Editor: Dương Minh Thư __________
Hai người từ tẩm cung của Hoàng hậu đi ra thì thấy một nam nhân y phục sang trọng đi tới, đó chính là Lục vương gia Tuân Tề.
Thấy hai người, Lục vương gia cười nói:
"Thất đệ, trùng hợp vậy. Bổn vương đến thỉnh an mẫu hậu thì gặp phu thê đệ."
Tuân Du đáp lễ, mặt mày tươi cười:
"Thần đệ và thê tử đến đây tạ ơn Hoàng hậu. Sớm như vậy hoàng huynh đã vào cung, thật có hiếu."
Ân Ly hành lễ xong thì cúi đầu đứng phía sau Tuân Du nhìn chằm chằm xuống đất, bất động như tăng không muốn để mắt đến Lục vương gia.
Lục vương gia kia lại không nghĩ như nàng, nhìn nàng một cái quay đầu đùa với Tuân Du:
"Thất đệ, không nghĩ Ân cô nương sẽ trở thành vương phi của đệ, vi huynh thật bất ngờ. Hôm qua ở tiệc rượu còn muốn hỏi đệ, không ngờ không tìm được đệ, đệ thật đúng là có phúc nha."
Trên mặt Tuân Du không hề có tia hổ thẹn, điềm nhiên cười: "Thần đệ tuổi cũng đã lớn, đến hôm qua mới lấy thê tử, tất nhiên sẽ không bằng Lục huynh sớm được Lục tẩu chăm sóc. Cho nên hơi nôn nóng, chưa đến kính rượu hoàng huynh là thần đệ không nên, hẹn huynh ngày khác tự đệ sẽ đến cửa bồi tội."
Lục vương gia cười nói: "Quá lời rồi, ta chỉ đùa đệ thôi, Lục đệ ngàn vạn lần đừng để trong lòng."
Hai người hàn huyên vài câu, cuối cùng bị người hầu thúc giục. Tuân Du và Ân Ly liền cáo lui đi đến cửa cung.
Tuân Tề đứng bất động phía sau nhìn bọn họ, thấy Tuân Du đỡ hông Ân Ly, nhìn một lúc lâu khóe môi cười nhạo một tiếng, đáy mắt hiện lên tia dị thường.
Bởi vì vừa thành thân nên Tuân Du được nghỉ mấy ngày. Hắn không muốn lãng phí thời gian, bắt được cơ hội nên muốn ôm nàng lên giường. Hòa thượng 800 năm mới được nếm vị thịt, hận không thể bỏ vào miệng ngày ngày nhấm nuốt!
…"Ưm...không..." bàn tay trắng noãn nắm chặt tấm màn, thân mình căng trướng.
"Không thích? Hửm?" Tiếng cười trầm thấp trong màn vang lên, ngay sau đó tấm màn kịch liệt đong đưa, chiếc giường bằng gỗ chạm khắc tinh xảo rung động kẽo kẹt.
"A...Điện hạ..." Một trận khiêu khích, bàn tay vô lực rũ xuống giường. Trong rèm, những khớp xương rõ ràng bao phủ lên đồi non đang căng lên, dùng sức nắn bóp, sau lại đem tay nàng vào trong đan vào nhau.
Tuân Du đặt tay Ân Ly ở bên sườn, hạ thân mạnh mẽ đâm vào, toàn bộ thân gậy đi thẳng vào hoa tâm: "Gọi ta là gì?" Hắn nheo mắt tràn ngập mùi vị tình dục, cúi đầu thở hổn hển gặm lấy đôi môi tinh tế.
Nàng bị hắn đâm vào trong rất trướng, cong người lên lại bị hắn gắt gao đè xuống. Nàng vội vàng mổ lên môi hắn, nhỏ giọng làm nũng: "Phu quân...Phu quân...Khó chịu..."
Ánh mắt Tuân Du di chuyển, âm thanh mềm mại xin tha làm cự vật trong cơ thể nàng lại lớn thêm một vòng, hắn cố ý nâng người lên không cho nàng hôn. Ân Ly ngửa đầu muốn tiến sát đến môi hắn, lại bị đôi tay chặn lại, đôi mắt nàng tựa sóng nước, đáng thương nhìn hắn, ở dưới thân vặn vẹo, hắn sung sướng khi nàng vặn vẹo thống khổ, cả cơ thể đều xoắn chặt lại.
"Tiểu yêu tinh...Có phải cố ý không? Hửm?" Hắn nhịn không được, buông tay nàng ra, ôm nàng ngồi dậy, chế trụ vòng eo mảnh khảnh, ấn mạnh gậy thịt vào trong hoa tâm, nhanh chóng luật động.