Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 118

Trong chiến tranh lạnh, điểm mấu chốt là tinh thần. Một khi tinh thần không đủ thì dù có nhiều người cũng không phát huy được uy lực chiến đấu cường đại

Trong đoàn đạo tặc Nick có địa vị tương đương với thống soái trong quân đội, nếu như thống soái mà bỏ mình, binh lính dưới trướng sẽ không còn đấu chí để chiến đấu nữa

Nhưng nguyên nhân thực sự khiến bọn họ lui quân là gì? Trong lòng Tiếu Ân mơ hồ cảm giác chuyện này dường như không đơn giản như vậy

Chớp động đôi mắt, Tiếu Ân hỏi:

- Tên Nick kia trúng tên đã chết chưa?

- Chưa, ngươi bắn trúng ngựa của hắn, hắn chỉ bị ngựa giẫm vài cái, sau đó được thủ hạ cứu đi, thật đáng tiếc

Adelaide tiếc nuối nói

Tiếu Ân đồng cảm với Adelaide, nếu vừa rồi hắn bắn trúng người thì tên Nick đó tuyệt đối không có cơ hội thoát thân. Nhưng lúc đó đối phương phát động kỵ binh nên phải bắn ngựa chứ không bắn người. Ngựa ngã, phía sau mà tiếp tục tấn công vào thì bọn ky sỹ sẽ khó có cơ hội sống sót. Hơn nữa một khi ngựa ngã xuống sẽ tạo thành chướng ngại trong việc tiếp tục tiến sâu vào trận địa, hạ thấp tốc độ tiến công của đối phương, do đó đại đa số cung tiễn thủ đều lựa chọn bắn ngựa

Gật đầu, Tiếu Ân hỏi:

- Bọn chúng còn trở lại không?

- Không biết

Adelaide cười nói:

- Nếu như thương thế của Nick trầm trọng, bọn chúng sẽ không trở lại. Nhưng nếu vết thương của Nick nhẹ, chỉ sợ bọn chúng sẽ không nuốt nổi cơn tức này

Tiếu Ân ung dung cười nói:

- Nếu như hắn quay trở lại, ta sẽ đợi hắn

Nếu như ngày hôm qua Tiếu Ân phát biểu những câu này, khẳng định sẽ bị mọi người nhạo báng, nhưng hiện tại, mỗi người đều yên lặng gật đầu, phảng phất cho rằng việc đó là đương nhiên

Những kẻ này không phải lần đầu gặp đạo tặc, nhưng cho tới bây giờ mới gặp được chuyện thuận lợi như hôm nay, đối phương bỏ lại hơn mười thi thể, sau đó vội vàng tháo lui. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người chắc chắn sẽ khó có thể tin

Một cung tiễn thủ nho nhỏ, áp chế sự công kích của mấy trăm kỵ sỹ. Mặc dù nguyên nhân chính thức là do ngựa của Nick trúng tên nhưng giờ phút này tâm tình mọi người thoải mái, liền quên luôn vấn đề này

Miller cung kính tiến lên, thành khẩn nói:

- Tiên sinh Tiếu Ân, ta xin lỗi ngài vì câu nói trước đó

- Sao?

Tiếu Ân không hiểu hỏi

Sắc mặt Miller đỏ lên nói:

- Vừa rồi ta nói, trên đại thảo nguyên, đoản cung không có đất dụng võ, nhưng sự thực chứng mính, năng lực của ngài vượt xa ta

Tiếu Ân nhìn vẻ mặt của Miller, trong lòng có chút không đành, nói:

- Miller, kỳ thực tài bắn cung của ngài hơn ta

Sắc mặt Miller càng đỏ thêm, hắn ảm đạm lắc đầu nói:

- Đa tạ ngài an ủi, nhưng ta tự biết năng lực của mình. Thuật bắn tên của ngài trên ta xa.

Tiếu Ân cầm lấy đoản cung, nói:

- Đoàn trưởng Miller, ta có thể bắn tên nhanh và chuẩn như vậy, kỳ thực có hơn nửa là dựa vào cây cung này

Đám người Miller cả kinh, nhìn đoản cung trong tay Tiếu Ân

Tiếu Ân xoay tròn đầu đoản cung, lấy ra một viên năng lượng tinh thạch

Đôi mắt của mọi người sáng lên, Miller kinh hô:

- Cung ma pháp?

