Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 125

Ở giữa sườn núi, chẳng những có những cơn gió bất ngờ ập tới, hơn nữa đây còn là địa phương hoang vắng, còn có rất nhiều dã thú và muỗi.

May mà ở đây không có ma thú, nếu không cho dù lá gan của Tiếu Ân có lớn hơn nữa, cũng không dám ở lại chỗ này.

Đối với ma pháp sư thì việc đối phó với muỗi và ma thú thẳng khó khăn gì.

Chỉ cần bố trí mấy cái bẫy nho nhỏ ở xung quanh là vừa ngăn chặn được dã thú lại vừa có thịt để ăn, còn về muỗi, lại càng đơn giản, ma hạch và nguyên liệu ma pháp trên người ma thú đều có tác dụng đuổi muỗi. Đừng nói là ma pháp sư đeo trên người, dù là người bình thường mang theo bên mình, cũng có thể miễn dịch với muỗi.

Dựng xong lều vải, Tiếu Ân đem cuốn lục thư ghi chép phương pháp rèn luyện lực lượng tinh thần cao cấp ra, dạy cho Kim và Lai An, để hai người tiến hành luyện tập.

Kim và Lai An cảm động đến nỗi rơi lệ, đây không phải là do hai người giả bộ, đau khổ tìm kiếm suốt hai mươi năm, giờ nghĩ thầm lại không cầm được nước mắt.

Đối với hai người, đây là cơ hội cuối cùng để có thể trở thành ma pháp sư chính thức, có thể đột phá được con đường mỏng manh, tự nhiên không kiềm chế được kích động.

Tiếu Ân hết sức thông cảm với tâm tình của hai người, đem lục thư cho hai người cảm ứng một lần, sau đó bắt đầu giảng giải.

Mặc dù trong quá trình tu luyện ma pháp, Tiếu Ân đều tự học mà thành tài, nhưng đối với những tri thức ma pháp cơ bản, hắn được Maren truyền dạy rất kỹ.

Mặc dù tư chất của Maren không tốt, nếu như không phải nhờ may mắn, căn bản hắn khó có khả năng trở thành ma pháp sư chính thức. Nhưng do là như vậy, nên hắn nghiên cứu rất sâu đối với những lý luận cơ bản về ma pháp, trong cuốn ma pháp bút ký, ghi chép rất chi tiết những điều mà hắn tâm đắc.

Ở ma pháp tháp mấy năm, hơn nữa thời gian gần đây hắn nghiên cứu những điều tâm đắc trong quyển bút ký, và nhờ những tư liệu mà Nhất Hào thu thập được, hắn có hiểu biết sâu đậm đối với hệ thống tri thức ma pháp. Đơn độc so về lý luận ma pháp, hắn cũng không hề thua kém Maren.

Do nguyên nhân này, cho nên chuyện Tiếu Ân dạy cho Kim và Lai An, những kẻ chưa học qua lý luận ma pháp, tuyệt đối là chuyện nhỏ.

Tiếu Ân không hề giữ lại điều gì, mỗi ngày qua đi, Kim và Lai An lại có nhận thức sâu thêm về ma pháp. Hai người cảm giác được vị sư phụ nhỏ tuổi này là một vị đại sư có chân tài thực học.

Mười ngày qua đi, hai người đã sơ bộ nắm giữ được phương pháp tu luyện lực lượng tinh thần cao cấp.

Trải qua vài ngày thí nghiệm, Tiếu Ân nhạy bén phát hiện ra, khi hấp thu năng lượng ngoại giới, biểu hiện của Kim và Lai An mặc dù còn kém xa Benson và Nepal nhưng không tính là kém. Chỉ là, tuổi tác của hai người quả thực lớn. Để cho bọn họ tiếp tục tu luyện như thế này, thì dù mười năm sau cũng chỉ có khả năng thăng cấp trở thành ma pháp sư chính thức mà thôi.

Xem ra hai tên này đã nắm giữ phương phá tu luyện lực lượng tinh thần cao cấp. Tiếu Ân gọi hai người lại nói: “Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi ở chỗ này tu luyện, tranh thủ để đạt tới cửu cấp học đồ.”

Kim và Lai An đồng thời ‘vâng dạ’, giọng nói không che dấu được sự vui mừng.

Tiếu Ân liếc mắt nhìn hai người nói: “Nếu như sau này các ngươi trở thành ma pháp sư chính thức, có phải các ngươi sẽ trở thành pháp sư thuộc gia tộc của Daier không?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Kim thành thật nói: “Sư phụ, chúng con lớn lên từ nhỏ với Daier, chúng con có thể tiến xa hơn trên con đường ma pháp là nhờ có Daier ủng hộ. Cho nên…”

Tiếu Ân đưa tay chặn lại nói: “Ta hiểu rồi, hơn nữa ta không can thiệp vào quyết định của các ngươi. Nhưng nếu các ngươi muốn trở thành pháp sư thuộc gia tộc của Daier, thì phải cẩn thận một người.

