Dị Biến [Lính Gác Dẫn Đường]

Chương 19

Ôn Tu bước vào trong ý thức của Bách Trần. Nơi này cậu đã qua vô số lần, mặc dù bởi vì loài sâu lạ xâm chiếm nên mấy lần cậu bị từ chối ở bên ngoài nhưng khi bước vào trong này một lần nữa cậu vẫn có thể cảm nhận được Bách Trần tiếp nhận cậu, thậm chí cậu còn xác định được vị trí chính xác của con sâu kia.

Vẻ ngoài của con sâu kia trông như sâu róm, lúc hìm lúc nổi bên trong biển ý thức của Bách Trần. Trên đầu nó có hai cái râu ngắn ngủi, đôi mắt đen to tròn đang híp lại, nhìn thì có vẻ như ngủ say nhưng vòi của nó đang nhúc nhíc, nó đang hút tinh thần lực của Bách Trần.

Đây chính là nguyên nhân khiến lính gác phát cuồng sao?

Mặc dù không biết tại sao loài sâu lạ này có hại với lính gác, nhưng đầu tiên phải đuổi nó ra ngoài đã.

Đầu óc ngây ngô của Ôn Tu không có khái niệm sát sinh, cậu chỉ nghĩ xem làm thế nào để bắt được nó. Trong thế giới tinh thần thì dùng tay bắt là không thực tế. Đúng rồi, có thể dùng sợi tinh thần!

Hiện giờ Ôn Tu đã có thể sử dụng sức mạnh của dẫn đường rất thuần thục. Cậu tết tinh thần lực thành một chiếc lưới, từ bốn phương tám hướng bắt lấy con sâu kia.

Con sâu lập tức bị đánh thức, thân thể tròn vo bắt đầu giãy giụa. Mặc dù chiếc lưới được tạo thành từ tinh thần lực của Ôn Tu chạm được vào nó nhưng lại lập tức bị nó quẫy đuôi văng ra xa. Thế là nó trốn mất dạng không còn thấy đâu nữa.

Nhưng Ôn Tu vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, nó không hề rời khỏi ý thức của Bách Trần mà chỉ chạy từ chỗ này đến chỗ khác thôi. Điều này còn khó giải quyết hơn những gì cậu tưởng tượng.

Ôn Tu đuổi theo nó, tiếp tục suy nghĩ xem nên làm thế nào để bắt được nó. Chỉ dùng tinh thần lực là không đủ, cậu phải bao vây nó lại.

Đúng rồi, bao vây!

Cậu nghĩ ra rồi, cậu có thế giới tinh thần của cậu. Ôn Tu nhìn chằm chằm vào phương hướng con sâu kia chạy trốn, giả sử như... nó khôn còn đường trốn nữa.

Khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, nơi này đã không còn là một khoảng tối đen nữa. Xung quanh có trời xanh mây trắng, có rừng cây suối nước. Nơi này là...

Nơi này là nơi Ôn Tu quen thuộc, lần nào lên núi cũng sẽ đi qua chỗ này. Cậu đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ, hóa ra là con sâu kia đang chìm trong nước. Thân thể tròn vo của nó ngọ nguậy như muốn bơi lên bờ, nhưng dù bơi thế nào cũng không tới được bờ, bởi vì bốn phía hệt như có một kết giới vô hình bao vây khiến nó không thể rời khỏi phạm vi này.

Đây là mình làm ư?

Ôn Tu nhìn kết giới trong suốt nhỏ xíu. Khôgn, không chỉ cái này, thậm chí cả cảnh vật xung quanh đều là... những thứ sinh ra từ trong ý thức của cậu.

Ôn Tu muốn xuống nước bắt sâu, nhưng lúc tới gần mặt nước thì cậu mới thấy bóng phản chiếu dưới nước là của tiểu Lam Xà.

Sao tiểu Lam Xà lại ở đây? Khoan đã, đây là cậu! Sao cậu lại biến thành tiểu Lam Xà rồi?

Ôn Tu ngoe nguẩy cái đuôi, nhìn thấy cái đuôi dài dài nhọn nhọn cũng vểnh lên, thấy con ngươi màu đen vừa trong đang cúi đầu nhìn xuống mặt nước. Cậu nhìn về phía con sâu đang giãy giụa trong nước, phát hiện hình như nó rất sợ mình.

Ôn Tu bơi vào trong nước vòng tới vòng lui quanh con sâu, phát hiện mình có thể xuyên qua lớp kết giới kia vô cùng tự nhiên. Cậu dùng đuôi của tiểu Lam Xà chọc chọc con sâu làm nó chìm xuống, hình như còn uống phải mấy ngụm nước. Nhưng sau đó nó lại giãy giụa ngoi lên, liều mạng uốn éo như muốn thoát khỏi thế giới tinh thần mà Ôn Tu tạo ra.

