Địa Ngục Thời Gian

Chương 71

Bạn hãy thử tưởng tượng xem, cảm giác khi thấy một người có diện mạo giống hệt mình xuất hiện ngay trước mắt là như thế nào? Chắc chắn là không dễ chịu gì. Mặc dù trái đất có hơn bảy tỉ dân, việc người giống người là hoàn toàn có thể xảy ra, song giống từ dáng đi, cử chỉ trở đi cho tới từng đường nét tren gương mặt mà chẳng có chút quan hệ huyết thống nào thì vẫn là chuyện vô cùng hy hữu.

Ấy thế mà dùng mắt thường quan sát, Hoàng giật mình phát hiện ra, người đàn ông lạ mặt kia giống hắn đến 95%! Quả thật, trông cứ như anh em sinh đôi vậy.

“Hắn ta” mặc một chiếc áo choàng dài che kín gần hết người, chân đi giày đen, gương mặt bặm trợn không lẫn đi đâu được , có khác chăng chỉ là vết sẹo dài trên mi mắt bên trái, ngoài chi tiết đó ra thì không có chỗ nào là không cùng bản sao với Hoàng cả, ngay tới cái tai phải bị mất trong trận chiến với Kadako(*)cũng y hệt.

-Ninh..Ninh Sạn Yêu Nhiên, Thư Lệ, hai người....

Hoàng còn đang lắp bắp, Ninh Sạn Yêu Nhiên và ngay sau đó là một người phụ nữ khác đã lao lên như gió, mặt mày hung dữ nhắm về phía hắn. Tốc độ của hai người này thật sự quá nhanh, sự việc lại xảy ra bất ngờ ngoài dự đoán, Hoàng thậm chí còn không kịp hoàn hồn thì bộ đôi này đã xuất hiện ngay trước mặt. Ninh Sạn Yêu Nhiên trong bộ giáp màu đồng đen, cầm cây thương cùng màu quen thuộc, còn người phụ nữ kia thì để tóc ngắn, mặc một bộ giáp màu trắng bạc óng ánh, toát lên vẻ anh khí, là người da trắng.

-Yêu Nhiên, dừng lại!

Hoàng sau khi hoàn hồn thì nhảy lùi lại, lúc đó hắn mới phát hiện ra, người mà đối phương nhắm tới không phải là mình, mà là...Sterling đang ngất xỉu trong lồng ngực cô gái giống hệt Oha kia.

-Tại sao? Cô ta không đáng giết ư?

Ninh Sạn Yêu Nhiên mặt mày hung dữ đưa tay ra định nắm lấy cần cổ Sterling, song bị cô gái mặc áo giáp trắng kia cản lại. Cũng không hiểu cô ta dùng phương pháp gì, Ninh Sạn Yêu Nhiên mấy lần vung tay định chộp tới, song đều không thành công, chỉ đành giận dữ hét:

-Chị, chị cũng cản em à??

Đoạn dùng thương đâm tới, song cô gái kia chỉ khẽ xoay tay đã nắm được đầu thương, một tay nhấc bổng Ninh Sạn Yêu Nhiên lên cao. Tiếp đó ném cả người lẫn thương ra xa, động tác nhẹ nhàng, nhanh lẹ, sắc mặt vẫn bình thản như không tốn chút sức lực nào. Thấy Ninh Sạn Yêu Nhiên bị ném đi, một gã đàn ông to cao vội vàng chân thấp chân cao chạy tới đỡ.

Ninh Sạn Yêu Nhiên sau khi đứng dậy thì dường như tức giận ghê lắm, mặt mày bực dọc một mạch bỏ đi. Gã đàn ông kia cũng lập tức lẽo đẽo chạy theo sau.

Xem tình hình đối phương chưa hẳn đã muốn gây bất lợi với mình, Hoàng bắt đầu thả lỏng quan sát. Lúc này trước mặt hắn có cả thảy là tám người, tính cả Ninh Sạn Yêu Nhiên và gã đàn ông vừa mới bỏ đi.

