Dị Biến [Lính Gác Dẫn Đường]

Chương 14

Lần này bên trong ý thức của Bách Trần không còn là một vùng tăm tối nữa mà là một vùng sáng ngời.

Quanh người Ôn Tu như bị dòng nước ấm chảy quanh, giống như đang dạo chơi trong biển vậy. Cậu sử dụng cách cứng rắn như vậy xâm nhập vào ý thức của Bách Trần nhưng lại không hề bị bài xích, ngược lại Bách Trần còn tiếp nhận cậu, cẩn thận bảo vệ cậu từng li từng tí một. Ôn Tu vừa khổ sở lại vừa đau lòng, đáy lòng bị một thứ cảm xúc không tên lấp đầy.

Cậu vươn tay sang hai bên, dòng nước từ khe hở và từ quanh thân lướt qua người, là cảm xúc vô cùng mềm mại. Cuối cùng luồng sáng xuất hiện một lỗ hổng, đó là một cánh cửa ký ức đang đóng chặt. Nhưng ngay lúc Ôn Tu tới gần thì cánh cửa này lại chủ động mở ra.

Luồng ánh sáng trắng biến mất, bốn phía xuất hiện khung cảnh trời xanh mây trắng.

Ôn Tu nhìn thấy Bách Trần vừa mới trưởng thành.

Lúc này Bách Trần đã có sức mạnh vô cùng lớn của lính gác. Ai cũng e ngại hắn, thấy người là trốn tránh, còn gọi hắn là ác ma. Sau khi Bách Trần trưởng thành thì không ở cùng ông nội nữa mà cũng chẳng ở lại một nơi lâu. Có được năng lực mạnh như vậy định sẵn là sẽ khơi dậy tranh chấp, Bách Trần bị ép lưu lạc khắp nơi. Bách Trần đeo một túi hành lý nhỏ rồi lên đường, không có chỗ ở cố định, cứ một khoảng thời gian là sẽ phải đổi chỗ ở, có lúc chẳng may bị bại lộ năng lực thì hắn còn phải dọn đi ngay trong đêm tránh liên lụy đến những người khác. Lúc này tiểu Kim Long đã khá lớn rồi, nó vẫn luôn đi theo phía sau Bách Trần như cái đuôi. Dù sao cũng không ai thấy nên Bách Trần cứ mặc nó tự do bay lượn trên bầu trời.

Mấy tháng sau Bách Trần gặp được đồng loại đầu tiên, người này cũng là một lính gác. Lính gác ấy lớn tuổi hơn Bách Trần, nói chuyện cùng hắn rất lâu. Hai người trao đổi thông tin nhưng cũng không có ý định kết bạn nữa, chỉ ở chung mấy ngày đã chia nhau ai đi đường nấy. Sau lần đó Bách Trần thường xuyên gặp được những dị năng giả khác, ngắn thì một tháng, dài thì một năm. Số lượng dị năng giả hiếm hoi như mò kim đáy biển, một năm gặp được mấy người đã xem như là may mắn.

Có một lần Bách Trần gặp được một dẫn đường nam. Dẫn đường kia có ý với hắn, chẳng chút rụt rè đề ra ý kiến muốn yêu. Dị năng giả gặp được đồng loại còn khó, có thể bắt lấy cơ hội thì chắc chắn sẽ không buông tha.

Bách Trần chỉ nhìn cậu ta một cái rồi nói: "Tôi không cần dẫn đường."

Dẫn đường kia nói: "Lính gác nào cũn cần dẫn đường, cậu cũng không ngoại lệ."

Câu nói này Bách Trần đã nghe rất nhiều lần rồi, cũng hiểu được đạo lý trong đó. Hắn thức tỉnh quá sớm, từ nhỏ đã phải chịu nỗi khổ vì các giác quan quá nhạy cảm, chỉ có điều do đã quen rồi nên cũn chẳng thèm để ý. Nhưng thời gian càng trôi thì tình hình này càng chuyển biến xấu, người có năng lực càng mạnh thì sẽ càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hắn đã từng nhìn thấy lính gác phát cuồng, sau đó tự cào xé da thịt mình cho đến khi cơ thể đầy thương tích mà chết.

Có lẽ dẫn đường kia cho rằng Bách Trần sẽ không từ chối nên không gấp, lấy lùi làm tiến,vẻ mặt kiểu tình thế bắt buộc. Dù sao thì cũng không lính gác nào có thể từ chối điều kiện mê người như thế này.

Không ngờ ngày hôm sau dẫn đường đó lại phát hiện Bách Trần chẳng biết đã đi từ lúc nào, tới mức một chút do dự cũng không có.

Bách Trần không thích dẫn đường kia, hoặc phải nói là hắn không có cảm giác gì với dẫn đường kia. Dị năng giả như bọn họ có không ít người bị dồn vào đường cùng sẽ miễn cưỡng ở bên nhau. Nhưng hắn không muốn giao phối chỉ vì sinh tồn, không có chút lựa chọn nào như vậy, ngay cả động vật còn giàu tình cảm hơn bọn họ.

