Địa Ngục Thời Gian

Chương 91

-"Nhìn kìa, con bé kia kìa, là nó đó !"

"Thật ư? Nhìn nó trông cũng bình thường mà ?"

"Đừng nhìn bề ngoài nó mà lầm. Nhà họ Nguyễn gặp họa diệt tộc cũng là vì nó cả, nghe đâu chỉ còn cô cháu nội Thư..Thư gì gì đó thì phải. Đấy, cứ xem đôi mắt nó mà xem, ghê chưa."

"Ôi trời...thật sao?"

" Tôi nói dối bà làm chi?

" Ôi, may mà bà nói sớm..tôi ban nãy còn thấy tội nghiệp, định cho nó ít đồ ăn.."

" Nó là quân sát nhân.."

"Quân sát nhân.."

"..Sát nhân.."

Trong đầu vẫn văng vẳng những tiếng xì xào lườm nguýt, bóng cô bé con non nớt mặc bộ quần áo cũ kỹ sờn rách lỗ chỗ ngồi thẫn thờ trên chiếc xích đu han gỉ trong sân bóng, khu vui chơi của trẻ con trong phố. Cô bé ôm khư khư trong tay không buông một con mèo nhỏ. Không, là xác con mèo thì đúng hơn. Không biết nó chết từ bao giờ, song đã bắt đầu bốc mùi rồi.

Thình lình, một quả bóng bay tới chỗ cô bé. Lũ trẻ nhìn về phía này, một đứa hét:

- Ném quả bóng ra đây hộ với!

Cô bé con gật gật đầu, với tay nhặt quả bóng rồi ném đi. Quả bóng cao su lao đi với vận tốc của một vì sao xẹt, xuyên thủng một lỗ trên cột điện cách đó hơn hai chục mét rồi mất hút trên trời cao.

Lũ trẻ thấy thế thì mắt chữ O mồm chữ A vẻ thất thần. Sau đó, một vài đứa to cao nhất bọn chạy tới cái xích đu nơi cô bé ngồi tỏ vẻ muốn gây sự.

- Đm, mày làm cái **** gì thế, con chó? Tao bảo mày ném ra đây cơ mà!

- Đền cho bọn tao mau!

Mặc kệ bao lời chửi mắng, cô bé dường như không để câu nào vào tai, hoặc là cô đã quá quen với chúng, quen đến mức chai sần. Từ đầu tới cuối, đôi mắt to tròn chỉ nhìn chằm chằm vào thằng bé mặc áo ghile tay đang cầm cái bánh mỳ trứng đứng giữa với vẻ thèm thuồng.

- Đâọ nó một trận đi..!!!!!

-----

Chiều xuống. Sân bóng đã không còn đứa trẻ nào còn ở lại đó nữa. Trên chiếc xích đu han gỉ bây giờ chỉ còn cô bé con để tóc xõa dài bẩn thỉu, lúc này đang cầm trong tay một chiếc bánh mì ăn ngấu ăn nghiến với vẻ ngon lành.

Nếu là dân trong vùng thì đều biết, cô bé này đã coi sân bóng làm nhà từ hơn tháng nay rồi. Người ta gọi chung những người như thế là dân vô gia cư. Và ở cái xóm nhập cư này, người như thế là không thiếu.

Xong hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Cực kỳ đặc biệt. Vì trong cái ráng chiều đỏ ối ấy, cô bé đã gặp một người. Người đó đi cùng chồng và hai đứa con gái diện váy áo xúng xính rất dễ thương, họ là một gia đình.

Cô bé ngước nhìn gia đình họ với vẻ ước ao và ngưỡng mộ hiện rõ trong ánh mắt. Rõ ràng, cô và họ hoàn toàn không cùng một thế giới.

"Cha mẹ cháu đâu?"

Cô bé lắc đầu.

" Cháu từ đâu tới?"

Vẫn lắc đầu.

" Con bé tội nghiệp quá." Người phụ nữ quay sang nói với chồng: " Hay là mình nhận nó về nuôi nhé. Dù sao anh cũng hay phải đi công tác xa nhà. Em sẽ dạy nó may vá."

"Tùy em thôi."

"Cháu có muốn tới nhà cô không? Cháu thích làm gì...à, cháu làm gì giỏi nhất?"

Lần này, cô bé gật đầu, kèm theo đó là một câu trả lời bằng giọng lí nhí mà cô dám chắc, chẳng ai ở đó nghe được cả.

"...Giết người."

---------------

- Ái chà!

Hoàng né tránh hai lọn tóc lao tới nhanh như điện, nơi gã đứng lập tức bị đào lên thành hai cái hố lớn sâu hoắm. Hắn nhảy như sóc, lúc chỗ này, khi chỗ kia, hai ba bước đã tới gần nơi Thư Lệ đứng.

- Em gái cô quả thật là chẳng phải dạng vừa đâu. Đây là quà ra mắt em cô tặng tôi đó hả? Trúng phát nào là toi mạng phát nấy rồi.

Hoàng vừa nói vừa né một lọn tóc khác như đạn pháo bắn tới.

