Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 104

Tiếu Ân nhanh chóng tiến lên, hắn đá thẳng vào bụng dưới tên đó. Khi tên đó té ngã trên mặt đất, cơn đau truyền đến khiến nước mắt rơi đầy mặt hắn, cả người hắn cuộn lại giống như một con tôm, hơn nữa còn run rẩy.

Cước cuối cùng này của Tiếu Ân là do Nhất Hào đề nghị.

Nhất Hào nói, dù là nam hay nữ, chỉ cần đá vào chỗ đó thì đối phương sẽ đau không thể chịu nổi, trong thời gian ngắn mất đi lực chiến đấu, hơn nữa, khi tra hỏi sẽ chiếm thêm ưu thế về tâm lý.

Tiếu Ân tiến tới, giật đầu tên đó lên, nhất thời nhìn thấy khuôn mặt méo mó vì đau đớn của hắn.

"Ngươi là ai?" Tiếu Ân lạnh lùng hỏi.

Tên đó hít sâu mấy hơi, cố gắng trì hoãn, trong mắt hắn tràn ngập vẻ oán độc, nhìn Tiếu Ân không nói câu nào.

Khẽ cau mày, khi tiếp xúc với ánh mắt của tên đó, Tiếu Ân hiểu, tên này rất cứng đầu, nếu mình muốn từ miệng hắn moi được tin tức thì sẽ khó khăn.

Tiếu Ân lạnh lùng cười nói: "Ngươi đã rơi vào tay ta, lại còn muốn giấu giếm nữa sao?"

Cung tiễn thủ lạnh lùng nhìn Tiếu Ân, sau đó hắn ngắm hai mắt lại, không ngó ngàng gì nữa.

Tiếu Ân cố ý dừng lại một chút nói: "Nói thật, đại nhân Ryder ta không muốn chọc vào các ngươi, mà là các ngươi cứ theo đuôi ta, dường như giữa chúng ta không có thù hận."

Mí mắt tên cung tiễn thủ kia hơi cử động, nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở mắt ra.

Tiếu Ân nói to thêm một chút: "Các ngươi thuộc phe phái nào, tại sao lại tới đây? Tiểu đội săn bắt ma thú mà các ngươi vừa tiêu diệt tên gì? Nếu ngươi thành thật nói cho ta biết, đại nhân Ryder ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Cuối cùng tên cung tiễn thủ kia mở hai mắt ra, nhưng ánh mắt của hắn lại tràn ngập vẻ trào phúng.

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi không tin ta?"

Vẻ trào phúng trong mắt cung tiễn thủ càng rõ, giống như nhìn thấy một tên ngu.

Khóe miệng Tiếu Ân nhếch lên,nói: "Ngươi hẳn đã nhìn ra, ta là một ma pháp sư."

Cuối cùng cung tiễn thủ mở miệng, hắn nói: "Nói nhảm."

Quả thực, có thể trong nháy mắt phát ra nhiều ma pháp như thế, ngoài ma pháp sư ra, còn ai có thể làm được nữa?

Tiếu Ân chăm chú nhìn hắn nói: "Ngươi cũng là kẻ có kiến thức, vậy ngươi chắc cũng đã nghe qua lời thề pháp thần rồi chứ."

Cung tiễn thủ giật mình, lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Lời thề pháp thần là lời thề mà mọi ma pháp sư phải tuân thủ, nghe nói nếu có ai làm trái lời thề này, lực lượng tinh thần sẽ bị giảm xuống một cấp bậc. Loại trừng phạt này là cực kỳ nghiêm khắc đối với ma pháp sư.

Mặc dù Tiếu Ân không hiểu được lời thề đó có lực lượng gì nhưng cả Maren và David Kirby đều khuyên hắn, hơn nữa nghe nói có người không tin tà thuyết đó liền bị trừng phạt, cho nên trong thế giới ma pháp, lời thề pháp thần có một sự ước thúc cường đại.