- Không sai, đây là cung ma pháp

Tiếu Ân cười nói:

- Trên cây cung ma pháp này có hai cái ma pháp, một là Gia Tốc Thuật, hai là Tinh Chuẩn Thuật

Hắn nhìn Miller nói:

- Hiện tại ngài đã minh bạch chưa “

Miller nặng nề gật đầu, vẻ mặt không còn khổ sở như trước nữa, chỉ nhìn đoản cung trong tay Tiếu Ân, giống như nhìn một mỹ nữ khỏa thân, lộ rõ sự ham muốn và tham lam

Không chỉ có Miller mà ba mươi cung tiễn thủ, bao gồm cả Adelaide và các chiến sỹ cũng đều có vẻ mặt đó

Tiếu Ân nhạy cảm nhìn ánh mắt của mọi người, trong lòng hắn thầm than, lòng người quả nhiên khó đoán, xem ra mình không thể ở lâu trong đội ngũ này rồi

Adelaide hít sâu một hơi, nói:

- Thì ra ngài là một vị ma cung thủ, thực sự thất kính

Ma cung thủ là tên gọi để chỉ những cung tiễn thủ sử dụng cung ma pháp, mặc dù địa vị của bọn họ không so được với ma pháp sư nhưng chỉ cần có cung ma pháp, thì giống như chiến sỹ có ma pháp kiếm, trong đoàn đội là nhân vật không thể thiếu, tự nhiên dong binh đoàn Huyết Lang sẽ nghĩ mọi biện pháp để lôi kéo

- Ngài quá khách khí

Tiếu Ân khẽ gật đầu, khiêm tốn nói

- Không, nếu như hôm nay không có ngài, chỉ sợ nơi này có hơn một nửa…

Adelaide do dự một chút, cuối cùng không nói ra

Mọi người xung quanh nghe Adelaide nói, không hẹn mà cùng đồng ý. Quả thực nếu đoàn đạo tặc Nick lọt vào trong thương đội, dù bọn họ có thể chiến thắng, cũng không thể cam đoan bảo đảm an toàn cho toàn bộ thành viên. Nghĩ tới đây, mọi người đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn Tiếu Ân

Nhưng Tiếu Ân vẫn chú ý tới, có không ít ánh mắt tham lam nhìn hắn, những ánh mắt đó tập trung nhìn vào đoản cung trên tay mình

Rất rõ ràng, trong mắt những người này, sở dĩ mình có thể đại phát thần uy, lấy lực một người đẩy lui đoàn đạo tặc, công lao lớn nhất thuộc về cây cung ma pháp. Nếu có thể sở hữu cây cung ma pháp, chỉ sợ rất nhiều người nguyện ý mạo hiểm thử một lần

Lắc đầu, Tiếu Ân mỉm cười nói:

- Đoàn trưởng Adelaide, chẳng qua chỉ trùng hợp thôi, nếu ta không bắn trúng Nick, bọn chúng tuyệt đối sẽ không lui bước

- Không sai

Adelaide đột nhiên cười lớn một tiếng nói:

- Đó là do trùng hợp, ngài mang tới vận may cho chúng ta. Đối với dong binh đoàn như chúng ta thì vận may không nghi ngờ gì là một nhân tố quan trọng

Những âm thanh vang lên bốn phía, lúc này, trên mặt mọi người tràn đầy vẻ tươi cười. Đương nhiên có rất nhiều người mặc dù tươi cười nhưng trong lòng lại cất dấu những ý niệm kỳ dị

Có rất nhiều người cảm kích, cho tới khi Adelaide thúc giục, thương đội mới lên đường được.

Đối mặt với những câu khen tặng của mọi người, Tiếu Ân thủy chung duy trì nụ cười ôn hòa. Hắn nhẹ nhàng gật đầu với mọi người. Nhưng không biết vì sao, tất cả mọi người mơ hồ cảm nhận được trên người hắn có một loại khí thế cao cao tại thượng. Dù cho Adelaide, người chưởng quản hơn một trăm người, đoàn trưởng dong binh đoàn, cũng cảm nhận được

Buổi tối, Tiếu Ân chui vào trong lều vải ngủ, nhưng địa vị của hắn bây giờ đã khác. Không có ai dám an bài hắn đi gác đêm, đồng thời bữa tối của hắn trở nên thịnh soạn hơn, hơn xa so với người bình thường, không hề kém so với mấy vị đầu lĩnh thương đội và mấy vị đoàn trưởng

