Dị Giới Dược Sư

Chương 132

Rốt cuộc các đạo sư và thần quan cũng chạy tới nơi. Căn bản là họ định chạy đến để ngăn cản Mông Na Lâm đối phó với Mộ Dung Thiên, chứ không thể ngờ tình thế lại nghịch chuyển nhanh như vậy, giờ lại trở thành giúp Mông Na Lâm trị liệu.

Mộ Dung Thiên đặt Mông Na Lâm xuống đất, trên người gã thỉnh thoảng vẫn có những luồng tử điện lóe lên chớp nhoáng. Một vị thần quan vội vàng ra tay cứu chữa, nhưng khi ông ta vừa chạm tay vào người Mông Na Lâm thì chợt có một tia tử điện lóe lên, giật mạnh bàn tay của ông ta. Nhất thời, bao nhiêu lông tóc của vị thần quan xui xẻo ấy đều dựng ngược cả lên. Ông ta chỉ kịp kêu “A” một tiếng rồi liền ngã lăn ra đất, những vị thần quan khác thấy vậy thì tay chân đều luống cuống, đổi lại là cứu chữa cho vị thần quan xui xẻo kia trước, còn Mông Na Lâm đang nằm bên cạnh thì không dám tùy tiện chạm vào, tránh rơi vào vết xe đổ của đồng sự.

Một vị đạo sư sở trường về Thủy hệ, có kinh nghiệm rất phong phú nên khi ông ta vừa thấy tình trạng đó liền dùng tay phun ra một vòi nước và cho nó bắn thẳng vào người Mông Na Lâm. Tử lôi dùng nước làm đường dẫn, rồi nối đuôi nhau truyền hết xuống lòng đất. Tuy vậy, tình trạng của Mông Na Lâm thật là nguy ngập, toàn thân gã bị sét đánh cháy đen như than, so với Hắc Ám đấu khí thì thật sự còn đen hơn vài phần, quả xứng danh Hắc Ám Chi phối giả. Hơn nữa, da thịt trên người gã đã bị Phong nhận cắt nát, còn khắp khuôn mặt thì bị chính tay mình cào cho đến nỗi tróc lở, mũ nước và máu vẫn tuôn ra không ngớt, thật khiến người ta buồn nôn. Cũng may là gã nhờ có Hắc Ám Giao Hoán đã thúc đẩy tiềm năng và đấu khí lên đến mức cực hạn để chống đỡ, nếu không thì chỉ e rằng gã đã sớm chết uổng mạng rồi.

Mộ Dung Thiên không hề có chút thương hại nào đối với thảm trạng của gã. Nếu không phải ngày đó có hội trưởng của Thần Quan công hội An Cát Lỵ Na ở đây, thì có lẽ Lộ Thiến bây giờ đã chẳng còn ở nhân thế nữa rồi. Chỉ với điểm đó thôi, dù Mộ Dung Thiên có phải giết gã một trăm lần đi nữa thì cũng sẽ không chút nhíu mày.

Người trọng tài quên cả việc tuyên bố kết quả trận đấu, mà giờ phút này cũng chẳng còn ai chú ý tới thắng bại nữa. Trận đấu này thật là thảm khốc dữ dội, gần như đã khiến cho khán giả phải ngừng thở. Tuy người bị thảm bại và mang trọng thương sau cùng là Mông Na Lâm, nhưng ai nấy cũng đều cảm thấy Mộ Dung Thiên làm đúng. Bởi vì Mông Na Lâm phát động cấm chiêu “Vòng Tay Ác Ma" trước, nếu như Mộ Dung Thiên không may mắn thì đã bị hóa thành cát bụi trong vũ trụ này rồi. Hơn nữa, bọn họ đều đã nhìn thấy được bộ mặt hung tàn thô bạo của Mông Na Lâm, do vậy mà cũng bắt đầu hoài nghi sự việc lần trước xảy ra với Lộ Thiến, có lẽ nào là do gã cố tình hay không?

