Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 207

Hắc Toàn Phong tấn công mấy lần nhưng đều vô ích. Dường như nó cũng hiểu rõ tình cảnh trước mắt, đôi mắt to chớp chớp, có một cảm giác phức tạp không nói nên lời.

Tuy nhiên, biểu hiện của nó đã đủ khiến tất cả mọi người nhìn với ánh mắt khác xưa.

Chỉ là một ma thú lục cấp không ngờ lại trụ được trước sự tấn công của thất cấp ma thú mà vẫn bình an vô sự. Trước khi hai ma thú giao đấu, không ai có thể đoán trước được điều này.

Tuy rằng tất cả mọi người đều biết, ma thú biến dị mạnh mẽ hơn nhiều so với ma thú cùng bậc, nhưng mạnh mẽ đến nỗi có thể đánh cho ma thú bậc cao hơn chật vật đến như thế thực sự làm người ta khó tin.

Ma thú này thực sự biến dị quá lợi hại rồi.

Song phương tiếp tục lấy giằng co bằng phương thức kỳ quái.

Ở bên trong kết giới, Hắc Toàn Phong căn bản không thể nắm giữ hành tung của đối phương, cho nên nó không thể tổn thương được Đồng Lăng Ma Hổ. Mà khả năng phòng ngự của Hắc Toàn Phong đã mạnh mẽ vượt qua khả năng lý giải của mọi người, Đồng Lăng Ma Hổ dường như cũng không có cách đả thương được nó.

Đám người Linnou đều lộ vẻ vui mừng.

Chỉ cần Hắc Toàn Phong có thể trụ vững, không bị đánh bại, thì nó chắc chắn sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng, bởi vì kết giới tuy lợi hại nhưng có hạn chế về thời gian.

Chỉ với thực lực thất cấp ma thú, nó không có khả năng tiếp tục tạo ra kết giới, cũng không thể kéo dài kết giới mãi mãi.

Tiếu Ân thở phào, nói:

- Kết giới này uy lực cũng không được tốt lắm nhỉ.

Quả thực, sau khi kiến thức qua uy lực của Sát lục kết giới và Hoàng kim kết giới, đám người Tiếu Ân thấy kết giới này quả chướng mắt.

Linnou than nhẹ một tiếng,nói:

- Đúng vậy, thất cấp ma thú tuy có thể tạo ra kết giới nhưng kết giới loại này uy lực còn kém xa kết giới chân chính, chỉ có thể gọi là ngụy kết giới mà thôi.

Mọi người đang tập trung trao đổi, Hắc Toàn Phong lại có vẻ mất bình tĩnh.

Nó ngẩng cao đầu, há miệng ra. Một tiếng rồng gầm vang dội chợt bạo phát từ miệng nó.

Âm thanh này ban đầu cũng chỉ bình thường thường, nhưng chỉ một lát sau, thanh âm trở nên như sấm sét lôi đình, từng tầng sóng âm mạnh mẽ khuếch tán ra bồn phương tám hướng. Trong cảm ứng tinh thần của mọi người, thanh âm đã tạo thành năng lượng dao động lớn đến khó tin.

Đối mặt tiếng kêu như phát cuồng này, Đồng Lăng Ma Hổ nằm sấp thân hình, giống như gặp đe dọa trí mạng, không còn dáng vẻ bệ vệ của thất cấp ma thú, mà trở nên giống như đối diện ma thú bậc cao, không ngờ bắt đầu trở nên run rẩy.

Từ khi Hắc Toàn Phong bắt đầu điên cuồng rú lên, thân thể nó đã bắt đầu run rẩy rất nhỏ, lực lượng thần bí hình thành kết giới hình như cũng bị tấn công một cách mạnh mẽ. Nếu không phải dựa vào năng lực đặc thù của kết giới, chỉ sợ sức mạnh này đã hoàn toàn sụp đổ dưới uy áp của tiếng rồng gầm.

Tiếu Ân thở dài một tiếng, rốt cuộc Hắc Toàn Phong cũng sử dụng đến vũ khí hùng mạnh nhất của nó.

Bất kỳ sinh vật nào đối diện với rồng gầm đều có một cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.

Đồng Lăng Ma Hổ tuy là thất cấp ma thú, thậm chí còn có thể thi triển không gian kết giới, nhưng khi nó đối mặt với Long tộc thì vẫn hoàn toàn bị ngăn chặn bởi uy áp mạnh mẽ này.

Long tộc không hổ là khắc tinh của tất cả sinh vật. Ngay cả con người khi đối diện với Long tộc cũng trở nên nhỏ bé.

Đột nhiên, Linnou khẽ động. Hắn nghiêng tai lắng nghe, hỏi:

- Các ngươi nghe thấy gì không? Hình như có âm thanh gì đó?

Mọi người ngẩn ra, tất cả đều nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên từng đạo âm thanh gào rú từ dải đất trung tâm hồ Stanco truyền đến, dường như không chỉ có một con ma thú mà là một đám, một đại quân ma thú có thực lực khủng bố.