Nhưng, đối với việc Tiếu Ân hưởng đãi ngộ như thế, không có bất cứ ai phản đối cả. Chỉ với thành tích hôm nay của hắn, đủ để khiến mọi người tâm phục khẩu phục

Tiếu Ân sống một mình trong lều vải, vẫn luyện tập quảng bá thể thao, đội mắt kính tiến vào không gian hư cấu tu luyện, hắn không có thói quen lãng phí thời gian tu luyện

Song, trong một chiếc lều lớn ở trung tâm thương đội, ba vị đoàn trưởng dong binh đoàn, cùng vị ma pháp sư duy nhất của dong binh đoàn Huyết Lang và hai vị đầu lĩnh của thương đội, lặng lẽ tụ tập lại một chỗ

- Victor, tên tiểu tử Tiếu Ân kia có lai lịch như thế nào?

Adelaide trầm giọng hỏi

Victor cười khổ nói:

- Ta thực sự không biết, chỉ biết hắn gặp được Madison tại dong binh công hội

Adelaide ho nhẹ một tiếng nói:

- Ngươi tốt xấu gì cũng ở cùng hắn vài ngày, chẳng lẽ không có ý kiến gì sao?

Victor ảo não lắc đầu, mặc dù hắn là đoàn trưởng của một dong binh đoàn nhưng thủ hạ của hắn ít, bù lại mỗi người lại có lực chiến đấu cường đại, cho nên làm chức đoàn trưởng đó cũng không dễ, hắn không có thời gian rỗi mà đi hỏi chuyện của Tiếu Ân

Miller vuốt cằm nói:

- Hắn là một cung tiễn thủ kiệt xuất, ta có thể cam đoan

Mọi người tức giận trừng mắt nhìn hắn, có thể lấy lực một người bắn trúng sáu mươi con khoái mã, hơn nữa còn bức lui đoàn người bốn trăm người, nói là cung tiễn thủ kiệt xuất còn chưa đủ, mà phải xưng là thần tiễn mới đúng

Miller nhìn mọi người, giải thích nói:

- Các vị, ý của ta là, thuật bắn tên của hắn rất cao, dù không có thanh cung ma pháp, cũng không hề thua kém ta

Lúc này mấy người mới động dung

Mặc dù Tiếu Ân thu được thành quả xuất sắc, nhưng phần lớn mọi người đều cho là hắn dựa vào cây cung ma pháp. Nhưng câu nói của Miller liền gây sự chú ý cho mọi người

Có thể được cung tiễn thủ nổi tiếng như Miller khâm phục, chỉ có những kẻ có chân tài thực học mới có vinh dự này

Victor liếm môi nói:

- Mặc dù Tiếu Ân nói hắn là cung tiễn thủ nhưng lúc trước ta vẫn không tin

Hắn thở dài nói tiếp:

- Nhưng xem biểu hiện hôm nay của hắn, cùng với sự đánh giá của Miller, ta hiện tại không tin cũng phải tin

Vẻ mặt Adelaide động, hỏi:

- Victor, thế ngươi tưởng hắn có chức nghiệp gì?

- Chiến sỹ

Victor không chút do dự nói:

- Ta vốn tưởng hắn là một chiến sỹ kiệt xuất, ít nhất không kém so với Mdison

Trong lòng mọi người cả kinh, một người là ma cung thủ lợi hại đã đủ để mọi người kinh ngạc. Thế mà hắn còn không thua kém so với lang nhân chiến sỹ Madison, thế thì càng khiến người khác phải sợ hãi

- Victor, vì sao ngươi lại có suy đoán đó?

Một vị đầu lĩnh thương nhân khó hiểu hỏi:

- Thân thể tên này không cường tráng, sao hắn có thể so được với Madison chứ?

Victor cười cười hỏi:

- Các ngươi có biết hắn làm sao quen biết với Madison tại dong binh công hội không?

- Không biết

Vị đầu lĩnh thương nhân kia dõng dạc nói

Victor thực hiện một tư thế hết sức quen thuộc, hai tay hắn tạo thành một tư thế kỳ quái, mọi người liên tưởng tới cá tính của Madison, không khỏi nở nụ cười

- Sao, Tiếu Ân vật cổ tay với Madison?

Miller cười cười nói:

- Thế hắn kiên trì được trong bao lâu?

