Dị Giới Dược Sư

Chương 164

Hội chợ thương mại Tạp Phu Ân được tổ chức mỗi năm một lần và vẫn được cử hành tại thủ phủ của Tát La - hòn đảo lớn nhất trong quần đảo, nó là nơi trung tâm giao thương và cũng là siêu cấp thành thị duy nhất - Tư Ba Đạt Khắc Lộ. Đây là hội nghị giao lưu giữa các thương nghiệp với quy mô khổng lồ, phạm vi bao trùm toàn bộ Thần Phong đại lục, mà lần này, số lượng quốc gia tham dự hội nghị thật sự nằm ngoài ý liệu của ban tổ chức, ngoại trừ những người xin phép được tham dự, gần như tất cả các quốc gia trên đại lục đều có phái đại biểu tới đây.

Sở dĩ có hiện tượng khác thường này thì nguyên nhân cơ bản nhất dĩ nhiên là do sự kiện kỳ dị năm nay - tốc độ sinh trưởng của cây trồng giảm mạnh, phần lớn các quốc gia trên đại lục đều bị ảnh hưởng trực tiếp, thậm chí cây trồng của một vài vương quốc với quá ít đất đai thích hợp cho trồng trọt đã bị hủy diệt gần hết. Với những quốc gia lấy hải sản làm thực phẩm chủ yếu, mà trong đó đứng đầu là Tát La, thì tất nhiên mức độ bị ảnh hưởng là thấp nhất, ngoại trừ đảm bảo nhu cầu cơ bản của bá tánh, một lượng lớn hàng hóa dư thừa còn có thể đem bán hoặc trao đổi những nhu yếu phẩm khác, đặc biệt là vũ khí, giáp trụ để phòng ngự hải ma công thành, tinh thạch năng lượng để lập kết giới phòng thủ…v.v….

Trung tâm hội nghị tọa lạc tại Tất Ni Khẳng - hòn đảo bên trong Tư Ba Đạt Khắc Lộ - một hòn đảo trong đảo.

- Bố Lai Ân Bặc Phỉ Lâm tiên sinh, phó hội trưởng Mậu dịch công hội của Lam Nguyệt đế quốc!

Bên trong hội trường của khu trung tâm liên hợp, Phi Ba Lam Kỳ lớn tiếng giới thiệu những nhân sĩ tham dự, vị đầu tiên chính là đại biểu của Lam Nguyệt đế quốc, dù sao đó cũng là quốc gia được công nhận là hùng mạnh nhất và tài nguyên phong phú nhất trên đại lục; do đó mà bấy lâu nay, đại biểu của Lam Nguyệt luôn được giới thiệu đầu tiên để tỏ lòng tôn kính, mặc dù sau cuộc nội chiến của nhân loại, thực lực của họ đã bị giảm đi đáng kể, nhưng tổng thể mà nói, địa vị của Lam Nguyệt vẫn không hề suy chuyển.

Có thể nói trung tâm liên hợp là hội trường trọng điểm của hội chợ thương mại, khác với những nơi phong hoa tuyết nguyệt vừa giải trí vừa bàn chuyện làm ăn mà Mộ Dung Thiên thường hay lui tới, khu trung tâm liên hợp chỉ là địa phương giao lưu thuần túy, không có âm nhạc cũng chẳng có ca múa, thậm chí ngay cả bố trí hội trường cũng giản đơn và trang nhã.

Thông thường, thương nghiệp hội đàm được tiến hành tại các địa phương khác, còn trung tâm liên hợp chỉ để tiếp đãi đại biểu biệt phái từ các nước cùng những thương nghiệp lớn mạnh hàng đầu. Mặc dù Mộ Dung Thiên tại Tát La cũng có chút danh tiếng và tài phú, nhưng so với những thương nhân hùng mạnh của các phương đang ở đây thì vẫn còn cách biệt khá lớn. Hắn vốn dĩ không có tư cách để kiếm được một vị trí trong trung tâm liên hợp, song với sự tiến cử của gia tộc giàu có nhất ở Tát La - Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ, hơn nữa, Tát La còn là phe chủ nhà, thêm vào đó Mộ Dung Thiên lại có tiềm lực to lớn để tiến bước trên con đường kinh doanh, bởi vậy nên hội trưởng Mậu dịch công hội là Phi Ba Lam Kỳ đặc biệt mở riêng cho hắn một cửa sau.

