Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 281

Đây là một chiếc kẹp tóc hình dạng đặc biệt. Nhưng ai thấy cũng biết ngay đó là một thứ đồ trang sức của con gái.

Nhưng cái kẹp tóc này lại tìm thấy trên người West. Hơn nữa Tiếu Ân còn nhớ rất rõ ràng, khi West tuyệt vọng từng lấy chiếc kẹp tóc này ra. Điều đó chứng tỏ tuyệt chiêu cuối cùng của West có liên quan mật thiết đến chiếc kẹp tóc này.

Trên bề mặt chiếc kẹp có một tia năng lượng nhàn nhạt.

Khi tinh thần ý thức của Tiếu Ân tìm cách tra xét thì cỗ năng lượng này tự động hình thành một loại năng lượng kháng cự lại, đuổi tinh thần ý thức của Tiếu Ân ra ngoài.

Đây mới là nguyên nhân thật sự làm Tiếu Ân cảm thấy ngạc nhiên với món đồ này.

Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gặp một vật phẩm trang sức không gian có khả năng phân biệt tinh thần lực lượng đặc biệt như thế.

Tiếu Ân cảm nhận được một tia năng lượng không gian quen thuộc trên món đồ trang sức không gian này. Tần suất dao động của tia năng lượng này cũng không khác biệt gì lắm so với năng lượng trên người West. Nếu hắn đoán không sai, đây là một loại trang sức không gian mà chỉ có chủ nhân của cái kẹp tóc này mới có thể mở ra được.

Tuy rằng Tiếu Ân rất muốn dùng lực lượng tinh thần siêu cường của mình mạnh mẽ mở ra, nhưng cuối cùng hắn quyết định không làm như thế. Bởi vì hắn có dự cảm rằng nếu cứ bất chấp tất cả cưỡng ép mở ra, chỉ sợ cuối cùng sẽ hoàn toàn không đạt được gì cả.

Cất món đồ trang sức không gian đó đi, Tiếu Ân sai Bạch Toàn Phong ra ngoài canh giữ, còn hắn đi vào ma pháp động mà West đào ra.

Khi West chạy trốn chính là hướng về ma pháp động mà chạy. Nếu không phải cuối cùng bị Bạch Toàn Phong chặn đường, hắn hẳn là đã chạy đến chỗ này rồi.

Tiếu Ân dùng tinh thần ý thức quét qua một vòng khắp ma pháp động. Bên trong mặc dù có vài cấm chế, nhưng trong mắt bậc đại sư về ma pháp trận đồ như Tiếu Ân thì đó đều là những thứ nhỏ bé tầm thường.

Hắn tùy ý đi vào, trên người ma pháp nguyên tố như tinh linh nhảy múa vui vẻ. Một ít ma pháp cấm chế mà West hao phí bao nhiêu tâm cơ mới dựng lên được nhanh chóng bị giải quyết sạch.

Kỳ thật, những cấm chế đó cũng tương đối cường đại. Nếu không gặp phải Tiếu Ân và Nhất Hào hai quái thai này tổ hợp lại, muốn phá giải làm sao dễ dàng được như vậy.

Ngay cả là đổi lại đích thân Arnezeder đến đây cũng nhất định sẽ cảm thấy vô cùng đau đầu.

Rốt cục, Tiếu Ân cũng đi tới chỗ sâu nhất trong ma pháp động.

Ngạc nhiên thay, ở đây Tiếu Ân bất ngờ thấy một quả trứng.

Đây là một quả trứng rất lớn, lớn như cái hộp đựng máy tính. Bao phủ quả trứng là một vầng hào quang trắng bạc đẹp đến mê người.

Vừa đặt một chân vào khu vực ba thước chung quanh quả trứng khổng lồ kì dị này, mũi Tiếu Ân đột nhiên nhảy vài cái. Không ngờ hắn ngửi được một mùi hương ngọt ngào kì lạ.

Trong lúc nhất thời, bụng hắn không chịu nổi kêu lên mấy tiếng "rột rột".

Tiếu Ân nuốt một ngụm nước miếng lớn. Đột nhiên ý nghĩ muốn ăn luôn quả trứng này nảy ra trong đầu hắn.

Hơi hơi lắc lắc đầu, trong nháy mắt Tiếu Ân nhắm mắt lại. Mình sao thế nhỉ? Vì sao đột nhiên nảy ra ý tưởng kì quái như thế?

Do dự nửa ngày, rốt cuộc Tiếu Ân cũng vươn tay ra, muốn vuốt ve quả trứng khổng lồ này. Hắn thật sự nghĩ không ra, đến tột cùng là trứng của sinh vật nào mà có mùi mê người như thế.

Nhưng mà, ngay trong nháy mắt khi bàn tay Tiếu Ân sắp đụng tới quả trứng lớn kia, trong đầu hắn chợt hiện lên một cảm giác nguy hiểm.

Tiếu Ân không cần nghĩ ngợi nhiều, dồn sức xuống hai chân, lui về phía sau nhanh như tia chớp.

Cách quả trứng chừng hơn một đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang màu trắng sắc bén vô cùng xẹt qua chỗ mà bàn tay Tiếu Ân vừa lướt qua.

Hai mắt Tiếu Ân lập tức mở to như cặp mắt chuông đồng của Hắc Toàn Phong.

Hắn vừa mới nhìn thấy gì?

Từ đâu đó giữa hư không đột nhiên xuất hiện một thanh đao, suýt chút nữa đã chặt đứt ngón tay của hắn. Càng đáng sợ hơn nữa chính là thanh đao này vừa xuất hiện xong liền lập tức biến mất. Nếu không phải Tiếu Ân tận mắt nhìn thấy, hắn còn tưởng rằng chuyện này kỳ thật chỉ là một ảo giác.

Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân sờ sờ vòng cổ không gian của mình.

Trong vòng cổ cũng có một cây đao. Một cây đao do kết giới biến dị sinh ra. Nếu hắn nhìn không lầm, thanh đao chẳng biết từ đâu đột nhiên xuất hiện vừa rồi cũng là một thứ như thế.

Chẳng qua thanh đao kia sau khi chém xong có thể quay về rồi mới biến mất không thấy đâu cả. Còn thanh đao trên người hắn chỉ có thể chém ra rồi biến mất mà không thể quay về.

Tim Tiếu Ân đập thình thịch, hắn rốt cục hiểu được vì sao cái tên West kia có chút luyến tiếc ma pháp động này.

Kỳ thật sau khi hắn thấy tình hình trong động cũng sinh ra lòng tham muốn chiếm lấy làm của riêng.

Không cần biết lai lịch quả trứng này như thế nào, chỉ cần biết quả trứng này có thể có một thứ thần bí như thế bảo vệ là đủ để khẳng định đây là một thứ tốt.

Mở kết giới thuộc tính ra, tinh thần ý thức của Tiếu Ân bắt đầu dò xét, nhưng tin tức thu về khiến Tiếu Ân chấn động.

Kết giới thuộc tính của hắn căn bản là không thể tiến vào phạm vi ba thước chung quanh quả trứng. Nói cách khác, kết giới thuộc tính của hắn căn bản là không thể cảm ứng được sự tồn tại của quả trứng này.

Đồng thời, tinh thần ý thức của hắn quét qua chỗ đó chỉ thấy một vùng trống rỗng.

Không có lực lượng nào ngăn cản kết giới thuộc tính và tinh thần ý thức của hắn cả, hai cảm giác này nói cho hắn biết ở trước mặt hắn kỳ thật là một vách núi, một vách núi chẳng khác gì những chỗ chung quanh, một vách núi hoàn toàn bình thường.

Tiếu Ân sững sờ, thứ này rốt cuộc là thứ gì? Không ngờ có thể lừa được sự dò xét của tinh thần ý thức và sự bao phủ của kết giới thuộc tính. Đây là chuyện không tưởng.

Hắn dụi dụi mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười cay đắng. Đến tột cùng là hai mắt của mình lừa gạt mình hay là tinh thần ý thức lừa gạt mình đây?

Nghiến răng kèn kẹt, Tiếu Ân lượm một cục đá to trên mặt đất.

Tuy rằng cũng không phải là cục đá quá lớn, nhưng cũng đủ để tìm ra chút manh mối của quả trứng kia.

Hung hăng ném về phía quả trứng, Tiếu Ân nhìn thật kỹ những gì sắp xảy ra.

Ánh đao lại một lần nữa xuất hiện, tuy nhiên lúc này đây cũng không phải chỉ có một cây đao, mà là có thêm ngàn vạn thanh đao như mưa quất vào cục đá lớn.

Chỉ trong chốc lát, cục đá lớn lập tức biến mất, cứ như thế biến thành một đám bụi giữa không trung, không còn chút dấu vết nào cả.

Sau đó, những lưỡi dao kia cũng không lập tức biến mất mà cùng nhau hướng về phía Tiếu Ân bay tới.

Sau một lát, trong khi Tiếu Ân vẫn đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nhìn chăm chú tất cả, những lưỡi đao này mới từ từ biến mất không còn chút dấu vết.

Ánh mắt Tiếu Ân vẫn nhìn chằm chặp. Chúng nó cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất. Mặc cho Tiếu Ân chú ý như thế nào cũng không thể phát hiện điều gì bất thường, cũng căn bản là không rõ chúng nó hiện ra rồi biến mất như thế nào.

Tuy nhiên, khi ngàn vạn thanh đao bay vào mặt hắn, cho dù là thằng ngu cũng biết đây là một lời cảnh cáo, nếu không biết điều cứ sấn sổ xông tới sẽ bị những lưỡi đao này trực tiếp giết chết.

Thật cẩn thận đi một vòng quanh thạch động, dọc theo đường đi Tiếu Ân cẩn thận xem xét, đồng thời để Nhất Hào phân tích mọi chuyện giúp hắn.

Chỉ trong chốc lát, Nhất Hào đã có kết quả phân tích sơ bộ, và đưa ra một kết luận khiến Tiếu Ân không thể tin nổi.

Thạch động này chắc chắn không phải do West xây dựng nên. Bởi vì căn cứ trên việc phân tích kết cấu và thành phần nham thạch nơi này, hang động này ít nhất đã có hơn một ngàn vạn năm lịch sử.

Sở dĩ có hai chữ “ít nhất” này là bởi vì một câu nói vô cùng đơn giản của Nhất Hào. Đó là năng lực hiện tại của nó không đủ, chỉ có thể phân tích chính xác đến chừng đó năm, xa hơn nữa thực lực không đủ.

Điều này cũng có nghĩa là sơn động này đã tồn tại có thể là mới mười triệu lẻ một năm, cũng có thể là hơn trăm vạn năm, thậm chí có thể là từ khi tinh cầu này xuất hiện đã có sơn động này rồi.

Hơn nữa căn cứ phán đoán của Nhất Hào, khả năng rơi vào trường hợp cuối cùng là lớn nhất.

Ánh mắt Tiếu Ân nhìn về chỗ kia đầy cổ quái, lẳng lặng quan sát quả trứng khổng lồ dường như đã tồn tại vô số năm tháng, trong lòng ngổn ngang trăm mối suy tư.

Suy nghĩ một hồi, Tiếu Ân lại lần nữa lui về sau mấy bước, hắn hít một hơi thật sâu, Nhất Hào lập tức nhanh chóng xuất hiện cùng hắn tinh thần hòa hợp thành một thể.

