Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 53

Editor: Dương Minh Thư _______

Ban đêm sau khi Tuân Du ăn cơm xong, bộ dạng không yên, luôn muốn xuống giường đi lại một chút.

Ân Ly ngăn cản không cho hắn làm bậy, hôm qua Cao thái y mới đến nói bây giờ xoay người ngồi dậy còn khó, xuống đất đi đường phải từ từ.

Tuân Du ngoan cố nhưng thấy nàng không nói liền kéo vạt áo nàng: "Đã lâu bổn vương không tắm rửa, cả người khó chịu..."

Ân Ly đang cởi bỏ túi tiền, nghe hắn nói thì liếc một cái, bị thương còn chưa khỏi còn muốn tắm rửa? Hắn không sợ miệng vết thương chảy mủ à, cảm thấy nằm trên giường sống không yên ổn đúng không?

Tuân Du thấy Ân Ly không trả lời, cười khổ liếc nàng một cái rồi chống người đứng lên. Ân Ly thấy vậy ném đồ trên tay xuống chạy lại đỡ hắn: "Ngài sống không yên đúng không?"

Tuân Du ôm vai nàng, cả người dựa trên người nàng nói: "Bổn vương hôi! Không tin nàng ngửi đi..." Nói xong còn kề người sát mũi nàng.

Cả người dựa vào Ân Ly, nàng lắc lư sợ mình đẩy ngã hắn, giữ vững hắn đúng là cực. Nào ngờ người nọ còn cố ý cởi vạt áo muốn nàng ngửi, Ân Ly bị hắn nháo đến phiền, vội kêu lên: "Ta lau người cho ngài! Ta lau không được sao?!"

Tuân Du nghe vậy mới dừng, đỡ nàng từ từ ngồi trên giường.

“Vậy làm phiền phu nhân.”

Lời này làm Ân Ly giận hết sức, bộ dạng làm bộ làm tịch thiếu đòn thật sự!

Hạ nhân nghe phân phó đưa nước ấm, Ân Ly cầm khăn giúp Tuân Du lau mình.

Đầu tiên giúp hắn lau mặt, rồi cởi áo lau vài cái trườc ngực và hai cánh tay. Phía sau bị thương nên đành thôi.

Lau xong Ân Ly đem khăn vắt khô, để trên thành bồn. Tuân Du thấy vậy trừng mắt: "Xong rồi sao?"

Ân Ly ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn: "Xong rồi."

Tuân Du im lặng, một lát sau từ trên giường đi xuống cầm lấy khăn nhúng vào nước, tự mình chà lau thân dưới, một mặt hít khí lạnh một mặt thì thong thả chà lau.

Ân Ly nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn cũng không đành lòng, đi đến giật lấy khăn trong tay. Cởi quần dài ra, cẩn thận lau rửa cặp chân dài.

Xong rồi nàng nhìn hắn, Tuân Du cũng nhìn nàng không nói lời nào. Ân Ly cuối cùng chịu thua, cúi người cởi quần lót, lộ ra vật khổng lồ giữa hai chân.

Vật kia đã cứng lên, gân xanh quấn quanh, thẳng đứng giữa hai chân đối diện nàng, run rẩy phun ra dịch nhầy trong suốt.

Ân Ly sớm biết tại sao hắn muốn nháo nàng lau mình, tốt xấu gì cũng gần một năm làm phu thê, tâm địa hắn gian xảo đến chừng nào, nàng có thể cảm giác được.

Ân Ly vẫn bị vật này dọa sợ. Nàng cầm khăn giúp hắn chà phần trong đùi, rồi hít một hơi thật sâu, dùng khăn bao lấy gậy thịt trên dưới lau qua hai lần.

Tuân Du thở dốc, cự vật trong tay nàng run rẩy lớn thêm, đầu thịt còn tiết ra nhiều dịch nhầy. Ân Ly muốn lấy khăn ra lại bị Tuân Du nắm lại không cho rời khỏi.