Không lâu sau tình hình của Bách Trần cũng bắt đầu chuyển biến xấu, những tạp âm trước kia có thể bỏ qua hiện giờ không thể xem nhẹ được nữa, điều này khiến hắn ngủ cũng không yên. Lúc trời mưa là lúc đau đớn nhất, Bách Trần có che lỗ tai lại cũng không ngăn cản được tiếng mưa rơi tí tách.  m thanh ấy phảng phất như được khuếch đại vô số lần bên tai, mãi không thấy ngừng. Tiểu Kim Long sốt ruột lo lắng vô cùng, nó lăn lộn lung tung trên giường, cổ họng cũng phát ra từng tiếng gầm gừ. Bách Trần cau mày, đôi môi mím chặt lại muốn bản thân có thể thích ứng.

Ôn Tu vươn tay chạm vào nhưng không chạm được vào Bách Trần, dù vậy cậu vẫn vòng tay choàng lấy muốn ôm Bách Trần.

Tiếp đó xúc giác của Bách Trần cũng bắt đầu trở nên mẫn cảm. Gió thổi qua khuôn mặt, lá cây lướt nhẹ qua da thịt cũng là sự tra tấn khó mà chịu được.

Mà sau đó hắn vẫn gặp nhiều dẫn đường khác nhưng đều không rung động với bọn họ, tựa như là một hòa thượng vậy. Cứ như vậy trôi qua ba năm, chuyển biến xấu ấy ngày càng nghiêm trọng, đến mức cuối cùng hắn đã tự tay áp đặt xiềng xích tinh thần để giữ mạng. Nhìn thì có vẻ tính tình độc lập mà lại cô độc không để ý đến điều gì, thực ra Bách Trần vẫn chưa từng buông tha.

Ôn Tu đã hiểu rồi. Không phải là Bách Trần không cần dẫn đường, mà hắn chỉ đang một mực tìm kiếm dẫn đường thuộc về riêng mình.

Cảnh tượng trước mặt từ rực rỡ màu sắc chuyển thành đen trắng, cuối cùng chuyển thành bóng tối. Ôn Tu lại trở về biển ý thức của Bách Trần, những nơi từng được cậu tu bổ đều không thấy vết tích gì. Ánh sao dưới dòng sông nhạt màu dần, khung cảnh càng trở nên hoang vu khô cằn. Ôn Tu không ngừng tưới tinh thần thể của mình vào nhưng đều vô dụng. Nhưng dù vậy cậu cũng không muốn bỏ cuộc.

Ôn Tu vừa khóc vừa lấp đầy những vết thơng kia. Cậu giận bản thân mình yếu đến mức chẳng làm được cái gì, cũng đau lòng Bách Trần rõ ràng đang phải chịu tra tấn nhiều hơn như vậy nhưng vẫn bảo vệ mình.

Cuối cùng Ôn Tu không biết mình còn có thể làm được gì nữa. Nếu thân thể cậu là nước, là chất dinh dưỡng, vậy cậu giao bản thân mình ra thì có ích gì không?

Ôn Tu liếc thấy bên cạnh ruộng đất có một khe hở rất sâu, sâu đến mức không nhìn thấy đầu cuối, hệt như một hang động không đáy vậy. Ôn Tu chỉ nhìn một lát rồi nhảy vào chẳng chút do dự. Cậu cảm nhận được cơ thể đang chảy ra rất nhiều nước, nước tuôn tới bốn phía vô cùng mạnh mẽ. Cậu nhìn thấy tay và cơ thể mình bắt đầu hòa tan, tinh thần lực trôi khắp bốn phương tám hướng.

Cậu chỉ là ý thức thể, cậu không có hình dáng. Bách Trần đã nói sức mạnh tinh thần là vũ khí chỉ thuộc về dẫn đường, trong thế giới tinh thần thì cậu có thể làm được tất cả.

Mà Ôn Tu chỉ muốn gọi Bách Trần lại mà thôi. Cậu không ngừng phóng thích tinh thần lực của mình để tưới tắm cho biển ý thức của Bách Trần. Cậu cứ làm vậy cho đến khi sức cùng lực kiệt, đến khi ý thức của cậu biến mất trong biển ý thức của Bách Trần. Cứ thế đến khi Ôn Tu bị cưỡng ép gọi về thế giới hiện thực, tất cả các giác quan của cậu lập tức khôi phục lại.

"Ôn Tu..." Bách Trần vẫn đè lên người Ôn Tu như ban nãy, chỉ có điều ánh mắt đã tỉnh táo hơn nhiều, không còn bị mất kiểm soát nữa.

"Bách Trần..." Ôn Tu vẫn cảm thấy nóng, bóng đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, thân thể khó chịu không thôi. Cậu đã cho Bách Trần tất cả tinh thần lực của mình rồi, bây giờ hoàn toàn không còn sức chống lại nhiệt độ này.

Bách Trần sờ mặt Ôn Tu, hắn biết bọn họ đã bị kết hợp nhiệt ảnh hưởng hoàn toàn, đã không còn kịp nữa rồi...
Bình Luận (0)
Comment