Đầu tiên là kẻ có diện mạo giống hắn y chang, đứng ở vị trí trung tâm, có mái tóc kỳ dị chẳng giống ai. Sở dĩ nói như vậy là vì ngồi trên vai hắn ta từ đầu tới giờ là một cô nhóc chừng mười tuổi. Cô bé có bộ tóc dài chấm gót, mặc một cái váy dài màu trắng, giữa ngực in hình một đầu sói lớn, trên tay cầm một cây kéo rất lớn, đang chăm chú tỉa tót cho gã đàn ông kia, khiến hắn cứ thỉnh thoảng lại xua tay ra hiệu cho cô ngồi yên, song lần nào cũng chỉ khiến cô nhóc dừng lại tối đa là mười giây, sau đó lại hăm hở tiếp tục sự nghiệp “làm nail” của mình. Điều kỳ quái là, cô nhóc này không chỉ có một cây kéo trong tay, mà là rất nhiều. “Những cây kéo” đó được tạo ra từ các lọn tóc trên đầu cô, không chỉ tạo hình bên ngoài giống hệt mà cắt cũng rất “ngọt”, chẳng thua kéo thật là bao.

Tiếp đó là Oha, lúc này đang mặc một bộ trang phục kiểu thủy thủ, đang giữ Sterling trong tay. Đứng bên cạnh Oha là cô gái tóc ngắn mặc áo giáp trắng bạc vừa một tay ném bay Ninh Sạn Yêu Nhiên ban nãy. Cô ta có gương mặt sắc lạnh và tương đối góc cạnh, phía trên lông mày và hai má có in không ít hoa văn kỳ quái, giống như vết mực loang. Thoạt nhìn thì cô ta trông giống đàn ông hơn. Nếu không phải “vòng một” tương đối nhức mắt và bộ khuyên tai còn lưu giữ lại mấy phần nữ tính kia, Hoàng có lẽ đã nhầm về giới tính của cô ta rồi. Mà biết đâu đấy.

Tiếp đó là Thư Lệ, vâng, đúng là Thư Lệ 100%, hoặc nếu không cũng là chị em sinh đôi với “Quan Tài Đen”, chắc chắn là như vậy. Cô ta mặc một cái áo lông, gương mặt trang điểm tương đối kỹ, đi giày cao gót màu xanh. “Thư Lệ” này đứng bên phải gã đàn ông kia, gương mặt có chút gì đó buồn bã, chán nản.

Ở phía ngoài cùng, bên cạnh gã đàn ông kia là một cô gái tóc vàng, người này thì Hoàng hoàn toàn “không quen”, song cô ta dường như rất chú ý đến hắn, cứ nhìn hắn mỉm cười mãi. Cô gái này cũng khá xinh, mặc dù so ra vẫn kém Thư Lệ một chút, song thân hình thì chuẩn như người mẫu.

Cuối cùng là cô gái giống hệt Ninh Sạn Yêu Nhiên và gã đàn ông vừa mới bỏ đi, Ninh Sạn Yêu Nhiên thì không nói, còn gã đàn ông kia thì Hoàng cũng không có ấn tượng gì, ngoài cái vẻ hộ pháp và thân hình đô con cùng chiều cao đáng ngưỡng mộ. Nhìn chung, trông gã ta thật chẳng khác một vận động viên môn đô vật là bao.

Tóm lại thì, mấy người này là ai? Đó là câu hỏi lớn nhất trong đầu Hoàng lúc này.

Gã đàn ông kia dợm bước về phía Hoàng, sau khi ôm cô bé con ngồi trên vai kia xuống, giao cho Thư lệ đứng bên trái. Cô bé kia rõ ràng là không chịu, ngoác miệng kêu liền mấy tiếng, mấy cây kéo làm từ tóc không ngừng vươn ra về phía gã “xoẹt, xoẹt”, phải tới khi “Thư Lệ” lên tiếng dỗ dành, cô nhóc mới chịu để yên, song ngay lập tức chuyển mục tiêu sang Thư Lệ, khiến “Quan Tài Đen version2” dở khóc dở cười.

-Các người rốt cục là ai? Từ đâu tới?

Hoàng cất tiếng hỏi, song đúng lúc ấy, lại thêm một người nữa ló mặt ra ở đầu ngõ, lại vẫn là một cô gái. Người này mặc tuyền một bộ đồ trắng, gương mặt bầu bĩnh, Hoàng trông rất quen, nhất định là đã gặp ở đâu rồi, song nhất thời không nhớ ra được là ai. Cô ta chạy tới chỗ gã đàn ông giống hệt Hoàng kia, sau đó thì thầm gì đấy không rõ.

