Ân Ly quay đầu lại, bước lên kiểm tra, người đàn ông trên giường vẫn nhắm mắt, cau mày, nàng cúi đầu xuống gần hắn.
“…A Di…” Lần này Ân Ly mới nghe rõ, đúng là đang gọi nàng.
“Vương Gia, Ngài tỉnh rồi?” Ân Ly nhẹ giọng đáp.
Tuân Du dường như nghe thấy câu hỏi của nàng, đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, ánh mắt có chút buông lỏng, thở dốc, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng.
Thiếu nữ đang quỳ cạnh giường hắn có làn da trắng như tuyết, đôi mắt thông minh, lanh lợi. Đây không phải là A Di mà hắn thương nhớ từ lâu sao?!
Hắn nắm lấy tay nàng giữ chặt, như thể sợ nàng sẽ đột nhiên biến mất, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm: "A Di?"
Tay Ân Ly bị hắn nắm rất chặt, nàng chịu đựng đau nhẹ giọng nói: “Là ta, Vương Gia người thấy tốt hơn chưa?”
Tuân Du bỗng nhiên ngồi dậy, một tay kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy: “A Di, nàng có biết ta đợi nàng bao lâu rồi không? Vì sao không tới thăm ta? Ngay cả trong mộng cũng không muốn, tại sao lại nhẫn tâm như thế …” Tuân Du ý thức vẫn mơ hồ, cả người hốt hoảng, thần thức vẫn ở kiếp trước sau khi Ân Ly chết. Hắn cả ngày mơ mơ màng màng, chỉ mong nàng ban đêm có thể đi vào giấc mộng của hắn nhưng ngay cả hy vọng như vậy cũng không được thỏa mãn.
Ân Ly không tránh kịp bị hắn ôm chặt, nghe được lời nói của Tuân Du, nàng tưởng rằng hắn đang nói về bệnh tình của mình, vội vàng dỗ dành hắn: “Tiểu nữ không biết Vương gia bệnh nặng nên chưa kịp đến thăm, tiểu nữ thật đáng tội, mong Vương Gia chớ trách.”
Tuân Du lúc này còn đang đắm chìm trong ý thức của mình, không nghe thấy Ân Ly đang nói cái gì, tự mình nói: “A Di không tới vì đang trách ta phải không? Có phải hận ta đã không bảo vệ tốt cho nàng?” Hắn cứ nói vậy hốc mắt liền đỏ lên: “A Di trách ta là đúng, là bổn vương không bảo vệ nàng bình an, là bổn vương sai…”
Ân Ly bị hắn ôm đến nỗi không thở được, nàng không hiểu vì sao Vương Gia đột nhiên tự trách như vậy: “Vương gia, tiểu nữ sao có thể trách Ngàii chứ. Vương Gia đối với tiểu nữ rất tốt, nếu không phải có Ngài thì hiện giờ người phải nằm trên giường bệnh e là tiểu nữ rồi. Tiểu nữ cảm kích còn không được, làm sao lại ghét bỏ Ngài được. Vương Gia, Ngài có thể buông tiểu nữ ra trước được không? Ngài làm đau ta rồi."
Những lời phía trước Tuân Du vẫn còn mơ hồ nhưng một câu "làm ta đau" thì hắn nghe rất rõ. Hắn vội vàng buông nàng ra, hoảng hốt nhìn nàng: "Nàng không sao chứ, đau ở đâu? bị thương ư?”
Ân Ly thở dài, nàng cảm thấy cùng Vương Gia đang bị bệnh này nói chuyện thật sự có chút mệt mỏi: “Tiểu nữ không sao, Vương gia đã tỉnh lại rồi, vậy thì ngồi dậy ăn chút gì đó, uống thuốc rồi đi ngủ."
Ân Ly thấy Tuân Du không có phản ứng gì, cho rằng hắn ngầm đồng ý, liền đứng dậy muốn ra ngoài gọi người chuẩn bị thức ăn. Tuy nhiên, vừa đứng lên liền bị hắn giữ chặt lại, cảnh giác nhìn nàng: "Nàng muốn đi đâu?
Ân Ly giải thích: “Tiểu nữ đi gọi hạ nhân chuẩn bị chút đồ ăn cho Ngài.”
“Không được đi! Nàng không được đi đâu hết, chỉ có thể ở lại với bổn vương, không ai có thể mang nàng đi được, không ai có thể…” Tuân Du hoảng hốt tưởng rằng Ân Ly muốn bỏ đi, hắn gắt gao kéo nàng không cho nàng cử động. Hắn sợ nàng sẽ biến mất nếu hắn buông tay.
Tay Ân Ly bị hắn nắm chặt đến nỗi cảm thấy đau, vội dỗ dành: “Tiểu nữ không đi đâu hết, không đi đâu hết, tiểu nữ sẽ gọi người vào có được không?”
Tuân Du không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng. Hắn không quan tâm đến chuyện của người khác, chỉ có nữ nhân trước mặt mới khiến hắn đặc biệt quan tâm.
Thấy hắn không nói gì, Ân Ly liền gọi người vào phòng. Người hầu trực bên ngoài đi vào thấy Tuân Du đã tỉnh nên vô cùng kinh ngạc, vội vàng đến hành lễ nhưng Tuân Du dường như không nhìn thấy, trong mắt hắn hiện tại chỉ có mình Ân Ly mà thôi.
Ân Ly thấy thế liền phân phó hạ nhân đi xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Bởi vì Tuân Du nhiều ngày chưa được ăn uống gì nên đầu bếp trong phủ luôn luôn chuẩn bị đồ ăn để tránh bị gọi đột xuất. Do vậy, đồ ăn rất nhanh được đưa lên.
“Vương gia, Ngài đến ăn cơm trước có được không?" Ân Ly bưng canh từ trên bàn đến trước mặt Tuân Du nhẹ giọng nói.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Ân Ly cầm thìa canh lên thổi đưa đến miệng hắn, dỗ dành: "A Di đút cho Ngài được không?"
Tuân Du nhìn xuống chén canh trước miệng mình, nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Ân Ly, cuối cùng hắn cũng mở miệng.