Dị Giới Dược Sư

Chương 142

Mộ Dung Thiên biết rõ Cát Tư chắc chắn có ý đồ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không đoán ra được là ý đồ gì. Hắn lại phát hiện ra trong danh sách thành viên của đoàn có điểm cổ quái. Trong đội ngũ này vốn không có người thuộc danh môn vọng tộc hay thiếu niên anh kiệt liên quan tới hoàng thất, cho dù là người của tiểu tộc thì cũng ít đến mức đáng thương. Tuy nhìn tổng thể, thực lực của đoàn viên không kém nhưng chỉ toàn là con cái bình dân, như bối cảnh gia đình của tên Ốc Thập Lạp Cơ dường như đã là tốt nhất trong đoàn rồi.

Sau khi hắn nói ra điểm này, Bích Dạ càng thêm nghi ngờ lo lắng, có điều là hai người nghĩ đi nghĩ lại, nhưng kết quả vẫn không biết được Cát Tư có âm mưu gì, cuối cùng đành gác lại, binh tới tướng đỡ, nước lên đất chặn.

oooOooo

Khiết Tây Tạp đang mặc cả y phục nằm trong trướng, cứ trở qua trở lại, không ngủ được. Lần này bị lệnh triệu tập nhập quân, trong kinh hoàng còn có nhiều kích thích. Nếu như vẫn còn ở trong gia tộc, đám thân nhân ấy chẳng thể nào để nàng – hậu duệ duy nhất và là bảo vật trong tay của cả gia tộc – dấn thân vào mạo hiểm, khẳng định sẽ thông qua quan hệ để miễn trừ quân dịch cho nàng, nhưng hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội mạo hiểm, nên Khiết Tây Tạp cảm thấy rất hưng phấn. Tuy nhiên, phải ở lẫn với nam binh doanh khiến nàng có hơi khó chịu, cũng may là nàng nhận chức tiểu đội trưởng, có trướng riêng của mình, chứ nếu chen chúc cùng mấy tên tân binh khác trong một trướng thì thật là đại phiền toái.

Hai tiểu đội trưởng khác trong cùng đại đội với nàng là Khoa Tư Mạc và Ốc Thập Lạp Cơ thì đều đã ngủ, muốn trò chuyện một chút cũng không được. Khiết Tây Tạp không sao ngủ nổi, cứ mở mắt thao láo không biết làm sao mới tốt.

- Tạp Hy, đã ngủ chưa?

Trong lúc nghĩ ngợi miên man thì thanh âm của Mộ Dung Thiên từ ngoài trướng vọng vào.

Đang lúc buồn chán đến mức muốn đếm cừu giết thời gian, thì thanh âm của tên bạn cùng phòng như tiêm vào một liều thuốc kích thích, Khiết Tây Tạp liền bật dậy, mở cửa trướng và cười nói:

- La Địch đoàn trưởng, có việc gì vậy?

Để giữ nghiêm tính kỷ luật trong quân, Khiết Tây Lạp cũng đã dùng cách xưng hô cung kính với Mộ Dung Thiên, tuy nhiên, nàng cảm thấy rất không quen.

Mộ Dung Thiên khom lưng chui vào:

- Lão huynh, hiện giờ không có người khác, cứ gọi ta là La Địch được rồi.

Hắn nhăn mũi hít hít mấy cái rồi nói:

- Tạp Hy, sao trong trướng của ngươi thơm vậy? Nếu nói ở túc xá phun nước thơm còn được, nhưng giờ chúng ta đang đi đánh giặc, nếu bị thủ hạ ngươi biết được, rất dễ hiểu lầm ngươi là cô nương ẻo lã đó, hắc hắc.

Khiết Tây Tạp nghe vậy thì hơi ngượng ngùng, nàng từ trước đến nay chẳng hề sử dụng nước hoa gì cả. Cái mùi mà Mộ Dung Thiên ngửi được là do cơ thể nàng tự nhiên phát ra, là hương thơm đặc trưng của nữ nhi mà thôi.

- Ta hỏi lại La Địch đoàn trưởng ngươi, muộn thế này mà còn chưa ngủ, không phải tới tìm một tên lính quèn như ta để nói chuyện phiếm thôi đó chứ?

