như ma biến mất trước mặt mình, Hoàng không do dự tung nốt Gông Bắt Quỷ ra. Đòn liên hoàn mới nghĩ ra này được hắn sử dụng tương đối lưu loát. Gông Bắt Quỷ tự động lao về phía đối phương, một tiếng "cạch" khô khốc vang lên.

Trúng không?

- ...Mới có chút tài lẻ mà đã muốn đè đầu cưỡi cổ em sao? Ôi..địa ngục thời gian, xem ra đúng là anh đã quên em thật rồi.

Hoàng chợt thấy người lạnh toát. Một hơi thở thơm ngát phả ra từ sau gáy, song hắn không còn tâm trí nào để suy nghỉ vẩn vơ. Bởi lúc này, trên cổ hắn, một lưỡi dao lạnh ngắt đã kê ở đó từ lúc nào. Hoàng biết, bây giờ quyền chủ động đã không còn nằm trong tay mình nữa rồi.Quá nhanh quá nguy hiểm!

Chẳng lẽ mình vẫn phải chết ở đây sao?

- Bây giờ thì đã chịu ngồi im nghe em nói chưa?

-Cô muốn gì?

-Muốn gì à?

Hoàng bỗng khựng người xuống. Hắn phát hiện ra, lưỡi dao trên cổ mình đã mất đi từ khi nào rồi. Ngẩng đầu lên, "nó" đã đứng trước mặt từ khi nào, hơn nữa còn khinh thường mà xoay lưng lại về phía hắn nữa.

-Thứ em muốn...chỉ sợ vĩnh viễn cũng chẳng ai có thể đem lại được đâu. Cô gái nói với giọng cảm khái. Dừng một lát, cô bỗng hỏi: -Oha vẫn khỏe chứ?

-...Khỏe. Cô quen Oha sao? Hoàng giật mình hỏi lại.

Cô gái khẽ cười. Hoàng thần người, bởi nụ cười ấy thực sự là quá đẹp.

- Hình như tôi không quen cô thì phải. Hoàng vuốt mũi nói. Bây giờ thì hắn đã tin đối phương không có ác ý, có thể...đây không phải là Kadako. Vậy chuyện vừa nãy tính sao? Hay là...người xuất hiện trên miệng hố không phải là cô ta? Cô ta chỉ vừa mới ở đây thôi? Vậy Kadako đã trốn đi rồi sao?

- Không cần phải thắc mắc làm gì...người đổ xăng và châm lửa chính là em đấy. Cô gái quay đầu lại, che miệng cười nói.

-Cô, cô, cô, cô...Hoàng chỉ tay thẳng về phía đối phương, miệng lắp bắp:-...Cô...cô biết tôi đang nghĩ gì sao?

-Không còn thời gian nữa đâu.

Cô gái không trả lời mà đột nhiên chuyển đề tài, cặp mắt huyền chợt trùng xuống như hồ nước mùa thu, cất giọng trong trẻo:

-Truyền nhân của Quỷ vương, nếu như anh còn không mau trưởng thành thì họa sẽ đến ngay thôi. Ngoài trông vào sức của chính bản thân mình ra, không còn con đường nào nữa đâu. Ngay cả em cũng chẳng thể giúp được anh. Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn. Chẳng có chuyện gì trên đời này là ngẫu nhiên cả. Tất cả đối với anh mới chỉ bắt đầu mà thôi. Hãy cố gắng trân trọng thời gian và quên hết những ngày tháng thanh bình trước đây đi, bởi vì chờ đợi anh ở phía trước chính là " địa ngục thời gian". Nó đã đến rất gần rồi...

-Cô nói cái gì thế? Hoàng toát mồ hôi hột hỏi lại.

Alice từ từ bước lại gần Hoàng. Khoảng cách giữa hai người giờ đã chỉ còn cách chưa đầy một cánh tay. Không hiểu sao, khi nhìn sâu vào đôi mắt của cô ta, Hoàng bỗng thấy có nét gì đó quen thuộc lạ.

Rất quen....

Và việc xảy ra tiếp theo là chuyện mà cả đời hắn sẽ chẳng bao giờ quên. Đó là khi cô gái kia không nói một lời mà vít đầu hắn xuống, đặt vào môi một nụ hôn phớt đầy lãng mạn kiểu Pháp.

- Em chỉ có thể giúp anh được thế thôi. Năng lực tiên tri của truyền nhân Tạo Thần, hãy trân trọng lấy nó nhé. Và anh cũng nên chuẩn bị đi, bởi vì chờ đợi anh ở phía trước chính là....

Đó là tất cả những gì mà Hoàng nghe thấy, trước khi cơn mơ tan biến. Bốn chữ mà cô gái không biết tên ấy nói dường như đã in hằn sâu vào trong tâm trí hắn.

" Bởi vì chờ đợi anh ở phía trước chính là....địa ngục thời gian."

Khu rừng tối, chỉ còn một người đàn ông đang đứng thẫn thờ như tượng. Bởi vì tất cả đến quá bất ngờ./.
Bình Luận (0)
Comment