Hai người kỳ quái nhìn Tiếu Ân, chỉ nghe Tiếu Ân chậm rãi nói: “Các ngươi phải đề phòng Solomon.”

Sắc mặt của Kim và Lai An trở nên khó coi, hai người muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tiếu Ân cân nhắc một lúc, nói: “Tên này lưu lại, chắc chắn sẽ gây ra họa. Quên đi, ta giúp các ngươi giải quyết mối họa này.”

Dứt lời, Tiếu Ân đột nhiên đứng lên.

Kim và Lai An biến sắc, vội vàng hỏi: “Sư phụ, người định làm gì?”

“Đương nhiên là đi lấy đầu của Solomon.” Tiếu Ân cười ngạo nghễ nói: “Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến thần không biết, quỷ không hay.”

Sắc mặt hai người lộ vẻ sầu thảm, đột nhiên quỳ xuống.

Thế giới này khác với trái đất, ngay cả quan hệ giữa sư phụ và đệ tử, cũng không có thứ lễ tiết quỳ lạy.

Chỉ có những người tỏ vẻ tuyệt đối thần phục, hoặc cảm kích cực điểm, hoặc có chuyện khó xử nhờ người khác, mới lựa chọn cúi đầu quỳ gối.

Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua trên người hai người nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

Hai người dập đầu chạm đất, thành khẩn nói: “Sư phụ, bọn đệ tử biết Solomon đã làm sai, xin người cho hắn một cơ hội, bỏ qua cho hắn lần này.”

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng nói: “Nói như vậy, Solomon có hành động với ta, các ngươi đều biết?”

“Đúng vậy!” Kim nhắm hai mắt lại, thống khổ nói.

Tiếu Ân đột nhiên giận dữ, lớn tiếng quát: “Solomon thừa dịp ta hôn mê, muốn mưu tài hại mệnh ta, các ngươi đều nhìn thấy, vì sao còn cầu xin cho hắn?”

Kim thống khổ nói: “Sư phụ, Solomon nhất thời tham lam nên hồ đồ, ngày thường hắn không dám bất kính đối với người.”

“Hắc, hắc…” Tiếu Ân cười lạnh một tiếng nói: “Ngày thường? Hắn đương nhiên không dám, trừ khi hắn muốn chết.”

Kim nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, đối mặt với ma pháp sư chính thức, một tát mãn tầm thường như Solomon đương nhiên không dám vô lễ.

“Bịch, bịch, bịch.”

Không có thói quen mở miệng, đột nhiên Lai An dập đầu mạnh mấy cái, khi hắn ngước lên, trên trán đã đầy máu, ngay cả lớp da trên trán cũng bị bóc một lớp. Có thể thấy được, hắn đã dùng nhiều sức.

“Sư phụ, từ bé Solomon lớn lên cùng chúng con, là huynh đệ sinh tử của chúng con, hắn nhất thời hồ đồ, xin người tha thứ cho hắn.”

Nhìn ánh mắt cầu khẩn tha thiết của Lai An, trong lòng thoáng động, nhưng khuôn mặt không hề lay động chút nào.

“Hừ, trên chiến trường, hắn muốn lấy tính mạng của ta. Nếu như ta tha cho hắn, trong lòng ta không hả giận được.” Tiếu Ân giận dữ liếc mắt nhìn hai người, nói: “Các ngươi là đệ tử của ta, thế mà còn vì hắn cầu tình, thực không thể tha thứ được.”

Kim và Lai An cực kỳ hoảng sợ, nhưng ánh mắt cầu khẩn vẫn giữ nguyên.

Tiếu Ân lạnh lùng nói: “Ta sở dĩ giao cho các ngươi phương pháp tu luyện cao cấp, là để báo đáp các ngươi ngày đó cứu mạng ta. Nhưng có ân phải báo ân, có thù phải trả thù. Ta há có thể dễ dàng tha thứ cho Solomon?”

Kim không nói hai lời, cắn răng một cái, học theo Lai An. Đập đầu mạnh xuống đất, được vài cái, trán hắn sưng đỏ lên, trông thực thương cảm.

Tiếu Ân đột nhiên quay lưng đi, lạnh lùng nói: “Solomon là huynh đề của các ngươi?”

Nghe thanh âm lạnh lẽo thấu xương của Tiếu Ân, hai người cảm giác được một cỗ hàn khí ập tới, ngay cả hàm răng cũng không thể khống chế được, run rẩy chạm vào nhau.