- Đừng có loạng quạng ở đây. Sau một hồi bần thần, Thư Lệ dường như đã lấy lại bình tĩnh, cô hét toáng lên: - Đây không phải chỗ cho anh bay qua lượn lại đâu, không thấy bao quỷ sai nằm xuống tại đây à?Đồ thần kinh, muốn chết thì kiếm chỗ nào khuất mắt bà đây mà chết!

- Ai za, đừng nói là cô lo cho tôi đấy nhé.

Hoàng vừa nói vừa lắc mình tránh những đòn tấn công liên miên bất tận của đối phương. Lúc này Linh Chi hình như cũng đã hơi nóng mặt, công kích càng lúc càng mãnh liệt hơn nữa.

- Hừ.

Thư Lệ nhếch mép cười, cũng không thèm đính chính. Buồn cười, lo cho gã? Là cái thá gì cơ chứ? Được, thích chết thì bà đây không cản.

- Rầm, Rầm, rầm!

Linh Chi hét lên một tiếng, bật nhảy tới truy kích, cô bé có lẽ đã không còn đủ kiên nhẫn sau khi loạt combo tấn công từ xa thất bại. Những bước chân nhạy bén, kết hợp với bản năng của kẻ săn mồi, chỉ thoáng chốc cô đã đón đầu được hướng chạy của Hoàng. Những lọn tóc tạo hình dạng chiếc kéo vù một cái chuyển sang nắm đấm, tất cả cùng với cú đấm chính diện của Linh Chi hình thành một tấm lưới khổng lồ, phong tỏa tất cả trên, dưới, trái, phải của Hoàng.

- Bảo rồi không nghe. Thư Lệ thấy vậy thì mặt trắng bệch: - Mau, tránh đi thằng ngu!

- Xem ra em gái cô hiếu chiến quá đấy. Là Mar thì phải hiếu chiến à? Nếu thế thì tôi hiểu tại sao Mar siêu cấp lại ít đến đáng thương vậy rồi. Cứ đánh lẫn nhau thế thì mấy mà tuyệt chủng!

Hoàng nhảy qua một ụ đất, nhìn qua bãi chiến trường máu tươi lênh láng, còn đang cảm khái thì sát chiêu của đối phương đã ập tới, hắn lắc đầu: - Đúng là chị nào em nấy. Xem ra hôm nay tôi lại phải...

..Mệt rồi!!

Hoàng hai mắt sáng bừng. Nắm chặt bàn tay, lần đầu tiên tính từ đầu trận tới giờ, hắn thôi tránh né mà chuyển sang đối chiến. Một đấm tung ra! "Bựt", âm thanh trầm đục vang lên, màn va chạm diễn ra thật sự là rất nhanh.....đến lúc tất cả hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Linh Chi đã bị bắn đi một khoảng cách khá xa rồi!

- ....Anh...!!!

Hoàng im lặng đứng nhìn, thu tay. Thư Lệ bần thần, nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị xen lẫn kinh ngạc, song rất nhanh, nỗi lo cho người thân ruột thịt đã vượt qua cảm xúc hiếu kỳ nhất thời. Mặc kệ mọi chuyện, cô chạy tới chỗ Linh Chi vừa mới rơi xuống.

- Linh Chi! Linh Chi! Em..em có sao không?

- ...Nó chưa sao đâu, ít ra thì bây giờ vẫn chưa...Nếu có, thì chỉ có khát thôi...

Hoàng phủi tay, lững thững bước về phía trước. Hành động của hắn khiến người phụ nữ tóc vàng không tự chủ được mà lùi lại theo bản năng, bản năng của nỗi sợ hãi. Đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc và hoảng sợ..vì đây là lần đầu...lần đầu tiên ả thấy một người có thể đánh trên cơ con át chủ bài của mình, và cũng là của cả băng nhóm - cỗ máy chiến đấu bất khả chiến bại!

- Nói vớ vẩn gì thế?...Đừng có lại đây, tránh xa em tôi ra!

Thư Lệ quắc mắt nhìn Hoàng, song bỗng nhiên cô bị đẩy ngã dúi dụi. Người ra tay chẳng phải ai khác mà chính là cô bé vừa nằm trong vòng tay cô, nay đã đứng dậy, với tư thế ngang tàng và đầy thách thức.

- Anh khá lắm. Linh Chi lau vết máu ứa trên môi: - Đúng, tôi đang khát cháy, khát không chịu được. Chỉ có một thứ có thể giải tỏa cơn khát này, anh biết, đúng không?

- Em..em..

Thư Lệ lắp bắp. Nhìn vào khuôn mặt lúc này của Linh Chi, "Quan Tài Đen" thật sự không thể tin, đó lại chính là em gái mình. Đôi mắt đỏ vằn dại ra đầy thú tính, sâu trong con ngươi là nỗi thèm khát vô bờ. Nó giống cặp mắt của một con thú hơn là người.

