Buổi sáng Xuân Oánh đến gặp Ân Ly nói Tấn An công chúa đã hồi phủ, mời nàng qua nói chuyện.
Ân Ly sửa soạn xong liền đi đến tiền đường, tư thế ngồi của Tấn An công chúa rất ung dung, quý phái, mỉm cười trò chuyện với nàng. Đầu tiên, nói đến nội viện mà Ân Ly đang ở, Ân Ly vô cùng cảm kích tấm lòng của công chúa rồi như vô ý nhắc đến sự đặc biệt của khuôn viên nơi đây, công chúa cười nói: "Ta chỉ là cho người khác mượn viện thôi, bố trí thêm một vài thứ mà các cô nương quý tộc trong Kinh Thành thích, nói cho cùng cũng là ta có lợi, Ân cô nương có thích không?"
Ân Ly rất cảm kích tấm lòng của công chúa. Công chúa không đề cập quá nhiều đến mẫu thân của Ân Ly, mà ngược lại rất có hứng thú với chuyện của nàng, nói đến chuyện hồi nàng còn nhỏ chọc công chúa cười lớn: “Ân cô nương quả thực dịu dàng, tố nhã, thế nhưng khi còn nhỏ cũng có lúc bướng bỉnh. Điều này khiến bổn cung nhớ tới đứa cháu trai của ta khi còn bé cũng rất bướng bỉnh, nghịch ngợm, đặc biệt kiệt ngạo khó thuần, ngay cả phụ vương của hắn cũng không có cách nào, cả ngày bị hắn chọc đến tức giận, cũng chỉ có Thái Hậu trị được hắn.”
Công chúa dứt lời bèn thở dài: “Nó trước đây không cẩn thận bị ngã ngựa, nằm trên giường nửa năm, đến khi hồi phục không biết tại sao trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều dọa cho Thái Hậu một trận. Có điều, nó không hành sự tùy tiện như trước đây nữa nên cũng yên tâm. Tuy nhiên hiện tại hắn tuổi tác không còn nhỏ nữa, tính cách lại ngày càng trầm mặc. Mặc dù chiến công hiển hách nhưng lại không đoái hoài đến chuyện lấy vợ, ngay cả thê thiếp cũng không có, thật sự làm người khác lo lắng."
Ân Ly nghe vậy liền biết người công chúa đang nói đến chính là vị Thất Vương Gia nổi tiếng kia, Thất Vương Gia té ngựa là một chuyện lớn, không có ai không biết, ngay cả nàng ở Biện Châu cũng biết: “Thất Vương Gia thân long phượng, trong lòng chắc hẳn tự có suy tính, đối với chuyện chung thân đại sự ắt hẳn người sẽ tự có cân nhắc, công chúa không cần lo lắng quá.”
“Ngươi nói không sai, mấy ngày gần đây hắn dường như đã nghĩ thông suốt rồi, vì một cô nương mà tìm ta hỏi không biết bao nhiêu việc. Như vậy, lòng ta cũng coi như yên tâm rồi." Tấn An công chúa nói xong nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Ân cô nương mới vào Kinh, mấy ngày trước bổn cung và Hoàng Thượng đi Tây Sơn cầu phúc nên chưa có dịp tiếp đãi, thật sự là sơ suất của ta.” Ân Ly vội thưa không dám, công chúa tất nhiên phải lấy quốc sự làm trọng.
“Bổn cung ngày thường ăn chay niệm phật, phủ công chúa cũng chưa có việc gì náo nhiệt bao giờ. Mấy ngày nay thì tốt rồi, hoa đào ở tây viên đang nở hoa rất đẹp, ta đang tính tổ chức một lễ hội thưởng hoa, mời các cô nương quý tộc tài hoa trong Kinh Thành đến chung vui, ngươi cũng có thể vui chơi cùng với các cô nương cùng tuổi, không cần cả ngày phải đối mặt với bà lão nhàm chán là ta.” Tấn An công chúa cười nói.