Có điều hai người vẫn kiên trì, biết rõ Tiếu Ân tức giận nhưng vẫn mạnh mẽ chống cự lại.

Tiếu Ân đột nhiên xoay người nói: “Hắn là huynh đệ của các ngươi, còn ta thì sao? Các ngươi định hy sinh luôn ta phải không?”

“Đệ tử không dám.” Hai mắt Kim ngưng tụ lại, trịnh trọng thề: “Đệ tử ngu muội được sự chỉ điểm của sư phụ, nhìn thấy con đường tiến giai phía trước, ân đức của người, trọn đời đệ tử không dám quên.”

“Tốt, thế ta và Solomon, các ngươi chọn ai?” Tiếu Ân lạnh lùng nói: “Các ngươi không định chỉ vì Solomon mà không cần sự chỉ đạo của ta đó chứ?”

Kim và Lai An biến sắc, mặt không còn một giọt máu, trong mắt hai người lộ ra vẻ thống khổ và mâu thuẫn.

Tiếu Ân chậm rãi lắc đầu, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Được rồi, nhìn hai ngươi có tình như vậy, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa.”

Kim và Lai An vui mừng khôn xiết, ánh mắt đang tuyệt vọng chuyển thành vui mừng như điên, khiến cho khuôn mặt của hai người trở nên phong phú.

Tiếu Ân nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, mặc dù trong âm thanh hàm chứa một tia tức giận, nhưng so với khí thế cường đại vừa rồi, khiến cho hai người có cảm giác mình đang ở thiên đường.

“Cho các ngươi thời gian nửa năm tu luyện, nhất định phải đạt tới cửu cấp học đồ. Nếu dám lười biếng, tương lai làm mất mặt ta, hừ…”

“Sư phụ yên tâm.” Kim lớn tiếng nói: “Chúng con chắc chắn sẽ không để người thất vọng.”

Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua hai người một vòng, thì thào: “Hy vọng các ngươi làm được, hiện tại các ngươi lui xuống đo.”

“Vâng!”

Kim và Lai An đứng lên, lau nước mắt, ngón tay vô tình chạm phải trán, đau đớn đến nỗi trợn cả mắt lên, nhưng trước mắt Tiếu Ân, bọn họ không dám kêu lên, không thể làm gì khác, đành cố gắng chịu đựng. Đến khi về tới lều vải của mình, hai người vội vàng bôi thuốc cho nhau.

Tiếu Ân tiến vào Nhất Hào không gian, nhìn Nhất Hào có diện mạo giống hệt mình hỏi: “Thế nào?”

Nhất Hào vung tay lên, trên không trung xuất hiện mấy bức hình trông giống điện tâm đồ.

Tiếu Ân nhíu mày hỏi: “Đây là gì?”

“Đây là trống ngực, nhiệt độ trong cơ thể bọn họ, được thể hiện trên điện tâm đồ.” Nhất Hào chỉ vào một bức, thao thao bất tuyệt giải thích.

Tiếu Ân biến sắc, vội vàng giơ tay ngăn lại, nói: “Được rồi, ngươi không phải giải thích nhiều, ta chỉ cần biết, biến hóa tâm lý của bọn chúng.”

Nhất Hào có chút tiếc nuối, vung tay lên, đồ án nhất thời biến mất không thấy. Xem ra không có ai nghe hắn giải thích, cái máy học tập Nhất Hào này cảm thấy chán.

“Chủ nhân. Căn cứ theo số liệu mà tôi thu thập được, bọn họ đối với ngài vô cùng tôn kính, hơn nữa dưới sự đe dọa của ngài, đối với ngài cực kỳ sợ hãi.” Nhất Hào thay đổi vẻ mặt, giống như một người máy, máy móc nói.

Trong lòng Tiếu Ân thầm hô gặp quỷ rồi, nhìn vẻ mặt của Nhất Hào, rõ ràng nó đang tức giận, nhưng nó chẳng qua chỉ là một chương trình thôi mà.

Lắc đầu, hắn loại bỏ ý nghĩ không thể giải thích này ra khỏi đầu, nói: “Thế ngày sau, bọn họ có phản bội ta không?”

“Trong vòng mười năm tới, chắc chắn là không.” Nhất Hào phân tích nói: “Hai người bọn họ mặc dù tuổi không còn nhỏ nhưng đều là kẻ nặng tình, từ việc bọn họ cầu tình cho Solomon, là có thể thấy rõ.”

Tiếu Ân yên lặng gật đầu. Nhớ tới Benson ở công quốc Luois, nếu có một ngày mình bị sư phụ Maren đuổi giết, Benson chắc chắn sẽ vì mình mà cầu tình.