Bố Lai Ân đứng dậy khẽ cúi đầu hành lễ, ngoại trừ năng lực quản lý kinh doanh xuất sắc, ông còn là một ma pháp sư với thực lực không tệ cùng bối cảnh gia tộc thật vững chắc. Dù sao đi nữa, một người chỉ dựa vào trình độ sơ cấp chiến sĩ mà liên tục leo lên đến ngôi vị hội trưởng một công hội như Cát Tư quả là dị nhân hiếm thấy, vạn người chưa có một.

Phi Ba Lam Kỳ tiếp tục đọc theo danh sách trên tay:

- Cách Thụy Ngã Ái Phạm tiên sinh, chủ quản đối ngoại Mậu dịch công hội của Mạch Gia đế quốc.

Nếu chỉ nói riêng tới việc buôn bán, một nước chỉ có nhiều ma thú hung mãnh như Mạch Gia đế quốc thì cho dù là trồng trọt hay các thứ tài nguyên gì khác cũng đều rất thiếu thốn, vốn không thể đứng ở vị trí cao trong danh sách giới thiệu như vậy. Tuy nhiên, với việc đột nhiên phát động chiến tranh, họ đã chiếm lấy hầu hết các thành thị ven biển của Lam Nguyệt đế quốc, do đó mà năng lực mậu dịch cũng tăng lên cấp tốc, không ngờ bây giờ chỉ đứng sau Lam Nguyệt.

Cách Thụy cũng đứng dậy, có chút khôi hài là, không rõ do trùng hợp hay chủ nhà cố ý an bài, Bố Lai Ân và Cách Thụy, hai nhân vật đại biểu cho hai đế quốc vốn là tử thù không ngờ lại ngồi cạnh nhau, hơn nữa bọn họ còn dùng Tụ Âm thuật nói nói cười cười với nhau, ít nhất trông bề ngoài là như vậy. Hai người tựa như một đôi bằng hữu thân mật gắn bó lâu năm không gặp đang tâm tình trong buổi trùng phùng, trông thật không thể tin nổi. Đó là hiện tượng quái dị do tình thế tạo thành, sau hai tháng chiến tranh, hai bên ở thế ngang bằng, không ai giành được lợi thế lớn, nếu cứ tiếp diễn, e rằng trong thời gian ngắn vẫn chẳng thể phân định thắng thua, khả năng lớn nhất có thể là lưỡng bại câu thương, nếu như vẫn không chịu nhường nhau, đến lúc nguyên khí đại tổn, chỉ e cuối cùng cả hai sẽ phải ăn trái đắng trong đợt ma thú công thành sắp tới.

Hai bên liên quan rốt cuộc cũng hiểu rõ thiệt hơn và tạm thời không hẹn mà cùng chấm dứt chiến tranh, đặt trọng điểm sang việc chuẩn bị đối phó với ma thú công thành. Ngọn lửa chiến tranh trên Thần Phong đại lục cũng trở lại yên bình một cách hiếm hoi, mặc dù chỉ là ngắn ngủi và đầy vi diệu, nhịp cầu hữu nghị dựa trên sự uy hiếp của kẻ thù chung là ma thú có thể gãy lìa bất cứ lúc nào.

Những người chưa từng trải qua nội chiến đến bây giờ mới cảm nhận được một cách sâu sắc sự quý giá của hòa bình, thế nhưng tất cả đã muộn, song phương đã kết mối thù không thể giải khai. Liên quân tây bắc không thể rút lui toàn quân về địa khu tây bắc hoang vu đầy nguy hiểm, vấn đề thức ăn sẽ khiến họ dần trở nên yếu ớt sau mỗi đợt ma thú công thành, thậm chí là hoàn toàn biến mất khỏi thế gian rồi trở thành một hạt bụi trong lịch sử. Với tính cách quá khích, họ cũng không thể có được sự tha thứ và chi viện từ phía bên kia đại dương, đó là một con đường bất đắc dĩ không có lối thoát, tất cả chỉ vì có thể tiếp tục sinh tồn, không thể phán xét ai đúng, ai sai.

