Địa Ngục Thời Gian

Chương 36

Anh đó à, Sơn "khùng"?

Hoàng cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Tiếng bước chân cứ ba bước thấp lại một bước cao của tên này, hắn đã nhận ra từ ngoài cửa rồi.

-Tôi tìm cậu đến là mệt. Một gã đàn em vội lấy ghế cho gã. Sơn "khùng" ngồi xuống, thấy Hoàng định nhổm dậy thì khua tay: - Cứ nằm đó đi, cậu đang bị thương mà.

Hoàng bĩu môi nhìn gã, tay với lấy ly nước. Sơn "khùng" cũng nhận ra ngay là mình hiểu lầm, song chỉ có cách cười chữa thẹn. Trong khi đó, phía dưới đã có đứa che miệng cười trộm rồi.

-Tôi ra ngoài trước.

Ninh Sạn Yêu Nhiên đứng dậy lạnh nhạt buông một câu rồi bước ra ngoài. Sơn "khùng" thấy cô ta đi khuất rồi thì mới nháy nháy mắt với Hoàng:

-Ghẹ của cậu đó hả? Hầy, gầm cao máy thoáng, điện nước đầy đủ, cũng ngon lành cành đào đấy. Kiếm ở đâu vậy?

-Bạn bè bình thường. Mà anh hỏi làm gì?

-Ha ha, lại còn chối. Bạn bè gì mà mất công đang đêm đi tìm câu, rồi chở một mạch vào chỗ này chưa thương. Không ngờ chỗ này mà cũng có loại đào chất lượng cao thế, cơ mà xem ra là hoa hồng có gai đấy, hỏi thật chứ cậu kiếm được ở đâu thế? Trông không phải người của bọn My Sói.

-..Tiêu Lệ đâu rồi? à, còn Tôn Nam nữa?

Hoàng biết có giải thích cũng không ăn thua nên chỉ đành tìm cách chuyển chủ đề.

-Tiêu Lệ đang ở ngoài. Còn thằng béo đó hả, đang nằm viện. Thằng này không biết ăn gì mà số đỏ dã man con ngan, bị ma nhập xác rồi lửa thiêu đến vậy mà còn không nghoẻo, vẫn còn thoi thóp được mới sợ chứ.

-Vậy là được rồi, cầm cự tới khi về uống " Chén Thánh" là được.

Hoàng gật đầu nói, ánh mắt nhìn Sơn "khùng" cũng có đôi phần ngạc nhiên lẫn cảm kích. Hắn vẫn còn tưởng tên này đã ném Tôn Nam ở dọc đường rồi cơ, xem ra gã này cũng biết giữ chữ tín, đã hứa là làm. Còn về việc thương tích, bất kể quỷ sai có thê thảm thế nào đi nữa, chỉ cần còn một hơi thở về địa ngục tầng thứ mười chín đều sẽ được sử dụng một lần "Chén Thánh" miễn phí, mọi thương tích đều lành lặn tới 95%, gần như là thuốc tiên vậy. Giá của nó chính vì vậy cũng đắt khủng khiếp, một lít bằng 50 vạn tiền âm phủ, bằng 1/3 số tiền đủ để mua đủ số ác linh chuộc mình đầu thai lên thiên đàng.

Nghe Sơn "khùng" kể lại, Hoàng mới vỡ lẽ ra rằng hóa ra tối hôm đó mình được Ninh Sạn Yêu Nhiên cứu rồi đưa về đây, tới giờ cũng đã được gần ba ngày. Vậy là hắn đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi.

-Vậy sao anh biết tôi ở đây?

- Cô ta đưa cậu đi khỏi thì sáng sớm hôm sau tôi với Tiêu Lệ cũng tìm đường ra khỏi rừng luôn. Theo sự chỉ dẫn của bồ cậu, tôi tìm được cái thị trấn này, sau đó gọi điện cho lũ đàn em, may sao chúng nó cũng đang ở gần đây, đang bủa đi tìm tôi. Thương tích của cậu nặng thế thì nhất định phải nằm viện rồi, mà cái làng Boku nhỏ bằng cái lỗ mũi này thì có mấy cái bệnh xá? Tôi hỏi thăm một chút là ra liền.

Hoàng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nghĩ tới chuyện của Arteta, hắn lại lâm vào trầm mặc. Sơn "khùng" không hổ là tay lão luyện già đời, chỉ quan sát một thoáng là đã phát hiện ra sự bất thường của gã.

-Đang có tâm sự à? Có thể nói cho tôi biết không?

Sơn "khùng" nhấp một ngụm nước lọc, nheo mắt nhìn hắn thong thả nói. Hoàng nghe vậy thì đầu chợt nảy ra một ý, chuyện của Arteta không phải là đã hết cách, bởi kẻ ngồi trước mặt hắn bây giờ rất có khả năng sẽ xoay chuyển được cục diện. Chỉ là..nếu hắn mở miệng thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ bước một chân lên con thuyền của gã.

