Địa Ngục Thời Gian

Chương 95

Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Sinh tử quyết định trong tích tắc. Giây phút ôm cứng lấy đối phương, "lấy thân mình lấp lỗ châu mai", Linh Chi ngay lập tức cảm giác như đang ôm phải một thanh thép nung đỏ rực. Lúc đó cô mới thấy hối hận, rằng mình đã lỡ chọc phải một ổ kiến lửa.

Một kẻ như hắn từ lỗ nào chui ra vậy? Mạnh quá...quá mạnh...

Linh Chi có thể cảm nhận rõ, áp lực kinh khủng đang dồn lên cơ thể mình ngay sau khi áp sát đối phương, song cô bé vẫn liều mạng giữ chặt không buông. Tuyệt chiêu " Illusion Ball" này mặc dù có thể giúp người dùng phong ấn, giam giữ kẻ có thực lực vượt xa mình nhiều lần, song cũng có điểm yếu là cần một thời gian tiếp xúc cơ thể với đối phương đủ dài, ít nhất cũng là năm giây. Thế nhưng với tình trạng hiện giờ, sợ rằng cầm cự được một, hai giây cũng là cả một vấn đề!

Tức ngực, khó thở, cảm giác lồng ngực muốn vỡ, đôi tay sắp rách toạc ra đến nơi, Linh Chi cắn răng, siết chặt vòng ôm. Bây giờ không phải là lúc để hối hận...một khi đã cưỡi lên lưng cọp thì đã chẳng còn đường xuống! ....Địch không chết thì ta toi, bản năng chiến binh bảo với Linh Chi rằng, đây là cơ hội cuối cùng của mình!

Cắn răng, Linh Chi nhắm chặt mắt.

------------------

- Chuyện....chuyện gì đã xảy ra?

Ebisu và Thư Lệ lúc này đều đang ngẩn ra như trời trồng. Vừa mới đây thôi, gã quỷ sai kia đã biểu hiện thực lực tuyệt đối khiến họ dậy lên hy vọng về một tương lai tươi sáng, thế nhưng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, niềm tin ấy trong phút chốc đã lại không cánh mà bay, bay cùng sự mất tích của gã rồi.

"Bịch"

Hoàng biến mất, thay vào đó là một quả cầu bện bằng tóc khổng lồ rơi cái bịch xuống đất. Kế đó là Linh Chi, quả cầu ấy thu nhỏ lại bằng cái nắm tay, sau đó chui tọt vào ngực cô bé. Linh Chi sau khi tiếp đất thì dường như đã kiệt sức, ngồi bệt hẳn xuống đất, ồ ồ thở dốc.

-..Em....em làm gì hắn ta rồi? Thư Lệ nhìn em gái hỏi.

Linh Chi ngẩn người, không đáp. Cho tới lúc này, cô bé vẫn còn chưa hoàn hồn. Chiến thắng đến quá một cách quá kỳ lạ khiến cô bé tạm thời đứng hình. Câu hỏi của Thư Lệ, chính cô bé cũng nghĩ không ra. Vừa rồi... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Gã đó rõ ràng không hề có ý khinh thường sát chiêu của mình, bằng chứng là gã đã phản kháng một cách điên cuồng, điên cuồng tới nỗi có lúc Linh Chi nghĩ sắp phải vĩnh biệt cơ thể cha sinh mẹ đẻ này tới nơi. Thế nhưng trong giây phút ăn thua nhất...thì gã bỗng nhiên nguội lại.

Giống như biển xanh dậy sóng, rồi bỗng nhiên trời yên bể lặng. Như ngọn lửa hừng hực cháy, thế rồi đột nhiên bị dội cho một gáo nước lạnh.

Thế nhưng dù sao đi nữa..thì cũng kết thúc rồi. Linh Chi lôi cuộn chỉ nhỏ bằng bàn tay trong ngực áo ra ngắm nhìn. "Illusion Ball", đúng như tên gọi của nó, với khả năng bắt nhốt một hoặc nhiều nhất là ba cá thể bất kỳ, đây chính là tuyệt chiêu mà cô bé tự hào nhất. Nhờ có nó, cô đã trốn thoát khỏi lưỡi hái tử thần hơn hai lần rồi.

Những kẻ bị giam trong "Illusion Ball"( Vốn được bện bằng tóc cô bé) đầu óc sẽ mụ mị đi rất nhanh, tùy từng người mà thời gian dài ngắn khác nhau. Sau đó, Linh Chi thậm chí có thể điều khiển đối phương, giống như đã làm với Oha ( Điều khiển Oha giết Rahma Yannek). Không ai có thể thoát khỏi Illusion Ball, hay nói đúng hơn, Linh Chi chưa gặp ai đã vào trong mà tự mình trở ra được.