Nghĩ tới đó, trong lòng hắn trở lên ấm áp, sâu thẳm trong nội tâm xuất hiện niềm xúc động, hắn càng có thêm hảo cảm với Kim và Lai An.

Nhất Hào không chú ý tới biến hóa của Tiếu Ân, tiếp tục nói: “Căn cứ theo quy luật của tôi, nếu như ngài dưỡng thương ở đây nửa năm, duy trì quan hệ tốt đẹp với bọn họ. Hơn nữa kiên nhẫn dạy bọn họ tri thức ma pháp, ta khẳng định trong vòng mười năm tới, bọn họ sẽ nghe theo lệnh của ngài. Không thể không thừa nhận, những người ở đế quốc Lang Nhân thành thực hơn nhiều so với loài người ở nơi khác.”

Tiếu Ân đổ mồ hôi lạnh, tên Nhất Hào này ví dụ quá khoa trương.

Nhưng nói thực, lang nhân mặc dù tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản, nhưng đối xử với mọi người rất thẳng thắn.

Nhất Hào chần chừ trong chốc lát, lại nói: “Đương nhiên, điều này được thành lập lên là do thực lực của ngài cường đại hơn bọn họ nhiều.”

Tiếu Ân chần chừ một chút hỏi: “Ngươi nói, nếu như thực lực của bọn họ vượt qua ta, sẽ gây bất lợi đối với ta?”

“Gây bất lợi với ngài thì chưa chắc, nhưng sẽ không mù quáng tuân theo lời của ngài.” Nhất Hào dừng lại một chút, an ủi nói: “Vấn đề này không phải là do hai người bọn họ, mà là trong lòng mọi người, sớm tuân theo quy luật chỉ phục tùng kẻ mạnh.”

“Được rồi, với tư chất của hai người đó, có thể vượt qua ta không?”

“Hẳn là không thể” Nhất Hào không chút do dự nói: “Mặc dù bọn họ có thể sử dụng phương pháp tu luyện cao cấp để hấp thu năng lượng ngoại giới, nhưng chỉ cần ngài kiên trì luyện tập quảng bá thể thao, hơn nữa duy trì cường độ tu luyện cao trong không gian hư cấu, khả năng bọn họ có thể đuổi kịp ngài chưa đủ một phần trăm.” Tiếu Ân cười, xác xuất như vậy, dù là ai cũng có thể quên đi. Đã thế thì, sau này đối xử với bọn chúng tốt một chút, nhưng đáng tiếc là thời gian ở cùng bọn chúng, chỉ có nửa năm mà thôi.

Nhất Hào đột nhiên tiến lên, khuôn mặt lạnh như băng thay đổi, nịnh nọt cười nói: “Thưa chủ nhân tôn kính!”

Tiếu Ân giật mình, cảm thấy ớn lạnh.

Dù là ai nhìn thấy kẻ có khuôn mặt giống mình lộ ra vẻ mặt như thế, sợ rằng đều có cảm giác như vậy.

Hắn phẩy tay, vội vàng nói: “Nhất Hào, ngươi muốn ta làm thí nghiện gì?”

Nhất Hào cười hắc hắc nói: “Chủ nhân, ta xin ngài truyền thụ bộ động tác lớn thứ nhất của quảng bá thể thao cho hai người này.”

Khuôn mặt Tiếu Ân nhất thời ngưng tụ lại, hắn có được thành tựu như ngày hôm nay, ngoài nhờ Nhất Hào ra, nguyên nhân quan trọng là do hắn tập luyện quảng bá thể thao.

Nếu như không có bộ quảng bá thể thao có thể cải thiện tố chất, kích thích tiềm năng của thân thể thì hắn đừng mơ cầm được búa lớn, bộ áo giáp cũng không mặc nổi, đã sớm bị kẻ khác loạn đao phân thây rồi.

Cho nên tuyệt đối Tiếu Ân không nghĩ đến chuyện, truyền kỹ năng bảo vệ tính mạng này cho người khác, đặc biệt là hai tên vừa mới thu nhận này, còn chưa bồi dưỡng được tình cảm.

“Tại sao?” Tiếu Ân trầm giọng hỏi.

“Bởi vì tôi muốn thu thập số liệu.” Nhất Hào nghiêm túc nói: “Tôi muốn biết tác dụng của bộ quảng bá thể thao có tác dụng gì đối với người trên thế giới này, có thể kích thích được tiềm lực của bọn họ hay không?”

“Chẳng lẽ có ta thí nghiệm còn không đủ?” Tiếu Ân buồn bực hỏi.

“Số liệu của một người không thể đại biểu cho mọi người. Tôi muốn có nhiều số liệu để tham khảo.”

“Nếu như bọn họ học xong quảng bá thể thao, sau này sẽ vượt qua ta chứ?”

