Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 96

Năm ngày trên thuyền trôi qua, cuối cùng bọn họ đã tới rừng Gobbi, nơi được coi là thiên đường của ma thú trong truyền thuyết.

Nhìn xa xa thì đó là một khu rừng kỳ lạ, bốn phía được bao phủ bởi những cây cổ thụ.

Ba người mở to mắt nhìn, thấy trước mặt là một cánh rừng dài vô tận, cơ bản không có giới hạn.

Đến gần một chút đã ngửi thấy hương thơm mát của cỏ cây, thỉnh thoảng còn có một vài loài chim không biết tên bay lượn qua. Không khí trong rừng mát mẻ, thấm cả vào trong cơ thể.

Nếu như Nepal không cam đoan, tuyệt đối Tiếu Ân không tin, nơi này chính là nơi mà mọi người coi là nguy hiểm, rừng Gobbi.

Đi theo người dẫn đường, ba người cẩn thận tiến vào rừng Gobbi.

Không ai biết được rừng Gobbi sâu đến mức nào, ngay cả những ma pháp sư trong truyền thuyết cũng không xác định được diện tích chính thức của rừng Gobbi.

Nghe đồn sâu trong rừng Gobbi, có tồn tại ma thú cao cấp, những pháp sư học đồ như ba người Tiếu Ân chỉ dám săn bắt ngoài rìa rừng Gobbi mà thôi. Nếu đi sâu vào trong rừng mà gặp phải tam cấp ma thú, thậm chí ma thú cấp cao hơn, thì vai trò giữa song phương sẽ hoán đổi cho nhau, đó là ma thú sẽ trở thành kẻ săn mồi.

"Nepal, huynh xác định không có vấn đề gì chứ?" Đứng bên ngoài rừng, Tiếu Ân hỏi.

"Tất nhiên, tin tưởng ta đi!" Nepal dở khóc dở cười nói. Mặc dù Tiếu Ân chỉ là ngũ cấp học đồ nhưng hắn lại nắm giữ ma pháp lợi hại, thế mà hắn lại chẳng can đảm tí gì khiến Nepal buồn bực.

"Được rồi, chúng ta tiến vào thôi." Tiếu Ân hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định tiến vào.

"Nhớ kỹ, đi theo huynh, chẳng may nếu có lạc mất nhau thì hai đệ nên rời khỏi rừng, nhưng tuyệt đối không thể tiến sâu vào trong hơn một nghìn thước." Nepal cẩn thận dặn dò.

"Tại sao?" Benson hỏi. Nguồn truyện: TruyenGGG.Com

Nepal quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Bởi tiến sâu vào trong hơn một nghìn thước là lãnh địa của tam cấp ma thú, nếu hai đệ thực sự muốn gặp chúng, ta cũng không phản đối, nhưng ta nói trước, ta không đi theo đâu."

Benson không tự chủ được rùng mình một cái nói: "Huynh yên tâm, đệ còn muốn sống lâu hơn nữa."

Rừng Gobbi rất lớn, Tiếu Ân có thể thề, trên trái đất không có khu rừng nào lớn như nó.

Đi vào trong rừng khoảng một phút, Nepal đột nhiên cúi người xuống nói: "Có ma thú."

"Đâu?" Benson tò mò hỏi, hắn vươn cổ lên, muốn nhìn rõ.

Tiếu Ân tới sau lưng Nepal, nép mình vào một cây cổ thụ, rồi mới liếc mắt nhìn.

Mặc dù Tiếu Ân và Benson đã tiếp xúc với nhiều nguyên liệu ma pháp trên thân thể ma thú nhưng lại chưa bao giờ gặp được ma thú, cho nên mới biểu hiện sự hiếu kỳ.

Nepal nắm bả vai hai người lại, nói: "Không nên tới gần, phía trước là ma thú Xú Thí Hồ, ma thú này không có bản lĩnh gì đặc biệt nhưng chỉ cần gây ra tiếng động là nó sẽ phát ra một mùi xú khí rất khó ngửi."

Tiếu Ân và Benson gật đầu, nhưng hiện tại hai người đã nhìn rõ hình dạng của Xú Thí Hồ. Nhìn vẻ bề ngoài nó giống như một con hồ ly nhỏ, giống như một số sủng vật nhỏ trong thế giới loài người. Nhưng nghĩ tới kỹ năng đặc biệt của nó, mọi người không muốn thưởng thức nữa.

"Xú Thí Hồ là nhất cấp ma thú không gây ra sự uy hiếp nào cả, nhưng ma hạch, da thú và nguyên liệu ma pháp trên người nó là hàng tốt." Nepal vừa nói, vừa quan sát bốn phía, nói: "Xú Thí Hồ thường xuất hiện theo đàn, thường thì có bốn, năm con cùng xuất hiện. Đây là lựa chọn rất tốt cho lần động thủ đầu tiên của hai đệ. Hai đệ chuẩn bị đi, xem có thể lưu lại mấy con."

Trong mắt Tiếu Ân và Benson lộ rõ vẻ kích động, không thể tưởng tượng được lần ra tay đầu tiên, Nepal lại nhường cho hai người. Tuy nói Xú Thí Hồ không có lực công kích, thế nhưng vừa tiến vào rừng Gobbi đã được động thủ, thực sự khiến hai người rất kích động.

Hai người ăn ý hợp tác, cẩn thận phân chia nhiệm vụ cho nhau.

Nepal chứng kiến động tác ăn ý của hai người, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, hai vị sư đệ này tập với nhau lúc nào mà phối hợp với nhau ăn ý như vậy?

Hắn không biết, những năm gần đây, quan hệ giữa Tiếu Ân và Benson rất tốt, đặc biệt thường trao đổi kinh nghiệm chế tạo ma pháp quyển trục với nhau, hai người chỉ cần ra hiệu là đã có thể hiểu được ý của nhau.

Đây là lần đầu tiên Tiếu Ân và Benson săn bắt ma thú, cho nên cả hai hành động rất cẩn thận. Nhưng ở trong rừng khác vơi bên ngoài. Tiếu Ân do luyện tập quảng bá thể thao nên hắn di chuyển rất nhẹ nhàng không gây ra tiếng động nào cả. Nhưng Benson thì không làm được như thế, hắn vừa cất bước đã đạp phải một cành cây khô, gây ra một tiếng động.

Ngay lập tức con Xú Thí Hồ ở phía trước phát hiện ra tiếng động liền chạy đi, bên cạnh vài bóng đen khác cũng nhanh chóng chuồn mất.

Tiếu Ân thầm hô không tốt, không cần nghĩ ngợi phát ra Tật Phong Thuật.

Với tốc độ của Tiếu Ân, có thể hình thành Tật Phong Thuật trong nháy mắt, thuấn phát lập tức đánh trúng một bóng đen.

Bóng đen rơi xuống, trên thân con Xú Thí Hồ đó có thêm một vết thủng. Hiện tại bốn chân nó đã co quắp, không còn nhúc nhích.

Từ phía sau Nepal chậm rãi tiến tới, hắn kinh ngạc nhìn chiến lợi phẩm duy nhất trên mặt đất, cười nói: "Không tồi, động thủ rất nhanh."

Từ bên cạnh, Benson đỏ mặt bước tới: "Nepal, đệ không bắt được."

Nepal khẽ lắc đầu nói: "Lần đầu tiên động thủ, ta không hy vọng hai đệ sẽ thu hoạch được."

Hắn chỉ vào con Xú Thí Hồ trên mặt đất, nói: "Có thể săn được một con đã không tồi rồi."
Bình Luận (0)
Comment