Dị Giới Dược Sư

Chương 122

Những vị khách không mời đó đều cảm thấy có chút kỳ quái khi nhìn thấy trên mặt Mộ Dung Thiên vẫn còn in một dấu bàn tay đỏ tươi thật chói mắt, lại thêm vừa rồi Bích Dạ tiểu thư hoảng hoảng hốt hốt từ trên lầu chạy xuống nữa, chẳng lẽ giữa hai người họ có bí mật không thể cho người ngoài biết được chăng? Ở tại Thần Phong đại lục này, chỉ cần là người trẻ tuổi nổi danh, thiếu niên phong lưu, không nhiều thì ít sẽ bị nhiễm phải vận đào hoa, còn những người đang ngồi tại đây đều là những người từng trải và thấy được cũng khá nhiều việc. Tuy nhiên, nữ nhân kia chính là Bích Dạ, vậy thì đó lại là chuyện khác, quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Ngay cả nữ đồng đỉnh đỉnh đại danh mà cũng có thể nắm vào tay, thật không hổ là người dẫn đầu đám tân học viên của An Cách La Hy, và cũng là người có khả năng tranh đoạt chức quán quân trong đại hội luận võ kỳ này.

Trong lúc mọi người chào hỏi nhau thì Khải Sắt Lâm cũng vừa bước ra từ phòng ăn, những người có mặt lại thêm một phen nể sợ: Thật là quá lắm! Thì ra không phải Bích Dạ lén lút vụng trộm ở sau lưng tình nhân, mà nguyên lai là ba người đồng sàng! Chậc chậc, diễm phúc, diễm phúc mà!

Mộ Dung Thiên nhìn thấy ánh mắt vô cùng hắc ám của mọi người thì vội ho khan một tiếng rồi hỏi:

- Chư vị tiên sinh tôn quý đến tìm ta có việc gì vậy?

Lời hắn vừa dứt thì lập tức có người nói:

- La Địch đồng học, ta là Văn Sâm Đặc, người đại diện phát ngôn và ký hiệp ước cho Kỹ Năng công hội của đế quốc, khi ngươi giao đấu với Lý Ngang đồng học thì đã phát ra kỹ năng hắc cầu có uy lực rất lớn, nhưng ở trong tư liệu của chúng ta vẫn chưa hề có ghi nhận gì về nó, chẳng biết ngươi có thể đem phương pháp tu luyện ấy bán ra không?

Từ trước tới nay, kỹ năng cao cấp chưa từng xuất hiện trên đại lục vô cùng đáng giá, nếu cảm thấy hứng thú, Kỹ năng công hội sẽ phái người tới đàm phán để xem có thể thu mua phương pháp tu luyện đó hay không. Nếu như có thể thuận lợi ký kết, tương đương với việc được độc quyền, công hội có thể bán lại nó cho các đại học viện hay gia tộc, hoặc có thể phát hành dưới dạng sách kỹ năng (kỹ năng thư). Người bán kỹ năng cao cấp sẽ thu được một khoản tiền khổng lồ không thể hình dung nổi, chỉ riêng tiền phần trăm của kỹ năng thư cũng đã khó mà xác định rồi, có điều, thông thường các bí kỹ đều được truyền lại trong nội bộ các gia tộc hoặc giữa các cường giả với nhau, bọn họ căn bản không thiếu tiền, hầu hết đều là giữ làm của riêng.

Mộ Dung Thiên biết mình sẽ có thể thu được một khoản tiền cao ngất trời, cả đời sau này cũng sẽ không phải lo tới cơm áo gạo tiền, cả ngày không làm gì mà chỉ ném tiền qua cửa thôi thì cũng xài không hết. Tuy nhiên, thứ hắn cần không phải là tiền, huống hồ chi ngay cả hắn cũng không biết làm sao để luyện thành Ma Bạo Phá nữa cơ mà. Vì vậy, hắn lạnh nhạt cự tuyệt:

- Xin lỗi, đây là kỹ năng bí truyền của gia phụ, người không có cùng huyết thống sẽ không tài nào luyện được.