Vài người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng thời kêu lên, không thèm để ý đến hình tượng liều mạng chạy ra bên ngoài.

Tuy rằng ở đây cũng có vài người là đại ma pháp sư, nhưng bọn họ cũng hiểu được, nếu lâm vào sự vây công của ma thú thì bất kỳ kẻ nào cũng khó có khả năng sống sót.

Về phần Hắc Toàn Phong, nói thực, sau khi cảm nhận được uy lực của rồng gầm, bọn họ đều không hẹn mà nghĩ, những ma thú đó chính là do Hắc Toàn Phong gọi mà đến.

Nếu bọn chúng đến là do tiếng rồng gầm triệu tập thì tự nhiên sẽ không tấn công nó.

Cho nên, căn bản sẽ không ai lo lắng cho Hắc Toàn Phong.

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã chạy được hơn cây số.

Tiếu Ân vô tình quay đầu lại lập tức kêu lên:

- Xem kìa, kia là cái gì?

Mọi người không hẹn mà sử dụng Ưng Nhãn Thuật, vừa chạy xa vừa quay đầu nhìn lại.

Đồng Lăng Ma Hổ vẫn nằm sấp trong không trung như trước, nó cũng không tiếp xúc với kết giới xung quanh, nhưng hiện tại, trong kết giới không ngờ lại có thêm một người.

Sau khi sử dụng Ưng Nhãn Thuật, tất cả mọi người đều có thể thấy người này mặc ma pháp bào màu đen, nhưng đầu hắn lại được trùm kín bằng một chiếc mũ rộng khiến cho người ta không thể thấy rõ dung mạo của hắn.

Tuy nhiên, người này dường như vô cũng quen thuộc với kết giới này.

Trong kết giới, Hắc Toàn Phong không thể tìm thấy vị trí của Đồng Lăng Ma Hổ nhưng người này lại có thể dễ dàng đi tới bên người Đồng Lăng Ma Hổ.

Hắn duỗi tay ra, lập tức Đồng Lăng Ma Hổ vốn đang chịu đả kích nặng nề biến mất không thấy.

Sau khi nhìn thấy được cảnh này, trong lòng tất cả mọi người đều cực kỳ rung động.

Không cần phải nói, chắc chắn con Đồng Lăng Ma Hổ này đã bị người mặc ma pháp bào màu đen thu vào trong không gian ngủ đông.

Bằng thực lực và tôn nghiêm của thất cấp ma thú, cho dù là dưới tình huống bị đả kích mạnh cũng tuyệt đối không bó tay chịu trói, mặc cho người khác sử dụng đạo cụ không gian thu nó vào, nhưng Đồng Lăng Ma Hổ lại không chút giãy dụa. Bởi vậy, có thể thấy được con Đồng Lăng Ma Hổ này cũng không phải là thú hoang mà là ma sủng của một cường giả.

Sau khi thu Đồng Lăng Ma Hổ, liếc mắt một cái nhìn qua Hắc Toàn Phong vẫn hồ đồ không hay biết gì, hắc bào nhân liền giẫm chân, rời khỏi ma pháp trận, nhanh chóng phi thân bỏ đi.

Đám người Tiếu Ân nhìn thấy tốc độ của hắn, lập tức hiểu được, chỉ bằng bọn họ, chắc chắn không thể đuổi theo được hắc bào nhân.

Nếu Hắc Toàn Phong không bị nhốt trong kết giới, thì lấy tốc độ cao nhất của nó còn có khả năng đuổi theo, nhưng lúc này thì đó căn bản là suy nghĩ không thực tế.

Lúc này, tiếng gào rống từ giữa hồ truyền đến ngày càng lớn, hơn nữa phía chân trời cũng bắt đầu xuất hiện một điểm đen thật nhỏ.

Đám người Tiếu Ân rốt cuộc không thèm quan tâm lúc nãy ai là người đã cứu Đồng Lăng Ma Hổ bởi vì lúc này ánh mắt bọn họ đã hoàn toàn bị quân đoàn ma thú hấp dẫn.

Trong quân đoàn ma thú này không ngờ lại xuất hiện hơn ba trăm con ma thú có thể bay lượn.

Thực ra, chỉ cần vượt qua tam cấp thì đại bộ phận ma thú đều có thể bay lên. Tuy rằng thời gian phi hành cũng khá ngắn, không có tác dụng gì quá lớn nhưng dùng để rút ngắn hành trình thì cũng không thành vấn đề.

Mấy trăm ma thú thuộc các chủng tộc khác nhau, nếu bình thường đặt bên cạnh nhau chắc chắn sẽ tự giết lẫn nhau, biến thành gió tanh mưa máu. Nhưng lúc này, những con ma thú đó dường như thương lượng với nhau, không tàn sát lẫn nhau mà đồng tâm hiệp lực lao về phía Hắc Toàn Phong đang bị vây trong kết giới.

