Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 35

Rốt cuộc cũng tiễn Phạm phu nhân đi, Ân Ly đến chỗ lão phu nhân cho có lệ sau đó liền về phòng. Cả người chỉ cảm thấy kiệt sức, nghĩ thầm tình huống này khẩn cấp hơn rồi, nếu tiếp tục dây dưa e là không ổn.

Chống tay đứng dậy mở tủ lấy chiếc hộp gỗ có khóa ra, thư Tuân Du viết cho nàng đã cất đầy ắp trong hộp rồi. Mỗi một phong thư trong này đều là vật quý giá nàng cất giữ. Chỉ cần khép mắt, nàng cũng có thể đọc thuộc lòng nội dung trong đó...

Lục ra trong đó một phong thư, phong thư này so với các phong thư khác có hơi mỏng hơn, dường như là lúc hắn bận rộn, nhín ra thời gian mà viết vội vàng, chữ viết vì thế có hơi nguệch ngoạc. Nội dung phong thư này không lộ liễu như những phong thư khác, chỉ nói về một số chuyện thú vị những ngày gần đây. Nhưng cũng giống với những phong thư khác hắn viết, đều nói về nỗi nhớ của hắn với nàng, muốn nàng đợi hắn hồi Kinh.

Nàng dự định ngày mai lấy phong thư này đi nói chuyện với phụ thân nàng. Cho dù chuyện này rất có khả năng hủy đi danh dự nàng nhưng nàng không muốn làm trái chủ tâm của mình, càng không muốn hủy đi lời hứa nàng dành cho hắn.

Sáng sớm hôm sau, Ân Ly đang suy nghĩ mở miệng nói chuyện với phụ thân như thế nào, Liên Bích hoang mang rối loạn chạy vào, miệng lắp ba lắp bắp gọi nàng: “Cô nương… Không xong rồi… Không phải… Cô nương… Người mau đi tiền sảnh xem xem…”

Ân Ly bị nàng dọa một trận, hỏi: “Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”

Liên Bích thở hổn hển lắp bắp nói không rõ, sau đó Liên Kiều vội tiến lên nói: “Cô nương, Tấn An công chúa tới, hiện nay đang ở sảnh ngoài. Lão gia cùng lão phu nhân đang tiếp khách đó, người mau chóng đi xem đi.”

Ân Ly cũng là bị tin tức này dọa cho hoảng sợ, vị công chúa này sao lại đến Biện Châu? Nàng vội đứng dậy đi ra ngoài, bước chân vội vàng, rốt cuộc cũng chạy tới tiền sảnh.

Nàng ở ngoài cửa dừng lại, điều chỉnh hô hấp dồn dập của mình, sửa sang lại dung nhan. Trong lòng hoảng loạn nhưng ít nhất bề ngoài không thể lộn xộn. Nàng hít sâu một hơi, tiến vào cửa tiền sảnh.

Tấn An công chúa đang ngồi ở bên trên, Ân Thực Thu cùng lão phu nhân chia ra ngồi ở bên dưới. Thấy Ân Ly tiến vào, mọi người trong phòng đều dừng nói chuyện, tất cả đều nhìn về phía nàng. Ân Ly hô hấp không thông, cảm thấy không khí trong phòng quỷ dị, đành phải căng da đầu tiến lên hành lễ: “Công chúa vạn an, phụ thân tổ mẫu vạn phúc.”

Tấn An công chúa cười: “Ân cô nương tới rồi, mau ngồi xuống nào. Một năm không gặp ngươi trổ mã càng thêm xinh đẹp.” Ân Ly cảm tạ sau đó ngồi xuống bên cạnh tổ mẫu.

“Nếu người đều đến đông đủ, liền nói chính sự thôi.” Tấn An công chúa xoay qua người hầu bên cạnh vẫy vẫy tay, người nọ cung kính gật đầu, từ trong tay áo lấy ra hai tấm thiệp, chia nhau đưa tới trước mặt lão phu nhân và Ân Thực Thu.



Lão phu nhân có chút nghi hoặc, mở ra vừa nhìn sắc mặt tức khắc trở nên rất khó coi, bà giương mắt nhìn nhìn Ân Thực Thu ngồi ở đối diện, không nói lời nào. Sắc mặt Ân Thực Thu cũng không vui, đứng dậy hướng công chúa chắp tay thi lễ, nói: “Công chúa điện hạ, thần không hiểu rõ ý này cho lắm.”