Văn Sâm Đặc nghe vậy thì có chút thất vọng, nói:

- Thì ra là gia tộc huyết kế bí kỹ [1] à, đáng tiếc thật!

Huyết kế là điều kiện kế thừa của một loại kỹ năng hơi đặc biệt, chỉ có thể một đời truyền một đời. Những người khác dù biết phương pháp tu luyện, nhưng do còn khiếm khuyết một yếu tố di truyền nào đó trong cơ thể mà không thể tu luyện được.

Tiếp theo đó, những người khác cũng đều tranh nhau lên tiếng.

- Ta là phó hội trưởng của Phật Lạc Lý Tư thành thủ công hội, Phất Nông. Đồng học La Địch, sau khi tốt nghiệp, nếu ngươi có ý đến công hội chúng ta làm việc thì nhất định sẽ có thể nhận được vị trí trọng yếu!

- Đồng học La Địch có hứng thú gia nhập Dong Binh công hội của Phật Lạc Lý Tư hay không? Chúng tôi có thể phá lệ cấp cho ngươi một danh hiệu dong binh thực tập ngay trước khi tốt nghiệp, nhưng vẫn được hưởng đầy đủ mọi sự đãi ngộ của một dong binh thực sự!

- Ta là phó hội trưởng Tư Đồ Á Đặc của Lĩnh Vực công hội, rất thành tâm mong đợi đồng học La Địch trở thành một trong những thành viên chuyên gia nghiên cứu kỹ năng cao tầng của chúng tôi.

- Đặc chức công hội....

- …….

Những nhân vật cao cấp của các công hội tranh nhau đưa ra các lời mời hấp dẫn. Trong xã hội này, trước khi Mộ Dung Thiên xuất đạo, cho dù hắn có mạnh đến đâu thì người ta vẫn có thói quen gọi là đồng học.

Mộ Dung Thiên đón nhận được nhiều sự ưu ái mà cảm thấy lo sợ, đồng thời cũng có chút phiền não. Công việc ở những công hội khác sẽ không giống như cái chức dược sư hết ăn rồi nằm của hắn bây giờ, sau khi nhậm chức ở nơi khác thì sẽ bị mất đi sự tự do, mỗi tháng còn phải hoàn thành tất cả những nhiệm vụ được giao phó. Đương nhiên, đối với những người được trọng dụng mà nói, lượng công việc tương đối vẫn còn rất nhẹ. Tuy nhiên, chí hướng của Mộ Dụng Thiên cũng không ở yên tại những chỗ bình đạm suốt đời, hơn nữa hắn thủy chung vẫn còn thích tự do, giống như hôm nay vậy đã là tạm đủ rồi. Từ lúc nhậm chức đến nay đã là mấy tháng, hắn chỉ dùng một ít thời gian và căn cứ vào phương pháp phối thuốc ở địa cầu mà chế ra một số loại tân dược, những loại thuốc ấy khi ở địa cầu thì chỉ là mấy loại thuốc dùng để cường thân kiện thể, nhưng ở bên Dược Sư công hội thì lại cực kỳ hoan hỷ. Họ nói những loại thuốc ấy rất thần kỳ, có thể đề thăng tố chất bên trong cơ thể con người, mặc dù chỉ là một chút, nhưng đó cũng đã là chuyện khó lường rồi, và còn không ngừng tán dương hắn là cái gì tuyệt thế thiên tài nữa chứ; đồng thời, họ lại còn sảng khoái chuyển một số tiền lớn vào ma pháp tạp của hắn. Hơn nữa, cũng nhờ vào những loại thuốc cường thân kiện thể kia mà chức nghiệp dược sư của Mộ Dung Thiên đã được nhảy lên cấp độ thuần thục, tốc độ tăng cấp cực nhanh, ở trên đại lục từ xưa tới nay vẫn chưa hề có người nào có thể làm được như vậy.