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Đương nhiên là có chuyện. Bích Dạ và Lộ Thiến đều đã ngủ trong trướng của ta, cho nên ta….

Khiết Tây Tạp nghe vậy thì cả kinh, chẳng lẽ hắn muốn nói không tiện cùng hai người tình ngủ chung trong quân doanh, nên tìm đến chỗ mình tá túc, như vậy thì ngàn vạn lần không được! Khiết Tây Tạp vội vàng ngắt lời:

- La Địch, nơi này của ta nhỏ lắm. Hơn nữa nếu chen chúc chật chội quá thì ta không ngủ được.

Mộ Dung Thiên sững người nói:

- Ai nói muốn ngủ chung với ngươi chứ. Bên kia còn có hai mỹ nữ yêu kiều khả ái, có quỷ mới cùng với gã nam nhân thối tha như ngươi chen chúc trên một giường đó. Ta chỉ muốn gọi ngươi sang ăn ít thịt nướng, ha ha….

Khiết Tây Tạp thỉnh thoảng cũng đến nhà Mộ Dung Thiên ở Phật Lạc Lý Tư làm khách. Hơn nữa, Bích Dạ hay đến học viện tìm hắn, thậm chí còn ngủ lại, tất nhiên là Khiết Tây Tạp biết rõ đó là chuyện gì. Mà Mộ Dung Thiên cũng không che giấu, chỉ yêu cầu nàng giữ bí mật, bằng không sẽ đập bẹp “cơ ngực” của nàng. Vì vậy, dù Khiết Tây Tạp có lắm miệng đi nữa thì cũng không dám nói ra, nếu không tên bạn sắc lang cùng phòng ấy thật sự ra tay thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Khiết Tây Tạp quả thật nghĩ không ra chuyện Bích Dạ và Lộ Thiến ngủ rồi thì liên quan gì tới việc hắn gọi mình sang ăn thịt nướng chứ. Chẳng qua là nàng vĩnh viễn không hiểu nổi tư duy của gã bạn cùng phòng không phải người này. Cũng may là không cần tháo gỡ vấn nạn ngủ chung giường, Khiết Tây Tạp yên lòng, mỉm cười nói:

- La Địch. Bình thường quân đội không cho phép mang theo gia quyến. Ta thấy ngươi là đoàn trưởng dâm đãng nhất trong toàn bộ đế quốc rồi. Nhưng dù sao cũng nên tiết chế một chút, đừng để trước khi lên giường tinh tẫn thân vong!

Sắc mặt của Mộ Dung Thiên không hề thay đổi:

- Bọn họ không phải là gia quyến của ta, mà là tham mưu và thị vệ cận thân. Hắc hắc, buổi tối đi ngủ nằm sát cạnh ta, nếu không như thế sao gọi là cận thân chứ? Đến đây đi, bằng hữu chúng ta tâm sự, chuyện trò một chút.

Không để Khiết Tây Tạp nói gì thêm, Mộ Dung Thiên liền nắm tay nàng kéo ra khỏi trướng. Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, dù sao cũng là lần đầu dẫn quân, hơn nữa cũng chẳng phải là một đội ngũ có quy mô nhỏ, nên cũng khó tránh lo lắng bất an, nhưng hắn không thể để lộ ra trước mặt hai nữ tử Bích Dạ và Lộ Thiến, chỉ đành tìm người bạn tốt “nam tính” Khiết Tây Tạp vậy.

oooOooo

Mấy ngày sau đó, đội ngũ đều phải ngày đi đêm nghỉ. Trên đường gặp vô số thường dân bá tánh đi lánh nạn, có đoàn cự tích vận chuyển về hướng nội thành. Những người này đều từ thành thị tiền phương bị công phá mà kéo đến, Uy Nhĩ thành thực tại không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa chưa chắc đã an toàn, nên chỉ có thể rút lui về những địa phương xa biên cảnh hơn. Nhưng mà trong chiến tranh, dùng cự tích rất tốn kém, sức chuyên chở của chúng cơ hồ đã đạt tới mức cực hạn, lại còn phải vận chuyển từng đợt, cho nên người đông nghìn nghịt, chỉ nghe tiếng người già, phụ nữ, trẻ em khóc than không dứt, thật là cực kỳ hỗn loạn. Các vị tuần thú sư duy trì trật tự cũng coi quản không xuể.