Sắc mặt của Victor càng thêm tức cười. Hắn xấu hổ cười nói:

- Hắn thắng

Đám người Adelaide ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, lang nhân Madison có danh tiếng tương đối lớn, không chỉ bởi hắn chiến đấu rất hung ác mà hắn còn có khí lực cực lớn. Ngay cả hai vị đầu lĩnh thương nhân cũng từng nghe qua. Nhưng dù là ai cũng không thể nghĩ tới, Tiếu Ân thắng Madison trong cuộc đấu vật tay

Liên tưởng đến hình thể của hai người, trong lòng mọi người đếu có loại cảm giác khó tin

- Victor, ngươi xác định Madison thua Tiếu Ân về mặt khí lực?

Adelaide không tin hỏi

Victor thận trọng gật đầu nói:

- Đây là do chính miệng Madison nói ra, hắn tuyệt đối không gạt người

Adelaide gật đầu, nói:

- Ta cũng có nghe nói qua, mấy ngày trước trong đoàn có truyền ra một tin tức nho nhỏ, nói Madison tại dong binh công hội vật tay thua người khác. Xem ra kẻ đó chính là Tiếu Ân

- Khí lực của hắn lớn như vậy sao?

Ánh mắt của vị đầu lĩnh thương nhân lấp lánh có thần. Sau một lát, hắn hỏi:

- Người này có lai lịch thế nào?

Không có ai trả lời hắn, mấy người quay mặt nhìn nhau, không ai nghĩ ra trong đế quốc Cát Hãn lúc nào xuất hiện một cao thủ như vậy

Gã đầu lĩnh thương đội đè thấp âm thanh nhẹ nhàng nói:

- Các vị, người này không lẽ là một dong binh độc hành?

- Có lẽ vậy

Adelaide trầm ngâm nói.

- Tiên sinh Adelaide, dong binh đoàn Huyết Lang có hứng thú với hắn không?

- Có

Adelaide không chút do dự nói, đồng thời ánh mắt của hắn nhìn về phía Victor và Miller

Hai người khẽ lắc đầu, trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ tiếc nuối, nếu Adelaide chuẩn bị lôi kéo người, tự nhiên dong binh đoàn bọn họ không có lực để cạnh tranh

Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì khi đối mặt với lời mời của dong binh đoàn Huyết Lang sẽ không hướng ánh mắt tới dong binh đoàn Tiger và dong binh đoàn Miller

Đầu lĩnh thương nhân cười ha hả nói:

- Tiên sinh Adelaide, nếu như ngài có thể khuyên hắn gia nhập dong binh đoàn của ngài, vậy thì chúng ta chúc mừng ngài, nhưng nếu hắn không gia nhập dong binh đoàn thì sao?

Adelaide nao nao, hắn cố cười một tiếng nói:

- Không đâu, nếu hắn đã đăng ký làm dong binh, lại là ma cung thủ hoặc chiến sỹ, khẳng định hắn sẽ gia nhập dong binh đoàn. Nếu không, ở sâu trong đại thảo nguyên, nếu gặp phải ma thú, hắn chỉ có đường chết

- Ta hiểu, nhưng ta xem thái độ của hắn, dường như không để ý đến dong binh đoàn của quý vị

Đầu lĩnh thương nhân tiếp tục cười nói

Trong mắt Adelaide chợt hiện lên một đạo tinh quang, hắn trầm giọng nói:

- Tiên sinh Dell (1), ngài có ý gì?

Dell hơi hơi cười, nói:

- Ta có một đề nghị, nếu như hắn không muốn gia nhập dong binh đoàn, thì để ta ra mặt, yêu cầu hắn gia nhập thương đội của chúng ta

Nhẹ nhàng hừ một tiếng, Adelaide nói:

- Nếu hắn cũng không chịu

Dell không nhanh không chậm nói:

- Ta có thể chuẩn bị cho hắn một khoản tiền lương lớn, có khoản tiền này, thậm chí hắn còn có thể an tâm sống tới hết đời

Sắc mặt Adelaide hơi thay đổi, hắn hết sức minh bạch lực lượng của kim tiền, có thể không bị nó lay động, thực sự có rất ít người

- Nếu như, hắn cũng không chịu?