“Khó có khả năng, bởi vì tôi chỉ cần số liệu lúc đầu.” Nhất Hào giải thích: “Cho nên, chỉ cần truyền thụ cho bọn họ ba động tác đầu của bộ động tác lớn đầu tiên của sơ cấp quảng bá thể thao thôi là đủ. Chỉ truyền thụ như thế, bọn họ tuyệt đối không tạo ra uy hiếp gì cho ngài.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Lúc này Tiếu Ân mới thở phào một hơi, chỉ truyền ba động tác đầu của bộ động tác lớn thứ nhất, thế thì hắn không cần quan tâm. Nhưng nếu Nhất Hào yêu cầu truyền thụ toàn bộ, chắc chắn hắn sẽ cự tuyệt.

Thông minh như Nhất Hào chắc hiểu được đạo lý đó, cho nên hắn đưa ra yêu cầu cũng không quá đáng.

“Được, ta đáp ứng ngươi!” Tiếu Ân là người quyết đoán, một khi đã quyết định thì không do dự gì cả.

“Cảm ơn!” Nhất Hào thành khẩn nói.

“Khách khí rồi!” Tiếu Ân khiêm nhường nói. Nhưng sau đó hắn tự chửi mình, sao mình lại bộc lộ cảm xúc, chẳng qua Nhất Hào chỉ là một chương trình được lập trình sẵn thôi mà.

Nhất Hào cúi đầu nói: “Chủ nhân, hiện tại Hóa Thạch Thuật và Ngưng Thổ Thuật của ngài đã có chút thành tựu, ngài có thể thử thực hiện ở bên ngoài.”

Hai mắt Tiếu Ân trở lên sáng ngời, mười ngày qua, mỗi ngày hắn đều khổ luyện hơn ngàn lần Hóa Thạch Thuật và Ngưng Thổ Thuật. Hai ma pháp này đều là tam cấp ma pháp, khi đối địch không có nhiều tác dụng. Nhưng đối với những ma pháp sư có thói quen tự do hành tẩu hoặc ổn định cuộc sống, thì cần phải luyện hai ma pháp này tới mức xuất thần nhập hóa.

Hóa Thạch Thuật: có tác dụng đối với hòn đá, khiến hòn đá cứng rắn trở lên mềm nhũn như bùn.

Ngưng Thổ Thuật: có tác dụng đối với mặt đất, khiến cho mặt đất trở nên cứng rắn như kim cương.

Mặc dù hai ma pháp này đều là ma pháp thổ hệ, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn trái ngược nhau. So sánh với nhau thì Ngưng Thổ Thuật vận dụng hết sức đơn giản, còn sử dụng Hóa Thạch Thuật tương đối phức tạp.

Bởi vì khi sử dụng Hóa Thạch Thuật, thì phạm vi xung quanh hòn đá hai trăm thước không thể có ma pháp vòng bảo hộ. Dù chỉ là ma pháp nhị cấp vòng bảo hộ, thì đến cả ma đạo sỹ cũng đừng mơ thi triển thành công Hóa Thạch Thuật.

Do nguyên nhân này, nên tường thành của mỗi nước, đa số đều có vòng phòng hộ, bởi vì họ sợ ma pháp sư nào đó nhàm chán, thần kinh điên lên, thi triển Hóa Thạch Thuật lên tường thành, thế thì tường thành vốn kiên cố, tự nhiên biến thành mảng đậu hũ.

Rời khỏi Nhất Hào không gian, Tiếu Ân tới lều vải, đánh thức hai tên đệ tử đang nằm trong lều. Trải qua mười ngày ở đây, Nhất Hào đã sớm thăm dò hoàn cảnh ở đây thông qua mấy con ruồi máy, giúp Tiếu Ân tìm được địa phương tốt để kiến tạo ma pháp động.

Lấy ra ba chiếc xẻng từ trong vòng cổ không gian, Tiếu Ân phân cho Kim và Lai An mỗi người một cái.

Cầm chiếc xẻng, hai người nhìn nhau, không biết vị thiếu niên sư phụ này định bày trò gì, chẳng lẽ muốn bọn họ tập đánh nhau? Một khi nghĩ đến bộ dáng mặc trọng giáp, tay cầm đại kiếm của sư phụ, trong lòng hai người thầm nghĩ, trong thân thể nhỏ bé đó không biết ẩn chứa bao nhiêu khí lực.

Tiếu Ân dẫn bọn họ tới nơi đã chọn. Ở đó là sườn núi, mặt hướng về phương nam, ánh sáng vô cùng tốt.

Tới nơi, Tiếu Ân hít sâu một hơi, trì hoãn một hai giây, thi triển Hóa Thạch Thuật.

