Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 459

Tuy nhiên bằng vào sự kiêu ngạo của hai vị mỹ nữ này, đã biết sự tồn tại của nhau, vậy khả năng này cũng cực kỳ bé nhó.

Arnezeder cũng không chối từ, cứ như vậy đi tới bên cạnh Tiếu Ân, nhưng mà trao đổi giữa nàng và Sara tuy rằng kín đáo, nhưng làm sao giấu diếm được Tiếu Ân. Chỉ có điều Tiếu Ân tin tưởng, bằng giao tình giữa Amezeder và Juliana, tuyệt đối sẽ không hại nàng.

Sara uyển chuyển cười với Tiếu Ân rồi cùng Betty, Petty ba người cười hì hì đi khắp nơi chọn chỗ mình thích để ở.

Dường như giờ khắc này, các nàng đã quên mất chuyện bị nữ thần Ánh Trăng đuổi đi, hoàn toàn rũ bỏ những buồn khổ, muốn tại đây an cư lạc nghiệp.

Chỉ có Sloppy Burger lắc lắc cái đầu, nói:

- Tiếu Ân đại nhân, ta muốn gặp mặt đám Maren, ngài xem...

- Tốt, Maren sư phụ gặp ngài, phỏng chừng sẽ phi thường cao hứng.

Tiếu Ân cười đầy thiện ý. Đối với lão tổ tông một đời của mình, Tiếu Ân có chút khách khí.

Sloppy Burger thầm cao hứng. Hắn biết thân phận Tiếu Ân của hiện giờ không phải hắn có thể trèo cao với tới. Một khi đã như vậy, không bằng để ý tới những người có quan hệ chặt chẽ với Tiếu Ân, như vậy cũng có thể kiếm được chỗ tốt.

Dù sao, khi nghe câu cổ vũ vừa rồi của Tiếu Ân, suy nghĩ của Sloppy Burger lại bắt đầu chao đảo.

Nếu đám người Sara có thể thành thần, như vậy vì sao hắn không thể? Chỉ cần có một hy vọng, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Tiếu Ân nhìn theo ba nàng Sara đi vào đảo, cỗ nhu tình trong lòng từ từ hạ xuống, không gian chung quanh chợt dao động một trận, cả Arnezeder và Sloppy Burger cùng biến mất.

Sau khi ba nàng Sara chọn phòng cho mình xong, lập tức nhìn thấy giữa phòng xuất hiện một thiết bài đang tỏa ra hào quang màu trắng. Thiết bài cũng không lớn. các nàng uyển chuyển vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy, vừa vặn có thể nắm trong tay, cảm ứng năng lượng hùng mạnh ẩn chứa bên trong, trong đầu các nàng đột nhiên vang lên giọng nói của Tiếu Ân.

Giọng nói này giới thiệu cách sử dụng thiết bài. Hoá ra thiết bài cũng không phải chỉ có tác dụng truyền tống mà còn có thể tự động tỏa ra vòng phòng ngự. Một khi chung quanh các nàng xuất hiện năng lượng hùng mạnh công kích nó sẽ chủ động tỏa ra vòng bảo hộ mang theo thần lực của Tiếu Ân.

Năng lượng bên trong vòng bảo hộ tuy rằng kém xa Tiếu Ân tự mình phóng thích, nhung cũng lợi hại hơn xa so với vòng bảo hộ ma pháp mấy nàng Sara phát ra. Bất kể xét theo phương diện nào, đây đều là một món thần lực đạo cụ vô cùng tốt.

Ngoài ra, Tiếu Ân còn tách ra một ít tu luyện tâm đắc nhân cơ hội này toàn bộ đưa cho các nàng. Đảm bảo chỉ cần có đầy đủ tài nguyên, các nàng khẳng định có thể châm thần hỏa như mong muốn.

Thái độ ngầm ủng hộ này, ba nàng Sara đương nhiên hiểu ý tứ trong đó, trong lòng rung động không bút mực nào tả xiết.

Khi vừa dẫn Arnezeder và Sloppy Burger đến tòa đảo nhỏ cũng gây ra chấn động nhất định.

Thân phận và địa vị của hai người này ở trong lòng đám người Maren và Tiffany đương nhiên có phân lượng rất nặng, đặc biệt là sau khi mọi người biết hai người bọn họ cũng định cư ở trong này, đêu tỏ vẻ nhất tề hoan nghênh. Đặc biệt là Dida đại tát mãn, trong mắt càng là có thêm sắc thái khác.

Khi Tiếu Ân bắt gặp được sắc thái này trong mắt hắn, một chút khúc mắc trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.

Raphael tuy rằng tự cho mình thông minh, tặng hắn một củ khoai nóng phỏng tay. nhung đột nhiên hắn phát hiện, mình kỳ thật cũng không có ý phiền lòng.

Juliana đương nhiên cũng ra đón, lôi kéo Amezeder, sung sướng như một cô bé.

Tiếu Ân có thể cảm ứng được rất rõ ràng tình cảm đặc biệt giữa các nàng, ở đó không có chút tâm tư khác thường, hoàn toàn là một loại tình cảm chân thành tha thiết.

