Dị Giới Dược Sư

Chương 207

Thân thể trắng muốt mềm mại của Đình Đình bắt đầu tiến lại gần Mộ Dung Thiên, nhưng hắn đã bước lui một bước rồi nói:

- Được rồi, ta tin vào thành ý của nàng!

Không phải là hắn không muốn chiếm hữu nữ nhân xinh đẹp và thông minh, đồng thời lại còn rất quyết đoán và nhiều tâm kế này. Đối với mỹ sắc, tên sắc lang chẳng bao giờ biết cự tuyệt cả, nhưng với điều kiện là phải ở trong tình huống an toàn mới được.

Trên người nàng Vu nữ này mỗi một nơi một chỗ đều chứa đầy thần bí, ngoài đan dược "Đồng sinh cộng tử" còn bá đạo hơn cả "Linh lực phụng hiến" ra, ai biết nàng còn biết được những môn bí thuật nào khác hay không, biết đâu nàng sẽ thông qua việc ái ân mà thi triển bí thuật, lúc đó mình vô ý trúng chiêu vậy thì muốn khóc cũng không ra nước mắt được. Do đó mà trước khi hái hoa, Mộ Dung Thiên phải quan sát nàng một thời gian đã, xem thử đóa hoa hồng đó có quay ngược lại đâm vào tay mình hay không.

Hắn đưa một tay ra và nói:

- Được rồi, ta tin vào thành ý của Đình Đình tiểu thư.

Đình Đình cũng vươn bàn tay nhỏ nhắn ra nắm lấy tay hắn rồi nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, hợp tác vui vẻ nhé!

Thế rồi tay nàng vẫn không chịu an phận, còn tựa như vô ý vẽ lên lòng bàn tay của hắn một vòng nữa.

Mộ Dung Thiên thoáng rung động trong lòng, quan sát nàng mỹ nữ nội hàm ở khoảng cách gần, khuôn mặt như hoa đào, đỏ rựng ra tới mang tai, ngọc thể trắng muốt lồ lộ không mảnh vải che thân, thân thể không lớn nhưng đầy đặn, đôi tiểu bạch thố cao vút, cùng với cánh rừng cấm nơi hạ thể, tất cả đều thể hiện đầy đủ nét đẹp của phương Đông.

Đình Đình có vẻ như không chịu được ánh mắt của hắn mà thoái lui trở lại, rồi ngượng ngùng thốt:

- Kể từ thời khắc hợp tác với Đan Ni Tư đại nhân, ta chính là người của ngài rồi vậy. Chỉ cần ngài lên tiếng, ngoài việc giúp ngài giải quyết những ưu phiền lo lắng trên thương trường và chính trường, bất cứ lúc nào Đình Đình cũng có thể bồi tiếp ca vũ đàn hát, cầm kỳ thư họa, xoa bóp xương cốt, thậm chí là hầu hạ giấc ngủ, hì hì....

Giọng cười như tiếng chuông bạc của nàng đã gãi trúng ngay chỗ ngứa trong lòng của Mộ Dung Thiên. Hắn chỉ hận không thể chiếm hữu được nàng mỹ nữ xinh đẹp mỹ lệ mà đa tài đa nghệ này, song hắn phải tự trấn định tinh thần, bởi vì lúc này Đình Đình rất có thể là đang thi triển mỵ thuật, coi như là khống chế mình để báo thù, cho nên dù thế nào cũng phải đề phòng mới được. Mộ Dung Thiên tuyệt đối không để cho kẻ khác thao túng tư tưởng của mình được, đây chính là tính cách của hắn. Trên thực tế, tuy hắn mê sắc như mạng, nhưng cũng không phải hạng ngu đần, bất cứ ai cho hắn là một kẻ ngu thì người đó chắc chắn sẽ phải trả một giá đắt. Hắn sớm đã biết Ca Ngõa Lợi Phu Nặc có ý đồ đối với mình, nhưng hắn quả thật cũng cần một người tinh minh mẫn cán như vậy để giúp đỡ, cho dù đôi bên chỉ lợi dụng nhau cũng tốt lắm rồi.

Đương nhiên, trong lúc đang gấp rút cần tới nhân tài thế này, nếu hắn có thể thu được một cánh tay đắc lực như vậy thì vui mừng không hết, có thể giảm đi rất nhiều công việc cho mình. Từ sự thăm dò vừa qua, nàng quả thật là một người có kiến giải rất độc đáo, có lẽ đó là kinh nghiệm tích lũy qua các đời Vu nữ và được thừa hưởng thông qua “Lạc ấn truyền thừa”.

- Đình Đình tiểu thư

- Đình Đình tiểu thư, xin nàng hãy mặc lại y phục đã, coi chừng bị cảm lạnh đấy.