Một đằng là vận mệnh của Arteta, một đằng là tương lai chông gai không bằng phẳng phía trước, Hoàng rất nhanh đã có quyết định của riêng mình.

-Sơn, tôi muốn nhờ anh một chuyện.

-Chuyện gì? Đừng khách sáo, cứ nói đi. Chúng ta tuy mới quen nhau không lâu nhưng tôi rất là thích cá tính của cậu. Có việc gì? Sơn "khùng" dụi điếu thuốc, mắt sáng ngời nói.

Hoàng liền đem chuyện Arteta rơi vào tay James ra kể lại một lượt. Sơn "khùng" nghe xong thì nhíu mày, lấy tay gõ cộc cộc trên mặt bàn mấy cái rồi thong thả nói:

-..Chuyện này nói khó thì không khó, song dễ thì cũng không hẳn, Hoàng ạ. Mặc dù thằng James trong băng còn xếp dưới tôi một bậc, nhưng dù sao tôi với nó cũng là anh em một nhà, có nhiều chuyện không phải cứ đem vai vế ra là có thể giải quyết....

-Chuyện của anh em trong nhà, vậy tôi không phải anh em sao? Hoàng cắt lời, nhổm người dậy mỉm cười nhìn Sơn" khùng" nói: - Anh Sơn, đàn em Lê Minh Hoàng xin được ra mắt.

Hoàng đưa ra câu chốt. Ngay lập tức, thái độ của Sơn "khùng" liền thay đổi một trời một vực.

-Ha ha ha..người anh em, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi hả? Tốt, tốt, anh chờ câu này của chú đã lâu! Được, chúng ta đã là người nhà, việc gì cũng có thể ngồi xuống mà bàn bạc. Chuyện của chú cũng là chuyện của anh. Ha ha ha, Hồng Côn Lê Minh Hoàng, chúc mừng cậu đã trở thành Hồng Côn trẻ tuổi nhất của Nanh Sói. Chúng mày đâu, còn không mau chào một tiếng đại ca?

-Đại ca!

-Đại ca!

Bảy, tám gã đàn em đứng sau lưng Sơn "khùng" vội vàng đồng thành hô lớn, khiến Hoàng cũng có chút kích động dâng trào. Đã lâu lắm, kể từ hồi học...tiểu học hắn không được thể nghiệm lại cái cảm giác này rồi, cứ như trong nháy mắt trở thành Trần Hạo Nam trong phim "Người Trong Giang Hồ" vậy.

-Bọn nó gọi cậu một tiếng đại ca là phải rồi, Hoàng ạ. Sơn "khùng" thấy Hoàng quay sang nhìn mình với vẻ ngại ngùng thì giải thích: - Cậu mới vào nên chưa biết, băng Nanh Sói chúng ta phân các chức vụ từ cao đến thấp lần lượt là Phạt Chủ, Tứ Cửu, Thất Thường Thị, Hồng Côn, Pháo Điều và cuối cùng là Đèn Lồng. Những thành viên bình thường có địa vị thấp hơn, chúng nó gặp cậu tất nhiên là phải chào một tiếng đại ca rồi. Ha ha ha,,từ nay còn cần cậu giúp đỡ nhiều.

-..Vậy anh là...Hoàng nhìn Sơn "khùng" chăm chăm.

- Anh là một trong ba "Tứ Cửu" của băng, người thứ tư vừa mới tạ thế tháng trước. Thằng James là một trong Thất Thường Thị, chức vị còn hơn cậu một bậc. Được rồi, đừng lo, chuyện vừa rồi tôi sẽ thay mặt cậu bảo nó một tiếng. Yên tâm đi, đảm bảo không có chuyện gì.

-Vậy cảm ơn anh Sơn.

Hoàng thay đổi cách xưng hô. Việc này khiến Sơn "khùng" vui vẻ ra mặt. Nói sao thì nói, khối tâm bệnh này có thể gỡ bỏ là Hoàng đã vui mừng lắm rồi, cho dù có hậu quả gì đi chăng nữa. Dù sao bây giờ hắn cũng đã không thể quay về băng My sói, đã vậy thì cần phải tự quyết định con đường của mình! Việc đã quyết thì không hối hận, làm người phải giữ chữ tín. Điều này Hoàng vẫn tâm niệm trong lòng từ trước đến nay, và chưa bao giờ có ý định thay đổi!

-Chúc mừng cậu.

Hoàng ngước mặt lên, đang định đáp lại thì nhất thời sững sờ. Sặc, gã cao kều này..bước vào từ lúc nào vậy kìa?