Sau khi Đồng Lăng Ma Hổ bị thu vào không gian ngủ đông, rời đi cùng chủ nhân, không gian kết giới đã thiếu đi người chủ trì khiến uy lực giảm đi, bị Hắc Toàn Phong dùng rồng gầm tấn công đang lung lay sắp đổ.

Lúc này, sau khi mấy trăm ma thú xông về phía kết giới lập khiến kết giới trở nên mong manh hơn.

Đám người Tiếu Ân nhìn nhau. Bọn họ đã nhìn ra, kết giới này chỉ sợ không kiên trì được lâu nữa.

Hắc Toàn Phong nhìn xung quanh đều là bóng dáng ma thú, nó hưng phấn tru lên một tiếng. Một cỗ lực lượng trước nay chưa từng có bùng nổ trong cơ thể nó, rồng gầm lại một lần nữa vang lên, hơn nữa lúc này lại còn bao gồm thêm uy áp mạnh mẽ của Long tộc.

Dưới sự kích thích của loại sức mạnh này, tất cả ma thú còn lại cũng đồng thời gào rú theo.

Âm thanh vô cùng vô tận lấy Hắc Toàn Phong làm trung tâm tràn ra xung quanh.

Sắc mặt đám người Tiếu Ân đều đại biến, nhanh chóng lui về phía sau. Bởi vì bọn họ đều cảm ứng được loại lực lượng hỗn hợp mạnh mẽ này. Đừng nói là bọn họ ngay cả đại tát mãn Dida chỉ sợ cũng không xong.

Trong không gian truyền đến âm thanh vỡ vụn, không gian kết giới cuối cùng cũng hao hết lực lượng của nó, hoàn toàn tan vỡ rồi.

Hắc Toàn Phong lập tức thoát vây đi ra, đôi mắt to của nó nheo lại. Nó tìm tòi hơi thở của con thất cấp ma thú kia.

Nhưng sau một lát, Hắc Toàn Phong rốt cuộc cũng buông tha, bởi vì nó đã biết con ma thú đó đã sớm bỏ trốn mất dạng.

Lúc này, Hắc Toàn Phong đứng giữa một đám đông ma thú, thân thể nó không còn nằm xuống nữa mà chậm rãi đứng lên, ánh mắt nó lộ ra một tia ngạo khí nhìn thiên hạ bằng nửa ánh mắt, dường như tất cả đều bị giẫm nát dưới chân nó.

Có thể một mình chiến thắng một con thất cấp ma thú, một tiếng gào thét lại có thể kêu gọi nhiều ma thú như thế đến trợ trận, lấy thực lực của Hắc Toàn Phong đúng là có tư cách kiêu ngạo với tất cả.

Ánh mắt Tiếu Ân liếc qua một vòng những con ma thú, có chút tiếc nuối, nói:

- Đáng tiếc.

Carter hỏi:

- Sư phụ, ngài đang tiếc cái gì, tiếc con Đồng Lăng Ma Hổ bị người ta cứu đi sao?

Tiếu Ân chậm rãi lắc đầu, nói:

- Ngươi xem xung quanh Hắc Toàn Phong có rất nhiều ma thú nhưng đều mà tứ cấp, ngũ cấp ma thú, ma thú có được thực lực lục cấp, thất cấp thì một con cũng không có.

Đám người Kim chậm rãi gật đầu, xem ra thuật rồng gầm của Hắc Toàn Phong còn có chỗ thiếu hụt. Có lẽ có thể uy hiếp ma thú ở gần nó nhưng ở khoảng cách xa thì sẽ không thể ảnh hưởng đến những con ma thú mạnh mẽ. Hắc Toàn Phong đang đắc ý vô cùng đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

Nó lại hô to một tiếng nữa, những con ma thú xung quanh nó ngây người một lát, sau đó hiểu được ý của nó, lập tức đều tản ra, trở về trung tâm hồ Stanco

Hắc Toàn Phong đung đưa cái đầu to lớn, mở ra đôi cánh dài đến bảy thước, vỗ vài cái, bay tới trên đầu đám người Tiếu Ân

Lúc mọi người ngẩng đầu nhìn quái vật trên đầu, quả thực chính là che lấp cả mặt trời.

Tiếu Ân vỗ tay, nói:

- Tiểu Hắc, ngươi thắng.

Hắc Toàn Phong hưng phấn kêu lên một tiếng, nó xoay vòng trong không trung, sau đó ngoan ngõan bay xuống bên Tiếu Ân để hắn tiếp tục ngồi lên.

Linnuo hiện vẻ hâm mộ. Quả thật, bất kỳ ai có thể có được ma sủng dũng mãnh như thế, cho dù đối mặt với ma đạo sĩ cũng không phải sợ hãi nha.

- Tiếu Ân các hạ, ma thú của ngài thật sự rất rất giỏi, không ngờ lại có thể khiêu chiến vượt cấp và đạt được thắng lợi cuối cùng.

- Ngài quá khách khí rồi.