Những tảng đá xảy ra biến hóa kỳ dị, mặc dù bề ngoài nhìn vẫn như trước, nhưng kết cấu bên trong đã thay đổi.

Thở dài một hơi, cảm thụ sự biến hóa khi trở thành ma pháp sư chính thức, Tiếu Ân rất vui mừng. Hiện giờ Tiếu Ân đã khác trước rất nhiều, đặc biệt sau khi trở thành ma pháp sư chính thức, hắn phát hiện ra một chuyện, mình thi triển ma pháp rất dễ dàng.

Mặc dù trước kia Tiếu Ân có thể thuấn phát ma pháp trong nháy mắt, nhưng hiện tại lại có cảm giác khác.

Dù là trí nhớ, năng lực thi triển, sự giải thích đối với ma pháp lộ tuyến, Tiếu Ân có cảm giác mình nắm rất rõ.

Nếu như nói trước kia có hơi mờ mịt, mơ màng, thì hiện tại hắn đã vén được tấm khăn che dấu ma pháp, bắt đầu tiếp xúc với bản chất của ma pháp.

Đương nhiên, lực lượng tinh thần của hắn tăng trưởng nhanh, thi triển tam cấp ma pháp rất ung dung thoải mái.

Giơ chiếc xẻng lên, Tiếu Ân cắm nó vào vách núi.

“Phốc…” Một tiếng động nhỏ vang lên, chiếc xẻng ngập sâu vào trong vách núi gần một nửa, vách núi nơi này quả thực đã biến thành một đống bùn.

Quay đầu lại, nhìn hai người đang há hốc mồm nói: “Đào nhanh lên, chúng ta phải ở đây hơn nửa năm đó.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Kim và Lai An hưng phấn nói.

Nghe Tiếu Ân, bọn họ hiểu, Tiếu Ân đã tha thứ cho bọn họ, hơn nữa còn ở cùng với bọn họ trong vòng nửa năm.

Có thể giữ được sinh mệnh của huynh đệ, còn có thể tiếp tục đi theo sư phụ học tập, đối với bọn họ thì còn gì không hài lòng nữa chứ?

Mỗi lần sử dụng Hóa Thạch Thuật, có thể biến ba mét khối đá thành bùn, nhưng tương tự, loại pháp thuật này yêu cầu lực lượng tinh thần cao. Vừa mới tấn chức trở thành ma pháp sư chính thức, trong vòng một ngày, Tiếu Ân không thể sử dụng liên tiếp một trăm lần, cho nên mười ngày sau, ba người mới tạo được một tòa ma pháp động rộng ba trăm thước vuông. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Đương nhiên, ở trong ma pháp động không bố trí bất cứ cơ quan gì. Bởi Tiếu Ân không định ở chỗ này lâu dài, cho nên hắn không có tâm chế tạo nơi này thành một pháo đài ma pháp vững chắc.

Tuy nói mỗi ma pháp sư đều có một tòa ma pháp tháp thuộc về riêng mình, nhưng những ma pháp sư có thói quen độc lập, hay lưu lãng, bọn họ không thích một tòa ma pháp tháp cao, mà có thói quen kiến tạo một ma pháp động trên vách núi.

Ma pháp sư chính thức nắm giữ được Hóa Thạch Thuật và Ngưng Thổ Thuật, chỉ cần cho hắn vài ngày là có thể dễ dàng tạo ra một ma pháp động.

Theo sự chỉ dẫn của Tiếu Ân, ba người rốt cuộc đào ra một ma pháp động, sau đó Tiếu Ân thi triển Ngưng Thổ Thuật, biến ma pháp động thành một vách động cứng rắn như kim cương, khiến cả ngọn núi không vì chuyện xuất hiện thêm một sơn động có bất cứ ảnh hưởng gì.

Hoàn thành xong mọi việc, Tiếu Ân thở phào một hơi. Chỉ có trở thành ma pháp sư chính thức, Tiếu Ân mới có thể phát ra năng lực thần kỳ của ma pháp.

Ma pháp không chỉ có thể vận dụng trên chiến trường, trong cuộc sống, nó cũng có thể phát huy những tác dụng to lớn.

Nếu như ở thế kỷ hai mươi mốt trên trái đất, chỉ với ba người, ba chiếc xẻng, đừng nói vài ngày, dù là mấy năm cũng chưa thể đào được một vách động có diện tích ba trăm thước vuông trên sườn núi cứng rắn.

Hơn nữa, sau khi đào xong, sử dụng ma pháp khiến vách động cứng lại, không gây ra ảnh hưởng gì cho ngọn núi. Thủ đoạn thần kỳ này quả thực trước kia Tiếu Ân chưa từng nghĩ tới.

