Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 317

Tình trạng tử vong của bọn họ thê thảm vô cùng, kể cả các hắc bào ma pháp sư cũng tránh không thoát. Đến cuối cùng không ngờ ngay cả một chút tro cốt cũng không còn. Cứ như thể là hoàn toàn biến thành hư không.

Những người này tử vong lập tức khiến cho sự khủng hoảng vốn đã không thể áp chế trong nháy mắt tràn ngập khắp các chiến tuyến.

Mà ngay tại giờ phút này, quân tiên phong của Hoàng Kim đại lục lại một lần nữa mở một chiến dịch ra ngoài dự đoán của mọi người.

Lúc này, không còn có bất cứ kẻ nào có thể vãn hồi sự thất bại của bọn họ.

Khắp các núi đồi là binh lính hắc ám đại lục rút lui. Bất cứ kẻ nào đều có thể thấy được bọn họ căn bản là không thể tiếp tục chống đỡ. Mà các ma pháp sư lại còn rút lui trước tiên, bỏ lại hầu hết bộ đội tại chiến trường.

Còn bọn họ được miễn cưỡng tính là đội ngũ dự bị ở hậu phương, hơn nữa tin tức nhận được cũng sớm hơn nên lập tức xuất phát rút lui. Nhưng không ngờ ở đây lại gặp Tiếu Ân nên đã xảy ra một hồi náo loạn.

Người nọ kể lại toàn bộ xong, lấm la lấm lét nhìn Tiêu Ân đầy sợ sệt. Đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng không dám giơ tay chùi đi.

Tiếu Ân thở dài một tiếng, phất tay nói:

- Ngươi đi đi.

Người nọ ngẩn ra, hỏi một cách khó tin:

- Ngài. Ngài nói cái gì?

Tiếu Ân trừng mắt. Người nọ sợ tới mức lùi ra phía sau một chút. Thấy Tiếu Ân thu hồi ánh mắt lại, trong nháy mắt biến mất. Hắn há to miệng, chết sững một lúc lâu, rốt cục xác định mình an toàn rồi mới thở phảo phào như trút được gánh nặng, lau mồ hôi, cắm cổ chạy như ma đuổi.

Đợi sau khi người này đã đi thật xa, Tiếu Ân mới từ hư không hiện thân ra. Ánh mắt hắn có chút phức tạp. Nữ thần Ánh Trăng đã thắng trận chiến này. Nhưng điều này đối với hắn mà nói, đến tột cùng là phúc hay là họa đây?

Trong bóng đêm, Tiếu Ân một mình một bóng chậm rãi phi hành trên không trung bay về ma pháp tháp.

Hắn biết, ở đó có rất nhiều người thân quen đang cùng đợi hắn trở về. Đương nhiên bọn họ cũng không phải lo lắng cho tung tích một ngàn năm truyền kỳ, mà chỉ là đang đoán xem Tiếu Ân đến tột cùng là vì sao mà rời đi.

Tiếu Ân tuy rằng cũng muốn nhanh nhanh nhìn thấy những người thân đó của hắn, nhưng trong lòng hắn thủy chung vẫn có một chút bất an mơ hồ.

Cảm giác bất an này đến từ nữ thần Ánh Trăng. Có lẽ Rui Deshen nói rất đúng: Để mọi người gia nhập giáo phái của nữ thần đối với cư dân ba khối đại lục đều có lợi.

Vết sẹo chiến tranh có lẽ cần hơn mười năm, có lẽ cần hơn trăm năm mới có thể liền da. Nhưng đối với thần linh mà nói, điều đó có quan trọng gì đâu?

Nhưng đối với Tiếu Ân thì khác. Nữ thần sẽ cho phép một cường giả như hắn sống như người bình thường ở nơi này sao?

Lắc lắc đầu, Tiếu Ân than nhẹ một tiếng. Muốn giải quyết chuyện ba khối đại ít nhất cũng cần hơn mười năm thời gian. Mà trong khoảng thời gian này, hẳn là cũng đủ để mình ra quyết định rồi.

Rốt cuộc là đi hay là ở, đến lúc đó hẵng tính đi.

Trong lòng đã có quyết định Tiếu Ân hơi tăng tốc nhanh hơn một chút, xẹt ngang bầu trời như một cánh chim khổng lồ.

Đột nhiên, hắn cảm ứng được phía trước có những tiếng xôn xao dữ dội và một luồng sát khí mãnh liệt. Tiếu Ân thất kinh. Không phải nói quân đội hắc ám đại lục đã tan tác rồi sao. Vì sao còn có sát khí hùng mạnh như vậy.

Tinh thần cảm ứng của hắn cường hãn đến mức nào? Trong nháy mắt đã bao phủ khu vực kia.

Nhưng mà, gần như chỉ trong một giây đồng hồ là đủ để khiến Tiếu Ân cảm thấy rung động.

Ở phía dưới quả thực có quân đội. Hơn nữa là một đội quân đến từ quân đội Nam Phương đại lục. Chẳng qua bây giờ bọn họ đang đối mặt không phải quân đội hắc ám đại lục, cũng không phải ma pháp sư làm người ta kính sợ. Mà bọn họ đang đánh phá một thôn trang chỉ còn khoảng hơn một ngàn người.

Trong thôn trang này, thanh niên cường tráng trong độ tuổi lao động về cơ bản đã bị điều động đi hết. Mặc dù có hơn một ngàn cư dân da đen, nhưng phần lớn là người già yếu, phụ nữ và trẻ em.

Lúc này, những người này đang bị một đám võ sĩ như lang như hổ lôi từ chỗ ẩn nấp ra. Thân hình bọn họ như trâu bò chuẩn bị lên bàn mổ, run lên cầm cập. Trong mắt bọn họ có thể thấy sự tuyệt vọng như đống tro tàn.

