Dị Giới Dược Sư

Chương 175

Khi bóng xanh kia tới gần một chút, thì mọi người liền phát hiện ra nàng chính là tam công chúa Mâu Cơ của Long tộc. Ai nấy đều sớm đã nghe nói môn khinh công trên nước "Đạp lãng vô ngân" của Long tộc là thiên hạ vô song, giờ thấy được thì quả nhiên danh bất hư truyền. Có khá nhiều cường giả có thể nổi được trên nước, nhưng khó có ai có thể đạt được trình độ ung dung ưu nhã như nàng, giống như dạo chơi trên đất bằng vậy, thật không hề lao lực chút nào. Hải mao phải mất một đoạn đường dài mới đến được đây, còn người chỉ mất một hơi khẩu khí để dùng khinh thân thuật rượt tới đây thì quả thật không mấy ai làm được.

Nhìn thấy Long nữ ngự phong mà đến trông thật giống như nàng Lăng Ba tiên tử vậy, và lại còn gây nên một phen náo động lớn, trong khi ai nấy cũng đều tấm tắc khen ngợi, thì Mộ Dung Thiên lại âm thầm đắc ý, cảm thấy vô cùng tự hào. Nữ nhân như vậy lại có thể bị lão tử chiếm vào tay, muốn nàng đi về hướng đông thì nàng sẽ không dám đi về tây, chỉ hướng nam thì nàng sẽ không dám đi về phía bắc. Hắn chỉ dựa vào một túi bột ngứa mà đã chinh phục được nữ cường nhân và cũng là đại tiểu thư điêu ngoa như thế, cảm giác đó đúng thật là rất kỳ diệu. 

Khi Mâu Cơ còn cách Hải mao chừng hơn ba mươi thước, thì mặt nước ở phía trước nàng bỗng nhiên vỡ tung. Một con bạch tuộc ăn thịt người toàn thân màu tím phóng vọt ra, tứ chi của nó mở rộng, tựa như những cuộn vải đánh tới Mâu Cơ, mơ hồ thấy có cả hàn quang lóe lên. Đây là phương thức săn mồi đặc biệt của loài bạch tuộc này, chỉ cần bị nó quấn chặt lại thì bên trong có vô số răng nanh sẽ đâm ra tua tủa tạo thành hàng trăm ngàn cái lỗ hổng trên thân con mồi, sau đó xé thân thể con mồi ra thành rất nhiều mảnh nhỏ, cực kỳ tàn nhẫn. 

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó thì đều phát ra tiếng la thất thanh. Loại bạch tuộc ăn thịt người này chẳng qua cũng chỉ là một loại hải thú tương đối hung mãnh thôi, chứ còn kém xa mãnh thú có cấp bậc nhiều lắm. Thế nhưng những con bạch tuộc có toàn thân màu tím thế này đều là những con đã sống ít nhất là hơn một trăm năm mươi năm, nên cũng không thể xem thường. Mâu Cơ lặn lội đường xa tới đây, linh lực kế tục đã không còn nữa, ngay cả Lộ Thiến cũng phải che miệng sợ hãi thay cho nàng. Chỉ có thần tình của Mộ Dung Thiên là vẫn rất tự nhiên, phảng phất như là không nhìn thấy vị hôn thê của mình đang ở trong hiểm cảnh vậy.

Ở trên lưng Hải mao, đột nhiên có hơn mười bóng người hầu như không hẹn mà cùng lúc lao ra, tất cả đều là nam tử, đại bộ phận trong số đó đều khoảng từ mười hai đến mười sáu tuổi, với nhiều chức nghiệp khác nhau như chiến sĩ, cung tiễn thủ, thích khách, vv...họ đồng loạt rút hết vũ khí của mình từ trên khôi giáp ra, cùng với việc nhảy xa hơn năm mươi thước để cứu người, xem ra sự can đảm đó đúng là khí phách của niếu niên tuấn kiệt của Tát La rồi. Con Hải mao đang chở đoàn người của Mộ Dung Thiên đặc biệt lớn hơn bình thường, nó thuộc loại nổi bật trong số đồng loại của nó, và đương nhiên trong số hành khách đang có mặt trên lưng nó cũng có khá đông cường giả, người có thực lực và danh tiếng tầm thường, hoặc những người không phải là gia quyến của cường giả thì đừng mong có chỗ đứng tại đây, chứ đừng nói tới bá tánh thường dân nữa.

Sau khi có mười mấy người phản ứng nhanh nhạy đã lao ra, tiếp đó lại có thêm lục tục không ít thanh niên cũng nhảy theo ứng cứu, trong lòng ai nấy cũng đều muốn giành lấy phương tâm của mỹ nhân, vì vậy họ liền dùng thuật khuyếch trương âm thanh mà quát lớn:

- Mâu Cơ tiểu thư, không cần hoảng hốt, ta lập tức tới ngay.