Miller đột nhiên hỏi

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Dell chậm rãi thu liễm lại:

- Nếu hắn còn không chịu. Ha ha, hắn chỉ là một gã độc hành, mà thanh ma pháp cung trong tay hắn có giá trị lớn

Mấy người trong phòng trầm mặc xuống, song bọn họ không biết trên đỉnh đầu của bọn họ có một con ruồi nho nhỏ

Không biết có phải là do Nick bị té ngã, thương thế không nhẹ hay không, mà đoạn thời gian tiếp đó, thương đội không hề gặp phải một tên đạo tặc nào cả

Hai mươi ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng thuận lợi tới thành Satin La thuộc đế quốc Lang Nhân

Móng ngựa phi trên đường khiến cho những hòn đá trên đường bắn đi tung tóe, giống như những con cá đang quẫy đuôi

Sau hơn hai mươi ngày di chuyển trong đại thảo nguyên, cuối cùng bọn họ cùng tới thành Satin La của đế quốc Lang Nhân. Đây là tòa thành có lịch sử lâu đời, dù là quy mô hay phạm vi đều không hề thua kém thành Subi Tira của đế quốc Cát Hãn

Trục đường chính trong thành đủ rộng để dung nạp đủ 8 cỗ xe ngựa. Nhưng nhân viên của thương đội không đi theo trục đường chính mà rẽ vào con đường phía tay phải

Tiếu Ân hỏi lang nhân Madison bên cạnh một chút, mới biết trong thành Satin La, người bình thường không được đi trên trục đường chính. Ngoài quý tộc, tát mãn và ma pháp sư ra, dù là ai đi vào trục đường chính cũng bị thành vệ quân công kích

Khẽ lắc đầu, trong lòng Tiếu Ân cảm thán, không thể tưởng tượng được giới cầm quyền của đế quốc Lang Nhân lại đề ra quy định như vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mọi người, xem ra cái quy định này đã ăn sâu vào trong lòng mỗi người

Không lâu sau, mọi người tới một tòa đại viện, nơi này là địa điểm dừng chân của thương đội tại thành Satin La, mọi người bận rộn tháo dỡ hàng hóa xuống. Trải qua nhiều ngày bôn ba như vậy, dù là ai cũng thấy mệt mỏi, ngoài quản sự ra, đại đa số mọi người đều khao khát được tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ một giấc ngon lành

Đương nhiên những kẻ có tinh lực đặc biệt sung túc thì không ở trong đoàn

Madison dàn xếp xong mọi việc, lập tức lôi kéo Tiếu Ân lặng lẽ rời khỏi đại viện, thần thần bí bí nói với Tiếu Ân:

- He he, ta mang ngươi tới một chỗ tốt

Tiếu Ân nao nao, hắn hồ nghi nhìn vào mắt đối phương hỏi:

- Địa phương nào?

- Đi theo ta thì sẽ biết

Madison chớp mắt, nhưng nhìn kiểu gì cũng tạo ra cảm giác bỉ ổi xấu xa

Không tự chủ được, Tiếu Ân khẽ rùng mình, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo Madison tới địa phương ăn chơi trong truyền thuyết

Đi xuyên qua bảy tám con ngõ nhỏ thì tới nơi, chỗ đó có mấy gian phòng không lớn, bên trong có nhạc, có hoa nến, có những ngôn ngữ mới mẻ, tinh tế, và mùi rượu nồng đậm

Tiếu Ân thở một hơi, hỏi:

- Ngươi tới đây để uống rượu?

Madison cười ha ha nói:

- Ở chỗ này, ngoại trừ uống rượu ra còn không thiếu những trò vui khác

Nói xong, hắn dừng bước, Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn, đây là nới sâu nhất của hẻm, không ngờ lại là một nhà trọ có một phòng tắm bề ngoài có vẻ tồi tàn.

Khẽ cau mày, Tiếu Ân hỏi với giọn khó tin:

- Ngươi muốn ngâm nước nóng?

- Đúng vậy

Madison có chút đắc ý nói:

- Ngươi yên tâm chỉ cần ngâm nước nóng ở đây một lần, ta cam đoan ngươi còn muốn đến nữa

Đẩy cửa tiến vào, Madison rất quen thuộc đối với nơi này, hơn nữa phần lớn những người ở đây cũng nhận ra hắn, lập tức ào ào bắt chuyện với hắn. Sau một lát, bọn họ đã vào trong phòng, mấy vị cô nương xinh đẹp, cười duyên dáng kéo Madison lại

Miệng Tiếu Ân hơi mở ra, hắn bất đắc dĩ rên lên. Thấy cảnh tưởng trước mắt, hắn lập tức hiểu ra chỗ này là nơi nào, không thể tưởng tượng được mình nhất thời sơ ý bị Madison dẫn tới kỹ viện