Juliana rõ ràng biết Sara tồn tại, nhưng nàng không đề cập đến, ngược lại ra vẻ cả đời không qua lại với nhau, khiến trong lòng Tiếu Ân ngược lại có chút vui mừng.

Ba ngày sau khi trở về từ hạ giới, Tiếu Ân lại một lần nữa rời khỏi thần quốc.

Đương nhiên, lần này ra đi không phải bản thể, mà là phân thân của hắn.

Tuy rằng Tiếu Ân muốn lấy bản thể du lịch thần giới, nhưng cũng không có nghĩa hắn muốn đi chịu chết.

Dùng bản thể đi gia tộc Phong Linh gặp Dajialema cũng không phải là chuyện tốt. Nếu để đối phương nổi lòng tham, như vậy ở địa bàn của người ta, hắn cho dù là có thể trốn thoát, cũng trầy da tróc vẩy.

Chuyện dụ người ta phạm tội này không thử vẫn tốt hơn.

Gia tộc Phong Linh ở thần giới cũng có thanh danh hiển hách. Các thần linh trong gia tộc chủ yếu tập trung về một chỗ trong thần giới, lấy thần quốc của tinh linh thần vương làm trung tâm, chậm rãi trôi nổi.

Đương nhiên, càng tới gần thần quốc của thần vương càng là bậc cao. Với thân phận của Dajialema tự nhiên một trong những kẻ tới gần thần quốc của thần vương nhất.

Lần này Tiếu Ân cũng không đến chợ đen giao dịch, mà trực tiếp đi tới đại bản doanh của gia tộc Phong Linh, một nhóm thần quốc khổng lồ.

Bên ngoài nhóm thần quốc này đương nhiên cũng có rất nhiều thần quốc của thần linh bậc cao, bậc trung, bậc thấp và yếu nhược. Những thần linh này đều nương nhờ sự che chở của thần linh tinh linh gia tộc. Tuy rằng tuyệt đại đa số đều là tinh linh thần linh, nhưng cũng có một vài thần linh thuộc chủng tộc khác. Đương nhiên, địa vị thần linh chủng tộc này so với tinh linh thần linh cùng giai sẽ kém hơn một chút.

Khi Tiếu Ân đi tới nơi này lập tức cảm nhận được uy áp như thể vô cùng vô tận tràn ngập mọi ngõ ngách trong các thần quốc. Nhiều thần linh bậc cao như vậy, ngay thần vương và chủ thần đều ở chỗ này, thần lực hùng hậu quả nhiên là khó có thể tưởng tượng. Phỏng chừng không chỉ có gia tộc tinh linh như thế, ngay cả thần linh Long tộc, thần linh người lùn...v...v.... chỉ cần là thần linh có thực lực thần vương đại khái đều hình thành một tập thể khổng lồ như vậy.

Chỉ có điều, trong trí nhớ của Tiếu Ân, dường như xung quanh thần quốc của Odin Lage thần vương bệ hạ không có thần quốc nào tồn tại. Có lẽ, đây là điểm đặc thù của ba đại thần vương cổ xưa.

Bóng dáng Tiếu Ân vừa dừng lại bên ngoài một thần quốc một lát, lập tức có một đội tinh linh tuần tra sứ xông tới.

Đám tuần tra đều toàn là cảnh giới truyền kỳ. Thực lực của bọn họ nếu đến tinh cầu quê nhà của Tiếu Ân như vậv sẽ đạt được địa vị khó có thể tưởng tượng. Nhưng ở trong này lại chỉ có thể đảm nhiệm chức tuần tra bình thường.

Mắt thần của Tiếu Ân nhanh như điện, quét qua người bọn họ, lập tức hiểu được các tinh linh này đều không phải dựa vào tự bản thân cố gắng tu luyện tới cấp truyền kỳ mà là cái loại dùng vô số năm chịu thần ân đạt tới trình độ nhất định mới có thần lực giống như cấp truyền kỳ.

Lúc này hắn mới giật mình, cũng chỉ có như vậy truyền kỳ mới có thể không được người coi trọng.

Khi đám tinh linh tuần tra sứ đi tới trước mặt Tiếu Ân, cảm ứng một chút khí tức trên người Tiếu Ân, sắc mặt cũng bất giác hơi hơi thay đổi.

Tuy rằng thái độ bọn họ không phải là trước sau cung kính, nhưng so với thái độ hùng hổ ban đầu tốt hơn nhiều lắm.

Bởi vì bọn họ đã cảm ứng được từ phân thân của Tiếu Ân rằng vị này chính là thần linh bậc cao. Trước mặt phân thân của thần linh như vậy, bất kể là ai cũng không dám có chỗ nào khinh thường.

- Tôn kính đại nhân, hoan nghênh ngài đến gia tộc Phong Linh.

Một thiếu nữ tinh linh xinh đẹp như hoa cung kính nói.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, cũng biết thiếu nữ tinh linh tư sắc tuyệt mỹ trước mắt này kỳ thật đã là một lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm rồi.

