Địa Ngục Thời Gian

Chương 54

Mặc dù còn nhiều điều rối rắm trong lòng, song Hoàng không còn cách nào khác ngoài việc gác lại đống tơ vò đó để rời đi. Chuyện tình cảm là quan trọng, song cũng không thể lơ là công việc được. Chưa kể hắn mới chỉ gia nhập Nanh Sói được ít ngày, còn chưa có chỗ đứng vững vàng, đợt này trở về sẽ phải đương đầu với không ít sóng to gió lớn, điều này Hoàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Hoàng nói lời xin lỗi rồi tạm biệt Arteta, rời khỏi quán cafe bước qua đầu con phố bên kia. Quả nhiên đúng như đã nói trong điện thoại, Sơn "khùng" chỉ ba phút sau là đã có mặt, trên chiếc Cambry hiệu quốc xã không mấy cáu cạnh song cũng là ước mơ của rất rất nhiều quỷ sai ở thị trấn Một Sừng.

Sơn"khùng" mở cửa xe, Hoàng lập tức ngồi vào ghế sau.

- Anh Sơn, chắc là việc bọn My Sói?

- Thì còn gì vào đây nữa. Sơn "khùng" gật đầu, mở máy phóng đi: - Thế nào rồi, chỗ ở mới thế nào?

- Dạ tạm được anh. Hoàng vào đề luôn: - Ngày mấy thì đánh hả anh, tuần này hay tuần sau?

- ...Chuyện nói ra thì dài lắm. Sơn "khùng" châm một điếu thuốc, nhạt giọng nói:- Đánh thì tất nhiên là phải đánh, nhưng mà..ừm, có lẽ cậu không biết, chúng ta đã về chậm một bước rồi.

-Cái gì?

- Trận chiến đã diễn ra từ tối hôm qua.

- Vậy kết quả thế nào? Hoàng ngạc nhiên hỏi.

- Chưa hoàn toàn ngã ngũ. Hơn chín mươi lăm người chết, một trăm bốn lăm người bị thương, Phạt Chủ bị trọng thương, phe ta có thể nói là đã có thất bại đầu tiên. Địa bàn vì thế cũng bị mất đi tới một phần ba. Phạt Chủ muốn dốc sức tổ chức một trận nữa trả đũa, tối nay chắc chắn sẽ có một trận huyết chiến, không thể tránh khỏi. Cậu cũng nên chuẩn bị sẵn đi.

Thấy Hoàng không nói gì, Sơn "khùng" nói tiếp:

- Bây giờ tình hình có phần không khả quan cho lắm..Vốn dĩ trong băng tôi đã có hiềm khích với một số kẻ từ lâu, bây giờ nhân cơ hội này chúng đang chĩa mũi dùi vào tôi. Chắc cậu cũng biết rồi, việc tự tiện cất nhắc một thành viên của băng lên làm Hồng Côn tuy trên danh nghĩa thuộc phạm vi quyền hạn của Tứ Cửu, song chuyện đó vẫn chỉ là luật trên giấy thôi, hơn mười năm nay chưa hề xảy ra lần nào. Mọi "Hồng Côn" đều là do chính tay Phạt Chủ cất nhắc. Thế nên bọn chúng đã nhằm vào điểm đó để chơi tôi một vố, cộng thêm tâm lý của Phạt Chủ sau khi thất bại cần một chỗ để trút giận, tình hình vì thế mà hơi căng.

- Là muốn nhằm vào em?

Hoàng nhíu mày, giọng nói không rõ là vui hay buồn, chẳng có chút cảm xúc nào.

- Mọi chuyện là như vậy, song cậu cũng đừng quá lo lắng. Sơn "khùng" trấn an: - Nói là như vậy song anh vẫn nắm chắc tới tám phần, dù sao thất bại lần này cũng không có liên quan tới chúng ta. Phạt Chủ là người sáng suốt, chắc chắn sẽ không vì những lời dèm pha đó mà trở mặt với tôi. Dù gì thì tôi cũng là một trong hai "Tứ Cửu" của băng, hơn nữa..Mà thôi đi, tới lúc đó cậu chỉ cần nghe lời tôi là được. Nghe này, nếu có ai chọc ngoáy gì thì cũng phải nhịn, quân tử không chịu thiệt trước mắt, cậu hiểu chứ? Tất cả đã có tôi lo rồi.

- Vâng, anh Sơn.