Bọn họ đều muốn mượn dịp này để đoạt lấy chút tiếng tăm, nếu được may mắn thì biết đâu chừng sẽ còn giành được cảm tình của mỹ nhân nữa, do đó mà lần lượt cứ nhóm trước ngã xuống thì nhóm sau lại lao ra, giống như mũi tên rời dây vậy, nhưng lại không giống như là đang cứu người mà chỉ là cầm thú đến thời động dục đang tranh đoạt bạn phối ngẫu vậy. Tuy ai cũng biết tính tình Mâu Cơ nóng nảy, nhưng sắc đẹp và danh tiếng của nàng cũng đều rất vang dội, hơn nữa lại còn là nữ nhi được Long vương thương yêu nhất, nếu có thể làm hiền tế của Long vương thì tiền đồ không thể nào lường được. Huống hồ chi, cảm giác chinh phục được một vị thiên kim đại tiểu thư quả thật rất mỹ diệu, bởi vậy cả đám cầm thú này mỗi người đều không nhịn nổi mà phải nắm bắt lấy thời cơ. Nếu bỏ qua một cơ hội tốt thế này thì lần sau sẽ không còn nữa.

Người có phản ứng nhanh nhất là một nam đạo tặc của Tinh Linh tộc. Chức nghiệp này vốn nổi danh bởi tốc độ, mà gã cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy, là một trong thập đại anh kiệt hàng năm của Tát La - Phong ảnh đạo tặc Á Lịch. Phong ảnh thuật của gã được gia tộc bí truyền, chỉ thấp hơn Đạp lãng vô ngân của Long tộc một bậc mà thôi. Trong lớp người mới, gã đúng là người nổi bật nhất. 

Người của Tinh Linh tộc vốn rất tuấn mỹ, Á Lịch lại cố ý biểu diễn phong độ tiêu sái, mái tóc vàng hoa lệ đón gió tung bay, phong cách quả nhiên rất hơn người, nhờ vậy mà gã lập tức chiếm được sự cổ võ của mọi người trên Hải mao ngay, ngoài ra còn kèm theo khá nhiều tiếng hò hét chói tai của các thiếu nữ. Đám cầm thú phía sau lưng gã đều thầm kêu đáng tiếc, không ngờ lại để cho tiểu tử này phỏng tay trên mất.

Trong lòng Á Lịch đắc ý vô cùng, gã rút ra một thanh chủy thủ sắc bén và tỏa sáng lấp lánh, đâm thẳng về phía con bạch tuộc, miệng thốt rất phong độ: 

- Mâu Cơ tiểu thư, không cần lo lắng.

Mâu Cơ vừa né khỏi đợt tấn công đầu tiên của bạch tuộc, nàng hừ một tiếng rồi bàn tay khẽ lắc nhẹ, từ trong bàn tay liền thấy xuất hiện một cây cốt tiên rất dài, vút mạnh một cái rồi nói:

- Thật là nhiều chuyện! 

Đang trong lúc sung sướng tưởng tượng xem mỹ nữ có thể lấy thân báo đáp ân cứu mạng của mình hay không, thì Á Lịch lại hoảng sợ phát hiện ra cây cốt tiên của Mâu Cơ đang đánh thẳng về phía mình. Còn con hải thú ăn thịt người đang ở trước mặt kia cũng quay đầu lại đồng thời tấn công gã, vì vậy mà gã đạo tặc đáng thương này trong lúc không đề phòng chỉ có thể luống cuống tay chân né tránh hai mặt tấn công của một người và một thú. Gã vội vã vặn người chuyển dời đấu khí ra ngoài đường quỹ tích vừa lao tới, tay chân rất lúng túng và hỗn loạn, và cũng không thể bảo trì tác phong tiêu sái như vừa rồi nữa, kế đó thì rơi tõm xuống nước luôn.

Đám cầm thú phía sau bị hành vi chẳng phân biệt bạn, thù của Mâu Cơ dọa cho phát hoảng, họ vội vàng giảm cho tốc độ chậm lại, phân vân nhìn nhau, không biết có nên xông tới tiếp tục giúp nàng hay không.

Không lâu sau đó thì bọn họ liền không còn chút do dự nào nữa, bởi vì sắc tử quang trong mắt Mâu Cơ đột nhiên chuyển thành màu lục, linh lực kế tục của nàng ban đầu tưởng là không còn tí nào nữa, nhưng giờ đây bỗng nhiên tăng vọt. Long nữ nhẹ nhàng lơ lửng đứng trên mặt nước, không hề có chút bối rối nào, tay giơ cốt tiên đánh vút một cái, khiến con bạch tuộc kia rít lên thê lương rồi toàn thân liền bị chia thành hai nửa, lập tức hóa thành yêu khí. 