Đối với người như vậy, Tiếu Ân có thể nói là không chút hứng thú.

Trên mặt hắn không có biểu tình gì cả, lật cổ tay, lập tức ngưng luyện một chút thần niệm, vung tay ra, đưa thần niệm đến trước mặt tinh linh kia, nói thẳng ý đồ của mình lần này đến:

- Ta tới nơi này theo lời mời của Raphael các hạ, xin giúp ta thông báo một tiếng.

Tuy rằng hắn có một tia thần niệm do Raphael tặng cho, có thể trực tiếp dùng thần niệm tiến vào thần quốc của đối phương. Nhưng hiện giờ hắn lại tự mình đến cửa, về mặt lễ độ tự nhiên cũng đã có để ý qua một chút.

Phương pháp ngưng tụ thần niệm thành điểm để thông báo là Hắc Long Vương dạy hắn, và cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng.

Tinh linh tuần tra sứ không dám chậm trễ, vừa phái người đưa thần niệm trên tay cho Raphael, vừa mời Tiếu Ân đi tới bên ngoài một phế tích khổng lồ.

Trên phế tích này có rất nhiều sinh linh. Bọn họ ở phế tích hoặc là bày quán, hoặc là rao hàng, thì ra là một hội giao dịch cỡ trung.

Thấy vẻ mặt hồ nghi của Tiếu Ân, tinh linh tuần tra sứ giải thích:

- Tôn kính đại nhân, đây là điểm giao dịch bên ngoài của gia tộc Phong Linh chúng ta. Ban đầu chỉ là dành riêng cho thành viên trong gia tộc. Nhưng sau đó quy mô không ngừng mở rộng, hiện giờ đã trở thành điểm giao dịch cố định cho các khu vực xung quanh. Mở cửa cả năm, không khi nào đóng cửa.

Tiếu Ân tản thần niệm, khẽ quét qua phế tích, lập tức nhận ra, những thứ giao dịch ở đây nói chung đều là vật phẩm đặc biệt quý trọng cực kỳ hiếm thấy.

Hơn nữa ở đây chủ yếu chỉ có sinh linh chưa thành thần linh của các tộc. Tuy rằng trong đó cũng có không ít phân thân hoặc hình chiếu của thần linh, nhưng tuyệt đại đa số đều là thần linh bậc thấp và yếu nhược, cho dù là thần linh bậc trung cũng ít ỏi không có mấy.

Trong lòng đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, Tiếu Ân bèn nói cho vị tinh linh tuần tra sứ kia mong muốn đi dạo một vòng tham quan của mình.

Vị tinh linh tuần tra sứ tuy rằng vô cùng kỳ quái, lấy thân phận thần linh bậc cao của Tiếu Ân, không hiểu vì sao có hứng thú với giao dịch cấp bậc này. Nhưng nàng cũng không có đảm lượng hoặc có lý do gì để ngăn trở, đành tự mình cùng đi.

Sau khi Tiếu Ân tiến vào điểm giao dịch thì lại không dùng thần niệm mà dùng ánh mắt đấy hoài niệm từ từ nhìn khắp chung quanh.

Hắn nhớ tới khi lần đầu tiên tiến vào vũ trụ cũng là đi tới một thành thị giao dịch của gia tộc Phong Linh. Hiện giờ đến đến nơi đây, không ngờ cho hắn một loại cảm giác như thời gian đang quay ngược.

Vị tinh linh tuần tra sứ đi theo phía sau hắn trong lòng cứ chậc chậc lấy làm kỳ. Nàng đương nhiên nhìn ra trong ánh mắt Tiếu Ân ân chứa chút tình cảm hoài cổ, không khỏi vì thế mà cảm thấy rất là khó hiểu. Một thần linh bậc cao, theo lý mà nói, sớm đã từ bỏ cảm tình của người thường, ở trong lòng bọn họ chỉ có lạnh lùng cực độ mà thôi.

Nhưng thần linh trước mặt này, lại đem đến cảm giác hoàn toàn không giống với thần linh bậc cao khác. Nếu không phải thần cách trên người đối phương tản ra năng lượng khổng lồ, nàng thật là có chút hoài nghi, vị này chính là thần linh giả mạo.

Cũng không biết qua bao lâu, một vị tinh linh nhanh chóng đi tới bên cạnh tuần tra sứ, nói nhỏ vài câu vào tai của nàng.

Trong mắt tuần tra sứ lập tức xuất hiện ánh mắt kinh ngạc. Nàng nhìn thật sâu vào mắt Tiếu Ân, nói:

- Tôn kính đại nhân, Raphael các hạ truyền thần dụ đến đây, nói là đang ở thần quốc của Dajialema bệ hạ chờ ngài quang lâm.

Lúc này đây, đầu của nàng hạ xuống thật sâu, thái độ đối với Tiếu Ân càng thêm khiêm tốn cung thuận.

Ban đầu còn tưởng rằng đây là khách của Raphael nhưng hiện tại mới biết được, vị này không ngờ là quý khách của Dajialema bệ hạ.