Tấn An công chúa buông chung trà trong tay, cười nói: “Lúc trước đã khiến Ân khanh lo lắng, để Ân cô nương đến Kinh thành làm khách. Bổn cung cực kỳ yêu thích Ân cô nương, cảm thấy tính tình tài mạo của nàng coi như thượng thừa, liền muốn cùng gia đình của ngươi lưỡng tính chi hảo * .Hai tấm thiệp này là một phần của danh mục quà lễ, các ngươi nhìn xem có vừa lòng không?”

* Ý nói kết thông gia.

Ân Thực Thu cùng lão phu nhân vừa nghe tức khắc sắc mặt trắng bệch, không nghĩ tới việc này sẽ đến nhanh như vậy! Chuyện xem mắt chỉ mới vừa nghĩ đến, lại không biết sao Tấn An công chúa lại đúng lúc như vậy, liền tìm đến cửa. Chỉ có Ân Ly ngồi một bên, mặt đỏ bừng, cúi mặt không dám nhìn ai, sợ bị người khác phát hiện ra.

Ân Thực Thu môi run run, thanh âm có chút hơi khô khốc: “Công chúa điện hạ, tiểu nữ tính tình không tốt, e là khó vào được nơi thanh nhã, vẫn xin công chúa suy nghĩ lại.”

Tấn An công chúa cười, bưng chung trà lên nhẹ hớp một ngụm, chậm rãi nói: “Sao thế, Ân khanh không nguyện ý kết thông gia với bổn cung?”

Ân Thực Thu hoảng sợ, trên trán đầy mồ hôi lạnh, vội nói: “Không dám, chỉ là tiểu nữ tuổi còn nhỏ, chưa cập kê… Chỉ sợ…”

“Việc này không sao, cũng không còn mấy ngày. Trước đính hôn, đợi đến tuổi cập kê lại thành hôn cũng như nhau thôi.” Tấn An công chúa có chút không kiên nhẫn ngắt lời hắn.

Ân Thực Thu lúc này lại lắng nghe sự việc một chút, căng da đầu hỏi: “Công chúa điện hạ, không biết người nói chính là cùng công tử nhà nào đính hôn?” Nếu nạp vào trong cung tất nhiên là không có kiểu nói đính hôn như này. Tấn An công chúa đã nhắc tới đính hôn, hẳn là không phải muốn đem Ân Ly đưa vào cung. Ân Thực Thu nghĩ tới đây cũng có chút buông lỏng.

“Ồ, nhìn xem trí nhớ bổn cung, thế mà lại quên mẩ chuyện cực kì quan trọng. Thật đúng là lão hồ đồ.” Nàng cười cười, quay đầu nhìn Ân Thực Thu đang cúi nửa người bên dưới nói: “Nói đến vị này thì chính là Thất chất nhi không ra gì của bổn cung ”


Lời này vừa nói ra Ân Thực Thu ngạc nhiên tại chỗ. Hắn cho rằng sẽ là vị họ hàng nào đó của công chúa, chưa từng nghĩ đến lại là Thất hoàng tử hiện tại chiến công lẫy lừng! Hắn nhất thời không biết chính mình là nên buồn hay nên vui, có chút sợ hãi mở miệng: “Thất Vương gia thân phận tôn quý, tiểu nữ chỉ sợ bất kham thất phối*.”

* Ý nói không xứng đôi vừa lứa.



Tấn An công chúa thấy phản ứng của hắn cũng là nằm trong dự liệu, cười nói: “Bổn cung nếu tự mình đến đây, việc này tất nhiên là đã có định luận. Ân khanh không cần lo lắng. Ân cô nương chỉ cần chờ làm Thất Vương phi là được.”

Không bao lâu Tấn An công chúa liền rời đi trước. Trước khi đi còn nói với Ân Thực Thu sính lễ mấy ngày nữa sẽ được đưa đến, thuận đường cũng đã thỉnh bà mối định ngày đính hôn rồi, còn ngày thành thân, đợi Thất Vương gia trở về kinh thành sẽ định.