- Bây giờ mới là chuyện quan trọng nhất. Nghe tôi nói này, Hoàng. Tối nay, ở quảng trường Phụng Hoàng, chúng ta sẽ quyết một trận sống chết với bọn My Sói. Trận này chúng ta chỉ có thể thắng, không thể thua. Đây là trận chiến có quy mô lớn nhất của băng Nanh Sói chúng ta trong vòng ba năm trở lại đây, cũng là cơ hội bằng vàng cho hai chúng ta. Tất cả các thành viên của băng đều phải tham gia trận chiến tối nay. Lê Minh Hoàng, là một "Hồng Côn", trận này cậu sẽ lãnh trách nhiệm làm người tiên phong. Thành bại chỉ ở đêm nay, nếu như cậu lập được chiến tích, đừng nói là dẹp tan dư luận, mà tới Phạt Chủ cũng sẽ phải thay đổi cách nhìn đối với cậu. Tới lúc đó những lời ra tiếng vào kia sẽ không công mà tự phá. Hiểu chứ?

- Anh Sơn, yên tâm đi, em sẽ không làm anh phải mất mặt.

- Tốt, tôi tin tưởng cậu. Sơn "khùng" vỗ vai Hoàng vẻ thân mật: - Đây không phải là một trận chiến đơn độc, vẫn còn tôi và rất nhiều anh em ở bên cạnh, chúng ta sẽ cùng vào sinh ra tử. Nhớ kỹ, thời điểm là một giờ đêm nay, quảng trường Phụng Hoàng. Bây giờ tôi dẫn cậu đi làm quen với một số anh em khác, tối nay chúng ta sẽ nhổ tận gốc bọn My Sói ở thị trấn Một Sừng!

-----------------

Một giờ kém hai mươi, quảng trường Phụng Hoàng.

Đêm nay trời mưa lâm thâm mãi không dứt. Thời tiết rất xấu. Mưa như giọt nước mắt khóc thương cho bản giao hưởng đẫm máu sắp được viết thêm một lần nữa trên quảng trường Phụng Hoàng.

Ta thích, trận mưa này...nhưng mưa ơi, xin hãy ngừng rơi, đừng phá hoại khung cảnh đêm nay...để cho quân ta có thể dốc toàn lực mà chiến.

Mưa hãy ngớt đi, để ta có thể hưởng thụ giây phút này, biết đâu đấy, chỉ qua đêm nay..liệu ta có còn tồn tại trên cõi đời này hay là không?

Theo số liệu thống kê về tỉ lệ tử thương, có 15% quỷ sai chết trong khi làm nhiệm vụ, 0,1% chết vì bệnh tật và tuổi tác, và tới 38% chết tại địa ngục tầng thứ mười chín là do hậu quả của những trận tàn sát đẫm máu giữa các bang hội, đảng phái để tranh giành lợi ích cho một thiểu số những cá nhân. Đây đã là sự thật bằng máu tồn tại từ rất lâu ở cái nơi vô pháp này.

Liệu trong số đó có chính ta hay không? Không biết nữa....

Dưới mái hiên một dãy nhà kho rộng bằng cái sân bóng cách quảng trường Phụng Hoàng không xa, đã có hơn hai trăm người tập kết, số lượng vẫn còn không ngừng tăng hơn nữa. Ai nấy đều lầm lì, người tuy đông nhưng không khí rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi xào xạc vọng vào từ bên ngoài...thê lương, tĩnh mịch.

Một chiếc Cr xuyên màn mưa chậm rãi đi tới rồi dừng lại.

- Chị hai!

Xuống xe là một cô gái có chóp mũi cao thẳng, đôi mắt màu lục mị hoặc, chính là "Thỏ rừng" Lilith, chức vị "Tứ Cửu" - phó chỉ huy và cũng là một trong những người phải chịu trách nhiệm cho trận chiến đêm nay. Hôm nay cô ta mặc một bộ đồ da màu đen bó sát người.

- Saddam, người đến đủ chưa?

"Thỏ rừng" sau khi xuống xe thì được hơn chục gã đàn em hộ tống đi tới một đám người đang ngồi ở sâu tít trong nhà kho. Đám đàn em lập tức rẽ đường nhường lối. Cô ta dừng lại trước một thanh niên da đen mặc áo măng-tô màu nâu dày, đôi môi dày cộm, hai mắt sáng quắc có thần, chính là một trong "Thất Thường Thị" Saddam, người Nigeria, biệt danh "Bụng Phệ". Đứng cạnh Saddam chính là "Kẻ Hủy Diệt" Kyo, chức vị "Hồng Côn", người đã từng có dịp sát cánh tác chiến với Hoàng trong chiến dịch" Cuộn Băng Bị Ma Ám" mới đây.

- ...Còn vài anh em nữa, đợi thêm một lát.

Saddam đứng dậy nhường chỗ cho "Thỏ Rừng". Cô ả cũng chẳng khách khí mà ngồi xuống. Xin được giới thiệu lại, tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm, còn có tên "Nanh Sói" là một bang phái có bảy năm lịch sử, là tổ chức lâu đời nhất ở thị trấn Một Sừng, cấp bậc phân chia từ cao xuống thấp lần lượt là Phạt Chủ - Tứ Cửu - Thất Thường Thị - Hồng Côn - Pháo Điều - Tinh Anh.