Nhưng nói thật, trong lòng Tiếu Ân không hề có chút mâu thuẫn và khó xử, nhìn những nữ nhân này, trong lòng hắn không hề nổi lên chút hứng thú nào

Cũng không phải Tiếu Ân lập dị hay thân thể hắn mắc phải bệnh khó nói, mà là do vóc người và diện mạo của mấy vị cô nương ở đây khiến hắn hãi hùng

Trong phòng có rất nhiêu người, có những đôi nam nữ không coi ai ra gì, thản nhiên ôm nhau. Tại đây có nam nhân lang nhân, cũng có nam nhân loài người. Nhưng nữ nhân ở nơi này chỉ thuần túy là nữ nhân lang nhân

Nhìn những chiếc đuôi mượt mà sau mông những nữ nhân, cùng với vóc người cao lớn mập mạp, Tiếu Ân mơ hồ có chút buồn nôn. Hắn khâm phục nhìn những nam nhân loài người ôm lấy lang nữ trò chuyện vui vẻ, hắn biết mình khó có thể làm được như vậy

-----------------------------

1. Dell: Dell Inc là một công ty chuyên sản xuất phần cứng máy tính có trụ sở tại Round Rock, Texas, Hoa Kỳ. Dell được thành lập năm 1984 do Michael Dell. Đây là công ty có thu nhập lớn thứ 28 tại Hoa Kỳ.

http://vi.wikipedia.org/wiki/Dell

- Tiếu Ân, ngươi làm sao vậy, mau tới đây, ta giới thiệu cho ngươi vài người bạn tốt

Vẻ mặt Madison xấu xa bỉ ổi, giờ phút này hắn hoàn toàn khác so với lúc đối mặt với đoàn đạo tặc, Tiếu Ân không cách nào liên tưởng hình ảnh đôi bên với nhau

- Quên đi. Madison

Tiếu Ân vội vàng ngăn cản hắn, nói:

- Ta có việc. Xin cáo từ trước

Dứt lời, không để cho Madison phản ứng, hắn chuồn luôn, xuyên qua đám người, nhanh như tia chớp rời khỏi khách điếm

Phía sau hắn, truyền đến tiếng cười điên cuồng của đám người Madison, thậm chí còn có kẻ hô lớn

- Hóa ra là kẻ chưa có kinh nghiệm

Rời khỏi tòa nhà đầy lang nữ, Tiếu Ân hung hăng chửi một câu, nhưng hắn không thể không thừa nhận, thẩm mỹ của mình so với những người ở đây có sự khác biệt lớn

Tùy ý đi dạo trên đường, không lâu sau, hắn bị lạc mất phương hướng. Nhưng hắn không hề kinh hoảng, cũng không tìm cách hỏi đường về thương đội, mà cứ tùy ý đi dạo trong thành thị của đế quốc Lang Nhân

Trong tòa thành lớn này, loài người và lang nhân chung sống hòa bình với nhau, không hề có sự phân biệt chủng tộc. Tiếu Ân không thể giải thích nổi, lực lượng gì có thể khiến cho hai chủng tộc khác nhau chung sống hòa bình

Bất tri bất giác, hắn đi tới khu phố ẩm thực, ngã tư đường đã đầy kín người, không cần nói cũng hiểu thức ăn trong đó có mùi vị như thế nào

Vội vã nhìn vài lần, bất chợt hắn phát hiện ra, ở đầu ngã tư có bốn cửa hàng bán đồ ăn vặt, trong đó có hai cửa hàng do lang nhân mở, hai cửa hàng còn lại do con người mở

Lấy một đồng bạc Cray mua một bắp thịt đùi, Tiếu Ân sợ hãi than, thì ra trình độ nấu nướng của lang nhân không hề thua kém so với loài người. Đặc biệt mỗi một cửa hàng đều có chiêu bài riêng của mình, dù là hương vị hay màu sắc đều khiến Tiếu Ân rất vừa lòng, khiến Tiếu Ân nhớ lại quãng thời gian sống tại thành Subi Tira mà hối hận. Nếu lúc đó, hắn không suốt ngày ở trong cửa hàng thợ rèn thì chắc chắn đã được thưởng thức đồ ăn vặt. Hắn có thể khẳng định đồ ăn ở đó không hề thua kém với đế quốc Lang Nhân