Trong phòng ba người đều không nói gì nhưng tâm tư lại khác nhau. Ân Ly tất nhiên là vui mừng khôn xiết. Ân Thực Thu và lão phu nhân lại là tình cảnh bi thảm. Lão phu nhân giương mắt nhìn Ân Ly ngồi bên cạnh, bỗng nhiên phát hiện ý cười chưa kịp thu hồi nơi khóe miệng nàng, nhíu nhíu mày. Bà đời này chưa từng nhìn sai người, nhìn việc cũng rất chuẩn.

Bà đứng dậy, Ân Ly vội tiến lên đỡ bà, lão phu nhân nói: “Đỡ ta về phòng đi.” Ân Ly liền đỡ bà trở về viện.

Vào phòng, Ân Ly vội vàng sai bảo hạ nhân thay quần áo rửa mặt cho lão phu nhân, sắp xếp cơm canh. Ngồi ở ghế thái sư lão phu nhân bỗng nhiên nói: “Tất cả mọi người đi ra ngoài, ra ngoài viện canh giữ, ai cũng không được tiến vào. A Di con ở lại.”

Ân Ly ngây cả người, không biết lão tổ tông làm sao vậy. Trong phòng hạ nhân nối đuôi nhau mà ra. Lão phu nhân nhìn chằm chằm Ân Ly sau một lúc lâu không nói gì, ánh mắt như đại bàng sắc bén. Ân Ly hoảng sợ, tổ mẫu chưa từng nhìn nàng như thế này bao giờ.

Đang lúc Ân Ly không biết phải làm sao, lão phu nhân lại mở miệng: “Khi con đi Kinh thành đã xảy ra chuyện gì, nói ra từng việc một cho ta.”

Ân Ly miệng hấp hé, sợ hãi mở miệng nói nhỏ: “Lúc về chẳng phải đã nói qua rồi sao ạ.” Ý nàng chính là khi về nhà kể cho mọi người nghe những chuyện thú vị ở Kinh thành.

Lão tổ tông đem chung trà trong tay đập thật mạnh trên mặt bàn, nước trà đã nguội lạnh trong ly rơi vãi đầy mặt bàn: “Ta hỏi chính là chuyện giữa con và Thất Vương gia. Những chuyện này trước đó con có nói rồi hử?”’

Ân Ly bị bà dọa cho hoảng sợ, nàng chưa bao giờ thấy tổ mẫu giận dữ như vậy. Lão phu nhân luôn luôn yêu thương nàng chỉ có hơn, chưa từng nổi trận lôi đình như hôm nay. Ân Ly không kiềm chế, hốc mắt ửng đỏ, đứng ở nơi đó không dám nói lời nào.

Lão phu nhân thấy nàng như vậy nhịn không được lòng mềm xuống, thở dài một tiếng: “Con cho rằng Vương phi trong kinh thành dễ làm như vậy sao? Con nhìn xem hiện tại vài vị Vương gia đã kết hôn, Vương Phi của bọn họ ai ai cũng là đại gia tộc danh tiếng hiển hách. Ngay cả vậy, mấy vị Vương gia đó vẫn không ngừng nạp tiểu thiếp. Đặc biệt là vị Thất Vương gia này, hắn hiện giờ là người có khả năng kế thừa đại thống nhất. Đến lúc đó, hắn là vua của một nước, hậu cung bao nhiêu là phi tần, con phải xử lý như nào? Nhà của chúng ta có gia thế bao lớn, càng không có tước vị kế tục, không thể nào so sánh với mấy vị hầu tước quý tộc trong Kinh thành. A Di, tổ mẫu chỉ mong đời này con có thể tìm được người vừa ý, có thể thương con yêu con, không cần gia thế to lớn như nào, an an ổn ổn sống hết một đời, như vậy ta đã an tâm rồi.”

Ân Ly quỳ một lúc bên đầu gối lão tổ tông khóc không thành tiếng. Nàng biết tổ mẫu nói những câu này đều vì muốn tốt cho nàng, sao nàng lại không biết đạo lý của những lời này, thậm chí không lâu trước đây chính bản thân nàng cũng từng nghĩ như thế này. Nhưng nàng đã thật sự gặp gỡ người kia, yêu người kia. Tất cả đạo lý đều không thể xoay chuyển nàng, ý chí đã định, tất cả đều là mong muốn của nàng.
Bình Luận (0)
Comment