Ân Ly cười đáp công chúa đã quá lời rồi, nàng sẽ tham gia hội thưởng hoa. Tấn An công chúa nghe vậy liền yên lòng. Sau đó nói đến chuyện khác, tạm thời không đề cập tới việc này nữa.
Hai ngày sau chính là đến hội thưởng hoa của công chúa.
“Đây là lần đầu tiên cô nương được tham gia hội thưởng hoa ở Kinh Thành, nô tỳ nhất định sẽ giúp Người trang điểm thật lộng lẫy để các cô nương trong Kinh không ai sánh bằng." Liên Kiều tràn đầy ý chí vì nữ nhi trước gương trang điểm. Ân gia Ân Ly ở Biện Châu vốn đã nổi tiếng, nếu không phải bởi vì tuổi tác còn nhỏ thì ngưỡng cửa của Ân gia đã bị bà mối đến cầu thân san bằng rồi.
“Ngươi nói linh tinh gì thế, khiêm tốn một chút, giống như thường ngày là được rồi, đừng quá phô trương.” Ân Ly cười mắng, vừa vào kinh, cố gắng quá nổi bật sẽ không tốt.
“…Vâng…” Liên Kiều tất nhiên là biết tính tình của Ân Ly, trước nay đều là nói một không nói hai, bĩu môi đáp lại.
Liên Bích ở bên cười nói: “Sợ cái gì, cứ trang nhã là được rồi. cô nương nhà chúng ta sẽ không bị lép vế đâu. Ngươi không phải sợ.”
Lúc này, Xuân Oánh mang rất nhiều đồ vào nhà, trùng hợp nghe được tiếng cười đùa bên trong liền bước vào, cười nói với Ân Ly và hai nha hoàn: “cô nương dung nhan xinh đẹp, tự nhiên không sợ bị lép vế, chỉ là thiên kim cô nương trong Kinh trước nay đều là tranh kỳ khoe sắc. Lễ hội lần này nói là thưởng hoa nhưng thực ra là dịp các cô nương khuê các tranh sắc tranh tài. Nếu người ăn mặc toàn thân thanh nhã đến, chỉ sợ sẽ càng gây chú ý hơn. Chủ tử nhà ta biết cô nương trước đây chưa từng tham gia kiểu hội hoa như thế này nên đã giúp Người chuẩn bị lễ phục riêng, Người nhìn xem có thích hay không.”
Lúc vừa tiếp nhận đồ từ tay Xuân Oánh, Liên Bích liền ca ngợi không ngừng, đưa đến trước mặt Ân Ly. Ân Ly nhận lấy liền thấy: Chiếc váy màu trắng xanh dùng cách thêu móc xích thêu lên vài cành hoa trắng, chỉ thay đổi góc độ nhưng từng bông hoa kia lại lộ ra dáng vẻ khác nhau. Cổ tay áo dùng chỉ hồng để thêu vài bông hoa trúc đào, nửa đã nở rộ nửa còn e ấp. Cổ áo đứng may thêm lông chồn trắng, nhìn qua vừa thanh nhã vừa xinh đẹp.
Ân Ly cười nói: “Vẫn là công chúa suy nghĩ chu đáo.” Sau đó đi thay lễ phục mới.
Sau khi trang điểm xong, Ân Ly đi đến tiền sảnh, Tấn An công chúa cũng tới, nhìn nàng cười nói: “Đây là mỹ nhân từ nơi nào tới vậy…”
Ân Ly đứng dậy hành lễ: “Đa tạ công chúa ban y phục, Ân Ly thụ chi hữu quý(*)
Thụ chi hữu quý(*) : từ chối thì bất kính, nhận lấy thì thấy hổ thẹn.
“Ban y…” Tấn An công chúa nhất thời không kịp phản ứng, ngây người một chút, nghĩ tới điều gì đó liền cười nói: “Thì ra là vậy, bộ y phục này rất hợp với ngươi, đúng là có con mắt tinh tế. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cũng nên đi ra vườn rồi.”