- Máu chảy đỏ chiến trường. Hoàng chỉ tay về phía Linh Chi: - Sức mạnh sinh ra từ trái tim hiếu chiến, phải được giải phóng ra ngoài bằng máu. Hôm nay trong số hai ta, có lẽ sẽ chỉ có một người được thỏa cơn khát của mình. Không biết sẽ là ai đây...

- Là tôi.

Linh Chi vỗ ngực, hai mắt long lên. Lúc này địch thủ của cô cũng có đôi mắt y hệt. Lúc này, Linh Chi cảm thấy rất hưng phấn - một loại hưng phấn rất khó hiểu. Cô chỉ biết, mình và đối phương có lẽ cùng một loại người. Ít ra thì họ cũng cùng có chung một cơn khát.

Cơn khát của linh hồn - đòi uống máu người.

-----------------

- Hự!

- Hura!!!!!

- Hay lắm! Đánh hay lắm!!!

- Đánh chết nó đi!

Ở cách đó không xa, có đám đông đang reo hò không ngớt. Có kẻ khóc thì mới có người cười, điều đó nghĩa là ở đây có ít nhất một người đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Từ xa, một bóng người thanh mảnh xuất hiện trên không trung. Cái bóng đó chao mình mấy cái rồi hạ xuống, song còn chưa tiếp đất thì đã bị một cái bóng khác lao vụt tới. Hai cái bóng dính lấy nhau trong một khoảnh khắc rồi rất nhanh tách ra. Một cú song phi vào giữa ngực khiến cái bóng kia như viên đạn cắm thẳng xuống mặt đất, người ta chỉ nghe thấy một tiếng "Ruỳnh" lạnh gáy.

- A...hư...hư...á....

Cái bóng kia lúc này đang giãy dụa trên mặt đất như một con tôm. Rõ ràng trận chiến đã đến hồi kết, và kẻ thua người thắng đã rõ ràng. Cuộc đời thay đổi vô cùng chóng vánh, có khi chỉ qua một cái chớp mắt. Nhân vật mà mới chỉ mấy phút trước thôi còn đang hô mưa gọi gió, khiến cho tất cả những quỷ sai ở đây phải cúi đầu thì giờ đây...đã trở thành một cây máu, hấp hối nằm chờ chết.

Vâng, người đó chính là Oha. Cô nàng Mar hồn nhiên lúc này đã không còn chút gì cái vẻ vui tươi hàng ngày nữa..mà thay vào đó là một cơ thể chằng chịt đầy những vết thương và máu. Rõ ràng, cô đã bại trận rồi. Chiến thần vô địch chưa từng thất bại trong mắt Hoàng, cuối cùng cũng sảy chân rồi. Có thể lấy lý do Oha không có được thể trạng tốt nhất ra để bào chữa cho thất bại ngày hôm nay, song rõ ràng kẻ khiến cô thành ra thế này...cũng chẳng phải hạng vừa gì.

- Argh!

Nhác thấy đối phương đang ở ngay trước mặt, đôi mắt nhắm tịt...đột nhiên mở lớn. Hai tay Oha ráng hết sức giơ về phía trước..Con mắt phải của Bá Tước giật liền hai cái, bản năng thông báo nguy hiểm sắp đến.

Song đã muộn....bầu trời đêm nhất thời lại bị một cơn bão lửa khiến cho rực sáng!

- A...á.á...

Không ít quỷ sai đứng gần bị dư chấn đòn tấn công này của Oha liên lụy. Không thiếu kẻ đã bỏ mạng. Chân lý tuy đơn giản song lúc nhận ra thì đã quá muộn: Mặc dù mất nanh, song dù sao cọp vẫn cứ là cọp!

Oha mở hé cặp mắt mệt mỏi kiệt sức, môi khẽ nhướn nở nụ cười. Song nụ cười ấy chẳng nở được mấy đã lại tắt ngóm.

- Nỗ lực cuối cùng đây sao? Mi làm ta thất vọng quá.

Hiện ra sau khi cơn bão lửa qua đi là gương mặt mà Oha không muốn thấy lúc này nhất. Gương mặt ấy lạnh lùng dậm một cú như trời giáng vào ngực Oha, khiến cô mặt mày tái nhợt!

- Sống phải biết chọn đúng đường.. "Bá Tước" tăng lực chân, tiếng kêu đau đớn của Oha vang lên..rồi yếu đi, gần như tắt lịm: - Kể từ khi lựa chọn chống lại ta...con đường của mi đã sớm có kết thúc tại địa ngục rồi. Ha ha ha...mặc dù không biết nguyên nhân vì sao hôm nay mi không thể tung hết sức..song kẻ thắng vẫn là ta. Vẫn chưa muộn đâu, giờ ta sẽ cho mi chọn lại. Đi theo hầu hạ ta, thế nào? Thứ lỗi vì ta vẫn chưa biết tên của ngươi, kẻ hầu tương lai của ta...Mar siêu cấp hệ Hỏa?

Ánh mắt của Oha mở lớn, cô thở hổn hển, một tay nắm chặt lấy bàn chân đang đè trên ngực mình, khàn giọng:

- ....Sao...mi..biết?

- Chọn đi.

Bá Tước cười gằn.
Bình Luận (0)
Comment