Dị Biến [Lính Gác Dẫn Đường]

Chương 3

Ôn Tu đứng trước cửa sổ đã cứng đờ người.

Cậu nhìn về phía trưởng thôn bằng ánh mắt đầy lo lắng, trong mắt trưởng thôn cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Ôn Tu vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, an phận thủ thường, chưa từng gây chuyện, theo lý thuyết thì cậu là người khó chọc tới ác ma nhất. Mặc dù không biết tại sao ác ma lại tìm Ôn Tu nhưng vì suy nghĩ cho cả thôn nên trưởng thôn chỉ có thể trấn an cậu một câu: "Cháu vào đi."

Ôn Tu khẽ gật đầu rồi quay lại nhìn ba mẹ nuôi đứng ở cuối hàng. Hàng quá dài nên người phía sau không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, ba mẹ không biết khiến Ôn Tu yên tâm hơn một chút. Cậu hít sâu một hơi rồi quyết đoán bước vào trong.

Trời hôm nay rất đẹp, bên ngoài ánh nắng chói chang nhưng trong nhà kho lại u ám nặng nề hình thành nên sự đối lập mãnh liệt. Hai mắt Ôn Tu tạm thời chưa thích ứng được với bóng tối, cậu cũng không dám nhìn về phía trước nên chỉ có thể cúi đầu.

Bách Trần ngồi trên gường bên trong nhìn cậu, thị lực siêu tốt của lính gác khiến hắn nhìn rõ cả lông mi của Ôn Tu. Lúc nhìn đến gương mặt vẫn còn chút trẻ con của Ôn Tu thì Bách Trần hơi nhíu mày: "Ngẩng đầu lên. Cậu tên là gì?"

Ôn Tu bình tĩnh đáp: "Ôn Tu."

"Vị thành niên?"

"Không phải." Ôn Tu đột nhiên ngẩng đầu lên, cho dù trước mặt vẫn còn tối, cậu chỉ lờ mờ nhìn ra dáng vẻ của ác ma nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Tôi đã mười tám tuổi rồi."

"Vậy cũng vẫn là trẻ con." Sau khi nghe được tuổi của Ôn Tu thì lông mày Bách Trần mới giãn ra: "Cậu có nhìn thấy gì không?"

"Hả?" Ôn Tu không hiểu ý ác ma cho lắm.

Bách Trần im lặng. Từ lúc Ôn Tu bắt đầu bước vào đây, Kim Long của hắn đã ngang nhiên xông đến ngửi ngửi mùi hương trên người cậu như đang tìm kiếm tinh thần thể của cậu, đây là một dấu hiệu tốt chứng tỏ hắn không tìm lầm người. Nhưng nếu Ôn Tu thật sự là dẫn đường, cho dù cậu không nhìn thấy thì ít nhất cũng phải cảm giác được sự tồn tại của nó. Tình huống hiện tại có hai cách giải thích, thứ nhất là độ phù hợp giữa hai người họ không cao, cho dù miễn cưỡng liên kết thì cũng không đạt được đến cộng cảm, không thể nào chải vuốt tinh thần cho hắn; thứ hai, có lẽ Ôn Tu là một dẫn đường chưa thức tỉnh.

Bách Trần thức tỉnh quá sớm, đã có thể sử dụng sức mạnh của lính gác một cách thuần thục. Mà trong những đồng loại hắn quen thì người thức tỉnh trễ nhất là vào tuổi dậy thì, một người đã trưởng thành rồi nhưng vẫn chưa thức tỉnh thì có khả năng sao?

Ác ma im lặng không nói khiến Ôn Tu sợ hãi, thậm chí cậu còn đang nghĩ không biết có phải do mấy hôm trước mình nhìn thấy luồng ánh sáng vàng trên nóc nhà kho, vô tình biết được bí mật của ác ma hay không. Nhưng cậu thật sự không biết đó là cái gì, chỉ có thể yếu ớt nói: "Ngài... ngài tìm tôi có chuyện gì không?"

Bách Trần nghe thấy Ôn Tu dùng kính ngữ thì hơi nhíu mày, lại thấy bộ dáng run rẩy của cậu dường như không vui lắm: "Cậu sợ tôi?"

Ngữ điệu trầm thấp của ác ma nghe lạnh vô cùng. Ôn Tu nghe vậy cả người run lên, sống lưng lạnh toát. Cậu ngoan ngoãn xin lỗi: "Xin lỗi."

"Xin lỗi tôi làm gì?" Bách Trần đứng dậy đi về phía Ôn Tu. Mặc dù hắn biết dẫn đường không dễ tìm nhưng vẫn không chịu buông tha bất kỳ cơ hội nào. Lỡ như Ôn Tu thật sự là viên ngọc quý của biển thì sao? Huống chi hắn cũng không cho là Kim Long phán đoán sai, cách tốt nhất vẫn là tiến vào thế giới tinh thần của Ôn Tu.

"Tôi..." Ôn Tu sợ đến mức xoay người muốn chạy, nhưng nghĩ đến lời nhắn nhủ cua trưởng thôn nên chỉ đành đứng lại. Có điều cậu vẫn bị khí thế cường đại của ác ma ép tới mức lùi tới góc tường.

Có lẽ Bách Trần nhận ra Ôn Tu có ý định chạy trốn lên chớp mắt đã đi đến trước mặt cậu, nhanh đến mức Ôn Tu hoàn toàn không nhìn rõ động tác của hắn.