- A ha, Kyo đó hả, để tôi giới thiệu cho cậu. Sơn"khùng" thấy Kyo thì tươi cười vỗ vai hắn một cái, sau đó chỉ tay về phía Hoàng nói: - Chắc hai cậu cũng chẳng lạ gì nhau, bây giờ chúng ta đã là anh em một nhà, mọi hiềm khích trước đây coi như không có! Có câu có đánh mới biết mặt nhau, Kyo, kể từ bây giờ, Lê Minh Hoàng sẽ là Hồng Côn thứ tư của băng Nanh Sói chúng ta. Hoàng, giới thiệu với cậu, đây là một trong ba Hồng Côn còn lại của tổ chức, Ác danh bậc năm -"Kẻ Hủy Diệt" Kyo. Nào, lại bắt tay cái đi!

Kyo giơ tay ra bắt, Hoàng cũng đáp lại. Gã cao kều này nhìn hắn khẽ gật đầu một cái rồi cất giọng..ngọng không chữa nổi:

-Nghỉ ngơi đi, khỏe dồi chúng ta xẽ đấu nại một trận.

Hoàng cười như mếu, trong đầu thì liên tục mắng thầm: " Mẹ kiếp, thằng này sao mà nhớ dai thế chứ?"

Gã Kyo sau khi bắt tay với Hoàng thì đứng im như đười ươi giữ ống sau lưng Sơn "khùng", không hé răng nói câu nào nữa. Sơn "khùng" hỏi thăm Hoàng mấy câu, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, quay lại đằng sau nói lớn:

-Thằng Sajin, Masato đâu?

Lập tức có tiếng dạ, sau đó hai gã đàn ông từ trong đám đàn em bước ra. Một tên ốm loắt choắt, tóc nhuộm xanh lè, tai đeo khuyên, một tên cao to, mặc áo sơ mi, dáng vẻ cũng tương đối hiền lành, song cơ thể nhìn qua cũng thuộc dạng cơ bắp, ngực xăm hình con rắn lớn. Sơn "khùng" nhìn Hoàng nói:

-Cấp bậc Hồng Côn trở lên đều cần ít đàn em thân tín để bưng trà rót lượng, số lượng không vượt quá hai mươi người. Sau khi trở về tổ chức sẽ làm lễ gia nhập cho cậu. Còn chuyện thu đàn em, đáng lẽ việc này là tự cậu phải lo liệu, song cậu là do tôi mời về, là trường hợp đặc biệt, thôi thì để thằng Sơn này làm chủ cho cậu luôn vậy. Hai thằng này vừa mới vào bang được hơn tháng, cũng khá là nhanh nhẹn, từ nay tôi giao hai đứa nó cho cậu, cứ việc sai bảo tùy ý, có gì không hiểu thì cứ hỏi bọn nó. Hai đứa chúng mày, còn không mau lại đây chào anh Hoàng một câu?

-Chào anh, em là Sajin. Thằng nhỏ con tóc xanh cúi đầu nói.

-Anh Hoàng, em là Masato, mong anh giúp đỡ.

Hoàng há hốc miệng, còn có đàn em nữa? Thì ra hắn thật là còn quá coi thường cái chức Hồng Côn này rồi, xem ra đãi ngộ cũng khá là tốt đi, so với hai tháng làm lính quèn ở băng My sói quả là một trời một vực. Đám Sơn "khùng" ồn ào một lúc rồi cũng phải rút đi, kể cả hai gã "đàn em" mà Hoàng mới thu nhận. Lúc này hắn mới gắng gượng trở dậy, nhịn đau rời giường.

Hoàng kiếm một cô y tá hỏi thăm chỗ ở của Ninh Sạn Yêu Nhiên, nhân tiện..xin số điện thoại của em ý luôn..bỏ qua việc xin số thất bại, đi vào chủ đề chính, hắn phải lòng vòng mất tới gần ba mươi phút mới tìm được chỗ nghỉ của Ninh sạn Yêu Nhiên, là phòng "VIP" của bệnh xá thị trấn Boku.

Lúc Hoàng đi vào thì bắt gặp Ninh Sạn Yêu Nhiên đang nằm gác chân lên thành giường rung đùi nghe nhạc.

- Ái dà, giường "VIP" cơ đấy. Ốm nặng quá ta. Hoàng xỏ.

-Kệ ta, ta đẹp, ta có tiền. Chẳng lẽ bắt ta đứng đó trông ngươi cả ngày chắc? Ảo tưởng quá đó. Ninh Sạn Yêu Nhiên liếc nhìn Hoàng, cau mày: - Sao không nằm đấy đi, qua đây mà làm gì?