Lão binh thì chẳng sao, nhưng đám tân binh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tâm tình trở nên trầm trọng không thôi. Vận nạn mà chiến tranh mang tới thật khó có thể tưởng tượng được. Vốn dĩ lực lượng nhân loại càng mạnh, hành vi thấp hèn công thành của ma thú càng giảm đi, những tưởng có thể được sống bình yên, hạnh phúc, nào ngờ nhân loại lại phát sinh nội chiến, thậm chí so với ma thú công thành còn đáng sợ hơn. Thời đại chung sống hòa bình đã qua, liên quân Tây Bắc đốt nhà giết người, gian dâm phụ nữ, không việc ác nào là không làm, làm đủ mọi chuyện xấu xa tồi tệ không tưởng tượng nỗi, khiến người ta thống hận. Chỉ có Mộ Dung Thiên là không thấy kỳ quái. Trong tính cách con người vốn dĩ luôn tồn tại một mặt hủy diệt, phá hoại, loại tâm tình dục vọng này ở một số điều kiện rất dễ được khai phá, mà chiến tranh chính là một trong số những điều kiện đó.

Sau khi đi qua vài tiểu thành thị, quân đoàn 376 đã thu nạp không ít tân, lão binh vốn nhận được lệnh triệu tập. Họ lập tức được sắp xếp vào các tiểu đội hoặc tiểu tổ tương ứng, và đội ngũ dần dần lớn mạnh hơn. Số lượng cự tích đã lên đến hơn hai trăm, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng. Cứ tính mỗi cự tích chở gần một trăm người, nhân số đội ngũ đã lên tới hai vạn. Mộ Dung Thiên như nắng hạn cầu mưa tiếp thu kiến thức và phương pháp điều phối binh chủng do Bích Dạ cùng mấy người khác truyền dạy, dù cho là Y Khóa, lớp Kinh Mạch học vào ngày trước của mỹ nữ giảng sư có vòng một cỡ D cũng chẳng được chăm chú như thế. Dù sao đại chiến cũng quan hệ tới hai vạn người dưới tay và dân cư Uy Nhĩ thành, Mộ Dung Thiên thật không dám lười biếng, trong lúc bất tri bất giác, mọi người đã trông thấy Uy Nhĩ thành ở phía xa xa.

Vốn lòng người đang tán loạn, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng chào mừng viện quân của Uy Nhĩ thành, thân là đoàn trưởng quân đoàn 376, Mộ Dung Thiên tự nhiên đã trở thành anh hùng do trời phái xuống.

Áo gấm hồi hương là chuyện cực kỳ sung sướng, nhưng Mộ Dung Thiên không rảnh để hưởng thụ vinh dự đặc biệt này, bởi vì Lang Đạo thành ở phía trước Uy Nhĩ thành đã bị phá, quân địch sẽ nhanh chóng tiến đến Uy Nhĩ thành. Cũng may là thủ vệ kiên cường, chống cự lâu hơn so với dự đoán một ngày. Một ngày này đối với binh đoàn chưa được chuẩn bị đầy đủ mà nói thì thật là rất quý giá. Công tác di chuyển dân chúng ở Lang Đạo thành cũng xem là thuận lợi. Quan tổng chỉ huy thủ thành nhìn việc rất chuẩn xác, lòng biết không thể đợi viện quân đến kịp, nên đã đưa ra quyết định sáng suốt, sau khi hoàn tất việc di tản dân chúng, trước khi Lang Đạo bị công phá, sớm đã bỏ thành, sau đó lui về Uy Nhĩ Thành hợp quân với đoàn 376. Đất tuy mất nhưng thương vong của tướng sĩ giảm đến mức thấp nhất, có thể nói là cực kỳ thành công, một trận đánh đẹp, dù bại vẫn vinh.