Cuối cùng, Mộ Dung Thiên nói:

- Đa tạ hảo ý của chư vị, vì hiện nay La Địch đang ở giai đoạn học tập nên không muốn bị phân tâm, nếu có chuyện gì, hãy đợi sau khi tốt nghiệp rồi mới nói tiếp.

Có vài công chức nhân sĩ vẫn chưa từ bỏ ý định, họ đưa ra các loại danh hiệu đặc biệt trong khi còn đi học để làm điều kiện, chỉ tiếc là tâm ý của Mộ Dung Thiên đã quyết, bất vi sở động [2]. Nhìn thấy hắn kiên định như vậy nên mọi người không thể làm gì khác hơn, rốt cuộc chỉ đành lần lượt cáo từ ra về; tuy nhiên, trước khi đi, họ đều để lại phương thức liên lạc.

Đợi toàn bộ nhóm người này đi rồi, Mộ Dung Thiên mới ý thức được bản thân mình ở trên đại lục đã trở thành một nhân vật có tiếng nói, là nhân vật trọng điểm mà các nơi đều muốn tranh giành lôi kéo, điều đó khiến hắn không khỏi than thở. Chỉ đấu với Lý Ngang một trận mà quả nhiên đã khiến hắn danh trấn thiên hạ. Thì ra chỉ cần là người có thể tiến sâu vào các vòng trong của đại hội luận võ do cả hai học viện tổ thức thì dù có muốn làm một kẻ vô danh không ai biết đến cũng không được.

Trở lại phòng ăn, Mộ Dung Thiên nhìn thấy Phỉ Lợi Phổ và Thác Mễ Á đều say như chết, nằm úp xuống bàn mà nói mớ. Khiết Tây Tạp sợ mình uống say thì sẽ để bại lộ thân phận nên chỉ uống một chút rồi thôi, nhờ vậy mà tới giờ vẫn đủ sức để che giấu danh tính thật. Còn Bích Dạ là người vừa mới bị dọa một trận làm cho tỉnh cả rượu thì đang ngồi với Khải Sắt Lâm thì thầm to nhỏ ở một bên. Khi trông thấy Mộ Dung Thiên bước vào thì khuôn mặt của Bích Dạ đỏ bừng lên, không biết có phải đang nghĩ tới thời khắc vừa rồi hai người ở cùng một chỗ và đã làm ra chuyện thất thố kia hay không nữa.

Trên má của Mộ Dung Thiên vẫn còn in rõ năm dấu tay chói mắt như cũ, Khiết Tây Tạp chỉ liếc một cái đã thấy được ngay, thế là nàng liền che miệng cười trộm, tên sắc lang này rốt cuộc cũng ăn thiệt thòi ở trước mặt nữ nhân rồi. Chỉ tiếc nàng không hề biết rằng, Mộ Dung Thiên kiếm được lợi còn nhiều hơn so với bị thiệt thòi nhiều lắm.

Khải Sắt Lâm nhìn thấy Mộ Dung Thiên bị đánh sưng mặt chẳng khác nào cái mặt heo, nên vừa nghi hoặc vừa thấp giọng hỏi Bích Dạ vài câu, còn Bích Dạ thì lại sử dụng cả tay và chân để giải thích rõ ràng điều gì đó, nhưng có lẽ nàng ta tựa hồ cũng không biết cách nói xạo, nên rốt cuộc thì Khải Sắt Lâm vẫn cũng chỉ nửa tin nửa ngờ.

oooOooo

- Lăng Đế Tư, hôm qua ngươi có tới xem thi đấu không?

Khiết Tây Tạp vừa nhìn thấy người bạn tốt thì liền hỏi ngay.

Tinh thần của Lăng Đế Tư có chút hoảng hốt, nàng thuận miệng hỏi lại:

- Sao? Ngươi nói cái gì?