Mộ Dung Thiên cũng chẳng thèm để ý tới gã nữa, chạy luôn một mạch xuống đài. Cả Khiết Tây Tạp và Khoa Tư Mạc đều kinh ngạc đến ngây người ra, hai người nhìn hắn đang chạy tới gần mà giống như là đang nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, cả hai đều há miệng to như quả trứng ngỗng, muốn khép lại cũng không được. Thành thật mà nhận xét, cho dù bản thân có được Quang Minh đấu khí, nhưng Khiết Tây Tạp cảm thấy rằng dù mình có đấu với Mông Na Lâm thì cũng chỉ nắm được có hai phần thắng. Còn nếu như gã phát động tuyệt kỹ “Vòng Tay Ác Ma” đáng sợ như vừa rồi, thì căn bản là không hề có tí ti cơ hội nào, thất bại là cái chắc. Thật không ngờ, Mộ Dung Thiên chẳng những vẫn có thể toàn thân trở về, mà thậm chí còn đánh trọng thương Mông Na Lâm nữa. Chuyện này quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Lúc nãy khi đến giai đoạn tối hậu, lực lượng của Mộ Dung Thiên đột nhiên bạo phát, Khiết Tây Tạp cảm thấy như có điều gì đó cổ quái, song lại không thể nói ra nguyên do từ đâu.

Khi Mộ Dung Thiên chạy ngang qua hai người, hắn chỉ ném lại một câu:

- Tạp Hy, Khoa Tư Mạc, ta phải lập tức đi thăm Lộ Thiến.

Dứt lời, hắn vẫn không ngừng lại mà tiếp tục chạy ra khỏi đấu trường. Hiện tại, khinh thân thuật của hắn so với trước trận đấu ít nhất là mạnh gấp đôi, nhưng chỉ có Mộ Dung Thiên mới biết mình là nỏ mạnh đã hết đà.

oooOooo

- La Địch ca ca!

Khi Mộ Dung Thiên chạy đến nơi trú thân của An Cát Lỵ Na, vừa mở cửa phòng của Lộ Thiến ra thì nghe được tiếng gọi thánh thót quen thuộc, khiến hắn chợt mừng như điên. Lộ Thiến đã tỉnh lại, như vậy tức là thuốc do mình chế luyện quả thật đã có hiệu quả!

Bích Dạ và Khải Sắt Lâm không biết đã đi đâu, ở trước giường của Lộ Thiến có một người, là một hắc y nữ tử. Trong lúc Lộ Thiến lên tiếng, nàng liền quay người lại. Mái tóc vàng như suối, đôi mắt đặc biệt màu mặc lục (xanh lá đậm) tràn ngập sự khiêu khích, nhãn thần ấy luôn khiến cho mỗi một nam nhân khi nhìn thấy đều bừng lên cảm giác muốn chinh phục, và lại còn có dáng người khêu gợi đầy mỵ lực kia, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Mộ Dung Thiên không ngờ Lăng Đế Tư cũng đến đây, nên nhất thời thấy hơi nhức đầu. Thế rồi đột nhiên khuôn mặt diễm lệ như ngọc của nàng chợt dần dần trở nên mơ hồ, trời đất quay cuồng, hắn cảm thấy nội lực và tinh thần lực của mình đều đang bị rút cạn đi rất nhanh, khung cảnh trước mắt bỗng tối sầm, rồi chỉ kịp nghe hai tiếng kinh hô vang lên thì đã ngã ra bất tỉnh. Đây không phải là vì nhìn thấy cựu thê, nữ nhân đã khiến hắn vừa yêu vừa hận kia mà trở nên khích động đến như thế - đó chẳng qua là do tác dụng phụ của dược vật, rốt cuộc cũng phát huy sức ảnh hưởng.

Loại thuốc mà Mộ Dung Thiên đã dùng chính là loại thuốc có cường lực hưng phấn với cùng một nguyên lý chế tạo giống như “Tu Nữ Dã Phong Cuồng”. Nhân vì lần trước hắn thấy Lăng Đế Tư sau khi ăn nhầm “Tu Nữ Dã Phong Cuồng” thì thực lực đã gia tăng rất nhiều, nên hắn đoán rằng loại thuốc đó quả thật có tác dụng kích phát tiềm năng trong cơ thể con người; do đó mà trong mấy ngày qua, hắn liền tìm cách chế biến lại loại thuốc ấy. Ngoài việc gia tăng thêm liều thuốc, hắn lại còn cho thêm một loại dược vật làm chậm sức thuốc, khiến cho tác dụng của nó bị chậm lại và phải gần hai mươi phút sau mới bộc phát, có như vậy thì vị tầm sư chuyên phụ trách kiểm tra các tuyển thủ mới không phát hiện ra được sự khác lạ ở bên trong.