Một thanh âm hùng tráng vang lên. Bọn lính đột nhiên hò hét điên cuồng.

Bọn họ nhào tới, chọn ra những nữ nhân khỏe mạnh nhất trong đám người này, lôi mấy nữ nhân đang không ngừng gào khóc này vào những căn phòng sớm đã được chuẩn bị thỏa đáng ở phía sau. Cả đám người lập tức nhiễu loạn cả lên. Một vài người nhặt mấy cục đá, mấy khúc cây nằm lăn lóc trên mặt đất lên tính làm gì đó thì đã bị vô số tên lính không chút lưu tình đâm chết tươi.

Cùng lúc đó vài tiếng quát tháo vang lên. Một đội binh lính xuất hiện. Bọn họ trói tất cả mọi người trong thôn lại. Nếu ai phản kháng lập tức một đao không lưu tình chém chết.

Sau đó, bọn họ bắt đầu phân loại tù binh. Tất cả những đứa trẻ chiều cao không đủ một thước chia làm một nhóm. Tự nhiên có một đám người mặc trường bào màu trắng đón mấy đứa nhỏ này đi. Sau đó thanh niên trai tráng bị chia làm một nhóm khác. Cuối cùng cả thôn xóm chỉ còn lại vào người già yếu.

Võ sĩ đầu lĩnh thét lên một tiếng. Hơn trăm mũi tên bay như mưa lao tới, kết liễu toàn bộ những người đang sống sờ sờ đó. Sau một lát, giữa sân chỉ còn lại thi thể rải rác và những tiếng kêu khóc vang vọng khắp nơi.

Khi tinh thần ý thức của Tiếu Ân quét tới vừa đúng lúc hơn trăm mũi tên nhọn bắn thủng thân thể các lão nhân kia.

Tuy rằng Tiếu Ân cũng không có chứng kiến từ đầu đến cuối, nhưng chỉ cần ở trên cao nhìn xuống thấy tình hình đầy lộn xộn cùng với mấy nhóm tù binh được phân loại rõ ràng thì dù cho ngu ngốc cũng có thể đoán được những gì đã xảy ra.

Sắc mặt Tiếu Ân lập tức trở nên xanh mét. Hắn vô cùng kích động, trong đầu nảy ra ý nghĩ muốn giết sạch toàn bộ những người này.

Cũng may tuy rằng hắn phẫn nộ nhưng cũng không mất đi lý trí, cuối cùng từ màu da hai phe bên dưới mà nhận ra ai địch ai bạn.

Chẳng qua là do dự một chút, Tiếu Ân lập tức phát ra khí thế, từ trên cao ép xuống.

Khí thế mãnh liệt bùng lên chung quanh hắn rồi bổ nhào xuống như máy bay chiến đấu thả bom. Khí thế đi quá nhanh cọ và không khí tạo ra tiếng rít dài, tuy rằng sự khủng bố thua xa tiếng rồng gầm nhưng đối với người thường thì khó mà có thể chịu đựng uy năng lớn như thế.

Rất nhiều võ sĩ đều ném binh khí đang cầm trong tay xuống. Hai tay bọn họ bưng kín lỗ tai. Dường như đang chịu một sức ép cực lớn. Đám tù binh da đen là đau đầu như muốn nứt toạc ra. Nhưng cánh tay bọn họ bị trói quặt ra sau lưng, căn bản là không thể lấy tay che lỗ tai. Nhưng không ngờ cứ đứng như vậy sau một lát quen dần với loại thanh âm này thì ngược lại sẽ không bị thương tổn gì cả.

Còn những người bịt tai lại thì cứ thấy đầu mình ong ong liên tục, thật lâu sau mới từ từ khôi phục.

Tiếu Ân hạ thân hình xuống cách thôn này gần trăm mét. Một đạo hào quang màu xám đột nhiên bay lên từ giữa đám người, một thanh trường thương lóe lên ánh sáng bạc đâm thẳng về phía Tiếu Ân.

Tiếu Ân cảm thấy hơi kỳ quái. Nơi này không ngờ có ma pháp sư? Nhưng ma pháp sư vì sao không dùng pháp trượng mà sử dụng trường thương?

Gần như ngay lập tức hắn rõ ràng mọi chuyện. Người này căn bản không phải là ma pháp sư gì cả mà là một loại so với ma pháp sư còn muốn hiếm thấy hơn nhiều - ma thú kỵ sĩ.

Ma thú kỵ sĩ một khi ngồi trên lưng ma thú chẳng những có thể chỉ huy ma thú tiến hành công kích mà về mặt phòng ngự cũng có thể mượn dùng lực lượng của ma thú.

Mối liên hệ tâm linh giữa người và thú tuy rằng không bằng tát mãn cao cấp, có thể cùng ma thú hợp thể, nhưng khi liên thủ ra tay, uy lực tuyệt đối không kém tát mãn và ma pháp sư.

Khóe mắt thoáng nhìn, Tiếu Ân đã thấy rõ ràng bộ mặt người này. Hắn không khỏi cảm thấy nao nao.

Tuy rằng hắn đeo một chiếc mũ giáp có thể che khuất dung mạo. Nhưng Nhất Hào trong cơ thể Tiếu Ân lợi hại như thế, chỉ cần phân tích hình dạng một chút lập tức nhận ra thân phận của đối phương.

Trong lúc đó, thân hình Tiếu Ân khẽ nhúc nhích, như quỷ mỵ biến mất giữa hư không. Trường thương của người nọ rít lên một tiếng rồi hóa thành vầng sáng bạc xẹt qua không trung đâm xuyên qua tàn ảnh mà Tiếu Ân lưu lại.

Lúc này ánh trăng mờ mịt. Tuy rằng trên đỉnh đầu có vầng trăng khuyết, không đến mức giơ tay không thấy năm ngón tay, nhưng muốn thấy rõ ràng tình hình giữa không trung thì không phải là chuyện đơn giản như vậy.

Hầu hết người bên dưới thấy người nọ một thương đâm thủng một người. Lập tức tất cả võ sĩ đều phát ra tiếng hoan hô vang dội như sấm.

Thân hình Tiếu Ân ngay sau đó lập tức xuất hiện. Tuy nhiên vị trí xuất hiện lúc này phi thường xảo diệu, không ngờ là xuất hiện ở phía trên ma thú người nọ đang cưỡi.

-Burns. Đã lâu không gặp!

Giọng nói nhẹ nhàng thong thả như không có nửa cân trọng lượng nhưng trong đầu vị ma thú kị sĩ Burns danh tiếng lẫy lừng khắp liên quân nhanh chóng hiện lên khuôn mặt một người.

Hắn kinh hãi hô to:

-Tiếu Ân các hạ. Là ngài sao?

Tiếu Ân khẽ mỉm cười, nói:

-Là ta đây. Không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau trong lúc bất ngờ thế này.

Burns khẽ thở dài:

-Tiếu Ân các hạ. Có thể lại gặp được ngài là may mắn lớn nhất của ta.

Theo những lời này, Tiếu Ân không ngờ cảm ứng được rõ ràng một cỗ lực lượng quen thuộc tỏa ra từ người hắn. Cỗ lực lượng này chuyển động dần dần về phía hắn. Con ngươi hơi hơi nháy một chút, trong lòng Tiếu Ân nổi lên một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng bất cứ ngôn từ nào. Người này không ngờ là một tín đồ thành kính của mình sao?

Nếu không phải như thế, tín ngưỡng lực mãnh liệt như vậy cũng không có khả năng phát ra từ cơ thể hắn.

Burns đột nhiên kinh dị kêu lên một tiếng, sau đó dùng giọng điệu cực kì khâm phục nói:

-Tiếu Ân các hạ, ma thú diều hâu xám của ta là một con thất cấp ma thú. Bình thường trừ ta ra tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào đụng chạm vào nó. Nhưng sau khi gặp ngài, nó không ngờ trở nên ngoan ngoãn như vậy. Xem ra nó và ta giống nhau, đều cực kỳ kính phục ngài.

Tiếu Ân cứng họng. Ma thú của Burns chẳng qua chỉ là một con thất cấp ma thú mà thôi, còn hắn hiện giờ đã là Ngàn năm Truyền kỳ.

Năng lực cảm ứng của thất cấp ma thú vượt rất xa nhân loại. Nó tự nhiên có thể cảm ứng được sự cường đại của mình cho nên mới không dám hó hé gì.

Nếu không, chỉ bằng vào việc mình đùng đùng xông tới đứng trên người nó là đủ để ma thú này náo loạn cả lên rồi.

Hơi hơi gật đầu, ánh mắt Tiếu Ân nhìn về phía dưới, hỏi:

-Đó đều là lính của ngươi?

Giọng Tiếu Ân lập tức trở nên trầm trọng hơn vài phần:

-Burns. Ngươi không cảm thấy bọn họ làm hơi quá đáng sao?

-Không.

Burns ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cũng không tính là anh tuấn nhưng kiên định như núi tràn ngập thần sắc cương nghị. Tuy rằng hắn đã nghe ra sự không hài lòng trong lời nói của Tiếu Ân nhưng hắn có sự kiên định của mình.

Tiếu Ân ngẩn ra, lặng lẽ nhìn hắn một lúc, nói:

-Ngươi thực sự không cho là bọn họ quá đáng sao?

Burns nhìn thẳng vào hai mắt Tiếu Ân, không chút nhượng bộ. Hắn chậm rãi nói:

-Tiếu Ân các hạ. Ngài biết ta là một vị bá tước của đế quốc Phần Lan. Vậy ngài biết vì sao ta tìm trăm phương nghìn kế muốn lấy bằng được chức thống soái quân tiên phong của liên quân lúc này không?

Tiếu Ân ngẫm nghĩ một chút. Biểu hiện của hắn trong nháy mắt hiện lên trong lòng Tiếu Ân. Hắn ngưng giọng nói:

-Bởi vì thựcl ực và lòng trung thành của ngươi.

-Trung thành?

Burns cười chua xót. Chẳng qua nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn vài phần:

-Gia tộc của ta vốn là một đại gia tộc đã truyền thừa hơn hai trăm năm ở Phần Lan đế quốc. Trước khi ta mười hai tuổi, cuộc sống của ta cũng giống như bao quý tộc giàu có khác. Nhưng có một năm nọ, gia tộc của ta hoàn toàn bị hủy diệt. Cha chú của ta, thân nhân của ta, thậm chí còn có đứa em gái mới bảy tuổi của ta trong một ngày kia đã vĩnh viễn rời xa ta mà đi.

Tiếu Ân trong lòng run lên. Hắn nghe ra trong lời nói của đối phương một cỗ sát ý nồng đậm.

Cỗ sát ý này đã ẩn giấu trong lòng hắn không biết đã bao nhiêu năm, lúc này bộc phát ra như trời long đất lở khiến tâm tình của hắn xảy ra biến hóa mãnh liệt.

-Sau hôm đó, gia tộc của ta hoàn toàn suy sụp. Những gì còn sót lại trong gia tộc hết thảy đều bị đám đệ tử ngoại môn lúc trước chiếm đoạt sạch sẽ. Bọn họ cũng không lập tức giết chết ta mà nhốt ta ở tòa thành đã bị tàn phá kia một năm. Sau khi ta thoát khỏi tòa thành đã bị tàn phá, lại theo một thương đội lênh đênh trên biển cả kiếm ăn.

Burns cười tự giễu, hỏi:

-Ngài có biết vì sao đám đệ tử ngoại môn phải lưu lại cái mạng nhỏ này không?

Tiếu Ân chần chừ một chút rồi nói:

-Bọn họ không giết chết ngươi sớm như vậy là do sợ hoàng đế bệ hạ của ngươi thu hồi những thứ đã phong cho gia tộc nhà ngươi.

Burns cười ha hả vài tiếng, tiếp tục nói:

-Ta phiêu lưu trên biển suốt ba năm. Cho đến khi gặp nó.

Burns nhẹ nhàng vỗ vỗ ma thú dưới chân đang giương cánh bay cao, nói:

-Lúc ấy nó bị thương. Ta chăm sóc nó suốt một năm mới khỏi hẳn. Sau đó, ta trở thành một trong ba vị ma thú kị sĩ hiếm hoi của đế quốc.

Tiếu Ân há miệng thở dốc. Những gì đã nghe qua thật là xưa cũ. Thêm vào đó Burns lại không có tài ăn nói, chỉ biết là bình thản tự thuật.

Nhưng Tiếu Ân cũng hiểu được những phong ba hiểm trở hắn đã phải trải qua khi đó.

Bất kể là ngày đó cả gia tộc bị diệt. Hay là khi thoát khỏi tòa thành nhốt hắn. Thậm chí khi lênh đênh trên biển suốt ba năm, cuối cùng gặp được ma thú của hắn. Từng chuyện từng chuyện đều là cửu tử nhất sinh, chết đi sống lại không biết bao lần. Có thể sống sót và trở thành ma thú kỵ sĩ thực lực siêu quần nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bởi vì vận khí. Hắn thật sự có vận may mà không ai khác có được.

Ném đá xuống giếng, tham tiền giết người. Chuyện như vậy gần như ngày nào cũng có. Nhưng cuối cùng có thể sửa lại bao nhiêu bản án xử sai?

Đây là một sự thật. Không có lợi, người ta dựa vào cái gì giúp ngươi lật lại bản án? Cái gọi là lòng trắc ẩn của những nhân vật thượng tầng ngồi trên cao chót vót kia căn bản chỉ là cái đánh rắm.

Nếu có bản lĩnh thì cứ ngoi lên đi. Người nào không phải hạng lòng lang dạ sói. Trừ phi dùng để đả kích kẻ chống đối, nếu không đời nào xử lý những việc này một cách công tâm. Hơn nữa chỉ bằng một đứa nhóc con hơn mười tuổi suốt ngày lênh đênh trên biển cũng muốn gặp đại nhân vật kêu oan? Đây là đời thực, không phải thế giới vẫn được tuyên truyền "Ngày xửa ngày xưa..."

Quả nhiên, giọng nói của Burns trở nên âm trầm:

-Khi tá có được sức mạnh, về tới tòa thành năm xưa phát hiện một thanh niên cùng tuổi với ta. Ha hả. Mấy tên thân thích ngoại môn không ngờ tìm một kẻ đóng thế cho ta. Trong ba năm liền không ngờ không ai nhìn rõ thực hư chuyện này.

Tiếu Ân nhịn mãi, rốt cục không nhịn nổi bèn hỏi:

-Sau đó ngươi đã làm như thế nào?

Burns chậm rãi nói ra năm chữ:

-Nợ máu trả bằng máu.

Tiếu Ân thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía dưới.

Phía dưới đã trong thời gian rất ngắn khôi phục lại trật tự. Đám tù binh người da đen vừa mới có chút dấu hiệu manh động thì bị đám binh lính vũ trang tới tận răng trấn áp nên đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Đương nhiên, từ hơn mười cỗ thi thể năm la liệt trên mặt đất có thể thấy đám lính đó tuyệt đối không phải dùng lời lẽ để khuyên phục đối phương ngừng chống cự.

Chỉ có điều bọn lính này không ngừng nhìn lên không trung. Bọn họ cũng không biết Burns bá tước vì sao lúc này phải cưỡi ma thú bay vòng vèo trên trời. Còn kẻ thù thình lình xuất hiện là ai?

-Burns. Năm đó diệt gia tộc ngươi là người da đen sao?

-Phải!

Burns mặt không chút thay đổi nói:

-Sau khi ta đoạt lại quyền lực thuộc về mình và gia tộc của mình, từng phục kích một đội quân người da đen đến tàn sát các quốc gia vùng duyên hải. Và may mắn bắt được một gã binh lính. Khuôn mặt người này ta vĩnh viễn không thể quên được.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, không nói gì. Tên lính da đen kia quả thật quá xui xẻo. Không ngờ rơi vào tay Burns, có lẽ kết quả cũng chẳng tốt lành gì.

-Ta hỏi hắn. Vì sao phải tập kích gia tộc của ta. Hắn không ngờ nói...

Trong mắt Burns rốc cục lộ ra một đạo hung quang làm người ta tim đập thình thịch:

-Hắn không ngờ nói bởi vì gia tộc của ta có rất nhiều võ sĩ cao cấp. Ha hả. Không thể tưởng được đây lại là nguyên nhân khiến ta cửa tan nhà nát.

Khuôm mắt Tiếu Ân hơi co giật một chút. Hắn đã minh bạch tất cả nguyên nhân hậu quả.

Cự ma thần cần chiến tranh hồn phách. Cho nên tập kích một tòa thành có rất nhiều võ sĩ cao cấp không nghi ngờ gì nữa chính là lựa chọn tốt nhất. Dù sao mức độ khó khắn ít hơn nhiều việc giết chết một ma pháp sư và một đám võ sĩ. Chỉ cần là người hơi có chút đầu óc hẳn là biết phải chọn lựa như thế nào.

Dựa theo Tiếu Ân phỏng chừng, hơn trăm năm qua, các quốc gia vùng duyên hải tổn thất tuyệt đối không nhỏ. Nếu không lúc trước đệ nhất pháp sư của các nước vùng duyên hải Orwell tuyệt đối sẽ không thống hận hắc ám đại lục đến mức như vậy. Vừa nghe nói ma pháp công hội muốn viễn chinh hắc ám đại lục liền lập tức mang theo ánh mắt chờ mong chạy đến. Tiếu Ân hỏi:

-Những người bên dưới. Ngươi tính xử lý ra sao?

Lúc hỏi những lời này, Tiếu Ân đã bỏ qua suy nghĩ muốn cầu tình cho bọn họ. Giọng điệu của hắn cũng vô cùng tự nhiên biểu lộ tâm tư của hắn ra ngoài.

Burns cảm kích nhìn vào mắt Tiếu Ân, nói:

-Liên quân có lệnh. Tất cả tù binh đều có thể làm nô lệ dùng để buôn bán. Về phần nữ nhân... tiên phong doanh đã nhịn rất lâu rồi. Đừng nói là làn da đen đúa, cho dù là một con heo mẹ dắt đến trước mặt bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không kìm nổi.

Ánh mắt Tiếu Ân lại một lần nữa thoáng nhìn xuống phía dưới. Trong lòng hắn hiểu được. Đây là chiến tranh. Muốn trên chiến trường hoàn toàn ước thúc thành công hành vi của bọn lính quả thực là chuyện không có khả năng.

Là phe chiến thắng, bọn họ có quyền dùng bất cứ phương pháp nào để quyết định vận mệnh bọn tù binh.

Nhìn những cư dân đã chết. Tiếu Ân thật không biết bọn họ chêt đi như vậy là phúc hay họa.

Dường như nhìn ra trong mắt Tiếu Ân có một chút mờ mịt, Burns đột nhiên nói:

-Tiếu Ân các hạ, nếu ngài không muốn nhìn thấy tất cả những chuyện này, vậy để những nữ nhân này đi làm nô lệ đi.

Tiếu Ân ngẩn ra, nhìn sâu vào mắt hắn, nói:

-Ngươi làm như vậy làm sao ăn nói với thủ hạ của ngươi?

Burns nghiêm nghị nói:

-Cách đây chưa tới mười dặm có một thôn xóm lớn.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, hiểu rõ ý của hắn. Tuy nhiên đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải chuyện xảy ra trước mắt thì cứ mắt nhắm mắt mở thôi. Hắn hướng về những tiểu hài tử bị cách ly, hỏi:

-Bọn chúng thì sao?

Burns không chút do dự nói:

-Tất cả trẻ con cao dưới một thước đều giao cho tín đồ giáo phái ánh trăng mang đi. Đây là chuyện tất cả binh lính trên đại lục đều biết nên đối với những tiểu hài tử này, chúng ta không dễ dàng thương tổn.

Trong lòng Tiếu Ân lập tức có chút rét run. Tốc độ ra tay của giáo phái ánh trăng thật quá nhanh!

Nhìn đám trẻ sợ hãi mà không dám kêu gào loạn bên dưới kia, Tiếu Ân gần như có thể khẳng định hơn mười năm sau, trong số bọn họ khẳng định sẽ sinh ra một lượng lớn tín đồ hợp cách, thậm chí là các tế đồ (tín đồ có đức tin mãnh liệt có thể tử vì đạo, tự mình làm tế phẩm cho thần linh) tưởng như đã hoàn toàn biến mất trên ba khối đại lục.

Ngay giờ khắc này, Tiếu Ân bỗng nhanh chóng nghĩ tới một người. Nếu đúng như những gì người này nói, thì đó có thể là lời đề nghị thích hợp nhất cho mình vào lúc này.

Khẽ gật đầu với Burns, Tiếu Ân nói:

-Bá tước đại nhân, cảm ơn ý tốt của ngươi.

Burns vội vàng hỏi:

-Tiếu Ân các hạ. Ngài muốn ly khai sao?

-Tiếu Ân các hạ. Tuy rằng ta biết thực lực của mình không đủ, nhưng là xin ngài cho phép ta trở thành người tùy tùng của ngài.

Burns quỳ xuống ngay trên ma thú của hắn, dáng vẻ rất trung thành tận tụy.

Đồng thời, bởi vì sự thành kính của hắn nên Tiếu Ân cảm thấy rõ ràng một cỗ tín ngưỡng lực rất khả quan trên người hắn.

Nếu Tiếu Ân không có nhìn lầm, từ tín ngưỡng lực của Burns phát ra thậm chí không hề thua kém những tín đồ trung thành nhất đã qua tẩy não. Hơn nữa vẻ thành kính của Burns tuyệt đối không có chút nào giả dối.

Đây mới thực sự là việc làm Tiếu Ân cảm thấy không thể tin nổi.

Hắn cùng với Burns tiếp xúc chỉ có một lần mà thôi. Đồng thời Tiếu Ân cũng không nghĩ mình có thể chì bằng một lần tiếp xúc trong mấy ngày này mà có được sự sùng bái vô điều kiện của một vị thất cấp ma thú kỹ sĩ.

Nhưng, chuyện này đang xảy ra sờ sờ trước mặt hắn. Điều này không khỏi khiến Tiếu Ân cảm thấy nghi hoặc.

-Burns. Ngươi vì sao phải quyết định như thế?

Tiếu Ân nghiêm túc hỏi:

-Ngươi là một bá tước...

-Người nhà của ta sớm đã toàn bộ chết sạch. Chức bá tước này bất quá chỉ là một hư danh mà thôi.

Burns thành thành thật thật nói:

-Ngài hùng mạnh đủ để khiến tất cả mọi người run sợ. Còn ta, một gã ma thú kỵ sĩ hèn mọn thật lòng nguyện ý trở thành một người tùy tùng trung thành của ngài.

Trong mắt Tiếu Ân hiện lên vẻ đã vỡ lẽ mọi nguyện.

Hóa ra Burns súng bái không phải hắn mà là thực lực cường đại mà hắn đang sở hữu.

Lẳng lặng nhìn hắn, Tiếu Ân nghi hoặc hỏi:

-Burns, cho dù là ngươi hâm mộ và sùng bái lực lượng nhưng cũng không đến mức muốn từ bỏ tước vị bá tước mà trở thành người tùy tùng của ta chứ? Ta muốn biết rằng ngươi rốc cuộc muốn gì?

Burns sắc mặt đỏ ửng lên, hắn cúi đầu, nói:

-Xin ngài tha thứ, ta từng hỏi qua Ruisi. Nếu ta có thể trở thành người tùy tùng của ngài, kính dâng linh hồn và sự trung thành cho ngài, vậy ngài có thể cho ta sự sống.

-Sự sống?

Tiếu Ân nhìn qua thân thể cường tráng của Burns, hỏi một câu đầy nghi hoặc.

-Phải!

Burns cung kính nói:

-Ta muốn có được sinh mạng dài lâu của ma pháp sư. Ta muốn có được hùng mạnh lực lượng. Vì thế, ta nguyện ý kính dâng hết thảy cho ngài.

Tín ngưỡng lực lại một lần nữa dâng lên mãnh liệt từ trên người hắn. Tiếu Ân kinh ngạc phát hiện. Ý chí kiên định, tín ngưỡng của hắn không ngờ đã đạt tới một loại gần như cuồng nhiệt.

Rất hiển nhiên, vì hai mục tiêu này, hắn quả thật nguyện ý kính dâng tất cả, thậm chí còn bao gồm cả linh hồn của hắn.

Ánh mắt Tiếu Ân hơi hơi nổi lên một chút dao động. Hắn nhanh chóng tính toán một chút rồi nói:

-Được rồi. Ta cho ngươi một năm thời gian. Một năm sau, ngươi phải từ bỏ hết thảy, đi tới ma pháp tháp ở công quốc Luis. Nếu ngươi có thể làm được. Ta có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi. Nếu ngươi làm không được...

Burns vui mừng quá đỗi. Hắn cúi đầu thật sâu xuống, nói:

-Tôn kính đại nhân. Ta tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói đầy hàm ý sâu sắc:

-Hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.

Burns lẳng lặng cúi đầu, cung kính đáp lại, nhưng qua một lúc lâu cũng không thấy Tiếu Ân nói gì nữa, hắn trong lòng kinh ngạc, hơi chút ngẩng đầu lên một chút thì thấy trên lưng diều hâu xám trừ mình ra chẳng còn gì cả. Tiếu Ân đã lẳng lặng bỏ đi lúc nào không biết.

Hắn mấp máy môi, vẻ cuồng nhiệt trong mắt dần biến mất, chỉ huy diều hâu xám hạ xuống.

-Truyền mệnh lệnh cho ta, phân ra một trung đội, giam đám hắc quỷ này lại. Những người còn lại theo ta.

Thanh âm của Burns vang dội khắp toàn bộ thôn xóm.

-Đại nhân. Nhưng ngài vừa rồi từng nói qua, muốn cho bọn lính phóng túng một chút.

Một sĩ quan phụ tá lặng lẽ tiến lên nhắc nhỏ.

Burns trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên cao giọng nói:

-Các chiến sĩ. Phía trước chúng ta mười dặm có một ngôi làng lớn hơn nữa. Nơi đó so với nơi này càng nhiều của cải, càng nhiều nữ nhân, càng nhiều nô lệ. Đám quý tộc chết tiệt trong liên quan ở trên chiến trường thì chỉ biết trốn phía sau chúng ta còn bây giờ đang hướng đến nơi đó kiếm chác. Những tên quỷ tha ma bắt kia không ngờ muốn cướp đoạt chiến lợi phẩm của chúng ta. Các ngươi cho phép sao?

Cả thôn tĩnh lặng một chút rồi thình lình ầm vang những tiếng hô như sấm động:

-Không. Không cho phép.

-Tốt. Ai muốn tự tay đến lấy càng nhiều của cải thì đi theo ta.

Burns hét lớn một tiếng. Thuận tay chỉ vào vị sĩ quan phụ tá vừa rồi khuyên can, nói:

-Ngươi mang theo một trung đội chờ ở đây. Lát nữa tất cả chiến lợi phẩm cũng có một phần của các ngươi.

Tên sĩ quan phụ tá kia vẻ mặt đầu tiên là buồn bã sau đó lập tức vui mừng quá đỗi, dạ vang.

Burns vung tay lên, hơn trăm người giơ cao ngọn lửa trong tay. Đội ngũ hơn ngàn người sắp xếp chỉnh tề chậm rãi xuất phát.

Trên trời cao, Tiếu Ân yên lặng quan sát hết thảy. Đối với Burns khao khát lực lượng và sinh mạng hắn kỳ thật cũng không phải rất thích. Nhưng không thể không thừa nhận người này hành động linh hoạt dứt khoát, tính tình quyết đoán đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với hắn. Hơn nữa tín ngưỡng lực cường đại xuất hiện trên người hắn tuyệt đối không phải là giả.

Chỉ cần Tiếu Ân thủy chung vẫn cao cao tại thượng thì như vậy hắn nhất định có thể lấy được lòng trung thành của Burns.

Nhìn đội ngũ binh lính đang đi xa dần, nhìn sĩ quan phụ tá và một đôi binh lính bên dưới đều tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của hắn, từ đó có thể thấy được uy vọng của Burns trong lòng thủ hạ của hắn cũng như năng lực quản lý quân đội của h8an1.

Tiếu Ân mơ hồ cảm giác được nếu sử dụng người này thật tốt sẽ là một nhân tài cực kì hữu dụng đối với mình.

Thu hồi ánh mắt, Tiếu Ân dùng tốc độ nhanh hơn bay về ma pháp tháp ở xa xa.

Sau khi về tới ma pháp tháp cũng không kinh động bao nhiều người nhưng tất cả cửu tinh ma đạo sĩ đều cung kính tiến đến thăm hởi. Tiếu Ân kéo Dida ra nói chuyện riêng hỏi thăm một chút về chuyện của Urey.

Tâm tình Dida có chút kích động. Tuy rằng không rõ vì sao Tiếu Ân đề cập đến người này nhưng vẫn kể lại tỉ mỉ một lần.

Mấy trăm năm trước, Urey, Dida, Arnezeder, Norah, Benoit, Lint còn có Hoàng Kim Vương Yidikalun, một đám nhân loại, thú nhân, tát mãn đến từ các nơi khác nhau, vì những nguyên nhân khác nhau mà tề tụ về một chỗ.

Lúc đó Yidikalun chỉ mới là một bát cấp ma thú nhưng nhờ năng lực đặc thù của bộ tộc Hoàng Kim khiến hắn có được trí tuệ không kém hơn bất cứ kẻ nào và có biến thân thuật có thể hóa thành hình người.

Cả đám đã cùng nhau thăm thú mấy nơi cấm địa trên đại lục, từng bị cấm chế trong cấm địa nhốt, cùng từng bị cửu cấp ma thú đuổi giết. Thậm chí sau khi đề thăng cửu tinh cường giả còn cùng nhau đuổi giết một vị siêu cường cao thủ mà lạc vào đảo Vong Linh, cùng đám vong linh ở nơi đó đánh giết một trận.

Khi Dida nhắc tới chuyện cũ, trong mắt hắn tràn đầy vẻ hạnh phúc.

Tuy nhiên đến cuối cùng, vẻ mặt hắn lại dần dần trở nên ảm đạm.

Khi thực lực cả đám còn thấp, liên thủ tung hoành thiên hạ, ân đền oán trả, tiêu dao phóng khoáng.

Nhưng khi thực lực bọn họ dần trở nên cường đại, dần dần có xu hướng trở thành đệ nhất cao thủ của quốc gia mình thì do sức ép đến từ nhiều phía cuối cùng tách bọn họ ra.

Sau khi trở về quốc gia của mình, vì lợi ích giữa các quốc gia hoàn toàn đối nghịch mà bọn họ đã vĩnh viễn không thể hòa hợp như trước kia nữa.

Nếu không phải lúc này toàn bộ đại lục liên hợp tác chiến và ma pháp công hội trả giá đại lượng của cải, vậy bọn họ cũng không có khả năng còn có cơ hội tề tụ cùng nhau. Kể đến đây ngay cả Tiếu Ân cũng thổn thức không ngừng.

Tuy đối với mấy kẻ đã đạt đến cảnh giới cửu tinh này có ai không phải là một lão cáo già? Dida kỳ thật cũng là một cáo già điển hình, hắn nhìn ra vẻ nghi hoặc của Tiếu Ân, chậm rãi nói:

-Tiếu Ân các hạ. Xung quanh cường giả chân chính luôn quy tụ một đám cường nhân tương tự. Bên cạnh ngươi bây giờ chẳng phải cũng như thế sao?

Tiếu Ân ngẩn ra, sau đó lập tức nghĩ tới đám ngươi Kim, Linnuo và ba Toàn Phong, trong lòng lập tức thoải mái.

Đúng vậy. Nếu ở bên cạnh mình có nhiều người tiềm lực vô hạn như vậy, thậm chí sau này không chừng còn có đệ tử đạt tới ngàn năm truyền kỳ, như vậy cả đám Dida đi theo bên cạnh Urey rồi trở thành cửu tinh ma đạo sĩ dường như cũng là điều vô cùng bình thường.

Hắn thậm chí còn có dự cảm, trước đây khi vài cường giả của đại lục tiến hành thí luyện hẳn là cũng có một đám cửu tinh cường nhân đi theo. Chỉ có điều thời gian trôi qua quá lâu rồi, còn những cửu tinh cường giả này không thể tiến thêm một bước nên dần dần rời khỏi sân khấu lịch sử.

Trách không được vì sao cửu tinh cường giả của Hoàng Kim đại lục nổi bật hơn các đại lục khác. Nguyên nhân chân chính hóa ra là bởi vì sáu người đám Dida.

Nhớ tới lời dặn dò của Urey trước khi đi, Tiếu Ân lấy ra hai mươi viên thần lực kết tinh, nói:

-Dida các hạ. Đây là lễ vật Urey nhờ ta chuyển tặng cho đám người các ngươi. Hy vọng các ngươi có thể sử dụng chúng thật tốt.

Nhìn giọt thần lực như giọt nước mưa, Dida đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt từ từ thay đổi.

Là một gã cửu tinh ma đạo sĩ, hắn tuy rằng chưa từng gặp thần linh cũng như thần lực kết tinh, nhưng bằng vào tuổi tác cùng kiến thức của hắn đối với thứ này cũng đã sớm nghe thấy và thầm mơ ước đã lâu.

-Đây... Đây là... Thần lực kết tinh?

Dida run giọng hỏi.

Tiếu Ân gật đầu một cái, trên mặt mang theo một tia nụ cười thản nhiên.

-Đây là Urey cho chúng ta?

Hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, Dida hỏi.

Tiếu Ân xòa hai bàn tay, nhún vai, nói:

-Ừm. Sau khi hắn nhờ ta đem thứ này giao cho các ngươi thì lập tức bỏ đi, còn nói gì mà mình là kẻ vô tích sự, không còn mặt mũi nào gặp lại mọi người linh tinh vớ vẩn gì đó.

Dida cười khổ một tiếng, dường như là nhớ tới cái gì, cảm xúc lập tức trầm xuống.

Tiếu Ân thông minh cũng không hỏi rõ ân oán giữa đám trưởng bối bọn họ. Hắn cũng không muốn can dự vào.

Thật lâu sau, Dida đột nhiên hỏi:

-Tiếu Ân, quen biết ngươi đã lâu như thế nhưng có một nghi vấn thủy chung vẫn không dám hỏi.

Hắn dừng một chút, hai mắt nhìn chăm chú Tiếu Ân, hỏi từng chữ một:

-Ta muốn biết, hắn có phải đã trở thành Ngàn năm Truyền kỳ rồi không?

Tiếu Ân không chút do dự gật đầu, nói:

-Phải. Hắn đã trở thành Ngàn năm Truyền kỳ, có được thực lực hùng mạnh.

Dida thở dài một hơi như trút được gánh nặng, nói:

-Tốt. Hắn rốt cuộc hoàn thành tâm nguyện rồi.

Tiếu Ân trong lòng cười khổ, biết Dida vẫn hiểu lầm quan hệ giữa mình và Urey như trước.

Kỳ thật. Hắn và vị Ngàn năm Truyền kỳ Urey kia cũng không phải sớm đã quen biết. Nhưng Dida cũng không nghĩ nhiều đến như vậy. Đã tới lúc này, tất cả hiểu lầm đều là chuyện không quan trọng.

Dida thổn thức nửa ngày rốt cục cũng cáo từ rời đi. Hắn phải phân phát thần lực kết tinh đến tay mọi người.

Ngày hôm sau, Tiếu Ân đang định cùng Bạch Toàn Phong cáo từ trở về Hoàng Kim đại lục thì Sara lại đột nhiên xuất hiện.

Bạch Toàn Phong nhìn Sara vẻ mặt đỏ ửng, lại nhìn nhìn Tiếu Ân, sau đó vô cùng thức thời tìm cớ đi ra ngoài, khiến Tiếu Ân thầm mắng hắn là đồ đáng chết.

Hai người huyên thuyên nói đủ chuyện trên trời dưới biển hơn nửa ngày, rốt cục Sara mới nói ra ý định của mình.

ngày hôm qua Arnezeder thu được phần quà là hai giọt thần lực kết tinh. Sara tự nhiên cũng thấy được thứ này. Liên tưởng đến tất cả mọi chuyện xảy ra trên chiến trường, vị thần truyển chi nữ này dường như đoán được cái gì đó.

Cho nên nàng mới đi hỏi Tiếu Ân lai lịch hai giọt thần lực kết tinh.

Tiếu Ân tự nhiên là không có khả năng kể lại chi tiết, chỉ một mực khẳng định mấy thứ này là do Urey tặng, chắc là hắn lấy được từ các trạm giao dịch trong vũ trụ.

Khi nói những lời này, trong lòng hắn cũng cảm thấy may mắn. Hoàn hảo là hắn chỉ xuất ra mười hai viên. Nếu xuất ra một trăm hai mươi viên chỉ e thật sự có chút phiền toái rồi. Chỉ cần cho mỗi người một viên là đủ rồi. Hiện giờ xem ra, cũng không phải hắn keo kiệt mà là kết quả của việc hắn suy nghĩ thấu đáo hơn trước.

Sara sau khi nghe câu trả lời chắc chắn của Tiếu Ân, suy xét một lát rốt cục hoàn toàn tin tưởng.

Kỳ thật trong lòng Sara cũng không nghĩ Tiếu Ân và Urey liên thủ là có thể làm nên chuyện.

Ngàn năm Truyền kỳ mặc dù có vị trí cao nhất trong cảm nhận của người bình thường nhưng đối với Sara có hiểu biết sâu sắc với sự đáng sợ của thần linh mà nói, bằng vào thực lực Ngàn năm Truyền kỳ đi khiêu chiến thần linh, tuyệt đối là châu chấu đá xe, là chuyên chết nhiều hơn sống.

Đây là chuyện đã được dự đoán trước nên khi Tiếu Ân phủ nhận, Sara lập tức tin ngay.

Bởi vì phủ nhận là điều bình thường. Thừa nhận mới là không bình thường.

Trong cuộc nói chuyện sau đó, Tiếu Ân dần dần phát hiện giữa mình và Sara đã xuất hiện một hố sâu vô hình ngăn cách. Hắn đã không thể nói chuyện thoải mái trước mặt Sara nữa rồi.

Thân phạn thần tuyển chi nữ mang đến cho nàng vinh dự thật lớn nhưng đồng thời cũng là một gánh nặng thật lớn.

Có lẽ từ nay về sau, bên cạnh Sara sẽ chẳng còn bằng hữu nào để có thể thổ lộ tình cảm.

Khi Sara mang theo vẻ mặt u oán rời đi, Tiếu Ân dương như có thể cảm ứng được nàng đã chôn sâu trong nội tâm mình sự cô đơn và một loại mờ mịt đối với tương lai vô chừng của mình.

Chỉ có điều tất cả những việc này cũng không phải Tiếu Ân có thể thay đổi.

Khi thực lực của hắn còn chưa có đạt tới mức có thể khiến nữ thần Ánh Trăng kiêng kị, hắn căn bản là không có tư cách đi vọng tưởng thay đổi điều gì.

Tiếu Ân đi tới truyền tống trận.

Còn Vô Danh ư? Tuy rằng không thấy hắn nhưng Tiếu Ân tin tưởng tên xuất quỷ nhập thần này nhất định sẽ không lạc đường.
Bình Luận (0)
Comment