Raphael chẳng qua là một thần linh bậc trung, nhưng Dajialema là một vị chủ thần, khách nhân của hai người bọn họ đều tôn quý, nhưng chênh lệch nhau một trời một vực.

Tiếu Ân thu hồi ánh mắt trên vô số người đang giao dịch. Hắn thầm than, thực lực tăng trưởng quá nhanh quả nhiên là có tai họa ngầm nhất định, đó chính là thần tâm không kiên định. Đặc biệt khi gặp phải một số cảnh tượng có ấn tượng sâu sắc trong lòng, sẽ không tự chủ mà sinh ra tình cảm vu vơ.

Đương nhiên, Tiếu Ân cũng biết, gặp gỡ các nàng Sara cũng là một nguyên nhân khiến thần tâm của hắn không kiên định.

Tuy nhiên thời gian trôi qua, tình trạng này sẽ không ngừng chuyển biến tốt đẹp hơn. Nhưng mà, sâu thẳm trong lòng hắn lại đột nhiên mạnh mẽ nổi lên một nghi vấn, hoàn toàn vứt bỏ cảm tình, là đúng hay là sai?

Gật đầu với vị tuần tra sứ một cái, Tiếu Ân kiềm chế cảm xúc, từ trên người hắn từ từ phóng xuất ra khí tức lạnh lùng, nói:

- Dẫn đường!

Thân hình tuần tra sứ khẽ run lên. Thầm nghĩ trong lòng, đây mới thực sự là khí tức nên có của thần linh bậc cao.

Nàng dẫn theo Tiếu Ân không ngừng bay xuyên qua các thần quốc, Tiếu Ân phát hiện, mỗi khi bay qua một đoạn, sẽ gặp được một ít tuần tra sứ hỏi vài câu. Mà khi những tuần tra sứ này biết Tiếu Ân là khách nhân của Dajialema bệ hạ, trên mặt đều lộ ra thần sắc tôn kính.

Từ điểm này thì có thể thấy, địa vị của Dajialema trong gia tộc Phong Linh quả nhiên là cực kỳ hiển hách. Dựa theo Tiếu Ân phỏng chừng, tuy rằng là không có khả năng sánh vai cùng tinh linh thần vương, nhưng trong số các chủ thần, hẳn là cũng là nhân vật xuất chúng số một số hai.

Rốt cục, sau khi trải qua hơn mười ba lần hỏi đáp, bọn họ đi tới vùng rìa thần quốc của Dajialemabệ hạ.

Đây là lần đầu tiên Tiếu Ân nhìn thấy thần quốc của thần linh cấp chủ thần. Nó cho hắn cảm giác ngoài to lớn thì chỉ có rất to lớn, phóng mắt nhìn xa, căn bản là không thấy điểm cuối cùng.

Tiếu Ân mặc dù đang ở bên trong Thời không Hồng lưu mở rộng thần quốc thêm mấy lần, nhưng diện tích so với thần quốc trước mắt vẫn còn kém khá xa.

Tuy nhiên, Tiếu Ân cũng không có bởi vậy mà sinh ra cảm giác xấu hổ.

Dù sao, thời gian hắn thăng tiến thần linh còn xa mới có thể so với Dajialema. Mà lấy tốc độ tiến giai trước mắt của Tiếu Ân, như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày có thể vượt qua Dajialema.

Đặc biệt trong thời gian quang mạc, mức độ tiến bộ của đám người Tiếu Ân kinh khủng, không phải thần linh bình thường có thể bằng được.

Bên ngoài thần quốc của Dajialema có một tầng năng lượng bàng bạc. Vị tinh linh tuần tra sứ xinh đẹp tiến lên nhẹ nhàng đụng vào nó, nói nhỏ vài tiếng, vòng bảo hộ lập tức nứt ra rồi một khoảng to như sư tử há mồm.

Tinh linh tuần tra sứ cúi người thật sâu chào Tiếu Ân rồi ra hiệu xin mời.

Tiếu Ân đang muốn đi vào, đột nhiên có cảm ứng, hắn quay đầu lại, vừa lúc đón nhận ánh mắt ác độc.

Vị thần linh này dường như là vừa mới từ thần quốc của Dajialema đi ra, cho nên mới vô ý chạm trán Tiếu Ân. Nhưng mắt thần của đối phương nhanh như điện, đặc biệt khi nhìn thấy Tiếu Ân mang theo một chút ngạc nhiên vui mừng.

Đương nhiên, Tiếu Ân một chút cũng không cảm ứng được trong sự ngạc nhiên vui mừng của đối phương có bao hàm chút gì đó thiện ý, ngược lại mơ hồ có một loại cảm giác chán ghét.

Ánh mắt đảo qua người nọ, Tiếu Ân lập tức minh bạch. Người này cũng là một vị thần linh bậc cao, hơn nữa còn là cảnh giới đỉnh phong giống y như mình, chỉ là khuôn mặt đối phương cũng có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó.

Rất nhiều suy nghĩ đảo qua trong đầu hắn, chợt nhớ ra lai lịch đối phương.