"Ngài bị thương còn chưa khỏi, không thể hành phòng..."

"Bổn vương không động, nàng động!" Nói xong liền nhấc nàng lên giường

Ánh mắt hắn đen nhánh, hai tay không nhàn rỗi, vội vàng cở bỏ đai áo của nàng.

Ân Ly bị hắn giữ trước ngực, muốn giãy giụa nhưng lại sợ hắn đau, thời gian do dự lại bị hắn lột sạch sẽ, tách hai chân đặt trên người hắn.

"A Di, ta rất khó chịu..." Hắn dán vào tai nàng thủ thỉ, dưới thân côn thịt nóng hổi cọ cọ vào mông. Hắn nói gì, ý vị rõ ràng.

Ân Ly vịn vai Tuân Du, nửa quỳ hai bên hông, mặt mày đỏ bừng, giống như con cá nhỏ bị nướng, tiến lùi không được. Thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặc sắc dục, nàng thỏa hiệp.

"Ngàn vạn lần ngài không được nhúc nhích..." Nàng đỏ mặt cắn môi dặn dò hắn.

Tuân Du thấy nàng đáp ứng, kích động bóp eo nàng dịch xuống bụng dưới. Ân Ly nương theo lực của hắn mà lui, một bàn tay đỡ hắn, tay còn lại nắm lấy vật kia, nhắm ngay hoa huyệt chậm rãi ngồi xuống...

Trước đây đều do Tuân Du làm, Ân Ly chưa từng chủ động như hôm nay, nay được như vậy khiến Tuân Du càng kích thích.

Mới vào cái đầu, Ân Ly đã cảm thấy bụng trướng không chịu được, muốn đi vào cũng khó. Nàng cắn môi ngước đôi mắt ướt át lên nhìn hắn: "Vào không được..."

Tuân Du sao chịu, bóp eo nàng ấn xuống, cái mông còn nhân cơ hội nhướng lên, nhanh chóng đâm vào đầm nước sâu nhất của nàng!

“A!” Ân Ly bị hắn kích thích hét lên một tiếng, sâu quá mức, Tuân Du vỗ mông nàng, thở hổn hển nói: "Đi vào, phía dưới tự A Di làm..."

Ân Ly đành phải vịn vai hắn hoạt động mông, trên dưới vuốt ve. Người nọ ôm nàng hưởng thụ một chút thì thấy không đủ, thỉnh thoảng đánh vào mông nàng thúc giục nàng mau lên, nhanh một chút...

Ân Ly cũng rất vất vả, thể lực không đủ, vật kia cũng rất lớn, cả người nàng nhũn ra, muốn nhanh cũng không nổi.

Bây giờ hay rồi, hắn muốn nàng tự mình động, miễn cưỡng còn được, người này còn ghét bỏ nàng chậm. Ân Ly cho là tốc độ của mình rất nhanh rồi, chỉ mong hắn mau ra chút.

Nào biết hắn còn cố ý ấn vào hoa tâm, Ân Ly không chống đỡ được run rẩy tiết ra, cả người xụi lơ nằm trên người hắn, hồn cũng không biết bay đi đâu...

Tuân Du bị nàng bỏ giữa đường, ngâm mình vào nước mát, một lát đã mềm oặt nằm xuống ngực hắn run rẩy xĩu đi.

Tuân Du mỉm cười hôn nàng: "Không tiền đồ..."

Dứt lời thì ôm nàng đặt xuống giường, vẫn là chính mình làm sướng hơn. Nếu để nàng chỉ sợ cả đời này cũng ăn không đủ. Người này nào nhớ vết thương trên người, miệng vết thương hở ra đau càng khiến hắn hưng phấn.

Làm cho đến khi trăng lên cao giữa trời, hắn mới chịu bắn vào hoa tâm...

———

24/07/2021
Bình Luận (0)
Comment