Tính cho tới thời điểm hiện tại, Nanh Sói đã có tất cả là năm đời Phạt Chủ. Phạt Chủ hiện thời là "Nhền Nhện Đen" Thomas, Danh Ác bậc bốn. Dưới Phạt Chủ là Tứ Cửu. Theo quy định của bang, số lượng " Tứ Cửu" tuyệt đối không được vượt quá con số bốn. Hiện giờ tại cấp chỉ có hai người: Một là Sơn "khùng", hai là "Thỏ rừng" Lilith, quyền hạn chỉ dưới "Phạt Chủ" Thomas, có thể nói là dưới một người, trên ngàn người.

Dưới Tứ Cửu là "Thất Thường Thị", số lượng tuyệt đối không được vượt quá con số bảy, đây có thể gọi là đầu não của băng Nanh Sói, mỗi người toàn quyền quản lý một khu vực riêng. Mặc dù vậy, hiện tại chỉ có ba người tại vị ở chức danh này, lần lượt là " Địa Long" James, " Bụng Phệ" Sadam và cuối cùng là "Mắt Hí" Twan song Jeok.

Dưới "Thất Thường Thị" là "Hồng Côn", cái tên nói lên tất cả: "Côn" là nắm đấm, Hồng là họ của người đã thành lập ra băng Nanh Sói, Phạt Chủ đầu tiên, và cũng là một tay đấm kiệt xuất nổi danh một thời. "Hồng Côn" là những chiến binh giỏi vào hàng bậc nhất của băng, không giới hạn số lượng song thường không vượt quá bốn, thấp nhất cũng phải là Danh Ác Bậc Bảy. Hiện giờ tại vị ở chức vụ này có cả thảy ba người, lần lượt là " Kẻ Hủy Diệt" Kyo người Nhật, " Mê Huyễn Long" Kỵ An người Trung Quốc và " Quan Tài Đen" Lê Minh Hoàng người Việt Nam.

Lê Minh Hoàng có cái biệt danh này là bắt nguồn từ việc hắn cướp đoạt chiếc "quan tài" bất di bất dịch của Thư Lệ. Tin này sớm đã lan truyền khắp thị trấn Một Sừng.

Số lượng thành viên của Nanh Sói sớm đã vượt qua con số sáu trăm. Trong đó "Pháo Điều" là bảy mươi lăm người, đây đều là những tinh anh trong bang, đã trải qua không ít sóng gió.

Một giờ kém mười. Thời tiết rất xấu. Mưa vẫn không ngớt, khiến một số anh em bất an.

- Hừ, làm trò gì thế không biết. Một chuyện quan trọng như thế này mà cũng có thể đứng ngoài được, không hiểu nghĩ gì trong đầu nữa. Còn Sơn "khùng", giờ này còn chưa vác mặt đến, làm ăn kiểu gì thế, vậy mà cũng xứng danh chỉ huy à!

"Thỏ rừng" cằn nhằn. "Bụng Phệ" Sadam trầm ngâm một lát rồi nói:

- Trận ngày hôm trước Phạt Chủ đã bị thương không nhẹ, tối nay còn phải dưỡng thương, có lẽ đó là lý do. Ngoài ra lần này cả "Mắt Hí" và "Mê Huyễn Long" cũng ở lại không tham dự, Phạt Chủ nói là đề phòng My Sói chơi chiêu, thừa cơ đánh úp. Tối nay chỉ trông vào mấy người chúng ta thôi. Mà thằng "Địa Long" cũng kỳ, giờ này vẫn còn chưa vác mặt tới.

"Bụng Phệ" thấy "Thỏ Rừng" không vui, biết cô ta do chuyện "Nhền Nhện Đen" Thomas giao quyền chỉ huy trận này cho Sơn"khùng" chứ không phải mình mà phật ý, song vốn là tay thâm trầm, gã cũng không tỏ thái độ gì ra mặt. Sự kèn cựa giữa hai vị "Tứ Cửu" trong băng vốn đã là việc không ít người biết. Là một "Thất Thường Thị", hắn cũng không dám quản.

- Đệch mẹ, đi, đéo chờ nữa.

"Thỏ rừng" sầm mặt nhìn đồng hồ, cau mặt lại, dẫn đầu anh em ra ngoài. Đúng lúc đó, một chiếc cambry loại cũ xuyên mưa gió lao tới, theo sau là mấy chục chiếc xe gắn máy đang rồ ga phóng tít. Con nào cũng kẹp đôi, kẹp ba, dao búa lỉnh kỉnh sáng loáng.

Xuống xe là giang hồ mãnh tướng.

- Lilith, làm gì vội thế.
Bình Luận (0)
Comment