Sắp xếp cho đại quân trong thành xong, Mộ Dung Thiên liền phân công các liên trưởng, trung đội trưởng dẫn họa sư đi vẽ bản đồ thật chính xác những điểm phòng thủ trong và ngoài thành, không được bỏ qua bất kỳ một con sông, khe suối hay đồi gò nhỏ nào. Sau khi hợp lại tạo thành bản đồ chiến lược hoàn thiện, chỉ cần nhìn qua là biết ngay toàn bộ địa thế cũng như nơi công thủ hiểm yếu. Ý kiến này của hắn đưa ra liền được toàn bộ sĩ quan phụ tá tán thành.

Địa đồ còn được thuật sĩ in màu ra thành nhiều bản, phân phát cho mỗi binh lính. Thành Uy Nhĩ là nơi xa lạ đối với những kẻ không phải người bản địa này, nên nếu khiến họ quen thuộc được thì sẽ càng giảm bớt những tâm lý tiêu cực.

Gió trên bãi đất Lan Lăng rất mạnh, thổi y phục Mộ Dung Thiên và Bích Dạ bay phần phật. Lộ Thiến có hơi lạnh, núp sau hai người. Sườn dốc mấy ngàn thước này là thủ điểm tuyệt hảo dành cho việc phòng ngự, tác dụng của nó thậm chí còn vượt qua cả tường thành Uy Nhĩ. Không nghi ngờ gì, trọng điểm của cuộc chiến chắc chắn sẽ xảy ra tại gò Lan Lăng, cho dù có thất thủ, chí ít cũng phải khiến quân địch thương vong thảm trọng, hơn nữa phe mình còn có thể rút về Uy Nhĩ thành. Mộ Dung Thiên thậm chí dám chắc rằng, chỗ này chính là nơi quân địch thua tan tác nếu quả lực lượng của chúng kém hơn mình. Chiếm cứ địa lợi thế này, không có lý gì mà đánh không thắng. Mộ Dung Thiên hôm nay tin tưởng hơn rất nhiều, vì thế nên tâm tình của tên sắc lang rất tốt, nói với mỹ nữ cung tiễn thủ bên cạnh:

- Bích Dạ tiểu thư, ta thấy chúng ta cũng quá lo xa rồi. Cát Tư lão hồ ly ấy chắc vì nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó nên mới để cho ta đảm nhiệm chức đoàn trưởng này đây, ha ha ha.

Bích Dạ cười nói:

- Ta cũng hy vọng là như thế. Ta thật không nghĩ ra được lý do gì, bất luận ra sao, dù lão muốn đối phó với chúng ta thì cũng không thể đem an nguy của đế quốc ra làm trò đùa mới phải.

Lúc này một chấm đen nhỏ ở phía chân trời xa xa bay tới, càng lúc càng lớn dần, và hóa thành một bóng đen. Hóa ra là Phong Linh lộ của Bích Dạ. Từ cái ngày Bích Dạ nói ra nỗi bất an trong lòng đó, nàng đã thả Phong Linh Lộ ra, nhưng bản thân lại cùng Lộ Thiến cưỡi cự tích. Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy kỳ quái nhưng không hỏi nhiều.

Sau khi Phong Linh Lộ thu nhỏ lại, líu ra líu ríu không biết nói gì đó. Bích Dạ nghe xong sắc mặt đột nhiên đại biến.

Mộ Dung Thiên thấy thế liền khẩn trương hỏi:

- Bích Dạ tiểu thư, sao vậy?

Bích Dạ ngưng trọng nói:

- Về phía đông của Uy Nhĩ thành chừng hơn một ngàn dặm là thành thị cấp ba Phách Ngao, về phía tây cách hơn một ngàn hai trăm dặm là thành thị cấp hai Lệnh Đạt Nhĩ, còn có năm tòa thành cấp bốn ở xung quanh, tất cả là bảy lộ liên quân Tây Bắc đã bỏ mục tiêu, nhanh chóng quay ngược lại Uy Nhĩ thành. Nếu chúng có thể hợp lại, số lượng ít nhất đã hơn ta gấp năm lần!

Hết
Bình Luận (0)
Comment