- Em ..em làm gì hắn vậy? Thư Lệ hỏi lại với vẻ nóng ruột.

- Giỏi lắm, con ngoan. Người phụ nữ tóc vàng thấy Linh Chi đã chuyển bại thành thắng thì hồ hởi lồm cồm chạy ra khỏi chỗ nấp.

- Trả lời đi, Linh Chi? Thư Lệ lặp lại.

-..Chị hỏi làm gì? Chị cũng biết quan tâm ngừi khác à? Không cần phải lo, hắn tiêu rùi.

Linh Chi nói rồi quay ngoắt đi.

- Dừng lại, em...em...

Thư Lệ kéo vai áo em gái, song bị cô giật ra không thương tiếc.

- Em...không muốn quay về với chị sao?

- Đừng có tỏ ra như là quan tâm tôi lắm ý. Linh Chi nhíu mày, sầm mặt: - Tránh ra iz.

- Nhưng mà...Thư Lệ nhìn theo bóng em gái, lòng đau như thắt. Trước mắt cô lúc này là người thân duy nhất còn tồn tại trên đời. Cô muốn nắm tay em gái lại, kéo về nhà song chỉ là mơ ước, chuyện ban đầu vốn tưởng đơn giản mà sao khó hơn lên trời.

- Đi..đi mau thôi con. Người phụ nữ tóc vàng giục.

Linh Chi ngước nhìn ra xa, đã có không ít quỷ sai đuổi tới. Với tình hình thể lực suy giảm sau khi sử dụng "Death Ball", đối chiến rõ ràng không phải là lựa chọn hay. Mặc dù mang trong mình dòng máu hiếu chiến nguyên thủy của Mar, song Linh Chi không ngốc.

Cô hiểu, bây giờ muốn sống thì phải chạy.

Mặc dù không biết lý do tại sao đêm nay lại có nhiều người đến gây sự như vậy, song với đầu óc non nớt, Linh Chi không cho rằng chúng vì mình mà tới, mà chỉ nghĩ đây là một thử thách dành cho bản thân mà bất cứ Mar siêu cấp nào cũng phải trải qua.

Nó làm cô bé nhớ lại buổi tối hôm đó, hôm ấy cũng có rất nhiều người tới, họ tới để mang mẹ đi...

- "Kia rồi, nó kia rồi!"

- "Là đứa nào? "

- " Nó trốn kìa, Mau lên, vây nó lại..."

-----------------------------

Họa vừa đi, tai ách khác lại đến. Lần theo dấu máu, bốn, năm rồi sáu, bảy, tám tên, người này hò người kia, số lượng quỷ sai phát hiện ra nơi này càng ngày càng đông.

Linh Chi nhíu mày, cô tuy đã tàn nhưng chưa phế. Cô tự tin mình vẫn dư sức xử lý chúng, thế nhưng người phụ nữ tóc vàng, kẻ luôn xưng là "mẹ" của cô thì khác. Tận mắt thấy thực lực kinh khủng của gã quỷ sai kia( Hoàng), mụ cuối cùng cũng biết thế nào là sợ, luôn miệng giục Linh Chi rút lui. Thử nghĩ mà xem, lỡ như trong bọn này có một, hai thằng như gã nhảy ra nữa thì đúng là chết cũng không có chỗ chôn.

Thế nhưng trời không chiều lòng người, phía trước cũng có địch. Con đường duy nhất để thoát là chiến đấu...Linh Chi vẫn say máu chiến đấu, dốc sức làm cái việc mà cô bé giỏi nhất...dường như không biết thế nào là mệt mỏi, mặc dù cơ thể đã nặng như chì...

Nhưng lạ thay, máu càng chảy, cô bé lại càng tỉnh táo. Linh Chi thơ thẩn nghĩ, nếu lỡ như ngã xuống trong lúc chiến đấu..xem ra cũng không phải là một kết thúc tồi. Ít ra đối với cô bé thì cũng là như vậy.

Sinh ra trên chiến trường, vậy thì cũng nên chết trên chiến trường.

Thư Lệ cũng bị vạ lây. Bị nhận nhầm thành Mar, "Quan Tài Đen" nghiễm nhiên cũng trở thành đối tượng tấn công của những quỷ sai mù thông tin có lòng tham vô đáy. Lúc đầu "Quan Tài Đen" còn chống đỡ được, song khi có bốn, năm người nhào vào, mỹ nữ số một thị trấn Một Sừng lập tức lâm vào cảnh khốn đốn. Lý do rất đơn giản, Thư Lệ tuy ở thị trấn Một sừng tuy cũng có chút số má, song những quỷ sai nghe hơi tìm đến Hà Nội đêm nay đa số đều không phải dạng hiền lành gì.

Kết cục là chỉ dăm ba phút, Quan Tài Đen đã bị bắt sống.