Nhìn những cuộc trò chuyện sáo rỗng và giả tạo của những người trong hội trường, nhất là những kẻ đối địch giữa hai bờ, Mộ Dung Thiên có chút cảm thán, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, quan hệ giữa các quốc gia trên địa cầu hồi xưa lại phức tạp như thế, khi là bạn, lúc là thù. Trên thế gian này không có bằng hữu tuyệt đối và cũng chẳng có địch nhân mãi mãi, đó là quy tắc bất biến, một chân lý vĩnh viễn không thay đổi bất kể là trên địa cầu hay Thần Phong đại lục.

Cảm khái thì cảm khái, Mộ Dung Thiên vẫn không thể quên mục đích của chuyến đi này. Hắn rút sổ sách ra, bốn trợ thủ bên cạnh nhanh chóng ghi lại những người có khả năng kết giao, không ngờ Bố Lai Ân cũng nằm trong đó. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, cừu hận trước kia cũng có thể tạm thời gác lại, đó là quan niệm của Mộ Dung Thiên, một thị trường rộng lớn như Lam Nguyệt đế quốc, bảo hắn làm sao có thể cự tuyệt nổi dụ hoặc.

Phi Ba Lam Kỳ không giới thiệu tới Mộ Dung Thiên, dù sao, một thương nhân dựa vào thôi tình dược mà phát tài như hắn đứng trong một hội nghị long trọng như thế này cũng có chút kỳ dị, chỉ thích hợp để bàn chuyện làm ăn một cách riêng tư mà thôi.

Sau khi giới thiệu hoàn tất, Mộ Dung Thiên lẳng lặng rời khỏi hội trường, bởi lẽ tiết mục tiếp theo sẽ là những thương vụ mua bán lớn giữa các quốc gia, một nhân vật nhỏ nhoi như hắn chẳng có quyền phát ngôn, dù sao, hội nghị còn diễn ra hơn nửa tháng nữa, đủ thời gian để bàn chuyện làm ăn, không cần vội vã nhất thời.

Vừa bước ra khỏi cửa trung tâm liên hợp, một thanh niên ăn mặc hoa hoét liền bước tới, y phục mà gã đang mặc là loại ống tay rộng hiện đang thịnh hành trong giới công tử quý tộc, chỉ tiếc là vị lão huynh mồm nhọn má hóp này quả thật không thích hợp với loại trang phục đó, trông tựa như một cái đèn lồng trùm lên cây cột gỗ vậy, nhìn thật có chút hoạt kê. Gương mặt gã có phần nhợt nhạt, bước đi yếu ớt, đó hiển nhiên phần lớn là hậu quả của việc sinh hoạt phòng the quá nhiều mà nên, với kinh nghiệm dày dặn, Mộ Dung Thiên vừa nhìn là đã đoán ra được.

- Đan Ni Tư tiên sinh, thật cao hứng khi nhìn thấy ngài.

Mộ Dung Thiên lục lọi trong trí nhớ một hồi mà vẫn không có chút ấn tượng là đã từng gặp gã rồi, hắn nghi hoặc lên tiếng:

- Các hạ là?

Gã công tử mặc hoa phục tiến lại gần, nở nụ cười nịnh bợ:

- Tiên sinh không biết tại hạ, nhưng tại hạ được nghe đại danh của tiên sinh đã lâu.

Lại một gã công tử của gia tộc nào đó muốn xin xỏ "kim thương bất đảo" đây, Mộ Dung Thiên mỉm cười hỏi lại:

- Không biết huynh đệ xưng hô thế nào?

- Ước Sắt Phu Mã Lợi Ba Đặc.

Thanh niên mặc hoa phục ngạo nghễ đáp.

Mộ Dung Thiên ngây người, cái họ này thật quen thuộc, dường như đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.

“Cát Tư Mã Lợi Ba Đặc! Là họ của Cát Tư, Ước Sắt Phu là con trai thứ của lão. Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng nhớ ra, hóa ra là hậu duệ của “người que”’ à! Thật không ngờ, con mẹ nó thật là không ngờ, ha ha ha!”