Cũng chỉ có ma pháp thần bí mới có thể tạo nên kỳ tích như vậy.

Kim và Lai An hứng thú đối với việc đào động không kém gì Tiếu Ân. Mặc dù bọn họ không thi triển được hai ma pháp đó, nhưng Lai An còn có một kỹ năng mà Tiếu Ân không biết.

Hắn dùng bùn tạo thành bàn, giường và ghế, sau đó để Tiếu Ân thi triển Ngưng Thổ Thuật, rồi đặt trong sơn động.

Sơn động nhất thời tràn đầy sinh khí, không thê lương trống rỗng như lúc đầu khiến Tiếu Ân rất tán thưởng.

Cả sơn động có bảy căn phòng, ngoài ba phòng thuộc về ba người, còn có phòng khách, phòng chứa đồ, phòng ăn và phòng đọc sách.

Đương nhiên, nếu có ai muốn thử nghiệm ma pháp thì phải đi ra bên ngoài.

Dù sao nơi này cũng không phải là ma pháp tháp, không có lực phòng hộ cường đại, nếu thi triển ma pháp trong sơn động khiến cho núi lở, dù là Tiếu Ân cũng không dám nói có thể an toàn thoát khỏi.

Kiến tạo sơn động xong, Tiếu Ân gọi Kim và Lai An vào phòng đọc sách. Phòng đọc sách rộng năm mươi thước vuông, gọi là phòng đọc sách nhưng cả một quyển sách cũng không có.

Tiếu Ân nhìn hai người vì làm việc mà có chút mệt mỏi, hòa hoãn hỏi: “Các ngươi hiện tại đã rõ, tại sao ta định cư ở chỗ nàu chứ?”

“Đệ tử hiểu.” Kim cung kính nói.

Kim và Lai An ở cùng một chỗ, thường thì Kim đại diện cho hai người lên tiếng, điều này dường như đã trở thành thói quen.

“Nói thử xem!” Tiếu Ân khẽ gật đầu, nếu như ở đây hơn nửa tháng, hai người còn chưa nhận ra, thế thì khó trách khiến Tiếu Ân thất vọng.

“Sư phụ, người sở dĩ mang bọn đệ tử tới đây là do nơi này có ma pháp nguyên tố sung túc, đặc biệt thích hợp để đề cao hấp thu năng lượng ngoại giới.” Kim chăm chú nói.

“Không sai!” Tiếu Ân hài lòng, cười nói: “Nói thực, ngay cả ta cũng không ngờ, ngọn núi này, có phân tử rời rạc… Ân, ma pháp nguyên tố nhiều như thế.

Hắn nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai người, nói: “Nếu như không phải có con đường nhỏ này, chúng ta chưa chắc đã tới nơi này, khó có khả năng phát hiện ra một địa điểm tu luyện thích hợp hơn như thế này.”

Kim và Lai An đồng thời lên tiếng, nhưng Kim do dự một chút nói: “Sư phụ, đáng tiếc chỗ này cách xa quận Reynolds, nếu không người có thể thành lập ma pháp tháp ở chỗ này.” Tiếu Ân chỉ vào Kim, bật cười nói: “Lòng tham của ngươi thực lớn đó, phải biết là những chỗ tập trung nhiều ma pháp nguyên tố, đã sớm bị người khác chiếm cứ, chúng ta tình cờ có thể tìm được một nơi đã rất may mắn rồi.”

Kim và Lai An không hiểu, dưới sự giải thích của Tiếu Ân mới hiểu được, thì ra những chỗ có nhiều ma pháp nguyên tố sớm bị biến thành ma pháp tháp rồi. Hơn nữa một khi học phương pháp tu luyện lực lượng tinh thần cao cấp, nếu như không có một nơi tu luyện tốt, tiến độ đạt được sẽ không nhanh.

Hiểu được mọi chuyện, bọn họ cảm thấy may mắn. Nếu như không phát hiện ra chỗ này, ngay cả khi Tiếu Ân dạy cho bọn họ phương pháp tu luyện cao cấp, chỉ sợ cả cuộc đời này bọn họ cũng đừng mơ trở thành ma pháp sư chính thức.

Tiếu Ân trầm ngâm trong chốc lát nói: “Chỗ này sau này thuộc về hai ngươi. Đợi khi các ngươi trở thành ma pháp sư chính thức, chắc cũng sẽ không bỏ chỗ này. Dưới tình huống bình thường, các ngươi rất khó tìm được một nơi tốt như thế này.”

Tiếu Ân nói những lời này là sự thực, bởi vì chỗ này không phải do Tiếu Ân tìm ra, mà là do Nhất Hào phái mấy con ruồi máy dò tìm, trong lúc ngẫu nhiên mới tìm ra.