Nhưng giây tiếp theo, cằm Ôn Tu bị ngón tay của ác ma nâng lên, cậu chợt nhìn rõ ràng người trước mặt. Hóa ra ác ma không phải quái vật xấu xí nhiều tay nhiều chân mà là một con người, còn là một người đàn ông tóc đen mắt đen rất anh tuấn nữa. Ôn Tu ngơ ngác nhìn đối phương, không khỏi hoài nghi độ chân thực của lời đồn.

Bách Trần nhìn thẳng vào mắt Ôn Tu giống như muốn tiến vào sâu trong linh hồn cậu: "Nhìn vào mắt của tôi."

Sức mạnh tinh thần hẳn là vũ khí chuyên dụng của dẫn đường mới đúng, tùy tiện tiến vào thế giới tinh thần của dẫn đường không thể nghi ngờ là một việc vô cùng nguy hiểm. Nhưng Bách Trần đã không đợi nổi nữa, hắn cần một chứng cứ xác thực.

Ôn Tu dường như bị đôi mắt đen của ác ma hấp dẫn, ánh mắt cậu dần mất đi tiêu cự, ý thức cũng phát tán ra ngoài, cơ thể cũng không chịu khống chế. Cậu bỗng nhiên rơi vào bóng tối, sau đó trước mắt xuất hiện rất nhiều cảnh tượng kỳ quái, vụt tới trong đầu rồi lại vụt qua, hình ảnh nào cũng là mình từ đủ loại góc độ. Hình như cậu đang đứng ở không trung quan sát mình, quan sát ngôi làng này, quan sát ngọn núi này, quan sát núi đồi sông suối, đất đai biển cả. Cậu cảm thấy mình như không khí, như đám mây, như cát bụi, suy nghĩ càng bay càng xa, xa đến mức giống như sắp biến mất khỏi cuộc đời.

Ôn Tu không biết mình muốn bay đi đâu, nhưng cậu phải trở về, cậu còn ba mẹ nuôi cần phải chăm sóc, cậu không thể biến mất như vậy được.

Ôn Tu gấp đến độ muốn nói ra, nhưng muốn nói mà lại chẳng nói được, muốn cử động cũng chẳng cử động được. Cậu dùng đủ mọi cách cũng không biết nên về kiểu gì, phải làm sao đây?

[Tập trung lực chú ý.]

Không biết là âm thanh này từ đâu tới, giống như không khí đang nói chuyện với cậu vậy. Ôn Tu hết cách, chỉ có thể làm theo.

[Cậu là ai?]

Ôn Tu không nói được thành lời, chỉ có thể mặc niệm trong lòng: Ôn Tu, tôi là Ôn Tu.

[Cậu có muốn về không?]

Muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi.

[Vậy nói lại cho tôi nghe, cậu nhìn thấy cái gì?]

Ôn Tu mở to mắt nhìn, trước mặt không có gì cả, bốn phía trống rỗng không có gì cả, dường như cậu đang hóa thân vào một đám mây. Nhưng đáy lòng lại có một tiếng nói không ngừng bảo với cậu rằng, đừng nhìn bằng mắt thường.

Không nhìn bằng mắt thường, vậy thì...

Ôn Tu nhắm mắt lại, bầu trời có thể nhìn thấy bằng mắt thường bỗng biến mất, thay vào đó là vật thể xung quanh dần có đường nét có màu sắc có hình dạng. Cậu vẫn ở nhà kho lúc đầu tới, không di chuyển dù chỉ là nửa bước, rõ ràng đang nhắm mắt nhưng lại cảm thấy cơ thể ngày càng nhạy cảm, thậm chí đi mà không mở mắt thì cũng sẽ không bị ngã. Cảm giác này thật kỳ lạ.

Sau đó cậu nhìn thấy một luồng sáng mày vàng uốn lượn bên người mình, cuối cùng cũng thấy rõ hình dáng của vật thể kia. Ôn Tu mở miệng nói: "Một luồng sáng màu vàng, hóa ra là Kim Long."

Bách Trần lập tức thu hồi ý thức, quả nhiên hắn đoán không sai.

Mà lúc Ôn Tu mở mắt ra, một nguồn lực không tên từ sâu trong cơ thể bỗng trào ra. Cậu không thể khống chế được nó, sức mạnh của dẫn đường cứ thế bộc phát: "A...!"

Mặc dù Bách Trần có phòng bị nhưng do cách quá gần nên vẫn bị ảnh hưởng, bị tinh thần lực đẩy lui vài bước.

Thân thể của người bình thường rất khó chịu được xung kích như vậy, sẽ bị thương nặng mà chết. Bách Trần tuy là lính gác nhưng cũng không tránh được sẽ bị tổn thương. Trên người hắn vốn có vết thương cũ, lại thêm năng lực bị hạn chế nên yếu hơn hồi còn khỏe mạnh rất nhiều, vết thương trên cơ thể khó khăn lắm mới đóng vảy hiện giờ lại bị rách ra, máu tươi chảy ròng ròng.

Nhưng hắn chẳng thèm bận tâm, thậm chí sau khi sức mạnh dẫn đường bộc phát kết thúc còn tiến về phía trước một bước đỡ lấy thân thể ngã xuống của Ôn Tu.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong đều muốn vào xem đã xảy ra chuyện gì nhưng lại bị Bách Trần ngăn cản: "Không sao, đừng ai vào."

Hắn bế Ôn Tu đi tới giường, bàn tay phủ lên trán cậu, ánh mắt nhìn cậu dần trở nên nhu hòa.

Có một số dẫn đường chỉ thức tỉnh khi gặp được lính gác định mệnh của đời mình.
Bình Luận (0)
Comment