Mộ Dung Thiên quan sát bộ dạng bỉ ổi mồm nhọn má hóp của gã, lòng thầm nghĩ, nhi tử của lão rùa đen bất kể là dung mạo hay khí chất đều khác biệt với lão quá nhiều, chẳng lẽ lão bà của y ngoại tình mà sinh ra? Nếu vậy thì lão rùa đen đúng là lão rùa đen thật rồi. Bất kể suy luận của mình đúng hay sai, Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy vô cùng khoái chí, từ sau khi Mông Na Lâm vô cớ mất tích, không rõ sống chết ra sao, nghe nói Cát Tư không thể không ra sức bồi dưỡng cho cái gã phá gia chi tử bất tài vô dụng, cả ngày chỉ biết tới chốn hoa nguyệt và sống trên bụng nữ nhân này, xem ra tin đồn thật chẳng sai.

Mộ Dung Thiên giả bộ ra vẻ hồ đồ:

- Hóa ra là nhị công tử của Cát Tư hội trưởng đại danh đỉnh đỉnh của Lam Nguyệt đế quốc. Thất kính! Thất kính! Quả nhiên hổ phụ không có khuyển tử, Ước Sắt Phu huynh đệ tướng mạo đường đường, khí độ phi phàm, vừa nhìn đã biết là bậc anh hùng hào kiệt, tương lai khẳng định chẳng phải tầm thường. Nghe nói huynh đệ còn là người phong lưu tiêu sái, truy cầu mỹ nữ chưa từng thất bại, thật là khiến tại hạ vô cùng ngưỡng mộ!

Mộ Dung Thiên vừa tán dương vừa ngắm nghía Ước Sắt Phu từ trên xuống dưới, ra vẻ cực kỳ khâm phục.

Ước Sắt Phu vừa được tâng bốc liền tưởng như mình là cao thủ tình trường, tung hoành chốn hoa nguyệt, gã chẳng ngẫm lại bản thân, tất cả đều là do mình hoặc là vung tiền ra để kéo nữ nhân lên giường, vung cho đến khi bọn họ thoát bỏ y phục, hoặc là dùng sức cưỡng đoạt rồi bỏ lại cho Cát Tư xử lý, vv…..nhưng giờ đây thì gã cất giọng nói đầy hưng phấn:

- Đan Ni Tư tiên sinh, không ngờ ngài cũng từng nghe đến tên tuổi thô tục của tại hạ, vậy thì tốt rồi, ta quả thật có chuyện muốn thỉnh cầu.

Mộ Dung Thiên dùng ngón tay cũng đoán được mục đích gã lôi kéo giao tình với mình, song hắn vẫn vờ vịt:

- Không biết ta có thể giúp gì cho Ước Sắt Phu huynh đệ?

Ước Sắt Phu hạ thấp giọng, cười dâm đãng:

- Hì hì, từ lâu ta đã nghe nói tiên sinh với phương thức gia truyền chế ra “Kim thương bất đảo” có công hiệu thiên hạ vô song, không biết có thể nhượng cho tiểu đệ vài bình không? Giá cả tuyệt đối không thành vấn đề, nhất định sẽ để cho Đan Ni Tư tiên sinh vừa ý mới thôi.

“Lão rùa đen à lão rùa đen, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có một ngày nhi tử của ngươi cũng phải cầu xin ta không?” Mộ Dung Thiên trong lòng rất đắc ý, song ngoài miệng vẫn không chút do dự, trả lời một cách sảng khoái:

- Không thành vấn đề, chưa cần nhắc đến Cát Tư hội trưởng, chỉ nói riêng đại danh của Ước Sắt Phu huynh đệ thôi, ta cũng không thể nào bủn xỉn được, chỉ mong ngày nào đó huynh đệ thăng quan tiến chức, xin đừng quên để tâm tới Đan Ni Tư một chút là được rồi.

Ước Sắt Phu ngoác miệng cười lớn:

- Được thôi, được thôi!

Mộ Dung Thiên cũng cười, chỉ có điều là cười thầm mà thôi. Chỉ trong chốc lát, trong đầu hắn không biết đã xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ ác độc, thậm chí còn có thể nói là tàn nhẫn nữa.

Hết
Bình Luận (0)
Comment