Tám mươi phần trăm, chín mươi phần trăm, chín mươi lăm phần trăm...

Trước kia, tinh thần ý thức của hắn và Nhất Hào chỉ có thể dung hợp khoảng chung quanh tám chín chục phần trăm đã là cực hạn, nhưng sau khi gặp phải lão ma đạo sĩ hắc ám ở căn cứ mới, hắn mới chính thức đột phá giới hạn, hoàn toàn dung hợp được với Nhất Hào.

Đây là một kinh nghiệm vô cùng quý báu. Nếu không có áp lực như thế, có lẽ cả đời hắn cũng đừng mơ tưởng có thể làm được như thế.

Chín mươi chín phần trăm, một trăm phần trăm!

Rốt cục, tinh thần ý thức của Tiếu Ân lại một lần nữa hòa hợp một cách hoàn hảo cùng Nhất Hào thành một thể.

Cả không gian dừng lại, cho dù ma pháp nguyên tố không lúc nào không lưu chuyển hỗn loạn cũng dừng lại.

Trong cảnh giới này, Tiếu Ân là người duy nhất có thể chuyển động, là chúa tể của tất cả.

Kết giới thuộc tính tản mát ra từ trên người hắn dường như ở giờ khắc này cũng đã có sự thay đổi về đẳng cấp.

Tuy nhiên Tiếu Ân lúc này đây cũng không trông cậy vào chúng nó có thể giúp mình làm nên trò trống gì, thấy được một cây viên nguyệt loan đao cũng là đủ rồi.

Trong kết giới thuộc tính biến dị, Tiếu Ân quả nhiên cảm ứng được, đồ vật trước mắt hắn quả thật tồn tại.

Đồ vật này không ngờ có thể che mắt được tinh thần cảm ứng của một vị cửu tinh cường giả, mãi đến khi hắn bước vào cảnh giới thời gian đình chỉ, mới xem như bị Tiếu Ân nhìn thấy được.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ lập tức sẽ gây sóng to gió lớn.

Đối với một vị ma pháp sư ăn học đầy đủ mà nói, tinh thần cảm ứng mới là thứ đáng tin cậy nhất của bọn họ. Thứ này thậm chí còn quan trọng hơn con mắt của bọn họ.

Ở thế giới này, trừ ảo thuật và ma pháp cấm chế ra, không còn cái gì có thể nhiễu loạn tinh thần cảm ứng của ma pháp sư.

Tuy nhiên, cho dù là ảo thuật, cũng ít nhiều có sơ hở để lần ra, tuyệt đối không có khả năng thần kỳ như quả trứng khổng lồ này, biết rõ có điểm khác thường nhưng lại không thể tra xét ra đến tận cùng là bất thường chỗ nào.

Sự tồn tại của thứ này đã đánh vỡ cái gọi là năng lực cực hạn của ảo thuật. Nếu có một vị ảo thuật sư có thể gặp được thứ này, và luyện được sức mạnh này, như vậy cũng đủ để người này trở thành một kẻ không đối thủ trong lứa các cao thủ cùng giai.

Tâm niệm vừa động, tinh thần ý thức của Tiếu Ân lại một lần nữa lan tràn ra, chậm rãi tiếp cận quả trứng khổng lồ.

Trong khoảnh khắc khi lực lượng tinh thần của Tiếu Ân tiếp xúc với quả trứng khổng lồ, sắc mặt Tiếu Ân lập tức trở nên cực kỳ buồn cười.

Quả trứng khổng lồ không ngờ chỉ là một ảo ảnh, cũng tức là, quả trứng hắn nhìn thấy chẳng qua chỉ là một lớp ngụy trang, kỳ thật ở đó chẳng có đồ vật gì cả.

Trong lòng hắn dậy sóng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tinh thần cảm ứng phát hiện ra một thứ không ngờ chỉ là giả. Khi món đồ đó bắt đầu làm cho người ta tin tưởng vào ánh mắt của mình thì cũng là lúc phát hiện ra thứ này không ngờ cũng là giả.

Hư hư thực thực, thực thực hư hư. Tiếu Ân rốt cuộc cũng chẳng biết nên tin những gì mình nhìn thấy hay những gì mình cảm ứng được nữa đây.

Nhưng mà, ngay lúc này, tinh thần ý thức của Tiếu Ân dường như cảm ứng được một thứ gì đó rất kỳ dị. Đó dường như là một loại sinh mệnh có trí tuệ, có năng lượng tinh thần hơi quái dị, có thể sinh ra kết nối với Tiếu Ân. Tuy nhiên trở ngại duy nhất ngăn cản sự liên hệ giữa hai người, chính là sự khác biệt về thời gian.

Ở trong không gian này, trừ Tiếu Ân ra, tất cả mọi thứ khác đều đứng im. Do đó, sinh mệnh này tự nhiên không có khả năng cùng Tiếu Ân tiến hành bất cứ hình thức giao lưu gì. Cho dù là cả hai bên cùng có lòng thì cũng chẳng làm được gì cả.

Thu tinh thần ý thức trở về, có lẽ bởi vì vừa tiếp xúc với ảo ảnh hình quả trứng kia mà tinh thần ý thức của Tiếu Ân cũng đồng thời xảy ra sự biến hóa vi diệu.

Hắn có thể cảm ứng được tại nơi đó tràn ngập một loại lực lượng thần kỳ. Thứ sức mạnh này dường như có chút tương tự với kết giới biến dị của mình nhưng dường như lại hoàn toàn bất đồng. Chỉ có điều duy nhất có thể khẳng định chính là cổ lực lượng này chắc chắn có năng lực "sinh" ra viên nguyệt loan đao đồng thời cũng có năng lực “tiêu hóa” viên nguyệt loan đao.