Nếu như không phải Nhất Hào có năng lực phân tích năng lượng, nó cũng đừng mơ phát hiện ra nơi này có nhiều phần tử rời rạc như thế.

Ngoài Nhất Hào ra, dù là ma đạo sỹ đích thân tới cũng chưa chắc có thể tìm ra nơi này. Cho nên lời nói của Tiếu Ân không khoa trương tí nào.

Kim và Lai An đồng thời xác nhận. Bọn họ đương nhiên hiểu, sở dĩ được người khác tôn kính là do bọn họ có được lực lượng cường đại của ma pháp sư, cho nên khi trở thành ma pháp sư thuộc gia tộc Daier, bọn họ cũng không quên điều căn bản bày. Đối với con đường tu luyện ma pháp, bọn họ không buông tha một cơ hội nhỏ nào.

Tiếu Ân rất hài lòng với thái độ của hai người, nhớ tới chuyện Nhất Hào nhờ, hắn chậm rãi đứng lên nói: “Các ngươi nếu đã gọi ta là sư phụ, ta sẽ truyền cho các ngươi một môn kỹ xảo.”

Kim và Lai An vui mừng khôn xiết, trong mắt bọn họ tràn ngập những tia mong chờ. Ngay cả kẻ trầm mặc ít nói như Lai An cũng không nhịn được hỏi: “Sư phụ, người dạy chúng ta cái gì?”

“Ta muốn dạy các ngươi…” Tiếu Ân nói từng chữ một: “Nhiệt thân vận động.”

“Nhiệt thân… Vận động?”

Hai người nhìn nhau, từ lúc bắt đầu học tập ma pháp cho tới giờ đã hơn hai mươi năm, nhưng dường như bọn họ chưa nghe đến tên ma pháp này.

“Được rồi!” Sắc mặt Tiếu Ân trầm xuống, nói: “Hiện tại không được hỏi gì nữa, làm theo ta!”

Mặc dù tuổi của Tiếu Ân nhỏ hơn bọn họ, nhưng do hắn có thực lực cường đại, cho nên khi hắn trầm mặt xuống, Kim và Lai An liền vâng vâng dạ dạ, không dám phản kháng. Tiếu Ân không chần chừ, truyền cho hai người bộ động tác lớn đầu tiên của sơ cấp quảng bá thể thao, sau đó nói: “Đó là nhiệt thân vận động, giờ bắt đầu thực hiện đi!”

Hai người đáp ứng “Dạ” Một tiếng, đồng thời bắt đầu học.

“Ngẩng đầu, ưỡn ngực, khom ngực, duỗi chân, ép xuống…” Tiếu Ân nhướng mày nói: “Hai tên đần các ngươi, động tác ép chân cũng không làm được, vậy còn muốn học ma pháp sao?”

“Vâng!” Kim và Lai An lên tiếng, liều mạng mở cặp đùi, muốn hoàn thành động tác đó. Nhưng vấn đề là, dù bọn họ có cố gắng thế nào thi đôi chân cũng không tách ra được.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu, nói: “Ta giúp các ngươi!”

Dứt lời, hắn giúp bọn họ kéo hai chân ra.

“A…” Một cơn đau đớn truyền đến khiến hai vị học đồ không nhịn được kêu lên.

Mặc dù chỉ là động tác vận động đầu tiên nhưng liên quan tới các bộ phận trên cơ thể người, nhất là động tác xoạc chân, khó khăn càng không phải nghĩ.

Kim và Lai An đã hơn ba mươi tuổi, là một ma pháp sư vĩ đại, từ năm mười tuổi, bọn họ không rèn luyện thân thể nữa, mà toàn tâm toàn ý nghiên cứu ma pháp.

Cho nên khi hai chân xoạc ngang xuống dưới đất, đạt tới độ cực hạn của sự mềm dẻo, miệng hai người không hẹn cùng sủi đầy bọt, hai mắt trắng dã, gần như muốn bất tỉnh.

Một đạo ánh sáng màu trắng xuất hiện trên cơ thể hai người, cảm giác đau đớn dần suy yếu. Ma pháp mặc dù không phải vạn năng, nhưng để giảm bớt sự đau đớn thì không có bất cứ vấn đề gì.

Buổi tối, Kim và Lai An nhe răng trợn mắt ở trên giường, không thể ngủ được, cả người đau đớn.

May mà Tiếu Ân sớm có chuẩn bị, mang theo một ít dược vật Maren tặng, sử dụng những dược vật đó, hai người mỡi miễn cưỡng chịu được.

Cứ như thế, dưới sự trợ giúp của ma pháp, Kim và Lai An sau nửa năm gian khổ, cuối cùng cũng thành công
Bình Luận (0)
Comment