Dị Giới Chi Thực Linh Sư

Chương 13

Sau khi trả sáu khối Hạ Phẩm Linh Tinh, cha con Trình Văn Đào lên xe Vân Thú, cửa xe là cửa kéo rất thuận tiện, chỉ cần kéo cửa buồng xe sẽ trở thành một không gian kín, vừa riêng tư vừa ấm áp. Trong xe rộng hơn nhìn từ phía ngoài, bên trong có phủ đệm dày, ấm áp lại thoải mái dễ chịu, không gian trong xe đủ cho ba người nằm, trên thùng xe còn có giá đỡ, có thể cất hành lý, điều này khiến bọn hắn rất hài lòng.

"Hai vị, hiện tại chúng ta sẽ lập tức xuất phát?" Âm thanh của A Vượng có chút trầm thấp, nghe khá êm tai.

"Đúng vậy, làm phiền A Vượng huynh đệ."

"Được, hai vị ngồi chắc." Âm thanh A Vượng truyền đến từ thùng xe phía trước.

Xe hơi lắc lư rồi bắt đầu nhanh chóng di chuyển, nhưng xác thực đi rất ổn, không hề xóc nảy, Trình Dịch Phạn muốn mở cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, nhưng vừa xốc rèm được một khe nhỏ, gió lạnh đã lùa vào, thổi đến cậu rùng mình một cái, nhanh tay đóng cửa sổ lại.

"Đứa nhỏ ngốc, Vân Thú tốc độ cực nhanh, sao có thể tùy tiện mở cửa sổ chứ." Trình Văn Đào buồn cười sờ đầu nhi tử.

"Tiểu công tử, nếu muốn ngắm cảnh, thì tiến lên đây đi." A Vượng khéo hiểu lòng người nói.

Tiểu hài tử vốn tràn đầy lòng hiếu kỳ, lại lần đầu ngồi xe Vân Thú, có chút tò mò cũng bình thường.

Trình Dịch Phạn hai mắt sáng lấp lánh nhìn phụ thân, trên mặt tràn đầy chữ 'cho con đi, cho con đi', khiến Trình Văn Đào càng cảm thấy buồn cười, "Đi đi, nhưng con không được quấy rối A Vượng ca ca."

"Vâng!" Trình Dịch Phạn vui vẻ đáp một tiếng, rồi kéo cửa xe lên tiến đến ngồi phía trước.

Phía trước là chỗ thiết kế chuyên dụng cho người ngồi đánh xe, có rèm chắn gió trong suốt và được trải đệm ấm, chỉ cần mặc thêm một bộ quần áo dày, thì sẽ không thấy lạnh nữa. Trình Dịch Phạn đi lên ngồi cạnh A Vượng, xuyên qua tấm rèm trong suốt có thể thấy rõ  cảnh sắc phía trước. Mới qua một lát thôi mà xe Vân Thú đã rời khỏi Thanh Sơn Thành, chạy về hướng rừng rậm vùng ngoại ô.

Dã ngoại không giống trong thành có đường lớn lát đá xanh, nhưng cũng có đường nhỏ để thông hành, vốn thảm cỏ xanh mướt đã trở nên trơ trọc, mặt đất chỉ lưu lại đầy dấu vết bánh xe, khiến Trình Dịch Phạn nhớ đến danh ngôn của một vị vĩ nhân kiếp: 'Trên đời vốn không đường, chỉ là nhiều người đi, cũng thành đường' .

Lại nhìn một lúc, thấy lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh xanh thẳm, không phải cỏ thì chính là cây, cũng không có gì đặc biệt, liền cảm thấy có chút nhàm chán.

A Vượng là người tinh tế, thấy cậu có vẻ buồn ngủ, nhanh chóng bảo cậu trở về trong thùng xe phía sau nghỉ ngơi, phía trước dù sao cũng chỉ có một tấm rèm che, tiểu hài tử thân thể cũng không cường tráng như hắn, vạn nhất lại nhiễm lạnh thì phiền toái.

Trình Dịch Phạn nghe lời bò về lại thùng xe, Trình Văn Đào xoa đầu cậu, bảo cậu nằm xuống nghỉ ngơi, "Nghỉ ngơi đi, chạng vạng tối chúng ta hẳn sẽ đến được tòa thành tiếp theo."

Trình Dịch Phạn gật đầu, nằm trên tấm đệm mềm mại, không lâu sau thì ngủ trong sự lay động nhẹ nhàng của xe.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Trình Dịch Phạn bỗng bị một tiếng thú gào làm bừng tỉnh, vừa ngồi dậy liền bị phụ thân kéo đến sau lưng bảo hộ. Ngũ cảm của Võ giả cực kỳ nhạy bén, Trình Văn Đào đã dò xét được một con yêu thú dùng tốc độ cực nhanh lao đến hướng bọn họ, cảm giác mặt đất chấn động mãnh liệt truyền đến nói lên, hình thể của con yêu thú kia nhất định không nhỏ!