Delphi Nutter, vị này là thần linh bậc cao từng ở chợ đen tiến hành giao dịch với mình, không ngờ lại lần nữa gặp nhau ở trong này.

Tuy rằng Tiếu Ân cũng không thích ánh mắt người này, nhưng cũng không có khả năng bởi vì điểm này mà đôi co với đối phương ở trong này. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp bước vào trong thần quốc của Dajialema.

Vị tinh linh tuần tra sứ dẫn đường nhìn Tiếu Ân đầy hâm mộ. Mãi đến khi khe hở trên cái lồng năng lượng đóng lại, nàng mới xoay người, muốn rời đi. Nhưng mà, khi nàng xoay người lập tức thấy Delphi Nutter, vội vàng khom người nói:

- Delphi Nutter đại nhân, xin chào.

Ánh mắt đang nhìn theo Tiếu Ân của Delphi Nutter thu trở về, thuận miệng hỏi:

- Vị này là ai?

- Vị này chính là khách nhân của Dajialema bệ hạ.

Tinh linh tuần tra sứ vội vàng nói:

- Tuy nhiên vị tôn kính đại nhân này cũng không nói ra danh tính.

- A, hắn trực tiếp cầu kiến Dajialema bệ hạ sao?

- Không, vị đại nhân này trước đó cầu kiến là Raphael các hạ, chỉ có điều Raphael các hạ trực tiếp bẩm báo Dajialema bệ hạ, mà bệ hạ lại ra thần dụ lập tức triệu kiến.

Nữ tinh linh nói thật cẩn thận.

Trong lòng của nàng cũng có chút tò mò, không biết đại nhân này có lai lịch như thế nào mà chẳng những Dajialema bệ hạ lập tức triệu kiến, ngay cả vị thần linh bậc cao chỉ kém một bước sẽ thăng tiến chủ thần trước mắt này cũng chú ý như thế đối với hắn.

Ánh mắt Delphi Nutter lại một lần nữa nhìn về phía thần quốc của Dajialema. Lúc này bóng dáng Tiếu Ân đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Tuy nhiên trong ánh mắt hắn lại có một sắc thái vô cùng khác thường.

- Ngươi, đi theo ta.

Delphi Nutter dứt lời, bay đi, vị tinh linh tuần tra sứ ngẩn ra, do dự một chút, cũng không dám cãi lời.

Đối phương tuy rằng không phải tinh linh, nhưng cũng là tôn quý khách nhân của tinh linh nhất tộc, thân phận giữa bọn họ chênh lệch căn bản là không thể so sánh, cho nên ngay cả nàng trong lòng không yên, vẫn phải đi theo hắn.

Bay nửa ngày, sau khi rời xa thần quốc của Dajialema, trên người Delphi Nutter đột nhiên nhộn nhạo nổi lên một tầng dao động kỳ dị, nhanh chóng vây lấy vị tinh linh tuần tra sứ kia.

Trên mặt nữ tinh linh đầy vẻ hoảng sợ, nàng căn bản là không biết đối phương vì sao phải làm như vậy. Nhưng không chờ nàng có phản ứng, năng lượng trên người chợt tăng vọt, thân thể của nàng lập tức hoá thành hư vô.

Delphi Nutter thu hồi năng lượng phát ra trên người, giống như là căn bản không có làm gì cả, nhìn về phía thần quốc của Dajialema một lần cuối cùng rồi vung tay lên, ung dung bay đi.

Nơi này là địa bàn gia tộc Phong Linh, một vị tinh linh tuần tra sứ biến mất một cách quái lạ đương nhiên sẽ gây ra một ít phiên toái. Nhưng cũng không có khả năng có người tra xét hắn. Nói cách khác cho dù là biết rõ hắn giết chết, gia tộc Phong Linh cũng quyết không có khả năng vì một tuần tra bé nhỏ không đáng kể mà trở mặt với hắn.

Đây là lợi thế do thực lực mang đến, cái gọi là không kiêng nể gì cả cũng chính là như thế.

Vòng bảo hộ phía sau tuy rằng đã khép, nhưng Tiếu Ân vẫn là có thể cảm ứng được một ánh mắt nóng bỏng hừng hực đang dõi theo lưng hắn. Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, hay là mình từng làm gì không phải với nguời kia? Hay là nguời kia đã biết thần cách và nguyên thể là do mình bán ra?

Hơi hơi lắc lắc đầu, Tiếu Ân cũng không tin Dajialema và Raphael ngu như vậy, tuyên truyền ý đồ lần đến này của mình cho các thần linh khác.

Dù sao, ngay cả Dajialema cũng từng nói qua, lần này giao dịch, là dùng danh nghĩa cá nhân hắn để giao dịch.

Mãi đến khi cảm giác cặp mắt nóng rực chiếu vào lưng biến mất, hắn mới mở mắt ra.

Ngay lúc này, bóng hình Tiếu Ân chợt lay động, không ngờ ngay bên trong thần quốc của Dajialema dùng truyền tống thuật.

Ở thần quốc của thần linh khác làm như vậy, cũng không phải chuyện có lễ phép, nhưng Tiếu Ân lại thật sự không muốn dây dưa gì với Delphi Nutter lúc nãy.