Khiết Tây Tạp bất mãn nói:

- Lăng Đế Tư, gần đây ngươi bị làm sao vậy, lúc nào cũng thấy ngươi tâm thần rối loạn, không yên, không phải nó tới rồi chứ? Mà dù nó có tới thì cũng không lâu như vậy mới phải!

Lăng Đế Tư cố gắng trấn định tinh thần rồi nói:

- Có thể là khoảng thời gian trước khi thi đấu đã bị mệt mỏi quá độ thôi.

Khiết Tây Tạp khịt mũi, cười nhạt nói:

- Phì, với thực lực hiện nay của ngươi, trong cuộc thi đấu ba năm một lần này thì còn ai có thể làm cho ngươi mệt mỏi được nữa chứ?

Nói vừa xong, nàng liền tỏ vẻ hơi có chút hưng phấn, tiếp:

- Ta nói cho ngươi biết một việc nhé, nhất định ngươi sẽ không đoán ra được đâu!

- Là việc gì?

- Người thần bí cứu chúng ta vào buổi tối hôm đó, đã tung ra một quả hắc cầu thuộc Phi hành kỹ năng, mà uy lực và hiệu quả của nó lại giống như Bạo Liệt Phù của phù chú sư đó, thì ra hắn lại chính là cái gã sắc lang, bạn cùng phòng với ta!!!! Thế nào, tuyệt đối không ngờ tới có phải không?

Lăng Đế Tư hờ hững đáp:

- Ừm!

Khiết Tây Tạp nhìn thấy phản ứng của bạn khác một trời một vực so với dự đoán của mình, nên cảm thấy kỳ quái, hỏi:

- Tại sao ngươi lại bình thản như thế?

Lăng Đế Tư nói:

- Chuyện này ta cũng nghe người ta nói lại, khi đó hắn đấu với Lý Ngang cho đến thời khắc tối hậu thì mới dùng tới hắc cầu, có đúng không?

Khiết Tạp Tây chợt tỉnh ngộ, nghĩ: “Cũng đúng nhỉ, với sự việc chấn động như vậy, đừng nói là người của hai học viện chúng ta, nói không chừng tin tức ấy cũng đã truyền đi khắp cả thành Phật Lạt Lý Tư rồi, thậm chí có khi là đã truyền đi hết phân nửa Lam Nguyệt đế quốc rồi cũng nên.”

Nghĩ vậy rồi, nàng liền thở dài, nói:

- Lăng Đế Tư, ngươi có nghĩ đến không? Khi mới vừa nhập học, hắn vẫn còn là một con gà mờ không để ý đến bất cứ việc gì. Lúc đầu, đích xác là hắn đã ẩn giấu thực lực, nhưng ta dám cam đoan, trình độ của hắn lúc ấy so với bây giờ thì tuyệt đối là một trời một vực, hắn ở đế quốc đã có danh tiếng cao nhất, là một nhân vật mới nổi với hào quang vạn trượng, danh khí lên như thuyền gặp nước, đã có một ít người so hắn ngang hàng với chúng ta rồi đó. Nghe nói, trong thập đại thiếu niên anh kiệt của năm nay, hắn rất có khả năng chiếm lấy một vị trí trong đó, oai không?

Khiết Tạp Tây kể một thôi một hồi mà không có chút đố kỵ nào, nếu bạn cùng phòng của nàng là người yếu kém, tối ngày chỉ biết ăn ngủ và nói lia chia, thì có lẽ nàng sẽ rất buồn bực, nhưng bây giờ cảm giác lại rất dễ chịu.