Sau khi cảm ứng được tình hình thực tế của thứ đó, tinh thần Tiếu Ân lập tức trở nên mỏi mệt.

Hắn biết, đây là dấu hiệu mình sắp đạt đến cực hạn. Cũng không cố sức, Tiếu Ân lập tức rời khỏi tình trạng kết hợp trăm phần trăm với Nhất Hào.

Mọi thứ trước mắt lại một lần nữa khôi phục lại như cũ. Tinh thần ý thức cũng hạ xuống bậc cửu tinh, cũng không thể nhìn thấu quả trứng khổng lồ kì dị nữa.

Đang lúc Tiếu Ân thở dài một tiếng, trong lòng đã định nổi trống thu quân thì không gian trước mặt hắn lại bắt đầu xuất hiện những hoa văn chằng chịt.

Tiếu Ân biến sắc, vừa rồi sau khi tiến vào cảnh giới thời gian đình chỉ, bất kể là trực giác của Tiếu Ân hay là những suy tính của Nhất Hào đều xác định rằng thứ trước mắt này quá mức nguy hiểm. Rõ ràng không phải thứ mà với khả năng hiện tại của mình có thể chọc vào.

Cho nên hắn quyết định từ bỏ việc thăm dò, xoay người rời đi. Nhưng ngay lúc này, cỗ lực lượng thần kì trước mặt lại tự dưng có hành động, đối với Tiếu Ân mà nói, thật không biết là phúc hay họa.

Thấy cơ bắp toàn thân bất giác như hóa đá, Tiếu Ân lấy ra một cái bình nhỏ, không chút keo kiệt nuốt luôn hai giọt dược phẩm khôi phục.

Sau khi được dược phẩm bổ sung, lực lượng tinh thần của Tiếu Ân lập tức như suối tràn bờ lan tràn khắp nơi, rất nhanh đạt đến trạng thái đỉnh phong. Hắn thậm chí còn có tin tưởng, cho dù là ngay bây giờ ở trên lưng ngựa dung hợp với Nhất Hào lại một lần nữa bước vào cảnh giới thời gian đình chỉ cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Tuy nhiên, khi không có biết rõ ràng đối phương đang tính toán gì, Tiếu Ân cũng không muốn tùy tiện ra tay.

Từng đạo hào quang màu trắng chậm rãi thoát ra khỏi quả trứng khổng lồ. Những đạo hào quang này sau khi thoát ra khỏi quả trứng khổng lồ liền tụ về một chỗ cách Tiếu Ân không xa sau đó tổ hợp lại một lần nữa.

Không lâu sau, một người do hào quang tạo thành dần dần xuất hiện ở trước mặt Tiếu Ân.

Vừa thấy gương mặt người này, sắc mặt Tiếu Ân lập tức trở nên có chút khó coi. Vì người này chính là West vừa mới chết trên tay hắn.

- Ngươi là ai?

Tiếu Ân nao nao, hắn cũng không nghe được thanh âm gì cả. Do dự một chút, mới hiểu được thứ này kỳ thật là một đạo năng lượng dao động, từ đối phương truyền đến.

Sau khi trải qua nửa năm tu dưỡng trong ma pháp tổng công hội, Tiếu Ân sớm đã nghiên cứu qua một thứ công pháp tương tự, đem ý tứ muốn biểu đạt thông qua lực lượng tinh thần truyền ra ngoài. Chỉ cần là sinh vật có trí tuệ đều có thể hiểu được. Hơn nữa so với ngôn ngữ còn tốt hơn ở chỗ, làm như vậy tuyệt đối sẽ không nảy sinh hiểu lầm đáng tiếc do tập quán ngôn ngữ bất đồng.

Liếc mắt nhìn bóng người hư ảo này một cái, Tiếu Ân thành thành thật thật nói:

- Kẻ hèn là Tiếu Ân, ngài là...

Hồi lâu không thấy người nọ đáp lại, Tiếu Ân tuy rằng trong lòng cũng có chút bất mãn, nhưng đối diện với tình hình quỷ dị như thế này, hắn không dám biểu lộ chút tâm tư nào của mình cả.

Song phương cứ như vậy mắt to trợn lên nhìn mắt nhỏ một lúc thật lâu, sau đó, người nọ mới chậm rãi nói:

- Trên người của ngươi có mùi của hắn.

Tiếu Ân cố gắng duy trì vẻ tươi cười trên mặt, trong lòng thì kêu khổ không ngừng. Hắn là ai vậy?

- Ta không muốn ngươi bỏ đi, ở lại cùng ta được không?

Người nọ nói mà không hề tính toán. Giọng điệu của hắn vô cùng cô đơn, tuy rằng lời nói không dễ nghe, rất dễ làm cho người khác hiểu lầm, nhưng trên thực tế, hắn cũng không biểu hiện địch ý.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, cẩn thận nói:

- Rất xin lỗi, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên thật sự không thể ở cùng ngài.

Người nọ ngẫm nghĩ một chút liền không lên tiếng nữa.

Tiếu Ân cười ha hả, nói:

- Lão tiền bối cứ từ từ nghỉ ngơi, ta có việc đi ra ngoài trước.

Nói xong, hắn lui ra ngoài từng bước một, trên mặt thủy chung lộ vẻ tươi cười lấy lòng.

Nhưng mà, ngay khi hắn sắp rời khỏi tầm mắt người này, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đi về phía Tiếu Ân, nhưng mà bất kể hắn đi nhanh như thế nào, không khí xung quanh đều không có dao động gì cả. Mọi thứ cho thấy dường như người này không tồn tại.