A Vượng cũng nói với ngữ khí ngưng trọng, "Hai vị ngồi vững, ta sẽ tăng tốc!"

Nhưng mặc kệ hắn tăng tốc thế nào, con yêu thú kia hình như đã nhận định bọn họ, một đường đuổi theo không bỏ. Theo khoảng cách rút ngắn, con yêu thú kia cũng dần dần hiện ra trước mắt bọn hắn.

Đó là một cự lang (sói lớn) lông toàn thân màu xám, cơ thể dài năm mét, chiều cao ba mét, mà phía trước nó, còn có một chiếc xe Vân Thú khác, trên lóc xe Vân Thú đứng ba võ giả cao lớn, đang múa trường kiếm trong tay, lưu lại từng vết thương trên người nó, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cự lang càng nóng nảy hơn, lại gầm lên giận dữ, bổ nhào về phía trước, mặt đất cũng chấn động vài cái, một người trong đó mất thăng bằng từ lóc xe rớt xuống, bị cự lang đang đuổi theo phía sau cào một vuốt thành thịt nát.

A Vượng thấy thế, liền biết yêu thú này lợi hại, hơn nữa mấy tên võ giả kia cảnh giới không cao, chỉ sợ kiên trì không được bao lâu, vì vậy nhanh chóng chuyển hướng xe Vân Thú về phía bên phải, hi vọng không bị lan đến, nhưng không ngờ hắn vừa chuyển hướng, chiếc xe Vân Thú phía sau cũng chuyển hướng theo, thậm chí vài lần còn muốn đánh xe vượt bọn hắn. . .

Đột nhiên, một viên đá từ phía sau bắn tới, suýt nữa đập vào người Vân Thú, còn may A Vượng phản ứng cực nhanh nâng tay tiếp được, nếu không Vân Thú sợ là đã bị thương.

"Đê tiện!" A Vượng nhịn không được mắng một tiếng, chiếc xe phía sau hiển nhiên là cố ý! Hắn lập tức nắm cục đá trong tay ném trở lại, viên đá đập xuống mặt đất phía trước xe bọn họ, trực tiếp ném ra một hố to, sức mạnh của Lực Võ Cảnh thất trọng không thể khinh thường, khiến hai tên võ giả Lực Võ Cảnh nhị tam trọng trên chiếc xe phía sau giật nảy mình.

"Huynh đệ phía trước, thứ lỗi, con cự lang này thực lợi hại, mong huynh đệ trợ giúp bọn ta một tay!" Cũng không biết hai tên võ giả kia nói gì với nam tử trẻ tuổi đánh xe phía sau, nam tử này cao giọng hướng bọn họ hô, "Tại hạ Phương Minh, là một Dược Đồ, đang muốn tiến đến Dĩnh Bắc Thành tham gia kiểm tra Thực Linh Sư bậc một, lại gặp phải con cự lang này, trên người tại hạ có mang vài bình linh dược chữa thương, chỉ cần huynh đệ nguyện ý giúp đỡ, tại hạ đồng ý vô điều kiện đưa huynh đệ mười bình!"

Những lời này nói rất hay, giống như vừa nãy chưa từng phát sinh chuyện gì, còn dùng lợi ích cao như vậy để dụ hoặc, không khác đánh một gậy lại cho trái táo ngọt, mục đích muốn ép bọn họ ra tay giúp đỡ.

"Dừng xe đi. . ." Trình Văn Đào cũng biết người kia cố ý muốn kéo bọn họ xuống nước, nhưng hết cách, đành nói với nhi tử, " Tam nhi, con ở trên xe đợi, đừng lên tiếng, cha cùng A Vượng ca ca sẽ xuống xe."

"Cha cẩn thận!" Trình Dịch Phạn cắn răng, nhìn phụ thân xuống xe Vân Thú.

Trình Văn Đào từ trong ngực lấy ra một thanh trường đao, đây là vũ khí hắn quen dùng, A Vượng từ dưới gầm xe rút ra một trường thương, không nghĩ tới hắn vậy mà là võ giả dùng thương.

Sau khi người trên chiếc xe phía sau thấy bọn họ dừng xe, còn có hai người bước xuống, cũng dừng xe Vân Thú lại, hai tên võ giả chật vật nhảy từ trần xe xuống, kéo nam tử trẻ tuổi đã nói chuyện lúc trước, nhanh chóng nhảy đến cạnh bọn họ.

"Làm phiền hai vị, đây này là Cự Lực Tán và Cầm Máu Tán thỉnh hai vị nhận lấy." Phương Minh nâng tay trực tiếp lấy ra vài bình ngọc đưa cho bọn họ.

Trình Văn Đào và A Vượng nhìn nhau, cuối cùng vẫn duỗi tay tiếp nhận, lát nữa không tránh được một trận ác chiến, nói không chừng sẽ phát huy tác dụng.