Không ai có thể nghĩ đến việc Mộ Dung Thiên quật khởi quá nhanh giống như sao chổi vậy, ngay cả Bố Luân Đặc là người đã đích thân huấn luyện hắn cũng không ngoại lệ. Song, trong số những người đó, người mà cảm thấy khó tin nhất chính là Lăng Đế Tư, nàng đã từng là thê tử của hắn, nên hắn có bao nhiêu cân lượng thì nàng là người rõ ràng nhất. Một người sau khi tiếp nhận Linh lực phụng hiến của mình rồi, mà ngay cả ma thú cấp H cũng không thể giết chết, nhưng tại sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà hắn lại có thể bộc lộ tài năng và trở thành một ngôi sao mới như thế chứ?

Mấy trận đấu kế tiếp, Mộ Dung Thiên đánh rất nhẹ nhàng, các đối thủ của hắn đều là những người có thực lực trung bình; hơn nữa họ đều bị khí thế đánh bại Lý Ngang của hắn hù cho sợ, nên không có lòng ham chiến, do đó mà hầu như chỉ có thể cầm cự được một lúc là bại trận ngay. Cứ như vậy, danh vị của Mộ Dung Thiên cứ tăng dần như diều gặp gió, chỉ cần một trận nữa là hắn sẽ có thể thuận lợi tiến vào cuộc thi đấu của các học viên năm ba.

Hai con tiểu hắc mã là Khiết Tây Tạp và Khoa Tư Mạc cùng với con đại hắc mã Mộ Dung Thiên cứ như vậy mà chạy đến giai đoạn cuối thì rốt cuộc cũng phải dừng lại, có thể tiến xa đến mức này thì Khoa Tư Mạc đã rất hài lòng rồi, chỉ riêng Khiết Tây Tạp là có chút khó chịu, bởi vì phụ thân của nàng có mặt trong lúc thi đấu, nên khiến cho tay chân của nàng lóng ngóng, lại gặp lúc đụng phải khắc tinh của ma pháp sư, tức Tinh Linh cung tiễn thủ, là người có sự công kích tầm xa rất lợi hại. Rốt cuộc nàng không thể làm gì hơn nên chỉ đành nhận thua.

Cùng lúc đó, những cuộc khiêu chiến của Mông Na Lâm xảy ra rất thuận buồm xuôi gió, bốn người do gã lựa chọn đều từ chối thi đấu, còn lại năm người thì đều bị thua rất nhanh. Mông Na Lâm căn bản là không gặp phải trở ngại gì, tuy nhiên, biểu hiện của hắn cũng rất rộng lượng, thuần túy chỉ tỏ ra phong phạm tìm bạn học cấp thấp hơn để giao lưu học hỏi mà thôi, do đó mà gã cũng chiếm được thiện cảm của khá nhiều người. Danh tiếng của Mông Na Lâm ở đế quốc cũng tương đối tốt, thân là công tử của vị hội trưởng Liên chức công hội, quyền khuynh một thời, tuổi trẻ có tài, đương nhiên là rất được nữ nhân hoan nghênh. Mà những chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng của gã thì đều bị ém nhẹm hết đi, còn những ai đã biết được thì đều bị buộc phải im lặng bằng cách hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Mộ Dung Thiên cũng không hiểu rõ rốt cuộc Mông Na Lâm thi đấu với cấp thấp là vì điều gì, vì ngay cả quyền chủ động khiêu chiến của gã cũng không dùng được nữa kia mà.

Mộ Dung Thiên chỉ lo lắng có một việc, đó là sẽ đụng phải Lộ Thiến ở vòng thi đấu của các học viên năm hai, nhưng cuối cùng hắn cũng may mắn không gặp phải điều đó. Tuy nhiên, điều nằm ngoài ý muốn của mọi người nhất chính là việc Mông Na Lâm ngẫu nhiên rút được thăm khiêu chiến Lộ Thiến!

Hết

==============================

Chú thích:

[1] gia tộc huyết kế bí kỹ: là bí kỹ chỉ có người kế tục huyết thống trong gia tộc mới luyện được.

[2] Nguyên văn: bất vi sở động (不为所动) – làm gì cũng không lay động được.
Bình Luận (0)
Comment