Tiếu Ân nổi da gà, cực kỳ khẩn trương, hắn dừng bước, dò hỏi:

- Ngươi cũng muốn đi ra ngoài đi một chút sao?

Người nọ lắc đầu, rất sảng khoái nói:

- Ngươi có việc muốn làm, ta đi theo bên cạnh ngươi là được.

Tiếu Ân lập tức cứng họng. Ngay cả mắt cũng trợn trừng.

Quả thực đã từng gặp qua nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy...

Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nghiêm mặt cười khổ, nói:

- Ngươi vì sao phải đi theo ta?

- Bởi vì ở trên người của ngươi có mùi của hắn.

- Hắn? Hắn rốt cuộc là ai?

Tiếu Ân không kìm nổi cơn giận dữ gào lên hỏi.

- Không biết.

Người nọ điềm nhiên nói:

- Ta chỉ nhớ rõ mùi của hắn, dường như trước khi ta tỉnh lại đã nhớ kỹ mùi của hắn.

Tiếu Ân nhíu mày, hắn phát hiện ra rằng người này mặc dù có chút không phân phải trái thị phi, nhưng hắn không hề nói dối.

Đột nhiên, Tiếu Ân nghĩ tới một vấn đề, hỏi:

- Ngươi tỉnh lại đã bao lâu rồi?

Người nọ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Ta không nhớ rõ.

Tiếu Ân thở phào một cái, đang định nói chuyện, đột nhiên nghĩ tới kết luận của Nhất Hào trong sơn động. Sơn động này tồn tại đã hơn mười triệu năm...

Hắn rùng mình, rốt cục cũng hỏi một cách cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn:

- Ngươi, là người sao?

- Người?

Người nọ chần chừ một chút, đột nhiên cười nói:

- Dựa theo tiêu chuẩn của các ngươi, chỉ cần là có trí tuệ, có thể sử dụng sóng tinh thần để giao lưu thì là con người. Vậy ta cũng coi như là một con người.

Tiếu Ân nhìn hắn dở khóc dở cười, loại siêu cấp nhân tài như vậy lần đầu tiên hắn gặp.

- Được rồi, cứ cho ngươi là một con người, nhưng ta muốn đi đến một địa phương đầy nguy hiểm, còn có chiến tranh với những pháp sư hắc ám, như vậy ngài cũng đi cùng sao?

Tiếu Ân cố ý nói ra mấy chữ pháp sư hắc ám chính là muốn nhìn một chút vẻ mặt của hắn.

Không ngờ, trên mặt hắn căn bản là không có biểu tình gì cả, dường như mấy chữ này và mấy cái tên con chó con mèo bình thường không có gì khác nhau.

- Ta không sợ nguy hiểm.

Năm chữ ngắn ngủn, không có gì dõng dạc, cũng không có lời thề son sắt, nhưng không hiểu sao Tiếu Ân lại rất tin tưởng.

Hắn có cảm giác, bất kể là gặp phải hoàn cảnh nào, người này chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì cả.

Do dự một chút, Tiếu Ân nói:

- Ngươi muốn đi theo, ta cũng không phản đối, nhưng bộ dạng này của ngươi khiến ta vô cùng khó chịu.

Người nọ cũng không hỏi gì nữa, chỉ có điều trên mặt hiện lên một đạo hào quang. Ngay sau đó, hắn không ngờ đã biến thành hình dạng Tiếu Ân.

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn người đứng trước mắt giống như cái bóng của mình hiện ra trong gương, cảm thấy dở khóc dở cười.

- Cái này cũng không ổn. Hình dạng ngươi như vậy đi cùng với ta cũng không tốt lắm.

Tiếu Ân khéo léo biểu đạt sự bất mãn của mình.

Người nọ cũng không tức giận, hào quang lại lần nữa chợt lóe lên, ngay sau đó, hắn không ngờ biến thành hình dạng của Bạch Toàn Phong.

Nhìn khuôn mặt chừng mười lăm mười sáu tuổi, không chút cảm xúc trước mặt, Tiếu Ân cảm thấy rét lạnh. Cái này có thể xem như một loại ảo thuật không? Hắn không ngờ nhìn không ra dấu vết gì cả. Nếu người này đi ra ngoài, bằng vào năng lực đặc thù như vậy, nếu có trái tim đen tối nữa thì thật không biết đem sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió nữa.

- Ngươi vì sao phải đổi thành hình dạng của Bạch Toàn Phong vậy?

Tiếu Ân cố gắng nén sự lo lắng của mình xuống, miễn cưỡng cười hỏi.

- Người ta gặp qua cũng không nhiều lắm, cũng không ai có thể đủ để lưu lại ấn tượng trong ta. Ba người này là ba người hiếm hoi tồn tại trong trí nhớ của ta.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, hơi hơi nhắm mắt, thông qua lực lượng tinh thần truyền diện mạo của một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng kiếp trước cho hắn, nói:

- Ngươi biến thành hình dạng này được không?

Người nọ lập tức thay hình đổi dạng, không có gì chần chừ, khiến Tiếu Ân hiểu được, hắn quả thật là không có ác ý.

Tiếu Ân dài thở dài một tiếng, rốt cục giải quyết xong vấn đề diện mạo, cũng không dễ dàng chút nào!

- Đúng rồi! Ngươi tên gọi là gì?

Sau nửa ngày hàn huyên, không ngờ vẫn chưa hỏi tên đối phương. Mặt Tiếu Ân không khỏi có chút đỏ lên, thật sự là quá thất lễ.

Người nọ rất sảng khoái lắc đầu, dùng giọng điệu điềm nhiên như muốn chọc người ta tức chết nói:

- Không biết.

