Editor: Dương Minh Thư __________
Lúc Ân Ly tỉnh lại, ngoài trời tối sầm. Tuân Du còn đang ôm chặt nàng vào lòng. Hương vị tanh nồng vẫn chưa tan đi, nhắc nhở nàng hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Vương phi, lão phu nhân kêu người ra sảnh ngoài dùng bữa."
Ân Ly hoang mang đáp lại, vội đẩy người bên cạnh ra: "Điện hạ dậy mau..."
Tuân Du mơ mơ màng màng, ôm nàng trở mình, côn thịt cắm phía trong bắt đầu cử động. Hắn còn tưởng ở vương phủ, bình thường khi nàng tỉnh hắn sẽ hành hạ nàng.
"A...Đừng...a..." Tiểu huyệt mẫn cảm vô cùng, chỉ chốc lát nàng đã mềm nhũn, ôm cổ hắn, híp mắt rên rỉ.
Tuân Du thấy nàng có hứng, cái mông đưa đẩy nhanh hơn, mật huyệt ướt dầm dề, tất cả chất lỏng đều là lần trước bắn vào, theo động tác của cự vật mà chảy ra ngoài, xong lại bị cắm trở vào, chỗ giao hợp lại phát ra âm thanh òm ọp dâm mĩ.
Chất lỏng từ âm hộ chảy xuống cúc huyệt làm nàng rất ngứa. Thân thể Tuân Du đè nàng, lấy tay tách hai chân nàng rộng ra, thân dưới dùng sức chọc vào, Ân Ly giống như cá nằm trên thớt, bị hắn dán chặt trên giường theo động tác của hắn mà rên rỉ
Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, chắc là nha đầu đứng lâu không thấy nàng ra thì đến hỏi.
Đem lí trí Ân Ly gọi trở về. Nàng đẩy hắn: "Điện hạ...A...Từ bỏ..."
Tuân Du không vui, nàng càng kháng cự thật ra chỉ càng làm hắn thêm hung hăng.
Hắn rút cự vật ướt đẫm ra, quấn hai chân nàng lên eo, vén rèm ôm ra gian ngoài, đặt nàng phía trên cửa phòng
Cúi đầu hỏi nhỏ vào tai nàng: "A Di còn nhớ hôm nay tổ mẫu nói gì với nàng không? Muốn nàng phải nghe theo phu quân, nhớ không?"