Tiếu Ân vuốt ve cái đầu to lớn của Hắc Toàn Phong, tuy rằng cười toe toét nhưng vẫn khiêm tốn nói:

- Tiểu Hắc chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng thắng lợi mà thôi, Đồng Lăng Ma Hổ cuối cùng vẫn chạy trốn mất rồi.

Vẻ mặt đám người Kim hiện lên một tia khó hiểu. Carter tự hỏi mất nửa ngày, nói:

- Ma thú này không phải là thú hoang mà là ma sủng. Nhưng thật sự là kì quái, ta không nhớ là trong đế quốc Lang Nhân lại có Đồng Lăng Ma Hổ, cho tới bây giờ cũng không nghe qua là có ai có được Đồng Lăng Ma Hổ nha.

- Đúng vậy.

Kim tiếp lời, nói:

- Trước đây chúng ta đã cùng Harrrison thảo luận về ma thú, cũng không nghe nói là gần hồ Stanco có chủng tộc Đồng Lăng Ma Hổ.

Linnou hiện vẻ do dự, ánh mắt hắn liếc qua gương mặt mọi người, rốt cuộc nói:

- Con Đồng Lăng Ma Hổ này chỉ sợ không phải là ma thú của đại thảo nguyên phương Bắc.

Trong lòng mọi người đều cả kinh, Tiếu Ân hỏi:

- Đồng Lăng Ma Hổ không thuộc về đại thảo nguyên vậy thì chủng tộc của nó ở đâu?

Linnou khẽ nhếch khóe miệng, nói rõ ràng từng chữ một:

- Đồng Lăng Ma Hổ đáng lý ra là ma thú của rừng Gobbi.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ngừng nói chuyện, bọn họ đang suy nghĩ về ý tứ của những lời lão ma pháp sư vừa nói.

Đức Lỗ Phu nhăn nhăn trán, nghi hoặc hỏi:

- Nếu ma thú này sống ở rừng Gobbi thì tại sao lại xuất hiện ở đây?

Sắc mặt Tiếu Ân trở nên cực kỳ khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta hiểu được, chắc chắn là có người đi theo chúng ta.

Lúc này, mọi người đều hiểu rõ, Tiếu Ân từng nhiều lần cảm ứng được bọn họ dường như bị ai rình trộm nhưng vẫn không thể tìm thấy kẻ đó.

Tuy nhiên, lúc này, hắc bào nhân vì muốn cứu Đồng Lăng Ma Hổ nên không tiếc bại lộ hành tung, tiến vào kết giới của Đồng Lăng Ma Hổ, do vậy mà bị đám người Tiếu Ân phát hiện.

- Người kia là ai?

Kim trầm giọng hỏi:

- Chẳng lẽ hắn theo từ đế quốc Nặc Khả Đa đến đây sao?

Kết luận này, ngay cả Tiếu Ân cũng khó có thể tin được.

Tuy rằng trước khi truyền tống, hắn tỏ ra cuồng ngạo như thế nhưng trên thực tế thời điểm hắn truyền tống rất cẩn thận, căn bản không dám lưu lại nửa điểm dấu vết.

Nhưng cho dù như thế, đối phương vẫn dễ dàng đi theo.

Nếu như lời nói đó là thật thì người này quả thật là đáng sợ

Do dự một chút, Tiếu Ân hỏi:

- Linnou các hạ, ở đế quốc Nặc Khả Đa có vị ma pháp sư nào có được Đồng Lăng Ma Hổ không?

- Không có.

Linnou không chút do dự nói:

- Đồng Lăng Ma Hổ không phải là ma thú bình thường, muốn có được khi nó còn bé căn bản là cực kỳ khó khăn. Theo ta được biết, trong nhóm ma pháp sư của đế quốc Nặc Khả Đa không ai có được may mắn như thế.

Đám người Tiếu Ân đồng thời nhíu mày, chẳng lẽ không thể đoán được lai lịch của hắc bào nhân rồi.

Lúc mọi người đang trầm tư, lại nghe Linnou nói:

- Tuy nhiên, ở đế quốc Morins có một vị ma đạo sĩ, hắn có được một đầu thất cấp ma thú rất nổi tiếng, đúng là Đồng Lăng Ma Hổ.

Mắt Tiếu Ân sáng ngời, hắn thất kinh hỏi:

- Hắc bào ma pháp sư vừa rồi là ma đạo sĩ?

Linnou chậm rãi gật đầu, nói:

- Người kia có thể đi lại tự nhiên trong kết giới đương nhiên không thể là đại ma pháp sư, nếu như ta đoán không sai thì hẳn là người kia.

Trong mắt Tiếu Ân hiện lên một tia linh hoạt sắc bén, nói:

- Hắn rốt cuộc là ai?

Linnou hít sâu một hơi, nói:

- Rui Pike, ma đạo sĩ tự do của đế quốc Morins, am hiểu sử dụng ma thú. Vị ma đạo sĩ này ở trong mấy quốc gia chúng ta xú danh rất rõ ràng, bất kể là đế quốc Morins hay ma pháp công hội đều không muốn giao thiệp với hắn.