Chỉ thấy gã ta khẽ gật đầu, sau đó lắc mình một cái, vụt phát đã xuất hiện bên cạnh Hoàng. Hoàng giật mình, vội giơ tay lên phòng thủ, song rất nhanh bị gã lôi đi, vào trong một mái hiên nhỏ cách đó không xa. Hoàng đang định giật tay ra thì gã ta bỗng đưa ngón trỏ lên môi suỵt nhẹ:

-Bình tĩnh nào, tạm thời lánh đây lát đã, cậu có nghe thấy gì không?

Hoàng nhíu mày, song cũng lắng tai nghe ngóng. Cùng lúc ấy, từ xa vọng lại âm thanh chát chúa cùng tiếng người nói, càng lúc càng rõ.

-Nhìn kìa.

Gã đàn ông chỉ tay lên không trung, Hoàng cũng hiếu kỳ nhìn qua khe hở của mái hiên, một cảnh tượng hoành tráng nhất thời đập thẳng vào mắt hắn.

--------------------------

Không biết từ lúc nào, trên không trung đã xuất hiện vô số những chấm nhỏ li ti, nối đuôi nhau che rợp cả một góc trời. Nhìn kỹ, Hoàng không khỏi giật mình, bởi những chấm đen đó không phải là cái gì xa lạ, mà chính là một đội quân thiên sứ!

Một đôi quân thiên sứ đông như kiến, xuất hiện giữa cái nắng bất chợt của buổi trưa Hà Nội. Tất nhiên, cảnh tượng hoành tráng này cũng kéo theo vô số tiếng cảm thán của người dân nơi phố thị. Họ chỉ trỏ, họ bàn tán, họ lấy máy ảnh, điện thoại ra chụp hình, khung cảnh nhoáng cái đã hỗn loạn vô cùng. Có thể chắc chắn rằng, đây sẽ là sự kiện gây chấn động nhất Việt Nam nói riêng và thế giới nói chung, và ngày mai tất cả trang đầu các báo đều sẽ giật tít” người ngoài hành tinh tấn công Hà Nội”.

Lúc này, xô xát đã chính thức xảy ra. Ninh Sạn Yêu Nhiên( cô gái giống Ninh Sạn Yêu Nhiên) là đối tượng được “chăm sóc” đầu tiên, đang một mình một ngựa lao vào đám đông thiên sứ đang bủa vây. Hỗ trợ cho cô là gã hộ pháp ban nãy. Âm thanh náo động cả một góc trời.

-Chuyện...chuyện này là sao?

-Yên tâm đi, sau khi rút lui, họ sẽ nhờ các Time Master khôi phục nơi này trở lại khoảng thời gian trước khi trận cuộc vây bắt này xảy ra. Mọi thứ sẽ lại trở về quỹ đạo bình thường của nó. Oha, em lên trợ giúp hai người đó đi, để Sterling lại cho anh. Thư Lệ, em ở lại đây, nếu bây giờ em xuất hiện, bị lộ mặt thì sẽ không tốt cho “em” ở thế giới này đâu.

-Mình Oha là đủ rồi! Yên tâm, chỉ năm phút là xong!

-Đừng ra tay nặng quá nhé.

Oha đập đập mấy cái vào ngực vẻ tự tin. Cô bé con ngồi vắt vẻo trên vai Thư Lệ thấy thế cũng nhao nhao nhảy xuống, song còn chưa đi được mấy bước thì đã bị “Quan Tài Đen” nắm tóc kéo lại. Cô bé mặc dù bất mãn lắm song cũng không dám cãi, mặt mày bí xị nhảy lên ngồi lại trên vai Thư Lệ, vung mấy cây kéo lên tiếp tục sự nghiệp “làm tóc” của mình.

Hoàng thấy Sterling bị “Oha” kia bỏ lại thì liền chạy tới, gã đàn ông kia thấy vậy thì khẽ mỉm cười:

-Yên tâm đi, cô ta chỉ bị ngất thôi. Có một số chuyện, chỉ hai chúng ta biết thì tốt hơn.

Hoàng sau khi kiểm tra, thấy Sterling vẫn còn thở đều, chỉ ngất đi thôi thì mới an tâm. Hắn quay sang nhìn “gã đàn ông nọ”, nét mặt ngần ngừ định nói gì đó rồi lại thôi.