Mộ Dung Thiên đặt tên cho loại thuốc này là “Khoảnh khắc thiên đường”, vì nó có thể khiến cho thực lực của người dùng tăng mạnh, nhưng lại chỉ có thể lên thiên đường trong một thời gian ngắn mà thôi. Nếu hắn đoán không sai thì sau khi linh lực của người dùng thuốc này vượt tới cực hạn, sau đó sẽ phải trải qua một thời gian tĩnh dưỡng thì mới có thể hoàn toàn hồi phục được; hơn nữa, lại không thể dùng nhiều lần, nếu không thì sẽ sinh ra kháng tính, và hiệu quả sau này cũng giảm đi nhiều, thậm chí còn sẽ hoàn toàn miễn dịch nữa.

Lúc Mộ Dung Thiên tỉnh dậy, khuôn mặt của hắn nóng như bị lửa thiêu, nhưng trên trán lại truyền tới từng đợt cảm giác mát mẻ thoải mái. Hắn cố sức mở to đôi mắt, chỉ thấy trước mắt có một nữ tử đang dùng khăn ướt để giúp mình giảm nhiệt. Dưới tác dụng phụ của dược vật, tất cả mọi cảm quan của Mộ Dung Thiên tạm thời đều bị thoái hóa, vô luận là thị giác, khứu giác, thính giác hay xúc giác thì đều sinh ra ảo tưởng nửa thật nửa giả. Trong lúc mơ hồ, khuôn mặt của nữ tử ấy rất giống Lộ Thiến, và cũng chỉ có Lộ Thiến mới ôn nhu săn sóc hắn như vậy mà thôi.

Khi nữ tử đắp khăn lên mặt hắn, Mộ Dung Thiên liền nắm lấy tay nàng:

- Tiểu Lộ!

Tay “Lộ Thiến” hơi giãy giụa một chút, rồi sau đó lại để yên cho hắn nắm lấy.

Trong lúc “Lộ Thiến” kêu lên hoảng hốt thì Mộ Dung Thiên đã dùng sức kéo nàng vào lòng rồi thốt trong mơ hồ:

- Tiểu Lộ, huynh yêu muội! Thật rất yêu muội!

Sau đó hắn liền hôn tới tấp lên đôi môi đỏ mọng và mềm mại kia.

Tác dụng của thuốc đã thúc đẩy dục vọng muốn chiếm hữu điều mà hắn yêu thích nhất từ tận đáy lòng, do đó mà Mộ Dung Thiên thô bạo dùng đầu lưỡi mở hàm răng của nàng ra, hắn ôm chặt lấy thân thể của “Lộ Thiến”, một tay đã lần vào trong y phục của nàng và dùng sức nắm lấy một chỗ nở nang nhất. Từ lúc nào mà Lộ Thiến đã nẩy nở đến như vậy nhỉ? Mộ Dung Thiên hơi có chút nghi hoặc, nhưng do thần trí vẫn đang còn mơ hồ nên hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Hắn chỉ muốn lập tức phải có được Lộ Thiến, chỉ sợ nếu chỉ nới lỏng vòng tay một chút thì nàng sẽ vĩnh viễn rời xa mình. Đó là phản ứng tự nhiên được tạo nên sau mấy ngày lo nghĩ quá nhiều của Mộ Dung Thiên.

Thân thể của “Lộ Thiến” có phần hơi cứng nhắc, nhưng dưới sự vuốt ve và những nụ hôn nồng nhiệt của Mộ Dung Thiên, thân thể ấy liền nhanh chóng mềm nhũn ra, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, cánh tay ngọc thon dài thì vòng ra sau ôm lấy cổ hắn, hàm răng ngà mở ra, còn chiếc lưỡi thơm tho thì say đắm quấn lấy chiếc lưỡi của hắn, nhiệt tình hưởng ứng với nam nhân trước mắt. Nàng có thể cảm nhận được khí tức nam tử nồng đậm, không thể kháng cự được của đối phương, và cả cảm giác an toàn khi nằm gọn trong lồng ngực vững chắc và rộng lớn này.