Tiếu Ân nghi hoặc:

- Vì sao?

Trong mắt Linnou có vẻ chán ghét thật sau, nói:

- Vì Rui Pike là một cường đạo, một khi có cái gì lọt vào mắt hắn, hắn sẽ ra tay cướp đoạt, với đối phương có thực lực thấp hơn hắn thì hắn sẽ không hề nể nang.

Dừng một chút, hắn căm giận nói:

- Thân là ma đạo sĩ, lại làm việc hung hăng ngang ngược như thế tự nhiên là không ai thích rồi.

Trong lòng đám người Tiếu Ân đều có cảm giác khó hiểu.

Ma đạo sĩ, trong ma pháp thế giới chính là người hưởng đãi ngộ cao nhất.

Nhưng người gọi là Rui Pike này không ngờ lại chính là một cường đạo, đúng là một đáp án khiến người ta khó có thể tin nổi.

Hơn nữa, nghe qua khẩu khí của Linnou thì người này còn đặc biệt thích đoạt của người có thực lực yếu hơn hắn. Danh dự của người này không ngờ lại kém đến mức đó.

Tiếu Ân lạnh lung cười nói:

- Rui Pike bỏ công theo dõi chúng ta từ đế quốc Nặc Khả Đa tới nơi này, không biết hắn coi trọng thứ gì trong tay chúng ta vậy?

Linnou chần chừ một chút, nói:

- Chắc là ma pháp trượng.

- Ma pháp trượng?

- Đúng vậy, cho dù là ma pháp trượng làm từ Độc Giác Thú trong tay Mary hay trượng bán thần đều là bảo vật mà các ma pháp sư mơ ước.

Thần sắc Linnou trở nên ngưng trọng, nói:

- Nếu hai cái ma pháp trượng này rơi vào trong tay hắn, thực lực của hắn chắc chắn sẽ cao thêm một tầng.

Tiếu Ân nhíu mày, nói:

- Vấn đề là, tại sao hắn lại biết trong tay chúng ta có hai cây ma pháp trượng này?

Linnou cười khổ một tiếng, tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.

Tiếu Ân trầm ngâm nửa ngày nói:

- Linnou các hạ, thực lực của Rui Pike thế nào, so sánh với Girffin thì sao?

Linnou tự hỏi nửa ngày, nói:

- Theo ta được biết, hai người bọn họ đều là thất tinh ma đạo sĩ, tuy nhiên, Pike có sủng vật là Đồng Lăng Ma Hổ, nếu hai phương chiến đấu, chắc là hắn có thể thắng.

- Đồng Lăng Ma Hổ.

Tiếu Ân khinh thường cười lạnh nói.

- Con Đồng Lăng Ma Hổ này đã bị Hắc Toàn Phong phế đi, lần sau nếu gặp lại ta thật muốn nhìn xem, mất đi năng lực không gian kết giới nó lấy gì đấu với Hắc Toàn Phong.

Nghe Tiếu Ân nói xong, Hắc Toàn Phong lập tức nâng cái đuôi to lớn của nó lên, hai tròng mắt xoay chuyển không ngừng, khóe miệng vểnh lên, trong miệng phát ra thanh âm hừ hừ ha ha, dường như cam đoan với Tiếu Ân, nếu gặp lại nhất định sẽ khiến Đồng Lăng Ma Hổ chịu không nổi.

Linnou cười khổ một tiếng, con ma thú biến dị này quả là lợi hại ngoài ý liệu của hắn.

Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân nói:

- Rui Pike khẳng định không phải là người tốt tính, theo ta thấy hắn sở dĩ không ra tay cướp bóc vì kiêng kị thực lực tổng hợp của chúng ta. Cho nên hắn muốn dùng Đồng Lăng Ma Hổ giải quyết Hắc Toàn Phong trước nhằm giảm thực lực của chúng ta, nhưng không ngờ...

Trên mặt Tiếu Ân hiện một tia thỏa mãn, hắn tự hào nói:

- Hắc Toàn Phong nhà chúng ta làm sao lại có thể bị giải quyết bằng một con Đồng Lăng Ma Hổ rác rưởi được, Rui Pike đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, chắc là trong thời gian ngắn sẽ không ra tay.

Linnou nghe thấy trong giọng nói của hắn có chút tiếc nuối không kìm được cười khổ.

Người bình thường mà nói, nếu có người biết hắn bị ma đạo sĩ bạo lực Rui Pike nhìn trúng không sợ tới mức hồn vía bay mất cũng thất kinh.

Giống như Tiếu Ân, không chút sợ hãi, ngược lại còn lo lắng hắn không ra tay quả là trước nay chưa từng thấy.

Tuy nhiên, nhìn đám người Kim và Tiếu Ân đang yên lặng giao tiếp với Hắc Toàn Phong, Linnou dường như cũng có chút lý giải.

Nhóm người bọn họ lại có những bảy đại ma pháp sư, trong đó lại có hai cường giả lục tinh, còn có thêm cả Hắc Toàn Phong, cho dù là ma đạo sĩ ra tay chỉ sợ là cũng không thể địch lại.

Rui Pike cũng không phải là đồ ngốc, đương nhiên sẽ không lỗ mãng chuốc lấy xấu hổ.

Chỉ có điều, bị một cường giả cấp bậc ma đạo sĩ nhìn chằm chằm cũng không phải là chuyện tốt.

Linnou hơi hơi nhíu mày, âm thầm suy nghĩ, có lẽ trước mắt cùng Rui Pike quang minh chính đại đấu một trận mới là lựa chọn tốt nhất.

Lúc hắn đang miên man suy nghĩ, Tiếu Ân đột nhiên kêu lên:

- Tiểu Hắc, bay tới đây.

Theo sự chỉ huy của Tiếu Ân, Hắc Toàn Phong lượn góc chín mươi độ, suýt nữa vứt lão ma pháp sư xuống.

Đợi lúc Linnou nắm chặt được lân giáp trên người Hắc Toàn Phong, đầu cự thú này đã nhanh chóng xông lên

Linnou lớn tiếng hỏi:

- Tiếu Ân các hạ, xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc này Tiếu Ân mới chú ý tới lão pháp sư đang chật vật, hắn ngỏ lời xin lỗi:

- Ta thấy hai bằng hữu đang ở gần đây nên hơi kích động, mong ngài thứ lỗi.

Linnou nghi hoặc, hắn đã ở bên cạnh Tiếu Ân một năm, cảm thấy rất khâm phục ma pháp sư trẻ tuổi nhưng già dặn này

Ở trong lòng hắn, ngay cả khi đối mặt với ma đạo sĩ Griffin, Tiếu Ân vẫn lạnh lùng không chút đổi sắc, nhưng hai bằng hữu trong lời hắn không ngờ có thể làm hắn thất thố như thế, không khỏi có chút tò mò, muốn nhìn thử xem kẻ nào lại có sức hấp dẫn như vậy.

Tốc độ Hắc Toàn Phong cực nhanh, cặp cánh lớn vỗ liên tục, làm cho cuồng phong đập thẳng vào mặt.

Ở một ốc đảo trên hồ Stanco bỗng nhiên truyền đến hai tiếng kêu đầy hưng phấn. Tiếu Ân cũng kêu to một tiếng, không chờ Hắc Toàn Phong đáp xuống đã nhảy luôn xuống.

Linnou há to miệng đầy kinh ngạc, đây thực là Tiếu Ân mà hắn quen sao? Làm thế nào mà lại trở nên hưng phấn như thế.

Đám người Kim cũng nhảy theo Tiếu Ân, thế là trên cái lưng rộng lớn của Hắc Toàn Phong chỉ còn mỗi mình lão ma pháp sư.

Linnou đột nhiên nổi hết cả da gà, hắn rùng mình một cái, lúc này mới để ý thấy, cặp mắt to lớn của Hắc Toàn Phong đang chăm chú nhìn hắn, giống như muốn ăn thịt hắn vậy.

Mắt hắn nhìn xung quanh trống rỗng, đã không còn ai, lập tức hiểu rõ vì sao con ma thú này lại có biểu tình như vậy.

Nếu là trước khi Hắc Toàn Phong đấu một trận cùng Đồng Lăng Ma Hổ, Linnou còn có tin tưởng có thể đánh bại Hắc Toàn Phong nhưng giờ phút này thì…

Hắn không nói thêm một lời, lập tức từ trên lưng Hắc Toàn Phong nhảy xuống, tốc độ cực nhanh, căn bản không thể nhìn ra hắn là người đã ngoài trăm tuổi rồi.

Khi hai chân hắn chạm đất, vừa lúc nhìn thấy Tiếu Ân và một lang nhân cao lớn đang ôm nhau, hai người bọn họ vừa nhảy vừa cười giống như hai kẻ điên không coi ai ra gì.

Bên cạnh hai người bọn họ, có một thiếu nữ xinh đẹp đến mức gần như cả trời đất đều mờ nhạt đang tủm tỉm cười nhìn hai người bọn họ.

Trong nháy mắt, hình ảnh này dường như dừng lại trong đầu Linnou, vấn đề vẫn tồn tại trong lòng hắn rốt cuộc đã tìm được đáp án hoàn mỹ.

Sau khi Tiếu Ân và Harrison ôm nhau, rốt cuộc đem ánh mắt nhìn về phía Juliana.

Lúc này đây, tâm tình Tiếu Ân đã không còn như trước đây. Ánh mắt hắn nóng rực đầy tưởng niệm, dường như có thể đem toàn bộ tâm tư hắn truyền cho đối phương.

Ánh mắt Juliana trong suốt như mang theo một loại dịu dàng triền miên, giống như dùng nhu tình dệt thành lưới lớn, từng từng lớp lớp bao quanh tâm của người nào đó.

Ánh mắt hai người đó rốt cuộc giao nhau, họ im lặng đứng nhìn nhau thật kỹ, trong lòng họ dường như đã hiểu rõ tâm tư của nhau.