Phương Minh thấy bọn họ nhận đồ, liền cười hài lòng, lùi ra xa.

Cự lang một thoáng đã đến, thấy mấy người đứng phía trước đợi, không chạy trốn nữa, lập tức mở miệng to như chậu máu nhào về phía bọn họ đánh tới.

Kinh nghiệm chiến đấu của Trình Văn Đào với yêu thú rất phong phú, hạ người tránh đi công kích của nó, trường đao trong tay vung lên, một đao chém đứt lỗ tai nó.

"Gào!" Cự lang ăn đau kêu rên, hai mắt đỏ hồng, nâng trảo nhào tới chỗ hắn.

Trình Văn Đào né tránh, lại chém một đao, đâm thương chân trước của nó.

"Gào gào gào!" Tiếng yêu thú gầm rú đinh tai nhức óc, nhưng Trình Văn Đào lại không chút sợ hãi, con cự lang này là yêu thú cấp hai, nếu đơn độc gặp được nó ở dã ngoại, bằng thực lực của hắn thì không có khả năng thắng, nhưng hiện tại con cự lang này khắp người đều có vết thương, hẳn là đã nỏ mạnh hết đà, rất có hi vọng xử lý được nó.

Thừa dịp khi yêu thú và Trình Văn Đào đang triền đấu, A Vượng đột nhiên đâm vào mắt yêu thú một thương, chọc mù một mắt nó, khiến năng lực hành động của yêu thú lại giảm xuống.

Con cự lang rốt cuộc cảm thấy sự tình không ổn xoay người muốn chạy trốn.

"Đừng để nó chạy!" Trình Văn Đào và A Vượng trăm miệng một lời nói, bọn họ đều biết sói là một loài động vật rất mang thù, nếu để nó chạy, về sau sẽ bị nó trả thù hết lần này đến lần khác.

Bốn người đều ăn Cự Lực Tán mà Phương Minh cho, lực lượng tăng cường rất nhiều, sau đó phối hợp với nhau, bao vây chặn đánh cự lang, rốt cuộc dựa vào người đông thế mạnh, gϊếŧ được con cự lang này.

"Đa tạ hai vị ra tay giúp đỡ, ngày sau nếu cần tại hạ hỗ trợ, tại hạ tất sẽ không chối từ. Đây là chút thành ý nho nhỏ, hai vị không cần khách sáo." Phương Minh tiến lên, sau khi hàn huyên vài câu, thì lấy ra mười khối Hạ Phẩm Linh Tinh đưa cho bọn họ để đáp tạ.

Thực Linh Sư cũng không thiếu tiền, vì vậy Trình Văn Đào và A Vượng không từ chối, nhận lấy Linh Tinh.

"Không biết hai vị đi hướng nào? Tuỳ tùng của tại hạ bị hao tổn nghiêm trọng, hai vị có thể cùng tại hạ đồng hành một đoạn không?" Hai tên võ giả khác hoặc nhiều hoặc ít cũng đã bị thương, khiến hắn rất lo lắng về đoạn đường kế tiếp, thấy thần sắc hai người lộ vẻ không vui, hắn lập tức bổ sung nói, "Chỉ cần đưa tại hạ đến thành trấn tiếp theo là được, tại hạ tất có thâm tạ."

Lúc trước hắn chỉ muốn lợi dụng hai người này để thoát vây, hiện giờ thấy thực lực bọn họ bất phàm, ngược lại có chút giá trị lợi dụng, chỉ cần bọn họ có thể che chở mình đến thành trấn kế tiếp, hắn liền có thể chiêu mộ võ giả càng cường đại hơn để bảo vệ mình.

Trình Văn Đào và A Vượng suy xét một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng. Không nói đến nơi này cách thành trấn kế tiếp không xa, liền nhìn tính cách của tên Phương Minh này, coi như bọn họ cự tuyệt cũng nhất định sẽ da mặt dày đi theo bọn họ, vì vậy dứt khoát đáp ứng. Dù sao đến thành trấn tiếp theo, sẽ có rất nhiều võ giả nguyện ý đi theo hắn.

Những Thực Linh Sư đều chuyên chú vào luyện dược và tu luyện Hồn Lực, thông thường đều có nhược điểm là tu vi võ đạo không cao, cho nên lúc hành tẩu ở dã ngoại đều không tránh khỏi gặp nguy hiểm, vì vậy mỗi lần Thực Linh Sư ra ngoài thường sẽ dùng Linh dược làm thù lao, thuê võ giả làm Hộ Vệ hoặc tùy tùng cho mình, tùy thời bảo hộ an toàn của bọn họ. Mà vì có được trân quý Linh dược để tăng cường thực lực, hoặc vì giao hảo với Thực Linh Sư, vô số võ giả sẽ tranh đoạt vị trí này đến sứt đầu mẻ trán.

。。。

Bình Luận (0)
Comment