Địa Ngục Thời Gian

Chương 80

Hoàng, Zero và hai cô gái ngoại quốc đi tới góc hội trường, nơi có một đám đông tụ tập rất náo nhiệt. Hoàng vốn chẳng thể phân biệt được đối tượng mà gã người Pháp kia muốn tìm trong biển người diệu vợi, cho tới lúc một cô gái trong trang phục dạ hội bước ra, gương mặt hình như có chút không tình nguyện.

Cô gái rất đẹp, nét đẹp dịu nhẹ và đằm thắm. Bộ váy áo màu trắng tinh khiết, họa tiết tuy đơn giản mà vẫn toát lên vẻ quý phái rất hợp với nhan sắc của cô ta, một vẻ đẹp mang đậm màu sắc Á Đông, mặc dù cô là người da trắng.

- Anh làm gì ở đây thế?

Cô gái nhìn Zero hỏi với vẻ khó chịu. Zero có vẻ hơi xấu hổ, nhìn qua mấy người Hoàng một cái rồi nhỏ giọng nói vào tai cô ta, mặc dù nói rất nhỏ song với thính lực siêu việt của người đã khai mở 81% cơ thể, Hoàng vẫn nghe lọt không sót chữ nào.

- Kìa, em gái, giữ thể diện cho anh trước người ngoài một chút với chứ.

"Hóa ra là một cặp anh em!" Hoàng thầm nghĩ, xem ra tình cảm của đôi anh em ruột này cũng không thân thiết cho lắm, khi mà Zero luôn miệng nói cười khơi dậy không khí thì cô em gái kia, ngoài gật đầu ra thì cũng chỉ có gật đầu, hoàn toàn không biểu lộ chút thành ý nào. Trái ngược với vẻ đằm thắm bên ngoài, ấn tượng của Hoàng về cô ta chỉ có hai chữ : kiêu kỳ. Chỉ sau vài câu, cô ta đã bỏ mặc anh trai lại, tiếp tục hòa mình vào đám đông hiếu kỳ phía trước. Gã người Pháp này thấy thế thì chỉ biết cười chữa thẹn.

Hoàng cũng theo vào trong đám đông kia, hắn tò mò không biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây. Giữa đám đông chỉ có một người đàn ông trung niên, rất nhiều khách đang vây quanh ông ta trao đổi, thảo luận. Họ nói tới cả việc kích hoạt % cơ thể và những vấn đề xoay quanh kinh nghiệm thực chiến, điều này khiến Hoàng cảm thấy thích thú.

Hoàng thậm chí còn nhìn thấy cả người quen, đó là Thư Lệ. "Quan Tài Đen" lúc này cũng đang ở trong đám đông, căng tai như muốn nuốt từng lời của người đàn ông kia, thỉnh thoảng lại gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt đỏ bừng. Nhìn cô cứ một lát lại xen vào tranh luận vấn đề, nhưng không phải loại người cố cãi cho bằng được, mà luôn uyển chuyển nói sang chủ đề khác một cách nghệ thuật, nêu ra luận cứ chính xác của mình ở mọi góc độ, cho đến lúc người bên kia có vẻ thả lỏng ra, lúc đó trên môi cô thường xuất hiện một nụ cười mỉm.

Hoàng nhất thời vì nụ cười mỉm đó mà bần thần hồi lâu....

- Này, tôi nói cậu có nghe gì không đó?

Hoàng còn đang thẫn thờ thì cảm giác có ai đó xuất hiện ở đằng sau, hắn lạng người, tránh một cái vỗ vào vai. Đó hoàn toàn là phản ứng bản năng, của một cao thủ đã kích hoạt trên 80% tiềm lực cơ thể, điều này chính Hoàng cũng không tự ý thức được.

Zero rõ ràng mắt thấy tay sắp vỗ vào vai Hoàng, song thoáng cái đã trượt vào khoảng không, còn người thì xê dịch đi một ít. Hắn cảm thấy mắt mình hình như có vấn đề, hoặc là say rượu rồi.

- Này!

Hoàng gãi đầu hỏi.

- Có chuyện gì?

- Tôi hỏi cậu tí nữa có đi ra ngoài ăn với bọn tôi không? Tôi biết một chỗ hay lắm nhé.

- À...để tôi xem thế nào đã. Hoàng vừa nói vừa ghé mắt nhìn, Thư Lệ vẫn chưa rời đi. Zero thấy hắn nhìn về phía đó thì hỏi:

- Cậu cũng muốn gặp Roschard à?

- Roschard? là ai?

Zero trợn mắt nhìn Hoàng:

- Không biết? Đùa à? Là quỷ sai, ai mà chả biết Roschard là bộ trưởng bộ ngoại giao Đảng Cầm Quyền, đồng thời cũng là một Danh Ác bậc hai. Danh Ác bậc hai đó, ở địa ngục tầng mười chín chỉ có tầm hai chục người mà thôi. Mà trong đó vừa làm chính trị lại vừa giữ vị trí cao như Roschard thì lại càng hiếm. Những người kia đều vì muốn trao đổi và học tập kinh nghiệm của ông ta nên mới bu đông vậy, cậu không biết ông ta là ai thì ở đây làm gì?

Hoàng biết mình đã hố, chỉ đành gãi tai cười trừ:

- Có gì đâu, chỉ là bạn tôi còn ở đó, nên là...

Zero chỉ thoáng nhìn theo hướng của hắn là đã phát hiện ra Thư Lệ, lập tức hai mắt sáng bừng.

- Ồ, bạn cậu là cô gái mặc váy đỏ đó hả? Hai người là gì của nhau vậy?

Hoàng trừng mắt. Hắn biết tên này đang muốn gì. Zero tinh ý nhận ra ngay, gã vỗ vai hắn cười ha hả:

- Ha ha, yên tâm đi, con thầy, vợ bạn, gái cơ quan. Zero tôi tuy có hơi xuề xòa thật song cũng chưa phải là loại người đó đâu. Thôi, ra đây uống với tôi một ly rồi đi. Đêm nay không say không về!

Hoàng theo Zero ra chỗ hai người bạn gái của y, Zero rượu vào lời ra, cứ chốc chốc lại thở dài than thân kể khổ.

- Haizz, mang tiếng là anh em ruột, vậy mà tôi với em gái cứ như mặt trời mặt trăng vậy. Leona, con em tôi đặc biệt quan tâm đến những vấn đề liên quan đến võ thuật. Đã bảo rồi, con gái mà thích võ vẽ thì có ma nó để ý...mới hai mươi tuổi đầu mà đã đánh gãy tay một Danh Ác bậc bốn, phế hai Danh Ác bậc năm, có thiên sứ nào bằng tuổi nó mà hiếu chiến như thế chứ? Haizz, bảo mãi mà có nghe đâu.

- Thiên sứ à? Hoàng giật mình: - Chỗ này có cả thiên sứ sao?

- Chàng trai, cậu từ nơi nào đến vậy? Cô gái tóc vàng tên Helena bật cười nhìn Hoàng, cất giọng trêu đùa: - Không chỉ có một, mà là rất nhiều đấy. Cậu tưởng thiên sứ chỉ có ở trên thiên đàng thôi à, hi hi hi...

Hoàng cười chữa thẹn, đúng là hắn không tìm hiểu nhiều lắm về cuộc họp đêm nay, chỉ đơn giản là đi theo Sterling tới kết giao quan hệ mà thôi. Mà cũng lạ, thiên sứ trong hiểu biết của hắn không phải lúc nào cũng có một đôi cánh sau lưng sao? Giống như nữ thiên sứ ngực lớn Hằng kia vậy, đó dường như là một ấn tượng không thể nào quên.

Cũng phải chứ, có thể họ có cách nào đó để giấu chúng đi, xếp vào chẳng hạn. Như vậy mới thuận tiện khi sinh hoạt. Đúng là không gì nguy hiểm bằng thiếu hiểu biết. Cái này hắn phải hỏi Sterling sau mới được.

- Thật ra mục đích chính của nó tối nay khi tới đây là gặp mặt Thần Quyền cơ, nhưng mà hôm nay đến phút cuối ông ta lại không tới, thế nên mới phải chuyển mục tiêu sang gã Roschard đó. Hừm hừm, cũng chỉ là một Danh Ác bậc hai thôi, tôi cũng quen mấy người. Chẳng kể đâu xa, hai gã này cũng đã là Danh Ác bậc bốn rồi.

Nói rồi vỗ vai một gã vệ sĩ đứng sau với vẻ tự mãn.

- "Thần Quyền"? Có phải "Thần Quyền" Park Jong Seok không? Hoàng hỏi. Cái tên này thì hắn cũng đã nghe qua.

- Đúng vậy, là Park Jong Seok, chủ tịch liên đoàn PAR, thủ tướng đương nhiệm của Đảng Dân Chủ, đồng thời cũng là một Danh Ác bậc một. Danh Ác bậc một, đạt được vị trí này dưới địa ngục tầng mười chín tới bây giờ mới chỉ vỏn vẹn có bốn người: "Thần Quyền" Park Jong Seok, "Công Nương" Catherine Adean, "Kẻ Máu Lạnh" Rohan Crrift và cuối cùng là "Người Sắt" Trịnh Khải. Đó là lý do vì sao cuộc họp này lại được đông người chú ý tới như vậy. Nhưng ông ta đã cáo biệt vào phút cuối rồi, chắc là có việc bận.

Zero ngừng nói, mắt nhìn về phía đám đông. Đám đông lúc này đã tản ra, kéo dài cho tới tận cửa. Câu trả lời chỉ có một: nhân vật chính phải ra về. Hoàng lơ đãng nhìn theo đám đông, ánh mắt hững hờ nhất thời sáng lên.

Hắn thấy người quen. Là Arteta.

- Sorry..

Hoàng quay đầu lại, đang định nói lời tạm biệt với Zero thì thấy một trong hai cô gái kia đã đi đâu mất. Chỉ còn cô nàng da trắng bốc lửa tên Emily đang nâng ly với Zero. Hai gã vệ sĩ lúc nào cũng kè kè bên cạnh gã người Pháp kia giờ cũng đã thiếu đâu mất một.

- Zero, tôi có việc qua đằng kia một lát, anh ở lại chơi vui...

- Ối!

Hoàng chưa kịp nói thì đã bị Zero kéo vào uống. Song Emily không hiểu có phải vì say hay không, ly rượu sóng sánh cụng vào cốc của Zero, tiếp đó tràn ra đổ ướt một phần ngực.

- Ôi trời, sorry! Cô có làm sao không?

Nhìn bờ ngực ướt đẫm lộ ra hai nửa vòng cung tròn trịa mê người, Zero lập tức vỗ ngực nhận trách nhiệm...lau hộ người đẹp. Song điều làm Hoàng ngạc nhiên là cô ta cũng chẳng ngại ngùng gì mà đồng ý.

Song đó cũng là lúc dị biến xảy ra.

"Soẹt"

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, tất cả chỉ vỏn vẹn chưa đầy một cái nháy mắt. Nhoáng một cái, trong tay cô gái tên Emily kia đã có thêm một con dao, đâm lút vào ngực Zero. Cú đâm ấy đáng lẽ đã lấy mạng gã người Pháp này, nếu như không có Hoàng kịp thời một tay nắm cổ áo gã lôi đi.

Emily vụt lao theo. Gã vệ sĩ phản ứng cũng rất nhanh, chỉ chậm một nhịp so với Hoàng. Vừa thấy chủ gặp nguy, hắn đã lao ra liền. Zero còn chưa kịp thở phào vì nguy hiểm được giải trừ thì mặt bỗng tái mét lại.

Bởi vì hắn nhận ra phía sau, có kẻ lén lút lao tới đâm lén!

Người đâm lén là một gã đàn ông không rõ mặt, mặc trên người bộ vest hào hoa. Trên môi gã giờ có một nụ cười. Nụ cười đắc thắng, song nụ cười ấy chưa nở được bao lâu thì đã tắt. Thậm chí, gã còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bởi cánh tay đó còn chưa kịp chạm vào người Zero thì đã gãy.

- Mưu..mưu sát...

Zero mặt tái như gà chết, run rẩy thốt lên, đứng nấp sau lưng Hoàng, còn gã sát thủ kia thì hiện đang nằm giãy dụa trên nền nhà. Mọi chuyện bắt đầu và kết thúc chỉ trong một cái nháy mắt. Đám đông thậm chí còn chưa kịp nhốn nháo, vì chẳng mấy ai trong số họ thấy được chính xác chuyện gì đã xảy ra, kể cả những người đứng gần nhất.

Cô gái tên Emily thấy đồng bọn thất thủ thì cướp đường mà chạy. Gã vệ sĩ lo sợ còn có đồng bọn nên không dám đuổi theo, chạy ngay tới chỗ Zero.

- Cậu chủ, cậu chủ có sao không?

Zero mặt cắt không còn hột máu, song vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì, chỉ có vẻ cảm kích là không sao che giấu được.

- Cảm ơn cậu, người anh em!
Bình Luận (0)
Comment