Riêng Ebisu thì may mắn hơn, bởi cô là người da trắng( Đồn rằng mục tiêu đêm nay là người da vàng). Cô gái người Pháp lợi dụng lúc hỗn loạn chớp cơ hội dùng võ "bảy chọ", không lâu sau thì may mắn gặp hai người bạn đồng hành, cũng đang chạy đôn đáo khắp nơi tìm mình.

- Ebisu, Ebisu!

Vừa thấy Ulias và gã khỉ đột đô con, Ebisu đã òa lên chạy tới. Ulias trợn mắt, đang định dạy bảo cô một trận thì bị gã đô con ngăn lại:

-Thôi được rồi, chú. Tìm được Ebisu là may rồi. Đừng la cô ấy nữa.

- ...Chỗ này loạn quá. Người đàn ông có hàng râu con kiến tên Ulias kéo cả hai ra một góc cách xa chiến sự tương đối an toàn, sau đó bắt đầu đánh giá tình hình. Gã chỉ tay về phía Thư Lệ và Linh Chi lúc này đang bị vây bởi gần hai chục quỷ sai hỏi: - Ebisu, nãy giờ em ở gần đây đúng không? Vậy trong số hai cô gái kia, ai mới là "Mar"?

- Là cô bé kia. Ebisu chỉ tay về phía Linh Chi.

- Có nhầm không? Gã khỉ đột trố mắt nhìn với vẻ nghi hoặc.

- Thật đó. Con bé ý rất mạnh. Cả gã quỷ sai bịt mặt gặp chúng ta trong căn hộ số 13 nữa, hắn ta cũng rất mạnh. Mạnh lắm ấy! Mọi người không tưởng tượng được đâu, hắn có thể dùng một tay nâng cái cột to thế này này! Ebisu vừa nói vừa khoa chân múa tay minh họa:...- Thế mà vẫn bị con bé ý dùng mưu bắt mất, tới cái lông chân cũng chẳng còn.

- Nâng cái cột kia á, mắt em không có vấn đề chứ? Gã khỉ đột nhìn xuống lòng hồ theo hướng tay Ebisu chỉ, nơi mà hắn chỉ thấy cái đuôi cột to đùng, nhìn mặt cũng biết là không tin, đoạn quay sang hỏi người đàn ông trung niên: - Anh Ulias ?

-...Để xem thế nào đã. Mặc dù không có ý tranh đoạt gì, song đây cũng là một cơ hội tốt để mở rộng tầm mắt. Nghe bảo người của Thiên Ma Cung cũng đã nhúng tay vào rồi, chúng ta coi như cũng không bõ công tới tận đây.

- Thiên Ma Cung? Sứ quân ma thần Quỷ ? Bọn họ cũng tới à? Ebisu nghe vậy thì sáng mắt, quên hết tất cả nhảy cẫng lên: - Oa, hay quá! thiệt không vậy chú?

-..Sứ quân ma thần quỷ? Gã khỉ đột cười mỉa: -....Sứ sứ cái gì, chỉ là cái danh thôi, gọi là chó giữ nhà của Đảng Cầm Quyền thì đúng hơn.

- Đã có "Bá Tước", giờ lại thêm cả người của Thiên Ma Cung nữa...Tối nay coi bộ có kịch hay để xem rồi, mới hôm trước còn ký hòa ước hữu nghị xong, bây giờ đã lại...Ulias nhún vai: - Tối nay coi bộ...sắp mãn nhãn rồi đây. Hừm, chỉ e rằng con bé kia không cầm cự được tới khi họ tới, nếu như vậy thì thật là đáng tiếc.

-..Á, tới rồi! Ebisu nhảy cẫng lên:- Kia kìa, anh đẹp trai bên đó đó! Hyaaaaaaaaa, nhìn về phía này, về phía này !!!!!!!!!!!!!!

----------------------

Đúng như những gì mà mấy gã kia dự tính, Linh Chi lúc này đã và đang lâm vào khốn cảnh. Mãnh hổ thất thế bị sói khinh, câu ngụ ngôn ấy giờ đang vận vào cô bé một cách rất rõ rệt. Nhất là con hổ ấy vừa bị một con "sư tử" khác vặn mất mấy cái răng nanh.

Hao tổn gần như toàn bộ thể lực do đấu với Hoàng, bị bốn gã quỷ sai có chút thực lực vây lại, điều gì phải đến cuối cùng cũng đã đến. Cố hết sức xoay trở để tránh một đòn trực diện, Linh Chi bị một gã lùn lăn xả tới ôm chặt hai chân, không thể cựa quậy. Cùng lúc đó, một mũi thương lạnh ngắt đã từ sau lưng đâm tới.

Mũi thương đâm xuyên từ sau lưng, qua tận ngực Linh Chi. Mũi thương đỏ ối máu tươi. Gương mặt vốn đỏ bừng vì sung huyết của Linh Chi thoáng chốc cứng ngắc.