Đây là một cảm giác đặc biệt, thần linh này mang đến cho hắn một loại dự cảm vô cùng không tốt.

Chớp động vài cái, Tiếu Ân lập tức rời xa vùng rìa thần quốc, đi tới trung tâm đại lục. Ngẩng đầu nhìn trời, hắn thấy thiên không thần điện thật lớn sừng sững giữa không trung, tỏa ra hào quang nhàn nhạt như là một vầng thái dương soi sáng vạn vật.

- Tiếu Ân các hạ, hoan nghênh ngài đến gia tộc Phong Linh.

Một bóng người xuất hiện bên cạnh Tiếu Ân, đúng là Raphael. Nàng cười nói:

- Bệ hạ đã ở thần điện chờ đã lâu.

Tiếu Ân bật cười ha hả, nói:

- Raphael các hạ, ngài biết thần linh vừa đi ra vừa rồi không?

Raphael ngẩn ra, nói:

- Ngài nói Delphi Nutter đại nhân sao?

- Delphi Nutter sao? Ta cũng không biết hắn là ai, tuy nhiên hắn dường như không phải là tinh linh.

- Delphi Nutter đại nhân quả thật không phải tinh linh, tuy nhiên hắn cũng là bạn tốt nhất của bộ tộc tinh linh.

Raphael cười nói:

- Khi hắn chưa thành thần cũng đã là đại trưởng lão ngoại tộc của một bộ tộc huyết tinh linh. Sau khi thành thần, vẫn ở lại bên trong gia tộc Phong Linh. Vô số năm trôi qua, hắn và tinh linh chân chính cũng chẳng có gì khác biệt.

Trên mặt Tiếu Ân thoáng hiện ra vẻ giật mình, tuy nhiên trong lòng hắn cũng không khỏi có chút bất an.

Raphael dường như nhìn ra cái gì. hỏi:

- Tiếu Ân các hạ, Delphi Nutter đại nhân đắc tội với ngài sao?

- Không!

Tiếu Ân lắc đầu nói:

- Ta chỉ là rất ngạc nhiên, nếu hắn không phải tinh linh, vì sao lại đi vào thần quốc của Dajialema bệ hạ.

Raphael lúc này mới ngạc nhiên, tuy nhiên nàng cũng không giải thích gì cả. Chuyện này dù sao cũng là chuyện nội bộ của bộ tộc tinh linh, không có khả năng tùy tiện nói cho người ngoài.

Tiếu Ân đột nhiên nghiêm mặt, nói:

- Raphael các hạ, đa tạ lễ vật của ngài!

Raphael hơi hơi cười, nói:

- Ngài quá khách khí, đây chẳng qua là một chút tâm ý của ta mà thôi.

Tiếu Ân cười ha hả, nói:

- Raphael các hạ, giao dịch sau này mong ngài chiếu cố và bận tâm nhiều hơn.

Hai mắt Raphael rực sáng, vội vàng nói:

- Đó là đương nhiên, Raphael nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.

Nàng thầm cảm thán, phần lễ vật này quả nhiên là đúng lúc. Lấy vài tín đồ như quân cờ không ngờ có thể đổi lời hứa như thế của đối phương, nàng còn có cái gì không hài lòng đây?

Hai người cùng bay về phía trước, sau một lát cũng đã đi tới thiên không thần điện.

Trong nháy mắt khi Tiếu Ân bước vào bên trong thần điện, trong lòng đột nhiên vô cùng bấn loạn. Hắn có cảm giác dường như thần điện mà mình vừa tiến vào ẩn chứa quyền năng đã đạt tới một mức khó có thể tưởng tượng được, ở địa phương này, chỉ cần một ý nghĩ của Dajialema, là có thể đưa hắn vào chồ chết.

Hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh, trong lòng vô cùng hoàng sợ.

Hoá ra đây là thiên không thần điện cấp bậc chủ thần, hơn xa thần linh cấp bậc khác.

Kỳ thật, sau khi chiếm được tin tức có liên quan đến thiên không thần điện. Tiếu Ân vẫn luôn suy nghĩ, phải như thế nào mới có thể dung hợp mười hai viên bảo thạch thần cách và toàn bộ thiên không thần điện thành một thể.

Nhưng muốn đạt tới một bước này thì nói dễ hơn làm. Bây giờ bước vào thiên không thần điện của chủ thần, trong lòng hắn lập tức nổi lên một cảm giác cổ quái.

Thần điện này hẳn chính là thiên không thần cách của Dajialema. Còn bọn họ lại tiến vào trong thần cách của người ta. Đây thật đúng là một chuyện thú vị.

- Tiếu Ân các hạ, hoan nghênh ngài đến thần quốc của ta.

Một thanh âm dịu dàng truyền tới, Dajialema không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Sắc mặt Tiếu Ân lập tức hiện lên vẻ tôn kính. Đối với cường giả, Tiếu Ân cũng không ngại hạ mình:

- Dajialema bệ hạ vĩ đại, xin thứ cho sự lỗ mãng của ta. Thần quốc của ngài thật sự là quá lớn, mà ta chẳng qua là muốn sớm nhìn thấy bệ hạ vĩ đại một chút, cho nên mới sử dụng truyền tống thuật.