Juliana hơi hơi giật mình, ánh mắt vô tình tránh đi, không ngờ nàng không thể chịu nổi ánh mắt nóng rực của Tiếu Ân nên đành tránh đi.

Lúc này, nàng dường như đã trở thành người khác, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng nở nụ cười đầy ngượng ngùng.

Giống như một vầng trăng sáng, đột nhiên bao phủ lấy tất cả mọi người.

Tiếng hoan hô của Harrison và đám người Kim dần biến mất, dường như mỗi người đều thất thần chìm vào nụ cười của người này.

Trong nháy mắt, mọi người đều bị hào quang của nàng làm cho ngây người.

Sau một lát, trên người Harrison đột nhiên xuất hiện một làn sương màu đen, làn sương màu đen này lan tràn cực nhanh, xoay chuyển một vòng trên người hắn rồi biến mất.

Mà Harison vốn đang lâm vào trong mê say đột nhiên run rẩy một chút sau đó giật mình tỉnh lại.

Hắn khụ mạnh một tiếng, lập tức dời mắt đi, trong lòng thầm kêu, hồ ly tinh đúng là quá lợi hại.

Tiếu Ân hít sâu một ngụm khí để thanh tỉnh, tuy rằng hắn có được từ trường hồng trĩ không chịu sự mê hoặc, nhưng sau khi thấy được nụ cười khuynh quốc khuynh thành này, tâm hắn vẫn nhẹ nhàng run rẩy.

Trong lòng hắn có một âm thanh kêu gọi, khiến hắn muốn nắm tay Julliana đi suốt cuộc đời này.

Chậm rãi quay đầu lại, Tiếu Ân không khỏi nhướng mày, trừ Harrison, tất cả mọi người bao gồm cả Mary và Linnou đều ngây người.

Tiếu Ân lập tức hiểu được, Juliana đã vô tình phát ra toàn bộ sức hấp dẫn của mang, nếu không Mary và Linnou tuyệt đối không thể lâm vào cảnh giới không thể tự kiềm chế.

Về phần cái tên Harrison đang co đầu rụt cổ không dám nhìn về hướng Juliana chắc chắn là vì tam đầu lang Cruyff ra tay, nếu không hắn làm sao còn tự tại như thế được.

Hắn ho khan một tiếng thật mạnh, tiếng ho này giống như mang trọng lực ngàn cân vang lên trong tai mọi người.

Vẻ mặt mọi người hoảng hốt một trận, nhưng bọn họ đều không phải là người bình thường, người kém cỏi nhất cũng là cảnh giới đại ma pháp sư cho nên chỉ một lát sau bọn họ đều khôi phục lại.

Vừa nghĩ tới tình hình lúc nãy, sắc mặt mọi người không hẹn mà cùng đỏ lên, đến lão ma pháp sư đã sống qua mấy trăm năm như Linnou cũng cảm khái không thôi. Không thể tưởng tượng được trên thế giới lại có thiếu nữ có vẻ đẹp đến mức đoạt tâm hồn người ta như thế.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười, nói:

- Linnou các hạ đây là Đại Tát Mãn Harrison của đế quốc Lang Nhân, cũng là huynh đệ tốt nhất của ta ở đế quốc Lang Nhân.

Ánh mắt Linnou thoáng nhìn qua người Harrison, đại khái cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trên người hắn, khẽ mỉm cười, gật đầu với Đại Tát Mãn một cái xem như chào.

Tiếu Ân ôm bả vai Harrison, nói:

- Đây là lục tinh đại ma pháp sư Linnou của đế quốc Nặc Khả Đa, ông ấy không chỉ là lục tinh đại ma pháp sư mà còn là một vị đại sư chế tác ma pháp trượng, ma pháp trượng của chúng ta đều do ông ấy chế tác.

Quả thật, trong tay đám người Kim đều có một cây ma pháp trượng, tuy rằng cây ma pháp trượng đó do quan hệ đến nguyên liệu nên còn kém xa trượng độc giác thú và trượng bán thần nhưng đã tốt hơn vài cấp so với trượng ban đầu bọn họ sử dụng rồi.

Linnou đã ra tay thì phải là tinh phẩm.

Harrison đáp lễ lại, ánh mắt hắn có vẻ rất hiếu kỳ. Trong lòng hắn nghi hoặc, không hiểu vì sao Tiếu Ân lại mang theo lão ma pháp sư này từ đế quốc Nặc Khả Đa đến đây, chẳng lẽ cũng là đệ tử của Tiếu Ân sao? Nhìn qua quả thật khó tin nha?

Tiếu Ân cũng không để ý đến ý nghĩ của bọn họ, đi tới bên người Juliana, thoáng chút do dự, lập tức đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhu nhuyễn như ngọc, mềm mại tựa như không xương của Juliana

Juliana tuy rằng ngày thường rất to gan lớn mật, học được một chút về không gian ma pháp liền dám sử dụng pháp thuật truyền tống cự li xa, nhưng lúc này trong lòng nàng có chút ngượng ngùng, hai má xinh đẹp ửng hồng, chỉ có điều ý tưởng của hồ ly quả là khác xa với nhân loại.