Người này đương nhiên không phải là Lộ Thiến đang bị thương, mà là một nữ nhân khác có quan hệ rối rắm với Mộ Dung Thiên, tức Lăng Đế Tư. Lúc Mộ Dung Thiên bị ngất xỉu tại chỗ ở của An Cát Lỵ Na, sau khi trải qua kiểm tra thì được chuẩn đoán là do sử dụng linh lực quá độ mà gây nên hậu quả như thế. An Cát Lỵ Na cũng không hiểu tại sao Mộ Dung Thiên lại có thể tiêu hao linh lực tới mức này, toàn thân hắn cơ hồ chỉ còn là một cái xác rỗng, nhưng lại không phải là bị nội thương, nên bà ta không có cách nào trị liệu được. Sau khi cho hắn uống mấy viên cường lực đan mà vẫn không thấy khôi phục, bà ta chỉ đành để cho hắn nghỉ ngơi, chỉ cần nghỉ ngơi đủ thì sẽ tỉnh lại. An Cát Lỵ Na là người tin thờ thần linh, thành kính tới mức đem tất cả của mình hiến cho thần linh, tuyệt đối không nghĩ tới việc kết hôn, bởi vậy nên không tiện giữ một nam tử qua đêm trong nhà, tránh cho người ngoài lời ra tiếng vào, đồn thổi bậy bạ. Mà trụ sở của bà ta lúc này ngoài Lộ Thiến và Lăng Đế Tư ra thì không còn ai khác. Nhưng Lộ Thiến thì còn đang rất yếu, không thể rời khỏi giường được, vì thế mà việc đưa Mộ Dung Thiên về tất nhiên là phải nhờ cậy vào Lăng Đế Tư. Cuối cùng lại gián tiếp giúp cho đôi oan gia phu thê này lại thêm một lần hâm nóng tình cảm mãnh liệt của mình.

Lửa gần rơm, chỉ một thoáng là bốc cháy ngay. Sự tình tiếp theo cứ như nước chảy thành sông, y phục của hai người nhanh chóng bay mỗi nơi một mảnh. Hai thân thể nóng như lửa lập tức hòa vào một chỗ, điên cuồng như giông bão, cùng tận lực tìm lấy đối phương.

Mộ Dung Thiên hoàn toàn mê đắm trong cảm giác phiêu bồng, tùy ý buông thả, để cho dục vọng nguyên thủy nhất từ trong đáy lòng thao túng lấy mình, chỉ biết không ngừng nhấp nhô trên vóc thân đầy ma mỵ của Lăng Đế Tư. Mỗi lần xâm nhập vào phúc địa, hết lần này tới lần khác, hắn lại dùng tay và miệng tham lam đùa nghịch những vị trí mẫn cảm nhất của nữ tử.

Lăng Đế Tư cơ hồ bị niềm khoái cảm như thủy triều dâng làm cho ngất lịm đi, làn da màu tiểu mạch (lúa mì) thấm đầy mồ hôi, móng tay bấm sâu vào lưng Mộ Dung Thiên, vẽ lên nhiều lằn đỏ khiến người ta trông thấy cũng phải giật mình. Đôi chân ngọc thon dài và trắng mịn kẹp chặt lấy lưng hắn, cả thân xác lẫn tâm hồn đều mở rộng để nghênh đón sự tấn công của hắn. Đây là nam tử duy nhất đã phát sinh quan hệ cực kỳ thân mật với nàng, và còn là người đã cho nàng khoái lạc tiêu hồn thực cốt của lần đầu tiên. Nàng vĩnh viễn không thể quên được xúc cảm mãnh liệt đó. Hắn tuy đã thay đổi rất nhiều, nhưng điểm ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Không biết Lăng Đế Tư đã được đưa lên đỉnh cao của khoái lạc bao nhiêu lần, khi toàn thân của nàng đã mềm nhũn không còn chút sức lực, thì đột nhiên từ chỗ sâu nhất trong cơ thể truyền tới từng đợt cảm giác nóng rực, rồi trong một tiếng hô trầm thấp, Mộ Dung Thiên đã mãnh liệt phóng ra hết tinh hoa của mình. Lăng Đế Tư tựa như bị phỏng, cơ thể run lên vài lần, thiếu chút nữa là choáng váng ngất đi.

Hiệu quả của “Khoảnh khắc thiên đường” tan biến đi, cơn mệt mỏi lại ùa về, hạ thể của hai người vẫn còn đang kết nối thì Mộ Dung Thiên cứ phủ phục lên người Lăng Đế Tư mà ngủ thiếp đi.

Cuối cùng Lăng Đế Tư cũng tỉnh lại từ trong cơn mê đắm, nhớ đến cơn giông bão vừa rồi thì trên mặt lại nóng bừng. Nàng cũng không biết tại sao mình như bị ma xui quỷ khiến mà không thể kháng cự được yêu cầu của hắn. Nhìn khuôn mặt của Mộ Dung Thiên gần trong gang tấc, đôi mày rậm nhếch cao, đôi môi dày, sóng mũi thẳng tắp đang phát ra tiếng ngáy, nàng thầm nghĩ, người này trong lúc ngủ cũng có vẻ chững chạc và tràn ngập mỵ lực như vậy - nếu như không có đôi ma trảo vẫn đang giữ chặt hai quả tuyết lê của mình mà không chịu buông.

Hết
Bình Luận (0)
Comment