Dajialema nhẹ nhàng vung tay lên, như gió xuân mơn trớn, làm người ta cảm giác vô cùng ấm áp.

- Chút việc nhỏ, không có vấn đề gì.

Raphael đứng bên cạnh thầm than, chuyện này phát sinh trên người Tiếu Ân thì chỉ là việc nhỏ lặt vặt. Dajialema thậm chí ngay cả suy nghĩ truy cứu cũng không có trong đầu. Nhưng chuyện này nếu xảy ra trên người nàng, vậy chắc chắn sẽ là chuyện không nhỏ...

Giữa người với người vốn là không công bình, giữa tinh linh và tinh linh cũng không công bình, hiện tại xem ra, ngay cả giữa thần linh và thần linh cũng không công bình.

Dajialema liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái. Đầu tiên là khẽ nhíu mày, sau đó dường như có quyết định, nói:

- Tiếu Ân, ngươi cảm thấy thiên không thần điện của ta như thế nào?

Tiếu Ân vội vàng vuốt mông ngựa, nói:

- Bên trong thần điện ẩn chứa quyền năng thật sự là rất khổng lồ. Trong số các chủ thần của bộ tộc tinh linh, vinh quang của ngài đủ để lu mờ hết thảy.

Tuy rằng những lời này có chút khoa trương, nhưng thân phận như Dajialema mà nói, tuyệt đối làm được.

Trên mặt Dajialema hiện lên nụ cười, nói:

- Tiếu Ân, ngươi muốn ở trong này bế quan thể nghiệm một chút hay không?

Tiếu Ân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Dajialema hơi hơi phất tay, nói:

- Ngươi đã đạt tới trạng thái bậc cao đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công cảnh giới chủ thần, nếu ở trong này thể nghiệm một chút thiên không thần điện của chủ thần, đối với việc đột phá của ngươi hẳn là có trợ giúp rất lớn!

Tiếu Ân gật đầu một cái thật mạnh, nói:

- Đúng, ngài nói rất đúng.

- Một tháng!

Dajialema chỉ tay, toàn bộ thiên không thần điện lập tức bừng sáng hào quang. Mọi thứ trong thần điện dường như đều biến thành trong suốt, bề ngoài lại được khảm hơn trăm hạt thần cách như bảo thạch:

- Ta cho ngươi một tháng thời gian thể nghiệm, sau đó ngươi sẽ rời đi.

Tiếu Ân hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ kích động dữ dội.

Trước khi đến đây, bất kể như thế nào hắn đều không có khả năng nghĩ đến, không ngờ sẽ gặp được chuyện tốt như vậy.

Dajialema chẳng những cho phép hắn cảm ngộ thiên không thần điện, hơn nữa còn mở mọi cấm chế trong thần điện, đây là loại ân sủng lớn thế nào. Đối với Tiếu Ân là thần linh nhân loại không phải là tinh linh mà nói, quả thực là việc không thể tin nổi.

Mơ hồ, Tiếu Ân có chút hiểu được ý tứ của đối phương.

Cũng như Raphael dùng đám người Sara làm lễ vật, Dajialema cũng tặng hắn một lễ vật, tuy nhiên lễ vật này giá trị to lớn. Đối với thần linh bậc cao như hắn mà nói, thật thật là nặng như Thái Sơn.

Đương nhiên, có Dajialema trấn thủ, nàng cũng không sợ Tiếu Ân gây ra thương tổn gì cho thần cách của nàng. Nhưng từ xưa đến nay, thần linh có thể hoàn toàn mở cửa thiên không thần điện của mình cho người khác xem có thể có mấy ai?

Hướng về Dajialema bái một cái thật sâu, Tiếu Ân lấy ra hai nguyên thể màu đỏ, cung kính trình lên, nói:

- Dajialema bệ hạ vĩ đại, ý tốt của ngài, Tiếu Ân vĩnh viễn sẽ không quên.

Dajialema vung tay lên, hai nguyên thể màu đỏ trong tay Tiếu Ân lập tức biến mất, nàng cười nói:

- Không cần khách khí như vậy. Ta làm như vậy chẳng qua là hai bên cùng có lợi, hy vọng ngươi có thể sớm ngày trở thành chủ thần. Khi đó giao dịch giữa chúng ta cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Tiếu Ân đặt một bàn tay trước ngực, nói:

- Ngài đã nói thế thì bây giờ Tiếu Ân cam đoan với ngài. Những thứ trong tay chúng ta có thể cung cấp sẽ ưu tiên cung cấp cho ngài. Lời hứa này của ta là lấy thần cách của ta thề.

Hắn vừa dứt lời, trên người Tiếu Ân lập tức nổi lên một đạo hào quang màu trắng mãnh liệt.

Dajialema cười hài lòng, nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi tĩnh tu. Ngươi từ từ thể nghiệm cho tốt!