Tiếu Ân cố gắng ngăn khóe miệng mình khỏi co giật, nói:

- Được rồi, về sau tên của ngươi sẽ là Vô Danh.

Một cái tên đậm chất phương Đông của kiếp trước như vậy, chỉ cần là người bình thường phỏng chừng đều sẽ không chịu, nhưng người này lại sảng khoái gật gật đầu.

Tiếu Ân cũng không nói gì, hắn khẽ lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Vô Danh các hạ, lúc ta vừa mới nhìn thấy ngươi, ngửi thấy một mùi hương kỳ dị, đó là cái gì vậy?

Vô Danh giơ tay, trong bàn tay trống không của hắn bỗng xuất hiện một giọt nước.

Giọt nước này lúc đầu còn nhỏ một chút, nhưng lập tức liền nhiều lên. Cuối cùng như sóng dữ trào dâng trong lòng bàn tay Vô Danh.

Tiếu Ân hơi biến sắc. Tuy rằng chừng đó nước nhìn qua thì thấy ít. Nhưng không biết vì sao, lại đem đến cho Tiếu Ân một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.

Nó không phải chỉ là một giọt nước mưa, mà là một đại dương mênh mông rộng lớn.

Sóng lớn gầm thét, như hàng ngàn hàng vạn con ngựa sút cương sổng chuồng hung tợn. Triều dâng như tuyết lở, nước bắn tung tóe, tiếng reo như sấm rung hổ gầm, như cả binh đoàn rầm rập xung phong, như tiếng trống đang rền vang một cõi. Tất cả gói gọn trong một không gian lớn bằng bàn tay.

Chỉ là một giọi nước nho nhỏ không ngờ đem đến cho Tiếu Ân cảm giác mãnh liệt như thế, mà lại vô cùng chân thật sống động.

Hắn hít một hơi thật sâu dường như để giảm đi một ít sự chấn động trong lòng. Nhưng mà mũi hắn lại truyền về một mùi thơm cực kì quyến rũ, làm hắn lại một lần nữa nổi lên cảm giác đói khát.

Tiếu Ân hồ nghi nhìn người này. Hắn rốt cục minh bạch, hoá ra cái mùi mà cách xa ba thước đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi chính là đến từ giọt nước kỳ quái này.

Cẩn thận cảm ứng một chút, thứ này quả thật là nước. Nói như cách nói của địa cầu, chính là tổ hợp của oxy và hydro. Nhưng vấn đề là, giọt nước này đem đến cho hắn một cảm giác hết sức quỷ dị.

Bất kể là kẻ nào, sau khi thấy một giọt nước nhỏ xíu mà cảm giác như đứng trước biển rộng sẽ có thể hiểu được cảm giác của Tiếu Ân lúc này.

- Đây, đây là cái gì?

Tiếu Ân hồ nghi hỏi.

- Đây là thủy, nguyên thủy linh tính thủy. (CBRO: giọt nước có linh tính nguyên thủy)

Vô Danh thuận miệng nói:

- Năm đó khi ta phát hiện ra nó, nó là một biển nước. Bây giờ đã rút lại còn một giọt nước. Sau khi nó trở thành một giọt nước, cũng có thể trở thành sinh vật có trí tuệ.

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn người này, kinh ngạc nhìn giọt nước trong tay hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tới lúc này rồi, Tiếu Ân thậm chí còn không biết người trước mặt này đến tột cùng là một tên ngu ngốc, hay là một kẻ thâm tàng bất lộ, đại trí giả ngu.

Nước, là nguyên tố vĩnh viễn không thể thiếu của hầu hết các sinh mệnh có trí tuệ, không ngờ cũng có thể trở thành sinh mệnh có trí tuệ ư?

Tiếu Ân ngẩng đầu lên, hắn vô cùng đau đớn khi phát hiện ra rằng mình như người lạc lối.

Một tiếng kêu trầm đục từ phía sau Tiếu Ân truyền đến. Hắn giật mình bèn quay người lại, phát hiện Bạch Toàn Phong đang đứng ở phía sau hắn, dùng ánh mắt không tốt đánh giá Vô Danh. Đương nhiên, ánh mắt Bạch Toàn Phong về cơ bản vẫn chăm chú nhìn giọt nước trên tay hắn.

Từ cổ họng tên thiếu niên phát ra những tiếng gầm gừ đầy phấn khích, nhìn bộ dạng như một tên đói khát đến sắp chết, đôi mắt không biết từ khi nào đã biến thành màu xanh mượt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cướp đoạt.

Tiếu Ân quá sợ hãi, vội vàng giơ tay kéo lấy Bạch Toàn Phong, lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Nghe tiếng Tiếu Ân đầy phẫn nộ vang lên, ngay cả linh hồn của Bạch Toàn Phong cũng có chút chấn động. Đầu hắn khẽ run lên, ánh mắt nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

Tiếu Ân biết có chuyện khác thường, hỏi:

- Cảm giác như thế nào?

Bạch Toàn Phong khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về phía Vô Danh xem xét một chút, trong mắt hiện lên sự hồi hộp và ức chế không thể nói nên lời, đặc biệt là khi nhìn đến giọt nước kia ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp.

Dường như đang nhìn một thứ độc như rắn rết, lại dường như đang nhìn một thứ như báu vật. Biểu tình mâu thuẫn này cho dù là kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được.

Sắc mặt hắn thay đổi vài lần, sau đó thấp giọng nói:

- Chủ nhân, ta vừa rồi vừa nhìn thấy giọt nước đó liền nổi lên lòng tham muốn chiếm làm của riêng. Lòng tham này cắn nuốt mọi suy nghĩ khác trong đầu. Ý niệm này như là không bị bất cứ thứ gì khống chế, tự nhiên nảy ra trong đầu. Nếu không phải ngài sử dụng linh hồn chi âm chấn động, chỉ sợ ta còn chưa thể tỉnh lại được đâu.