Mặt trời lặn dần sau núi, nhiều cửa hàng bắt đầu đóng cửa. Dù sao cuộc sống ở thế giới này không giống với thế kỷ 21 ở trái đất, một khi không có sự chiếu sáng của mặt trời, mọi hoạt động trong thành sẽ trầm lắng xuống

Tiếu Ân khẽ lắc đầu, ngón tay cong lên, một con ruồi nhỏ vô thanh vô tức bay lên người hắn

Tiếu Ân nhìn phương hướng con ruồi bay trên không trung, hắn chậm rãi đi theo nó, một lúc sau hắn tìm được chỗ trú của thương đội

Khi Tiếu Ân quay trở về, lập tức thấy được đám người Miller và mấy đầu lĩnh thương đội ở trước cửa đang thảo luận gì đó. Khi thấy Tiếu Ân, bọn họ mới thở phào một hơi, hơn nữa còn tiến lên chào hỏi hắn

Tiếu Ân mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện cùng bọn họ một vài câu, nhưng sau khi hắn quay trở lại phòng mình, vẻ tươi cười trên khuôn mặt hắn biến mất, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh

Xem ra những kẻ quan tâm đến mình nhất, ngoài đầu lĩnh thương đội Dell ra còn có vị cung tiễn thủ nổi tiếng Miller. Không cần nghĩ cũng biết, bọn hắn quan tâm đến đoản cung trong tay mình

Trong lòng hắn thầm hô may mắn, nếu như mình không có Nhất Hào hỗ trợ thì làm sao có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của mấy kẻ này

Ở lại trong thành hai ngày, Adelaide cuối cùng tìm tới cửa

Vị kỵ sỹ đoàn trưởng anh tuấn này và một vị nam tử khoác áo choàng cũng nhau tới, mặc dù Tiếu Ân không nhìn rõ khuôn mặt của tên nam tử còn lại nhưng hắn mơ hồ cảm ứng được một tia tinh thần dao động trên thân thể tên đó

Trong lòng động, Tiếu Ân có sự lưu ý đối với tên này

- Tiên sinh Tiếu Ân, vị này chính là ma pháp sư của dong binh đoàn Huyết Lang chúng ta, tiên sinh Feikesite

Adelaide mỉm cười giới thiệu

Tiếu Ân đứng dậy nói:

- Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, chào ngài

Feikesite nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống. Trong lòng Tiếu Ân xem thường cười lạnh một tiếng, mặc dù ma lực dao động trên người tên này không yếu nhưng nhiều nhất chỉ là cửu cấp học đồ. Cấp độ học đồ pháp sư như thế trong đoàn người hơn trăm người tự nhiên là có địa vị cao siêu, nhưng đối với kẻ từng giết chết cửu cấp và thập cấp học đồ như Tiếu Ân thì tên này không đáng nhắc tới

Hơn nữa tên Feikesite không phát hiện ra trên người Tiếu Ân có ẩn giấu năng lượng dao động, cho nên Tiếu Ân càng không sợ hắn

Nhưng trên mặt Tiếu Ân, vẫn duy trì vẻ cung kính

- Tiên sinh Tiếu Ân, lần này chúng ta tới là để thương lượng với ngài một chuyện

Adelaide mỉm cười nói

- Đoàn trưởng Adelaide đại nhân, không biết ngài có chuyện gì?

- Kỳ thực cũng không phải chuyện lớn, chúng ta chẳng qua muốn nghe chút kiến thức của tiên sinh Tiếu Ân

Tiếu Ân cười cười nói:

- Ta chỉ là một kẻ độc hành trong đế quốc, căn bản không có để ý nhiều đến mọi việc, đến nơi này chăng qua là muốn kiếm miếng ăn

- Nhưng ta có nghe qua, tiên sinh Tiếu Ân muốn tới hồ Stanco

Tiếu Ân cố ý chần chờ một chút nói:

- Không sai, nghe nói ở đó có nhiều kim loại quý hiếm ở sâu trong hồ, ta muốn tới đó để thử thời vận

- Ngài cần kim loại gì?

Tiếu Ân ngẩn ra, nói thật, hắn không có mục tiêu đặc biệt gì

Thấy Tiếu Ân do dự, Adelaide hào sảng nói:

- Tiên sinh Tiếu Ân, ngài cần gì, cứ nói với ta, dong binh đoàn Huyết Lang chúng ta không phải là những kẻ keo kiệt
Bình Luận (0)
Comment