Hào quang chợt lóe, Dajialema và Raphael đồng thời biến mất, hai mắt Tiếu Ân lại một lần nữa quét một vòng rồi từ từ nhắm mắt lại.

Lúc này, hắn ném tất cả tạp niệm ra khỏi đầu, dùng toàn bộ thể xác và tinh thần chìm đắm vào thiên không thần điện.

Tầng tầng thần niệm như sóng tỏa ra, lặng lẽ len lỏi vào từng ngóc ngách.

Tiếu Ân như một pho tượng bất động như núi, lẳng lặng ngồi một chỗ. Xem vẻ mặt của hắn, dường như đã nhìn thấu hết thảy, dường như có thể vĩnh viễn ở trong này tĩnh tọa.

Từ từ, sau khi thần niệm từ trên nguời Tiếu Ân tràn ra tiếp xúc với những nơi khác nhau trong thiên không thần điện bắt đầu mang tin tức quay về.

Giống như con dơi phát ra sóng siêu âm, cả quá trình có vẻ là tự nhiên mà như vậy, không có nửa điểm miễn cưỡng.

Dưới sự khống chế của Dajialema, thiên không thần điện cũng không ngăn cản hoặc phản chấn năng lượng dao động này, mà thân mật tỏa ra tin tức, tùy ý năng lượng dao động của Tiếu Ân khuếch tán và quan sát khắp thần điện.

Khi đợt thần niệm thứ nhất mang tin tức quay về, sau khi Tiếu Ân đón nhận, thần hình hắn liền bắt đầu hơi hơi run rẩy. Tuy rằng tần suất thấp tới cực điểm, nếu không cẩn thận quan sát chỉ sợ căn bản là không có khả năng phát giác ra.

Từ từ, tần suất rung động của thân thể Tiếu Ân bắt đầu mạnh hẳn lên. Đương nhiên, biên độ chấn động cũng không lớn, đối với cảm ngộ của hắn cũng không có tạo thành ảnh hưởng gì cả.

Đồng thời, khuôn mặt hắn vốn ban đầu giống như đá cẩm thạch không có biểu tình gì dần dần lộ ra ý cười nhàn nhạt. Đây cũng không phải Tiếu Ân cố ý làm thế, mà là bởi vì hắn dồn cả tâm trí vào cảm ngộ, rốt cuộc không rảnh để khống chế biểu tình trên mặt, cho nên mới tự nhiên mà biểu lộ suy nghĩ trong lòng ra ngoài mặt như thế.

Khi nụ cười trên mặt Tiếu Ân càng lúc càng rõ rệt, Dajialema trấn thủ bên trong thần điện cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Raphael thấy ánh mắt chủ thần đại nhân, lo lắng hỏi:

- Bệ hạ, Tiếu Ân có cái gì bất trắc sao?

Dajialema khẽ lắc đầu, thở dài:

- Hắn quả thật là khiến ta cảm thấy bất ngờ.

Sau đó, nàng tự nhủ:

- Không hổ là người “hắn” nhìn trúng. Không ngờ có được tư chất và năng lực hùng mạnh như vậy. Xem ra bên trong thần giới sắp có thêm một vị chủ thần bệ hạ.

Trên mặt Raphael lộ ra vẻ kinh hãi. Nàng ở bên cạnh Dajialema thời gian dài như vậy nhưng đây là lần đầu tiên từ trong miệng nàng nghe lời đánh giá như thế.

Ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân, trong lòng nàng thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên hình dung như thế nào. Tuy nhiên có một điều nàng có thể xác định, đó chính là sự đố kỵ trong lòng đã sớm không còn tồn tại. Giờ phút này còn lại chỉ có thuần túy là kính ngưỡng mà thôi.

Chưa đến trăm năm đã có thể thành tựu chủ thần. Tư chất như vậy đối với nàng mà nói, chính là ngay cả tư cách đố kỵ cũng không có.

Dajialema đột nhiên nhíu mày, trong mắt cùng lộ ra vẻ quái dị không thể lý giải:

-Thật sự là kỳ quái. “Hắn” là một vị vong linh thần linh hắc ám hệ vĩ đại. Nhưng vì sao phải cẩn thận bồi dưỡng một vị thần linh quang minh hệ nhỉ?

Raphael ngẩn ra, há miệng thở dốc, trong lòng cũng có nghi hoặc tương tự. Nhưng loại chuyện trình độ này vượt xa mức nàng có thể để ý và can thiệp. Cho nên sau khi ngẩn ra liền lập tức mạnh mẽ ngậm miệng lại, một câu cũng không dám nói ra.

Giờ phút này, Tiếu Ân đang chìm vào trong một cảnh giới phi thường kỳ diệu. Đặc biệt là khi tiếp thu được tin tức từ thiên không thần điện truyền về, thần tâm của hắn đã bành trướng lên, dường như ghi nhớ toàn bộ từng thứ một trong thiên không thần điện.

Thần điện Dajialema nếu nhìn từ bề ngoài dường như cũng không phải rất lớn. Nhưng trên thực tế không gian bên trong thần điện lại lớn hơn tưởng tượng của Tiếu Ân rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment