Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 41

"Tiếu Ân, đệ mua mấy thứ đó làm gì?" Vẻ mặt German khó hiểu nói: "Mấy thứ đó mà bán với giá mười đồng Cray, tên quán chủ kia điên rồi."

"Thật không?" Tiếu Ân cười nhìn German.

German sửng sốt, nếu như tên quán chủ bán thứ đó với giá mười đồng Cray là đồ điên vậy Tiếu Ân mua mấy thứ đó không phải càng điên hơn sao? Sắc mặt hắn nhất thời đỏ lên, nói: "Huynh không nói đệ."

"Đệ biết." Tiếu Ân ôm lấy vai German thân thiện nói: "Huynh yên tâm, mất mười đồng Cray nhưng chúng ta còn lời chán."

Tiền tệ trên đại lục mặc dù có nhiều loại, mỗi đế quốc đều có một loại tiền riêng nhưng có một loại tiền thông dụng cho mọi quốc gia dùng để trao đổi buôn bán, đó chính là đồng Cray.

Mười đồng bạc Cray tương đương với một ngàn đồng Cray, tương đương với thành quả làm việc vất vả trong ba tháng của lão Bond.

Nếu như lão Bond có mặt ở đây, biết được Tiếu Ân dùng mười đồng bạc Cray để mua đống đố rát nát này, chắc chắn lão sẽ giáo huấn Tiếu Ân một trận.

Nhưng kỵ sĩ Scott khác với lão Bond, hắn âm thầm chú ý Tiếu Ân, phát hiện mặc dù Tiếu Ân nhỏ tuổi nhưng tuyệt đối không làm những chuyện vô vị, lại càng không phải thuộc loại ăn chơi phung phí tiền tài "bại gia chi tử". Cho nên lúc Tiếu Ân muốn mua đống đồ đó, hắn đồng ý xuất tiền mua luôn.

Việc khác không nói, chỉ riêng việc Tiếu Ân tặng hắn thanh ma pháp kiếm đủ khiến hắn không thể từ chối được.

Sắc mặt German rốt cuộc tốt lên một chút nói: "Tiếu Ân, vật này có gì đặc biệt."

Nhớ lại hình dáng tổn hại của bộ sách, hai mắt hắn sáng lên nói: "Huynh biết rồi chắc chắn bộ sách này ẩn chứa bí mật, đúng không?"

"Không phải, bộ sách này rách nát hết cả rồi, cho dù có ẩn chứa bí mật gì cũng không biết được."

"A!" Sắc mặt German nhất thời khó coi nói: "Rốt cục thứ đó là gì? Đệ đừng đánh đố huynh nữa."

Đi phía sau hai người, lỗ tai Scott dựng lên chăm chú lắng nghe, nói thật, bản thân hắn rất tò mò.

Tiếu Ân quan sát thấy bốn phía không có ai chú ý tới ba người bọn họ, mới nhẹ giọng nói vài chữ.

German há to miệng, kinh hô: "Ma…"

Hắn chưa kịp nói hết câu, kỵ sĩ Scott đã vươn tay bịt miệng hắn lại.

Tiếu Ân giơ ngón tay cái lên với kỵ sĩ, mặc dù hắn cũng rất muốn ngăn chặn cái miệng của German nhưng do vóc người bé nhỏ nên không tiện lợi như kỵ sĩ.

Chứng kiến ánh mắt căm tức của Scott và Tiếu Ân, German cúi đầu chột dạ. Hắn không phải kẻ đần nên biết được sai lầm vừa rồi của mình, trong lòng không khỏi xấu hổ.

Nhìn bộ dạng German, Tiếu Ân không nhẫn tâm trách mắng hắn, tiến lên kéo lấy tay hắn, tươi cười nói: "Không việc gì, chúng ta trở về thôi."

Ba người vội vã trở về khách sạn của Bartley, Scott tự mình dẫn Tiếu Ân vào phòng.

Thói quen quái dị chỉ muốn ngủ một mình của Tiếu Ân, mọi người đều biết cả, nhưng Tiếu Ân không thay đổi thói quen này mà cũng không có người muốn ở cùng phòng với hắn.

Đối với người bình thường mà nói, ma pháp sư là một tồn tại đáng sợ, muốn ở cùng phòng với ma pháp sư thì phải có một lá gan cực lớn mới có thể làm được.

Đem đống đồ để trên bàn, hai mắt Scott và German đều mở to ra, muốn tìm kiếm điều kì lạ trên đống đồ đó, nhưng bọn họ không phát giác ra được điều gì.

"Tiếu Ân, đệ sẽ không nhìn nhầm chứ?" German hỏi.

Tiếu Ân ung dung cười từ đống đồ rách nát lấy ra hai tấm thiết phiến còn tương đối hoàn hảo nói: "Chính là hai vật này."

Scott và German kinh ngạc nhìn hai tấm thiết phiến, nếu như không phải Tiếu Ân tiết lộ trước, thì bọn họ không để ý tới hai tấm thiết phiến này trong đống đồ rách nát, dù là ai cũng sẽ không chú ý tới.

Tiếu Ân nhẹ nhàng vuốt ve hai tấm thiết phiến, lông mày đột nhiên nhíu lại nói: "Ta có thể khẳng định, trên hai tấm thiết phiến này có ghi chép ma pháp, nhưng trên đó ghi gì, ta cũng chỉ có thể chậm rãi nghiên cứu."

Scott thở dài một tiếng nói: "Tiếu Ân tiên sinh, ta đã tới đó cả chục năm, không kiếm được bảo bối gì nhưng ngài lần đầu tiên tới đã có thu hoạch, thật là may mắn."

German liếm đôi môi khô khốc hỏi: "Kỵ sĩ đại nhân, hai tấm thiết phiến này có giá trị bao nhiêu?"

Scott do dự một chút nói: "Hễ là vật có liên quan đến ma pháp, rất khó dùng kim tiền để đánh giá. Nhưng nếu đồng ý bán cho ma pháp tháp, ít nhất mỗi kiện phải bán được một trăm đồng vàng Cray."

Hai mắt German mở lớn ra, hiện lên sắc thái kinh hoảng, dường như thấy được một đống kim tiền ở trong phòng, không tự chủ được hít vào một ngụm lãnh khí.

Scott đá German một cái, cười mắng: "Tiểu tử ngươi, đừng làm mất mặt Witte."

German xấu hổ cười, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai tấm thiết phiến, vẻ mặt cực kỳ phong phú.

Đồng Cray cao cấp nhất là đồng Cray màu tím, sau đó là vàng, bạc, đồng, trong đó tỉ lệ hoán đổi giữa mỗi loại là một trăm lần.

Tiếu Ân dùng mười đồng bạc Cray mua được hai tấm thiết phiến ghi chép tin tức ma pháp, dựa theo Scott nói, chỉ cần bán cho ma pháp tháp, ít nhất có thể đổi được hai trăm đồng vàng Cray.

Lợi nhuận thu lại được ít nhất đạt tới hai nghìn lần, tự nhiên khiến German kích động.

Nhìn Tiếu Ân, vẻ mặt German lộ rõ khâm phục, trách không được Tiếu Ân không trả giá, nguyên hắn biết được sự chênh lệch trong đó, nếu đổi lại là hắn cũng không có phí miệng lưỡi để trả giá.

Nhưng hai tấm thiết phiến này trừ phi ở trong tay ma pháp sư mới có tác dụng, nếu rơi vào tay người khác thì căn bản chả có tác dụng gì cả. Mà ma pháp sư có thân phận cao quý cho dù là ma pháp học đồ cũng xem thường không bao giờ tới những hàng quán ven đường như thế.

Đương nhiên cũng có những nhân vật lão luyện biết hàng, bọn họ cũng tìm những thứ đó bán cho ma pháp tháp để kiếm lợi. Nhưng bọn họ không có khả năng cảm ứng được như Tiếu Ân mà chỉ có thể dựa vào mắt thường để xác định mà thôi.

Song vận khí của Tiếu Ân hôm nay thật sự quá tốt, khiến hắn đi trước một bước, dùng một giá tiền rẻ mạt nhất mua đươc hai tấm thiết phiến này.
Bình Luận (0)
Comment