Tuy rằng trong lòng nàng thẹn thùng nhưng cũng không tránh bàn tay của Tiếu Ân mà nắm chặt lấy, dường như sợ hạnh phúc thình lình biến mất.

- Juliana, ta…

Tiếu Ân do dự một chút, thật không biết bắt đầu như thế nào, đành phải cười ha hả, nói:

- Nàng hẳn là hiểu được.

Juliana giận trắng cả mắt, tuy nhiên trong lòng nàng cũng kinh ngạc, tên đầu gỗ này làm thế nào lại đột ngột thông suốt vậy?

Nàng cũng không biết, sở dĩ Tiếu Ân có biến hóa như vậy cũng là do Đại Tát Mãn Dida ủng hộ, nếu không phải Đại Tát Mãn Dida phá đi chướng ngại cuối cùng, Tiếu Ân cũng không dám có biểu hiện như vậy.

Hơn nữa, hiện giờ, thực lực Tiếu Ân đã nâng cao, lúc này hắn đã đạt lục tinh đại ma pháp sư, đồng thời hắn còn tuyệt đối nắm chắc có thể tấn cấp lên làm ma đạo sĩ trong thời gian ngắn.

Bởi vì có thực lực hậu thuẫn nên Tiếu Ân mới dứt bỏ hết thảy e ngại, ở cùng một chỗ với Juliana.

Nếu không, chỉ riêng việc ứng phó với đám người theo đuổi Juliana đã đủ để Tiếu Ân sứt đầu mẻ trán rồi.

Linnou nhìn bọn họ thật lâu, rốt cuộc thở dài nói:

- Ôi, Tiếu Ân các hạ, cuối cùng ta cũng hiểu rõ.

Tiếu Ân ngẩn ra, tò mò hỏi:

- Ngươi hiểu rõ cái gì cơ?

Linnou khẽ lắc đầu, nói:

- Ta hiểu được vì sao lúc ngươi ở cùng với Sara lại có thể thong dong như vậy rồi…

Sau khi nghe được hắn cảm khái, khóe miệng Tiếu Ân hơi giật giật, trong lòng hối hận vạn phần, đây chẳng phải không có việc gì rắc rối tự nhiên lại tìm tới sao.

Quả nhiên, trên mặt Juliana hiện lên một tia nghi hoặc và thần sắc cảnh giác, nàng trầm giọng hỏi:

- Linnou các hạ, Sara là ai?

- Sara à, nàng là thành viên bộ tộc Nguyệt tinh linh.

Dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Juliana, Linnou tán thưởng nói:

- Nàng là người duy nhất ta từng thấy có thể so sánh được với ngươi.

Julian khẽ cắn môi dưới, dùng ánh mắt u oán nhìn về phía Tiếu Ân, đột nhiên dựa vào người hắn, ghé vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói:

- Chàng từng đáp ứng ta không đi gặp nữ tinh linh kia mà.

Đầu Tiếu Ân lập tức trướng lên, hắn cũng dùng giọng nhẹ nhàng giải thích:

- Ta không đi gặp nàng, là nàng ấy đi gặp ta.

Juliana đảo mắt, đột nhiên mỉm cười, dường như đã hoàn toàn vứt bỏ chuyện này.

Trong lòng Harrison tấm tắc lấy làm kỳ, bội phục Tiếu Ân sát đất, sợ là trên đời này cũng chỉ có Tiếu Ân có thể khiến Juliana nhẫn nại như thế.

- Tiếu Ân, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Juliana dịu dàng hỏi.

- Bên ngoài?

Tiếu Ân nghi hoặc, lập tức giật mình nói:

- Hắc Toàn Phong và một con ma thú vừa đánh một trận.

Ánh mắt Juliana và Harrison đồng thời nhìn về phía Hắc Toàn Phong.

Hắc Toàn Phong lập tức dùng sức, đứng lên, thân thể cao lớn sừng sững như một ngọn núi nhỏ.

- Nó đánh nhau?

Harrison kinh ngạc hỏi:

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì mà ma thú bạo động thế?

- Những con ma thú đó ư, tất cả đều do Hắc Toàn Phong triệu tới giúp đỡ.

Sắc mặt Juliana khẽ biến, kinh hô:

- Chúng nó là do Hắc Toàn Phong gọi tới? Như vậy tiếng quỷ kêu hồi nãy là do Hắc Toàn Phong vọng lại sao?

- Phù phù...

Một tiếng nổ truyền đến, tro bụi nổi lên đầy trời.

Mọi người nhìn thấy, Hắc Toàn Phong vừa đứng lên đầy uy phong đột nhiên té ngã trên mặt đất, đôi mắt to tràn ngập hơi nước, nhìn Juliana đầy vẻ ủy khuất.
Bình Luận (0)
Comment