Á Lịch lúc này mới điều chỉnh lại được linh lực, toàn thân ướt đẫm từ trong nước nhảy vọt lên. Gã là cư dân của hải quốc nên vốn dĩ rất giỏi thủy tính, tất nhiên là không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng qua lần này đúng là bị mất mặt một vố lớn, lúc nãy phong thái đi cứu người thật là anh tuấn tiêu sái, nhưng lúc này thì dưới mấy ngàn cặp mắt lại thất thểu quay về, quả thật là xấu hổ gần chết.

Đám cầm thú hám gái lúc nãy cũng cảm nhận được tính cách kỳ quái hỷ nộ vô thường của Mâu Cơ, cả đám đều thầm kêu may mắn vì vừa rồi không xông lên làm người đứng mũi chịu sào.

Mâu Cơ không để ý tới ánh mắt của mọi người mà tiếp tục lao về phía Hải mao, nhưng đúng lúc này lại có một con khuyển nha sa (cá mập răng chó) không biết sống chết, từ đâu lại vọt tới muốn khiêu chiến long uy của nàng Long nữ kia.

Mâu Cơ chẳng thèm quan tâm tới nó, nàng chỉ vung cốt tiên lên lần nữa. Với loại quái vật này, dù có tới cả trăm con thì cũng không phải là đối thủ của nàng.

Chính vào lúc này, chợt có hai đóm lửa màu lam xinh đẹp bay ra, chúng vòng ra hai bên sườn rồi chui vào trong mắt khuyển nha sa. Chỉ nghe thấy xèo một tiếng rất nhỏ, giống như băng và hỏa va chạm nhau vậy, rồi thì con khuyển nha sa thống khổ quẫy đuôi thật mạnh, tạo nên một ngọn sóng lớn trắng phau, sau đó dần dần chìm xuống nước. Mắt chính là nơi yếu hại nhất, con khuyển nha sa đó coi bộ từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không thể phục hồi như xưa nữa. Sau này nó chỉ có thể du lãng trong biển như một con ruồi không đầu cho tới chết mới thôi.

Thủ pháp của kẻ ám trợ thật là cực kỳ xảo diệu, nhưng mọi người lại cảm thấy hắn ngu xuẩn vô cùng, bởi vì hiển nhiên ai cũng thấy được Mâu Cơ không thích người ngoài giúp đỡ. Vừa rồi đã có một tấm gương rõ rệt, nhưng ngay một khắc sau lại có người dám động thủ trên đầu thái tuế, xem ra kẻ này đúng là chán sống rồi.

Mâu Cơ khẽ nhíu mày, khuôn mặt xinh xắn như phủ một lớp hàn sương, cây cốt tiên trong tay lại vung lên thẳng tắp, nhưng ngay khi nàng nhìn theo hướng xuất phát của hai đóm lam diễm vừa rồi thì chợt tìm thấy được người vừa ra tay. Thế là nét lạnh lùng trên khuôn mặt ngọc liền tan biến ngay, và thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào ấm áp. Nàng nhảy tới bên cạnh hắn rồi thốt: 

- Đan Ni Tư......

Thấy mọi người đang há hốc nhìn mình, nàng vội sửa lời:

- Đan Ni Tư tiên sinh.

Người giúp đỡ vừa rồi chính là vị hôn phu của mình, đương nhiên hắn phải có trách nhiệm bảo vệ thê tử rồi, do đó mà Mâu Cơ lập tức đổi giận làm vui ngay.

Tiếp theo đó thì Mộ Dung Thiên lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người. Ai nấy đều thấy tướng mạo của hắn rất bình thường, lại thêm sắc mặt có phần đen đủi, và cũng không có chỗ nào đặc biệt hơn người cả. Chỉ cần là nhân vật có chút danh khí thì hẳn là mọi người cũng đã nhìn thấy trên kính tượng rồi mới đúng, nhưng thái độ của Long nữ đối với hắn quả nhiên khác hẳn thì người này nhất định phải có chỗ bất phàm. Thế là mọi người lập tức xôn xao hẳn lên và thay nhau suy luận về nguồn gốc của đối phương. 

Có người ở gần Mộ Dung Thiên nhất, sau khi nghe thấy cách xưng hô của Mâu Cơ liền nói:

- Đan Ni Tư? Hình như người đó là thương nhân Đan Ni Tư chuyên bán "Kim thương bất đảo" đấy!