-Oha đâu? Tôi có chuyện cần gặp cô ấy. Hoàng ngồi xuống ghế quan sát xung quanh. Giường VIP đúng là giường VIP, chăn êm nệm ấm đủ cả, mặc dù ở nơi khỉ ho cò gáy này không có tủ lạnh, điều hòa song vẫn có một chiếc tivi màn hình lồi mười chín inch. Thế là quá tốt rồi, mình như vậy mà nằm ở khu bệnh nhân chung, cô ta chẳng có việc gì thì nằm tại đây nghỉ dưỡng, đời thật đúng là quá bất công mà.

-Chị ấy ở trong đó. Ninh Sạn Yêu Nhiên chỉ tay vào chiếc quan tài dựng ở góc phòng: - Từ lúc ngươi mất tích, chị ấy chẳng ở ngoài được lâu đã phải chui lại vào đó. Ngươi xem làm thế nào giúp chị ấy đi.

-Để tôi thử xem sao. Hoàng lại gần ôm lấy chiếc quan tài. Hắn còn đang tư lự không biết nên làm sao thì một quầng sáng đỏ rực bỗng thoát ra từ một bên nắp quan tài, một Oha tiều tụy, áo quần có phần nhếch nhác xuất hiện.

-Yeee...được ra ngoài rồi!

Oha ngẩng mặt lên trời hét lớn, hông lắc liền mấy cái theo điệu "hét". Cô đang định lao vút đi thì bị Hoàng "tàn nhẫn" giật tóc kéo lại.

-Oha, ngồi xuống đây đã. Tôi có chuyện muốn hỏi cô.

-Chuyện gì, không rảnh. Oha xụ mặt không tình nguyện ngồi xuống ghế nhìn gã.

-Trả lời tốt sẽ có thưởng. Hoàng cầm cái túi nilon đen mang bên người, lấy ra hai, ba quả chuối chín vàng, giơ ra trước mặt Oha. Hành động này lập tức có hiệu quả rõ rệt, bằng chứng là hai mắt của Oha giờ đã sáng lên như đèn neon.

-Là thế này. Hoàng cầm lấy chiếc bật lửa để trên bàn uống nước, bật cái tách. Ngọn lửa bé tí đùng một cái biến lớn, sau đó tách ra trôi nổi trên lòng bàn tay gã, như ảo thuật vậy.

Ninh Sạn Yêu Nhiên lập tức bị một màn biểu diễn này của hắn làm cho kinh ngạc "rụng rời" cả..tai nghe nhạc, Oha cũng không ngoại lệ. Một trong số những lần vô cùng hiếm hoi gương mặt "búng ra sữa" của Oha lộ ra vẻ nghiêm túc. Cô cứ nhìn đau đáu ngọn lửa trong tay Hoàng, bỏ quên sức hút cực kỳ to lớn đến từ hai quả chuối chín vàng ở..tay còn lại của hắn.

-Ngươi học cái trò này từ lúc nào thế? Hay đấy. Ninh Sạn Yêu Nhiên nghi hoặc hỏi.

-Mới đây thôi. Hoàng nhìn Oha hỏi với gương mặt của "thanh niên nghiêm túc": - Oha, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với tôi? Khả năng điều khiển lửa của tôi là từ đâu mà ra? Cái này có liên quan gì tới việc cô buff cho tôi trong trận ẩu đả ở khách sạn Pion tuần trước không? Hãy trả lời tôi đi.

Oha lắc đầu.

-Cô cũng không biết?

-Điều này chưa từng có tiền lệ trước đây. Oha nhăn mặt, một tay hất mái tóc lòa xòa trên vầng trán nhỏ thanh tú. Trông cô lúc này nhất thời "người lớn" lạ: - Nếu cho rằng điều đó có liên quan đến chuyện hôm đó Oha buff cho anh, vậy thì trong suốt ba ngàn năm nay, anh có lẽ là trường hợp đầu tiên....À không, là người thứ hai mới đúng.

-Thứ hai? Vậy người đầu tiên là ai?

-..Chuyện này thực ra cũng đã rất lâu rồi. Trước đây, thầy của Oha từng kể cho Oha nghe một lần. Ông ấy là một người tài năng, tâm lý, có hiểu biết về nhiều mặt và kiến thức vô cùng uyên thâm. Đáng nói nhất là thầy ấy cũng rất thích chuối. Chính thầy đã truyền cho Oha bài học đầu lòng về sự bổ dưỡng của các loại trái cây nói chung và chuối nói riêng, để rồi...

-STOP! Hoàng toát mồ hôi cắt lời: - Vào vấn đề luôn đi, người đầu tiên cô nói đó là ai?

-...Hình như là Quỷ..quỷ gì đó..lâu quá không nhớ nữa. Oha vò đầu bứt tai nói.

-Là Quỷ vương.

Ninh Sạn Yêu Nhiên xen vào.
Bình Luận (0)
Comment