Mộ Dung Thiên phải vất vả lắm mới thốt ra được mấy lời đó. Trên thực tế không phải là hắn sợ nàng bị cảm lạnh, mà hắn chỉ sợ mình không thể kiềm chế được bản thân trước mỵ lực kinh người của nàng. Sau khi nói xong, hắn còn tham lam nhìn chằm chằm vào tấm thân đầy quyến rũ đó nữa, trong lòng quả là có chút mâu thuẫn.

Đình Đình nhìn ra sau khi Mộ Dung Thiên quyết định hợp tác với nàng thì tinh thần phòng ngự có phần nới lỏng ra đôi chút, có vẻ như khó chống được với mỵ lực của nàng, dó đó mà nàng bật tiếng cười khanh khách và đắc ý nói:

- Đa tạ đại nhân đã quan tâm!

Nói xong, nàng nhặt từng mảnh y phục lên rồi mặc vào người, mỗi một động tác đều không nhanh không chậm, hơn nữa lại còn cố tình cúi người hoặc ưỡn ngực, hoặc khoe mông khoe đùi. Mỗi lần tay chân khép mở thì những vị trí riêng tư như ẩn như hiện, tất cả đều ẩn tàng mỵ lực khiến người ta khó cưỡng lại được.

Mộ Dung Thiên vẫn chăm chú dán mắt lên người nàng thật chặt, thừa dịp cuối mà thu hết bao nhiêu xuân sắc vào ánh mắt. Sau khi nhìn thấy cơ thể lồ lộ của Đình Đình đã được y phục che kín, lúc đó hắn mới thu hồi lại ánh mắt, rồi nghiêm mặt nói:

- Trở lại việc trước mắt, nếu như ta phát hiện được tiểu thư có bất cứ mưu đồ gì khác, vậy thì sự hợp tác giữa chúng ta sẽ đổ vỡ. Hơn nữa, nàng còn phải giao viên "Đồng sinh cộng tử" cho ta bảo quản.

Bởi vì Mộ Dung Thiên phải bảo đảm nàng ta không thay lòng đổi dạ, không giữa chừng lại dùng đan dược đi tìm người khác mà phải toàn lực trợ giúp mình, đương nhiên dục vọng chiếm hữu cũng là một nguyên nhân trong đó.

Đình Đình cười cười:

- Đan Ni Tư đại nhân, nếu lúc nãy ngài cùng vui đùa với Đình Đình, thì sau khi ta mất đi tấm thân xử nữ, vậy hiệu dụng của Đồng sinh cộng tử sẽ không còn nữa, tất nhiên nó cũng sẽ tan đi mất.

Tuy nói vậy, nàng vẫn phun ra viên đan dược màu lam, rồi vừa giao cho Mộ Dung Thiên, vừa như vô tình, hỏi:

- Đan Ni Tư đại nhân, kỹ năng vừa rồi ngài dùng để chế phục ta gọi là gì thế, có thể cho ta biết được chăng?

Mộ Dung Thiên hơi suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Nếu ta đoán không sai thì nó cũng có một nguyên lý tương tự như triệt mạch thủ pháp của nàng vậy, nhưng nó được ta gọi là "điểm huyệt".

Vừa rồi nơi mà tên sắc lang đã hạ thủ là Quyết độc huyệt nằm ở bên trong đùi, nếu chỉ xoa nhẹ thì sẽ khiến toàn thân người đó như có điện đang chạy rần rần trong người, có hiệu quả thôi tình rất tốt, tựa như việc xoa nắn "tiểu huynh đệ" vậy. Trong những lúc hắn và Lộ Thiến thân mật với nhau, hắn vẫn thường làm như vậy với tiểu Lộ, nhằm giúp nàng tăng cao tình thú. Thế nhưng, nếu dùng lực quá mạnh thì một nửa thân người sẽ bị tê cứng, tạm thời mất đi năng lực hành động.

Đình Đình thở dài than:

- Môn tuyệt kỹ đó thật là kỳ diệu, không cần dùng tới linh lực mà vẫn có thể chế ngự người khác được.

Mộ Dung Thiên ngấm ngầm đắc ý, hắn thầm nghĩ: "Tuyệt kỹ kỳ diệu ở trên giường của lão tử còn nhiều lắm, bảo đảm sau khi nàng được nếm thử rồi, vậy sau này dù chỉ xa ta một ngày thôi thì cũng sẽ thấy cuộc sống rất buồn tẻ đấy!"

Sau khi thành lập cuộc giao dịch có ảnh hưởng đến suốt đời của họ, hai người đều cảm thấy tâm tình khoái trá, rồi cùng nhau bước ra khỏi phòng.