- Ha ha..tao xiên được nó rồi.

Tên đánh lén đắc thủ kêu ầm lên vẻ đắc chí. Linh Chi run run mấy cái, rồi oặt người xuống...rõ ràng đó là một đòn chí mạng. Hắn ta giơ cô bé lên cao như thợ săn khoe con mồi mới săn.

- Linh Chi!

Thấp thoáng đâu đó là giọng nói não nề đau xót của "Quan Tài Đen". Song tiếng kêu bi thương ấy rất nhanh lọt thỏm trong sự ồn ã của đám đông, biến mất không vết dấu tích. Chẳng một ai để ý đến nó cả.

Không còn lý do để hợp tác, đám đông chuyển sang tranh giành con mồi. Đầu tiên là ba gã đồng bọn cùng vây công Linh Chi, chúng trở giáo tấn công tên cầm thương vừa mới đây thôi vẫn còn là đồng đội. Song gã ta rõ ràng là đã ý thức được vấn đề, lập tức đánh bài chuồn

Song vẫn có người kịp chặn đường gã.

- Mày là thằng nào! Tránh ra không ông....

Gã quỷ sai miệng quát ra oai, tay thì cầm giáo đâm tới. Chiêu số rất nhanh và hiểm, nhằm thẳng vào cổ đối phương. Song còn chưa kịp đâm thủng mục tiêu, mũi giáo đã đột nhiên ngừng ngay giữa không trung như bị trúng tà....

Gã thanh niên điển trai kẹp mũi giáo trong tay, môi nở nụ cười, như mùa thu tỏa nắng. Trên ngực áo gã ta có in hình một bông sen đen.

Tên kia trợn mắt, còn chưa kịp nhận ra điều gì đang diễn ra thì đã bị gã thanh niên dùng hai ngón tay kẹp mũi giáo nhấc bổng lên, ném thẳng ra xa. Chỉ dùng hai ngón tay dễ dàng vứt một người nặng tám, chín chục cân đi xa hơn hai mươi mét, mà còn làm dễ như ăn cháo! Chứng kiến cảnh này, những quỷ sai còn lại đang chực lao lên hôi của lập tức chùn chân. Bỗng nhiên, có tiếng người la lên:

- Thiên...Thiên Ma Cung!

Xăm hình bông sen đen trên ngực áo, lại có thực lực bậc này, câu trả lời chỉ có một, đó là người của Thiên Ma Cung danh bất hư truyền.

- Oa..đẹp trai quá. Ebisu xuýt xoa.

Vẫn với nụ cười mê người trên môi, gã thanh niên điển trai đỡ lấy Linh Chi đang ngất xỉu. Chăm chú ngắm nghía cô bé kỹ càng một lượt, đôi lông mày đẹp như tranh nhíu chặt lại, tỏ vẻ thất vọng.

- Hóa ra là Mar không thuần chủng...Haizzz.

Gã thanh niên thở dài, quét mắt nhìn xung quanh. Hắn muốn tìm tung tích của nguồn sức mạnh 12 triệu đơn vị kia, song lại thu được một kết quả ngoài ý muốn. Đó là khi hắn thấy một bóng hình rất đỗi quen thuộc, đang bị một quỷ sai bẻ tay khống chế cách đó không xa.

- Ô, nhìn xem là ai kìa...

Mỉm cười tủm tỉm, gã thanh niên điển trai nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Thư Lệ, khiến tên quỷ sai đang khống chế cô trợn tròn mắt vẻ thăm dò.

- Ngài...ngài...

Nam quỷ sai lắp bắp, rõ ràng ba chữ "Thiên Ma Cung" có sức uy hiếp không hề nhỏ. Song gã thanh niên điển trai không thèm trả lời, trực tiếp vung tay lên. Roẹt một cái, gã quỷ sai kia thét lên, cổ tay nơi cầm giữ Thư Lệ đã bị chém đứt! hai cái cổ tay đầy máu lăn long lóc trên mặt đất, trông thật rợn người!

Thư Lệ trợn mắt. Cô nhìn kẻ vừa ra tay giúp mình với đôi mắt rất lạ. Sở dĩ nói lạ là vì sâu bên trong đôi mắt bồ câu chẳng hề có chút cảm kích nào, nếu không nói là ngược lại.

- Haizz, lâu rồi không gặp, sao lại đến nông nỗi này? Gã thanh niên điển trai lấy khăn ra định chùi vết máu trên mặt Thư Lệ, song bị cô quay mặt đi.

Bị phản ứng lại song gã vẫn chỉ mỉm cười, đoạn dùng tay phải nâng cằm đối phương đối diện với mình, nói nhẹ như thở:

- Khỏe chứ, em yêu?
Bình Luận (0)
Comment