"Nếu như ngươi trả lời ta những vấn đề ta hỏi, Ryder ta xin lập lời thề pháp thần, tuyệt đối sẽ không hại ngươi, hơn nữa còn chữa lành thương thế cho ngươi, để ngươi rời đi."

Ánh mắt cung tiễn thủ lộ rõ vẻ mong mỏi, hắn đã rơi vào tay đối phương, tự biết bản thân mình nhất định sẽ chết, nhưng không nghĩ tự nhiên gió lại đổi chiều, hắn lại có một con đường sống.

Cân nhắc một lúc, nhìn Tiếu Ân có vẻ không nhịn được nữa, tên cung tiễn thủ cuối cùng mở miệng.

Sau khi hỏi hắn nửa ngày, cuối cùng Tiếu Ân hiểu được thân phận của những tên này.

Bọn chúng quả nhiên là thành viên của gia tộc Leyden thuộc đế quốc Nặc Khả Đa, dẫn đầu đội ngũ là một kẻ còn trẻ tuổi trong gia tộc Leyden, cửu cấp học đồ Ao Bate. Đi cùng Ao Bate lần này còn có mười hai tên võ sỹ và một ma pháp học đồ thập cấp.

Khi biết được thực lực cường đại của đối phương, mặc dù Tiếu Ân không biểu hiện gì nhưng trong lòng hắn đã sớm biến hóa đến long trời lở đất.

Một cửu cấp học đồ, một thập cấp học đồ, chỉ với hai tên học đồ này đã so được với thực lực đoàn đội bên mình, chỉ không biết tên thập cấp học đồ kia có nắm giữ được ma pháp tam cấp hay không. Nếu như hắn cũng nắm giữ được một ma pháp tam cấp lợi hại thì trận này không cần phải đánh nữa, chạy trốn mới là thượng sách.

Nhưng có thể khẳng định một điều, tên thập cấp học đồ kia không nắm giữ được Phong Tường Thuật, nếu không Nepal chưa chắc đã thoát khỏi bọn chúng.

"Lần này các ngươi tới rừng Gobbi để làm gì?" Tiếu Ân trầm giọng hỏi.

"Chúng ta theo thiếu chủ tới để ma luyện." Cung tiễn thủ hít sâu một hơi, cảm giác đau đớn truyền từ cánh tay bị gãy khiến hắn không chịu được.

"Ma luyện?" Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng nói: "Các ngươi sao không ma luyện ở vùng phụ cận với đế quốc Nặc Khả Đa, sao lại tới thành Luois này?"

"Chúng ta đi theo đường rẽ."

Mí mắt Tiếu Ân hơi nheo lại, lý do này thoáng nghe thì hoang đường nhưng lại phù hợp nhất. Trong rừng Gobbi nếu không cẩn thận sẽ gặp phải ngã rẽ, điều này cũng không có gì ngạc nhiên.

"Tốt, thế sao các ngươi lại tiêu diệt tiểu đội săn bắt ma thú? Các ngươi có thù hận gì với bọn họ?"

Cung tiễn thủ cố hít thở, miễn cưỡng nói: "Thiếu chủ nhân đã tiến vào rừng Gobbi ba tháng, cho nên thấy hai vị cô nương trong tiểu đội…"

Tiếu Ân gật đầu, đến hiện tại hắn đã hiểu rõ, trong lòng hắn nổi lên một cơn sát khí.

Cung tiễn thủ ngẩng đầu lên, nói: "Ta đã kể xong cho ngươi, ngươi có thể trị liệu cánh tay cho ta chưa?"

Tiếu Ân gật đầu,mặt lạnh nói: "Không sai, ngươi trả lời vô cùng chi tiết, ta rất hài lòng."

Dứt lời, Tiếu Ân nâng cánh tay đối phương lên, trên mặt nở một nụ cười cao thâm nói: "Nhìn ta giúp ngươi trị liệu nhé."
Bình Luận (0)
Comment