Sự suy luận này rõ ràng có khả năng đúng nhất, vì vậy mà một truyền mười, rồi mười truyền trăm, chỉ chốc lát sau thì hầu như mọi người ở đây đều biết hết. 

- Nghe nói Mâu Cơ và hắn lui tới rất thân mật, xem ra là thật rồi.

- Hình như hắn còn bán cả cái loại phong nhũ dược gì đó thì phải? À, đúng rồi, nơi đó của Mâu Cơ......

- Suỵt.....

- Xem ra võ công của gã Đan Ni Tư này cũng không thấp đấy. Vừa rồi hắn sử dụng hỏa diễm kia rất tốt, các ngươi có chú ý không? Là lam hỏa đó.

- ............

Những người thông minh liền suy đoán ra được nguyên nhân gặp gỡ của hai người. Ai nấy đều biết trước kia Mâu Cơ được gọi là Thái Bình công chúa, mà Đan Ni Tư lại còn là thương nhân bán loại phong nhũ dược để chữa ngực lép, tất nhiên quan hệ mật thiết cũng không phải là chuyện lạ gì.

Mọi người phán đoán cũng không sai, nhưng chẳng qua còn một việc khác mà họ không biết, đó là giữa Mâu Cơ và Mộ Dung Thiên không chỉ có quan hệ thương gia và khách hàng đơn giản như vậy.

Mâu Cơ vốn đang tụ tập với người của Long tộc ở trên một con Hải mao khác, nhưng vì nàng vừa được nếm trải hương vị ngọt ngào của ái tình, nên thấy một ngày không gặp lại giống như xa cách đến ba năm. Do đó, nàng không thể nhẫn nại được, mà len lén chuồn sang đây để gặp gỡ tình lang.

Ở trước mặt mọi người, đương nhiên là hai người họ không thể gọi nhau chàng chàng thiếp thiếp thân mật như thế được, thế là Mâu Cơ vội kéo Mộ Dung Thiên đi mất.

Đi được một lúc thì về tới trại riêng, Mâu Cơ nhịn không được, hỏi ngay:

- Quỷ mặt đen, hai ngày nay có nhớ ta không thế?

Mộ Dung Thiên hơi khựng người, chẳng biết nói sao. Nữ nhân nào cũng vậy, suốt ngày chỉ thích hỏi một vấn đề nhàm chán như thế, hơn nữa không phải chỉ một, hai lần mà là lặp đi lặp lại rất nhiều lần, chẳng hề thấy phiền. Tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt hắn vẫn phải tươi cười trả lời:

- Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ. Phu nhân của ta xinh đẹp như vậy, chỉ xa nhau một chút mà đã làm cho ta ăn không thấy ngon, phải trằn trọc thức trắng cả đêm đấy.

Trên thực tế, mấy ngày qua hắn cùng Lộ Thiến hằng đêm ái ân triền miên, khoái hoạt biết bao, nhưng tên sắc lang này luôn biết cách trợn mắt nói dối, tất nhiên hắn sẽ không ngốc tới mức nói ra hết sự thật.

Khi nữ nhân đang yêu thì đều mù quáng. Long nữ cũng không nghi ngờ gì chuyện đó. Trong lòng nàng rất vui mừng, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Chỉ sợ là ngươi gạt ta thôi.

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: "Ta đúng là đang gạt nàng mà." Nhưng hắn vẫn cười hắc hắc, nói:

- Đâu nào, nàng sờ thử coi. Chẳng phải trái tim ta đang đập loạn lên vì nàng đây sao?

Hắn đúng là vô sỉ, trái tim nào mà chẳng đập, trừ phi là người chết hoặc vong linh thôi, nhưng những lời này vừa lọt vào tai Mâu Cơ thì lại thành những lời lãng mạn nhất, giống như được ăn mật ngọt vậy.

Sau khi liếc mắt đưa tình một lúc xong, Mộ Dung Thiên mới nói:

- Phu nhân, ngươi mau trở về đi, kẻo phụ thân ngươi sẽ chờ nóng ruột đó.

Mâu Cơ lắc đầu nói:

- Vậy không được, ta phải giám sát ngươi thật chặt chẽ mới xong. Ả tiểu hồ ly Tân Địch Á kia hiện đang ở trên con Hải mao này, nếu không cẩn thận một chút thì tên sắc quỷ ngươi sẽ bị ả câu đi mất.

Mộ Dung Thiên hơi sững người. Tân Địch Á? Là nữ tử của Áo Lý gia tộc được xưng là Băng Sơn mỹ nữ giống như Tiêu Băng sao? Mâu Cơ không nói thì còn tốt, giờ nói xong thì lại khiến cho lòng hiếu kỳ của tên sắc lang này càng bành trướng thêm.

Hết
Bình Luận (0)
Comment