Vô Danh nhìn hắn, thần sắc cũng chẳng vì biểu hiện vừa rồi của hắn mà có chút nào xao động, vẫn điềm nhiên nói như thường lệ:

- Ngươi coi như là sinh vật có trí tuệ, tuy nhiên đã bị thủy linh ảnh hưởng rất sâu. Đây là quan hệ tự nhiên, trời sinh đã thế, chẳng có gì lạ.

Tiếu Ân hít một hơi thật sâu, từ sau khi một giọi nước kia xuất hiện, Tiếu Ân rõ ràng có thể ngửi được một mùi thơm ngào ngạt. Chính là bởi vì mùi thơm thần kì này mà có thể làm người ta sinh ra cảm giác đói khát. Nhưng so với Bạch Toàn Phong, biểu hiện của hắn tốt hơn nhiều, ít nhất không có bởi vì một giọt nước mà thiếu chút nữa đánh mất thần trí.

Đảo tròng mắt, Tiếu Ân dò hỏi:

- Giọt nước này thật sự có thể sinh ra thần trí sao?

- Có thể.

- Cần bao lâu thời gian?

- Không biết.

Tiếu Ân lắc mạnh cái đầu, lại là một câu không biết.

- Được rồi. Như vậy ngươi làm sao biết nó nhất định có thể sinh ra thần trí?

- Bởi vì nó có linh tính.

Vô Danh chầm chậm nói:

- Phàm là vật có linh tính, đều có khả năng trở thành sinh vật có trí tuệ.

- À, ngài nói như vậy, ngay cả núi, hoa, cây, cỏ đều có thể trở thành sinh vật có trí tuệ?

Vô Danh vẫn như trước không nhanh không chậm nói:

- Chỉ cần chúng nó có linh tính, thì sẽ có khả năng.

Lúc này Bạch Toàn Phong đã trở lại bình thường. Tuy rằng ánh mắt hắn vẫn thường xuyên nhìn về phía giọt nước kia, nhưng lúc này cũng không làm gì khác ngoài cười lạnh một tiếng. Trong số hoa cỏ có sinh vật có trí tuệ cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thụ nhân chính là một ví dụ tốt nhất. Nhưng nói nước từ trên núi chảy xuống cũng có thể biến thành sinh vật có trí tuệ thì là lời nói vô căn cứ.

Tiếu Ân cũng nghi hoặc. Trong truyền thuyết ở địa cầu, cho dù là sơn thần thủy quái, dường như cũng đều không phải là nước từ trên núi chảy xuống biến thành.

Tuy nhiên hắn đột nhiên phát hiện, dường như trong lòng hắn quả thật tin lời người này nói.

- Vô Danh các hạ. Ngọn núi này có linh tính không?

Tiếu Ân đột nhiên chỉ ngọn núi bên cạnh dò hỏi.

- Không có.

Vô Danh không cần nghĩ ngợi nói ngay.

- Như vậy giọt nước trong tay ngươi làm sao sinh ra linh tính?

- Không biết.

Tiếu Ân thở ra một hơi thật dài, hắn sớm nên nghĩ ra câu trả lời mới đúng. Một khi gặp được vấn đề không thể giải thích, Vô Danh nhất định sẽ dâng tặng một câu không biết.

- Được rồi, mời ngươi thu giọt nước đó lại đi.

Tiếu Ân bất đắc dĩ nói:

- Nếu ngươi còn lấy giọt nước này ra nữa, chỉ sợ sẽ đem tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Tuy rằng Tiếu Ân nhìn không thấu lai lịch giọt nước này, nhưng có thể khẳng định, cho dù chỉ là vì mùi của nó, sẽ có vô số người có chủ ý với với nó.

Vô Danh nghe thế bèn lật tay lại, giọt nước trong lòng bàn tay lập tức biến mất không còn tăm tích.

Bạch Toàn Phong mở to hai mắt nhìn, thần sắc đầy tiếc nuối.

Tiếu Ân trầm ngâm một chút, nói:

- Vô Danh các hạ, ngươi hẳn là có thể tùy ý biến hóa thân thể và diện mạo, như vậy mời ngươi trở nên bình thường một chút được không?

Lúc này Vô Danh tuy mang hình dáng con người, nhưng thân thể hắn như có như không, bất cứ kẻ nào cũng có thể thấy được hắn không bình thường. Tiếu Ân cũng không muốn mang theo bên mình một nhân vật như vậy, bởi vì điều đó sẽ làm cho nhiều người để ý.

Đối với đề nghị của Tiếu Ân, cho tới bây giờ Vô Danh vẫn không hề cự tuyệt, thân thể hắn sau khi uốn éo như một giọt nước, lập tức trở thành giống y như Tiếu Ân, thậm chí ngay cả ăn mặc, cao thấp mập ốm cũng không có gì khác nhau. Nếu không phải hai khuôn mặt khác nhau quá xa, những người khác khẳng định sẽ lẫn lộn giữa hai người.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, tuy nhiên tới tình trạng này rồi, hắn cũng lười nói thêm điều gì nữa.

Vô Danh đột nhiên chủ động mở miệng nói:

- Kỳ thật, ta có thể sử dụng một phương pháp khác để đi theo ngươi.

Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi:

- Phương pháp gì?

Vô Danh cũng không nói lời nào, nhưng thân thể hắn lại đột nhiên biến mất, không chỉ biến mất trong mắt hắn và Bạch Toàn Phong, thậm chí còn biến mất trong cảm ứng của bọn họ. Tiếu Ân còn đỡ một chút, hắn đã sớm thấy qua sự thần kỳ của người này, nhưng Bạch Toàn Phong thì nghẹn họng nhìn trân trối. Lưng Tiếu Ân lành lạnh, dường như có cái gì đang chậm rãi leo lên.