Ca Ngõa Lợi Phu Nặc căn bản là không có chuyện quan trọng gì phải làm, lúc này y đang ở trong đại sảnh để đợi tin tức. Khi nhìn thấy Mộ Dung Thiên vẫn bình yên vô sự, chuyện trò vui vẻ bước ra, thì trên mặt lộ vẻ khó hiểu, đồng thời y cũng biết được Đình Đình đã thất bại, nên vội vòng tay lại và nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, hạ quan đã biết tội. Tại đây xin được biểu lộ lòng hối lỗi vạn phần. Thế nhưng sở dĩ hạ quan làm thế là chỉ muốn bảo đảm cho hảo sự này được thành công mà thôi, ta dám cam đoan là mình đối với ngài chỉ có trăm điều lợi chứ không hề có một điều hại nào.

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ lão cáo già này thật là gian xảo, mình còn chưa nói gì thì lão đã nhận hết lỗi vào người. Đáng lẽ hắn còn tính nói mấy câu thị uy, nhưng lúc này cũng không tiện nữa, thế rồi chỉ đành đi thẳng vào vấn đề luôn:

- Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đại nhân, tất cả mọi người đều hiểu rõ hết rồi, nên ta cũng không muốn nói lời dư thừa nữa. Chuyện vừa qua, ta không hề để trong lòng, giờ ta chỉ muốn biết mục đích chính mà ngươi muốn hợp tác với ta, và đối với ta sẽ có điều lợi gì?

Bất luận là ai, sau khi gặp phải hoàn cảnh suýt chút nữa đã bị ám toán và trở thành một con rối cho người ta thao túng, vậy thì thế nào cũng sẽ trở thành rất phẫn nộ, nhưng Mộ Dung Thiên lại không như vậy, do đó mà Ca Ngõa Lợi Phu Nặc rất kính phục, y nói:

- Đại nhân quả là một người phi thường. Còn mục đích của hạ quan chính là cải biến thể chế chức nghiệp của đại lục.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì không khỏi kinh hãi, khẩu khí của y thật lớn lối!

Ca Ngõa Lợi Phu Nặc nói tiếp:

- Ta không hiểu tại sao bất cứ chức vị trọng yếu nào ở trên đại lục này đều lấy võ lực tố chất làm chủ, cả trên những phương diện không liên quan tới chiến đấu cũng không hề ngoại lệ. Tỷ như thương nhân chúng ta vậy, chỉ cần bản thân đủ khôn khéo để tiến hành sinh ý, có ánh mắt đầu tư sắc bén, có tâm tư cẩn thận trong kinh doanh, cùng với tài phán đoán chớp nhoáng, vậy thì sẽ có thể giúp cho quốc gia tích lũy tài phú, thúc đẩy cho nền kinh tế vận chuyển, vật tư giao lưu, tạo ra cống hiến lớn không thua gì ma pháp sư. Về phần võ lực, việc đó có liên quan gì tới chúng ta? Lại còn việc chỉ huy trong quân đội nữa, phải do người biết bày mưu tính kế đảm nhiệm mới đúng, chứ không phải chỉ là một tên mãng phu có võ lực xuất chúng hơn người được. Hạ quan cho rằng, mỗi một chức nghiệp đều rất quan trọng đối với đế quốc, đều có thể ở trong cương vị của mình mà phát huy hết tài năng mới phải, nhưng tại sao kết quả thu hoạch được của các chức nghiệp lại chênh lệch quá nhiều như vậy? Ông trời thật bất công, đã ban cho mỗi người một tố chất khác nhau, điều đó ta cũng không có gì để oán trách, nhưng ít ra cũng nên cho những người khiếm khuyết võ lực tố chất một cơ hội mới phải, một cơ hội để họ có thể nỗ lực phấn đấu mà trở thành một phần tử quan trọng trong xã hội, một cơ hội để trở nên nổi bật, chứ không phải vừa sinh ra đã có tố chất bình thường thì suốt đời cũng chỉ là một người bình thường! Ta muốn cho mọi người đều biết, số phận là phải do chính tay mình xoay chuyển mới được.

Ca Ngõa Lợi Phu Nặc càng nói càng khích động:

- Mục tiêu của ta chính là muốn sáng tạo ra một thể chế mới, một thể chế chức nghiệp có thể khiến cho mọi người dựa vào chính đôi tay của mình để cải biến số phận của họ.

Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi kinh dị, nếu như lời của Ca Ngõa Lợi Phu Nặc không giả dối thì tư tưởng của y đã tiến đến gần với Địa cầu lắm rồi. Hắn nhíu mày hỏi:

- Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đại nhân, đối với ý kiến của ngươi, ta không dám đồng ý bừa, bởi vì mỗi loại chức nghiệp theo khách quan mà nói thì cũng đều có giới hạn của nó, nếu muốn hoàn toàn công bình thì là một chuyện không có khả năng, nhưng nếu ngươi muốn kéo cho sự chênh lệch đó nhỏ lại thì may ra còn có thể.

Với trình độ nhân quyền và dân chủ ở Địa cầu như vậy mà còn không thể tạo ra một xã hội bình đẳng hoàn hảo cho nhân loại, vậy thì Thần Phong đại lục lại càng không thể nào.

Ca Ngõa Lợi Phu Nặc gật đầu đồng ý:

- Nhận xét của đại nhân rất chuẩn xác, quả thật là không có khả năng, nhưng nếu ta có thể sáng tạo ra một cơ hội khiến cho người bình thường trở thành bất bình thường thì như vậy cũng đủ rồi. Ta muốn giúp cho hắn trèo lên cao, sau đó sẽ tiếp tục giúp hắn nâng đỡ cho những kẻ khác có cùng cảnh ngộ với mình.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì bất giác gật gật đầu. Ở Địa cầu có một số quốc gia của người da trắng, còn người da đen của những quốc gia đó vốn đã từng bị kỳ thị nặng nề, nhưng sau đó nhờ thông qua tổng thống hoặc những nhân vật trong giới cao tầng khác mà địa vị của họ cũng từ từ được cải biến. Hiện nay, người da đen đối với xã hội cũng rất quan trọng, không thể thiếu được. Ca Ngõa Lợi Phu Nặc quả là một người có tầm nhìn rất xa, nhân tài như vậy mà mình có thể dùng được thì thật là tuyệt.

Ca Ngõa Lợi Phu Nặc tiếp tục nói:

- Trước kia ta cũng từng rất sùng bái Cát Tư hội trưởng của Liên hiệp công hội tại Lam Nguyệt đế quốc, hắn vốn cũng từ một võ giả cấp thấp mà lập nghiệp, nhất thế kiêu hùng. Chỉ đáng tiếc là hắn không thể vượt qua được sự bó buộc của thế tục, sau khi trèo lên địa vị tối cao, hắn chẳng những không thể tranh thủ lợi ích cho giai cấp mà mình đã xuất thân từ đó, trái lại còn trở thành một phần tử bị giới cao tầng đồng hóa nữa.

Nói tới đây, vẻ mặt của y tỏ ra vô cùng đau khổ, thở dài một hơi rồi nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, có biết vì sao ta lại chọn ngươi hay không? Ngoài tiềm lực ra, ta còn nhìn thấy được ngươi là một nhân vật kỳ lạ không hề coi trọng giai cấp, nhất định sẽ không trở thành một Cát Tư khác. Bằng không, ta nguyện suốt đời để cho nguyện vọng của mình chết ở trong trứng nước chứ cũng không muốn hỗ trợ ngươi. Rất nhiều người cho rằng ta mưu cầu danh lợi và quyền lực, nhưng trên thực tế, nếu toàn bộ đại lục này là một xã hội bình đẳng, vậy thì ta càng nguyện ý làm một thương nhân nho nhỏ bình thường suốt đời còn hơn. Nhưng ông trời đã để ta sinh ra và thấy được nhiều hoàn cảnh bất bình, nên ta cảm thấy mình nhất định phải làm điều gì đó cho những người dân thuộc tầng lớp thấp kém nhất trên thế gian này. Đan Ni Tư tiên sinh, có thể bây giờ ngươi còn chưa hoàn toàn tin tưởng ta, nhưng có một ngày ngươi sẽ biết rõ ta rất chân thành!

Mộ Dung Thiên nghe xong thì cũng bị lay động, nói:

- Vô luận thế nào, ta cũng rất kính phục tiên sinh từ tận đáy lòng.

Một người trong lòng lúc nào cũng ôm hoài bão mưu cầu lợi ích cho giới bình dân trong thiên hạ thì quả thật rất đáng kính. Dùng hai tiếng "tiên sinh" cũng là để biểu đạt sự thành kính xuất phát từ nội tâm của Mộ Dung Thiên.

Hai bàn tay lớn nắm chặt lấy nhau, thế là đã tạo thành một tổ hợp có sức ảnh hưởng rất sâu xa đối với đại lục sau này ngay tại trên một tòa thành cấp bốn nhỏ bé của đảo quốc Tát La. Mộ Dung Thiên cũng không ngờ rằng bước thứ ba trong kế hoạch của mình lại bắt đầu ngay vào ngày thứ hai sau khi đặt chân đến thành Đặc Đốn Lạp Tư này.

Hết
Bình Luận (0)
Comment