-Cậu nhất định là đang thắc mắc, những thiên sứ đó vì sao mà tới đúng không? Tôi trả lời luôn nhé, họ tới là để bắt chúng tôi, những kẻ dám phá vỡ quy tắc thời gian, hủy hoại quá khứ đem về “bỏ vạc dầu”(*). Họ liệt những người muốn can dự vào quá khứ như chúng tôi vào loại “tội phạm” nguy hiểm bậc nhất, cần truy sát cả đời, không bắt được thì thôi, một khi đã tóm được là có thể “tiền trảm hậu tấu” ngay lập tức. Nếu để họ bắt được, nhất định chỉ có con đường chết. Tôi nói như vậy chắc cậu cũng hiểu rồi chứ?

-Vậy...cậu, Oha, Ninh Sạn Yêu Nhiên và..cả cô ta nữa...đều là?

-Tôi chính là cậu, cậu chính là tôi.

“Hoàng” nói( từ giờ để tên những người đến từ tương lai trong ngoặc kép để dễ phân biệt).

-...Trở về quá khứ? Điều này có thể sao? Đừng nói với tôi rằng tất cả các người đều là Time Master nhé. Và trên tất cả, các người mạo hiểm làm vậy...là có mục đích gì? Bị truy sát cả đời..chẳng lẽ các người không sợ sao?

Hoàng hỏi câu mà hắn thắc mắc nhất.

-Cậu nhầm rồi, đó không phải mạo hiểm. “Hoàng” nói:- Mà là bị dồn vào đường cùng. Chúng tôi cũng không sợ chết, bởi vì... chúng tôi đều đã chết cả rồi.

--------------------------

Lúc này, trận chiến không cân sức giữa một bên là đội quân thiên sứ đông đảo, và bên kia là những kẻ lạ mặt vừa mới xuất hiện đang ngày càng trở nên gay cấn hơn bao giờ hết.

Mặc dù vượt trội hơn hẳn về sức chiến đấu, song chỉ vỏn vẹn Oha, Ninh Sạn Yêu Nhiên và gã đàn ông kia hiển nhiên chẳng thể giữ chân được tất cả. Với lợi thế số đông, không ít thiên sứ đã thoát ra được và tìm ra nơi trú ngụ của “những kẻ còn lại”.

-Chúng kia rồi, bắt chúng!

Hơn mười thiên sứ nhanh thoăn thoắt lao xuống chỗ mấy người “Hoàng” đang ẩn nấp. Song còn chưa tới nơi, năm trong số mười này cơ thể đột nhiên phình to ra, sau đó bị ép nổ tung như một quả bong bóng xịt vậy, chết tan xác mà không kịp kêu lên dù chỉ một tiếng.

Năm thiên sứ sợ hãi dừng lại. Họ nhận ra, có một người đã đứng ngăn ở phía trước từ bao giờ, và chính người này là tác giả của màn ra tay đẫm máu vừa rồi. Người đó cũng không phải ai xa lạ, chính là cô gái tóc ngắn, trên mặt vẽ đầy hoa văn kỳ dị, mặc áo giáp bạc vừa mới một tay ném bay “Ninh Sạn Yêu Nhiên” ban nãy.

Năm thiên sứ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước lên dù chỉ một bước.

-Chiến Thần, nhờ em đó!

“Hoàng” nói lớn.

Cô gái tóc ngắn quay đầu lại, gật đầu với hắn một cái như đã hiểu. Và cô là người thứ tư tham gia vào vòng chiến.

-Mọi người đều rất tài năng. “Hoàng” cảm thán: - Hoàng, cậu có thấy không, họ đã hết mình chiến đấu vì tôi, vì cậu, chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng, song kết cục thì...”Địa ngục thời gian”, giá như nếu có sự lựa chọn khác, có chết tôi cũng sẽ không đi lại con đường này một lần nào nữa. Thật sự, tôi nợ họ nhiều lắm. Giá như, giá như....

Nhìn đau đáu lên bầu trời, bất chợt từ trong hốc mắt của “Hoàng”, một giọt nước mắt lăn dài, chảy tràn xuống má.

-Vậy là sao?
Bình Luận (0)
Comment