Bạch Toàn Phong đảo mắt nhìn khắp bốn phía chung quanh, dùng tinh thần lực tới mức cực hạn tra xét từng ngóc ngách, nhưng vẫn không phát hiện được gì cả y như trước, không ngờ có thể hoàn toàn ẩn núp được trước một cửu cấp cường giả như hắn, người này thật sự là rất không thể tin nổi.

Tiếu Ân cười ha hả, nói:

- Vô Danh các hạ, hay là ngươi xuất hiện đi. Cứ giống như lúc nãy là được rồi.

Vô Danh theo lời lại xuất hiện ở chỗ cũ. Nhìn Vô Danh vẫn điềm đạm ung dung, trên người dường như không có một chút ma lực nào dao động nhưng Bạch Toàn Phong cũng không dám coi thường hắn chút nào nữa cả.

Tiếu Ân cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu Vô Danh không đi ra, dùng cách ẩn thân như vậy để đi theo bên cạnh mình, như vậy e là quá quỷ dị. Chỉ sợ từ nay về sau, mỗi thời mỗi khắc mình đều ở trong tình trạng nghi thần nghi quỷ, rất nhanh sẽ nổi điên thôi.

Xoay người, mang theo Bạch Toàn Phong và một kẻ không biết lai lịch, Tiếu Ân nhanh chóng ly khai ma pháp động không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.

Dưới sự dẫn dắt của Tiếu Ân, bọn họ nhanh chóng trở về chỗ cũ, hội hợp cùng Thi Thụy Đức.

Khi vị ma pháp sư lừa đảo này thấy phía sau Tiếu Ân không hiểu từ đâu xuất hiện thêm một người, không khỏi nao nao. Hắn há miệng định nói gì đó, nhưng lại không dám hỏi.

Tiếu Ân cười mắng:

- Ấp a ấp úng làm gì, có chuyện gì thì nói đi.

Nếu là lúc trước, Tiếu Ân chưa chắc đã có hứng thú để ý tới hắn, nhưng sau cuộc truy đuổi hôm nay, Tiếu Ân lại đột nhiên phát hiện, người này kỳ thật có chỗ hữu dụng rất lớn. Một khi đã như vậy, hắn đương nhiên là muốn khách khí một chút, kéo gần quan hệ giữa hai bên.

Thi Thụy Đức sắc mặt ửng đỏ, nói:

- Tiếu Ân các hạ, ta mặc dù ở đây cũng có thể cảm ứng được trận chiến đấu kịch liệt giữa ngài và vị hắc ám pháp sư kia. Ngài nhất định là đã thắng, nhưng kẻ kia đã chết chưa?

Lúc nói những lời này, ánh mắt Thi Thụy Đức hướng về phía Vô Danh cẩn thận xem xét, tuy nhiên bởi vì trên người Vô Danh không có chút ma lực dao động nào nên căn bản là đoán không ra thân phận của hắn.

Tiếu Ân cười ngạo nghễ, nói:

- Vấn đề của người nọ đã giải quyết xong rồi. Chúng ta trở về thôi.

Sắc mặt Thi Thụy Đức lập tức hiện lên vẻ vui mừng, rất có biểu hiện vinh nhục cùng hưởng, đồng cam cộng khổ.

Bạch Toàn Phong vẫn như trước không hề thốt lên nửa câu oán hận, biến thành một con chim to trắng như tuyết.

Hắn không giống như những cửu cấp ma thú bình thường. Những cửu cấp ma thú khác đa phần đều là dựa vào cố gắng và cơ duyên của bản thân mình, từng bước một đi tới vị trí cửu cấp tôn quý nhất trên đời.

Niềm tin và sự kiêu ngạo của bọn chúng là do trải qua vô số năm tháng thời gian và vô số lần giao tranh ác liệt súc tích lại tạo nên.

Cho nên bọn họ mới có thể có được niềm tin và sự kiêu ngạo vĩnh viễn không bị khuất phục. Đương nhiên là không có khả năng bọn chúng cho phép bất cứ kẻ nào biến mình thành tọa kỵ.

Nhưng Bạch Toàn Phong thì khác, những gì hắn đã trải qua rất đặc biệt. Cho nên bất kể là hắn, hay là Hắc Toàn Phong, đều bất chấp tất cả dành lấy trách nhiệm làm tọa kỵ cho Tiếu Ân.

Tiếu Ân duỗi vung tay lên, Bạch Toàn Phong lập tức bay lên trời, trong nháy mắt đã biến mất.

Chỉ có điều, bọn họ đều không ngờ rằng ba ngày sau khi bọn họ rời đi, ma pháp động trong núi bắt đầu rung chuyển từng hồi, cuối cùng sụp xuống.

Do ma pháp động sụp xuống, kéo theo phản ứng dây chuyền. Cả tòa núi lại ngả về hướng ma pháp động hơn phân nửa.

Trên ngọn núi, trong rừng rậm, vô số sinh mệnh bị giết chết.

Cường giả địa phương cũng từng tới đây tra xét, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, đành phải cho rằng đây là do thiên tai gây ra.

Chỉ có vài người có suy nghĩ là lại không khỏi hoài nghi. Một ngọn núi đang yên đang lành, cũng không cảm ứng được vỏ quả đất thay đổi gì, vì sao đột nhiên sụp xuống?

Đối với dân bản xứ mà nói, đây lại là một câu đố mà cả ngàn năm sau vẫn không có lời đáp.
Bình Luận (0)
Comment