Được lắm, bây giờ con sâu này không chạy trốn được nữa. Nhưng vấn đề là bây giờ cậu phải làm sao? Tiểu Lam Xà không có tay cũng chẳng có chân, chỉ có một cái đầu, một cái đuôi và một cái miệng.

Chẳng lẽ phải nuốt con sâu kia vào bụng ư?

Ôn Tu há to miệng phun ra lưỡi rắn mềm mềm. Hình như con sâu càng sợ hơn, nó run run rẩy rẩy trên mặt nước.

Ngay sau đó ý thức của Ôn Tu bị khống chế, hình như có người điều khiển thân thể của cậu, cúi đầu xuống ăn mất tiêu con sâu. Không, thứ khống chế cậu không phải người khác mà chính là tinh thần thể của cậu.

Tiểu Lam Xà, đừng có ăn lung tung cái gì cũn ăn chứ a a a a a!!

Ý thức của Ôn Tu trở về hiện thực, cậu ngơ ngác nhìn Bách Trần gần ngay trước mắt. Bọn họ vẫn duy trì tư thế thân mật, cậu dạng chân sang hai bên ngồi lên người Bách Trần, thân thể ngậm sâu thứ khổng lồ kia của Bách Trần. Ban đầu cậu tưởng thời gian đã trôi qua nhiều lắm rồi, nhưng hóa ra tất cả chỉ mới qua nháy mắt. Thời gian xảy ra trong thế giới tinh thần khác với thời gian thực, lần này Ôn Tu đã tự cảm nhận được.

"Về rồi à?" Bách Trần vươn tay sờ mặt Ôn Tu, lại hơi nhẫn nhịn không cử động trong cơ thể cậu.

Ôn Tu cảm nhận được, mặt cậu lại đỏ lên: "Anh... không sao chứ?"

"Không sao." Bách Trần dường như đã nhịn lâu lắm, hiện giờ cuối cùng hắn cũng có thể làm theo trái tim mình muốn rồi. Hắn giữ chặt eo Ôn Tu thúc lên mấy cái, lần nào cũng chuẩn xác cọ qua điểm mẫn cảm của Ôn Tu.

"Ưm... Nhưng..." Hai chân Ôn Tu mềm nhũn, triệt để ngồi quỳ xuống. Nửa người dưới của bọn họ dán chặt không còn chút khe hở nào, lời tiếp theo vẫn chưa kịp nói đã hóa thành tiếng rên rỉ nức nở: "A... Em..."

"Đừng lo, tôi đã biết hết rồi." Bách Trần trở mình đè Ôn Tu xuống giường, nhấc hai chân cậu lên dùng tư thế chịch quen thuộc nhất.

"Hức..." Ôn Tu không thể suy nghĩ gì cả, hai tay ôm lấy Bách Trần cùng sa vào tình dục.

Một rồng một rắn trốn trong góc cũng quấn quít lấy nhau. Tiểu Kim Long liếm liếm thân thể trơn bóng của tiểu Lam Xà, tiểu Lam Xà thì liếm lớp vảy vàng óng của tiểu Kim Long. Ngay lúc tiểu Lam Xà há miẹng thì một con sâu từ miệng chui ra, nó giãy giụa muốn trốn, ý niệm muốn sống vô cùng mạnh mẽ, sau khi rơi xuống đất thì lập tức chạy về phía cửa. Có lẽ tiểu Lam Xà không phát hiện nhưng tiểu Kim Long đã chú ý tới. Nó vươn móng vuốt sắc bén ra vồ lấy con sâu trên mặt đất, sau đó mặc kệ nó rồi tiếp tục đi liếm láp thân thể tiểu Lam Xà.

Con sâu nhỏ bị túm đuôi, định uốn éo mấy lần nhưng đều không thoát. Nó nằm im trên mặt đất không động đậy, ánh sáng quanh cơ thể cũng biến mất, tinh thần lực phân tán khắp nơi, cuối cùng trông chẳng khác gì con sâu bình thường cả.

Sau đó lúc Ôn Tu đi xem con sâu kia thì nó đã chết rồi.

Không ai biết tại sao côn trùng sẽ biến dị, tựa như bọn họ cũng không biết tại sao con người lại sinh ra dị năng giả. Nhưng ông trời đã khiến dị năng giả xuất hiện thì tạo ra thứ gì đó để đối phó với dị năng giả thì cũng chẳng có gì lạ. Đó chính là quy luật tự nhiên, là cạnh tranh để sinh tồn.

Mặc dù vẫn không tìm được nguyên nhân nhưng qua lần này Ôn Tu vẫn có thể tổng kết được cách đối phó với sâu biến dị. Cậu cũng ghi lai những kinh nghiệm này và chỉnh sửa thành tài liệu.

Cậu đã quyết định rồi, cậu và Bách Trần phải rời khỏi đây, rời khỏi chiếc cánh bảo vệ này để đi làm chuyện bọn họ nên làm.
Bình Luận (0)
Comment