Dị Giới Dược Sư

Chương 23

Mộ Dung Thiên la hoảng, rồi vội vàng quay người chạy trối chết, uy lực của bão tuyết cường đại cỡ nào hắn biết rất rõ, đừng nói là người, cho dù xe nặng hàng chục tấn cũng có thể bị cuốn đi rất dễ dàng.

Thế nhưng, tốc độ của con người thì không thể nhanh như gió được. Cơn lốc tuyết chỉ trong nháy mắt đã cuốn tới, Mộ Dung Thiên lập tức bị bao trùm trong gió tuyết, cả việc la lên mà cũng không kịp.

oooOooo

Khi Mộ Dung Thiên tỉnh lại, tuyết đã ngừng rơi, hắn thấy trên bầu trời đầy sao, nghĩa là lúc này đã về đêm. Quá nửa thân mình bị chôn trong tuyết, máu cơ hồ đã đông cứng lại, nhưng may mà có số tuyết đó nên hắn mới có thể tránh được số mệnh bị bão tuyết cuốn ngã chết. Cách hắn chưa đầy một thước là một khối nham thạch đen thui, thật là nguy hiểm! Nếu cơn lốc cuốn mình lùi về một chút là đã tan xương nát thịt rồi. Năm nay đúng là đen đủi, đầu tiên là đụng hố đen, kế đó lại đụng bão tuyết, ông trời thật muốn trêu ngươi, đã bắt ai thì người đó chỉ còn cách chịu trận mà không cách nào chống đỡ nổi.

Mộ Dung Thiên muốn trút giận, muốn chửi mắng vài câu nhưng miệng vừa mở ra thì đầu lưỡi liền gần như bị tê cứng lại, nên chỉ đành chửi thầm trong lòng. Hắn đang định đứng dậy, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, khi vừa ngẩng đầu lên thì hắn suýt chút nữa là đã bị dọa đến chết khiếp. Dựa theo ánh sáng phản xạ trên mặt tuyết, Mộ Dung Thiên mơ hồ nhìn thấy một quái vật toàn thân phủ tuyết đứng cách đó chưa đầy mười thước, đầu như chiếc đèn lồng, thân cao hơn ba thước nhưng chân lại rất ngắn, ngắn hơn nhiều so với thân thể cao lớn của nó. Hai bàn chân to như bàn chân voi, đôi mắt nhỏ hình hạt đỗ giống hai bóng đèn nhỏ, tỏa ra lục quang mờ nhạt. Thân hình trì độn với đôi mắt và chiếc đầu đèn lồng, nhìn càng thêm quỷ dị khiếp người. Nhưng điều càng làm rợn người hơn chính là thân phận của nó – Tuyết Phách Tinh. Hình dáng của con quái vật trước mắt đây so với Tuyết Phách Tinh mà Tư Ân miêu tả thật giống nhau như đúc.

Đôi mắt Tuyết Phách Tinh tuy nhìn khủng khiếp như vậy nhưng kỳ thực thị lực của nó rất thấp, hễ là vật nằm ngoài mười thước thì nó không thể thấy rõ, chủ yếu chỉ dựa vào khứu giác để phán đoán vị trí của kẻ địch mà thôi. Mộ Dung Thiên cố nén sợ hãi, nấp vào sau phiến đá và cố gắng nín thở. Hắn nằm sấp xuống mặt tuyết, tuyệt không dám nhúc nhích, vì giờ đây đã không còn chạy kịp nữa rồi. Trong phạm vi ba mươi thước trở lại đây đều nằm trong tầm công kích của Tuyết Phách Tinh, và nếu hắn cứ chạy loạn lên như thế, nói không chừng còn sẽ đụng với nhiều con hơn, đến lúc đó bị vây công thì đúng là chết không có chỗ chôn thây.

Có thể là nhờ phiến đá gồ lên che chắn giùm, lại thêm Mộ Dung Thiên hoàn toàn nín thở nên Tuyết Phách Tinh không phát hiện ra hắn. Quái thú thở ra từng luồng khí vụ trắng đục nồng đậm, rồi lảo đảo bước qua phía trước phiến đá. Mộ Dung Thiên có thể cảm thấy hàn khí lạnh buốt từ băng tuyết trên người nó tỏa ra, khiến hắn muốn rùng mình và co rút người lại, nhưng hắn không dám làm vậy, bởi vì biết đâu hành động đó sẽ đẩy hắn đến bên bờ tử vong thì sao? Con Tuyết Phách Tinh này di chuyển rất chậm, nó tiến lên từng bước như đang tản bộ, mà Mộ Dung Thiên thì đã nhịn thở hơn một phút, lúc này mặt đã đỏ bừng lên, rồi thì con quái thú mới chịu từ từ bước ra xa ngoài ba mươi thước. Cuối cùng thì Mộ Dung Thiên không nhịn được, há miệng thở hồng hộc như cá quay về với nước, hắn đâu muốn chết vì nín thở chứ. May là độ nhạy cảm về khứu giác của Tuyết Phách Tinh so với các giống khác cũng tương đối yếu kém nên chưa nhận ra sự tồn tại của hắn.

Mộ Dung Thiên đợi đến lúc Tuyết Phách Tinh đi thật xa thì mới dám đứng lên, phủi sạch những mảnh tuyết đọng trên người, hắn lập tức nghĩ xem làm thế nào để rời khỏi đây. Có ai dám cam đoan tiếp theo sẽ không có thêm một, thậm chí là hai con Tuyết Phách Tinh xuất hiện nữa hay không?

Đưa mắt nhìn ra bốn phía, giữa đồng tuyết mênh mông chỉ có một điểm đen duy nhất là khối nham thạch nơi hắn đang đứng. Mộ Dung Thiên thấy hơi choáng váng vì mất phương hướng, hắn chẳng biết đường xuống núi là hướng nào, nhìn trái phải, trước sau, cuối cùng thấy cả đồng tuyết như xoay tròn. Trong địa vực rộng lớn cùng một màu trắng xóa này, khả năng nắm bắt phương hướng giảm đi rất nhiều, huống chi lúc này còn là vào ban đêm. Dù rất muốn xuống núi ngay lập tức, nhưng Mộ Dung Thiên cũng đành đợi đến khi trời sáng rồi mới đi. Nghỉ qua đêm ở một nơi dày đặc quái vật tụ tập thế này, mới nghe qua thì rất điên rồ nhưng đó lại là quyết định sáng suốt nhất. Ban đêm thị lực của mình chẳng khá hơn Tuyết Phách Tinh bao nhiêu, nếu cứ bay loạn như một con ruồi ngu thì mình sẽ có rất nhiều khả năng là đụng phải đám quái vật đó. Nếu đi vào ban ngày, khi mà ánh sáng chiếu rọi khắp mọi nơi, chí ít còn có thể lợi dụng ưu thế của thị lực, có thể nhìn xa mà tìm đường trốn đi, vả lại ban ngày cũng dễ xác định đường xuống núi hơn một chút.

Chỉ có điều chỗ này cũng chưa đủ an toàn, phải tìm nơi bí mật hơn một chút để ẩn náu hành tung, người ta không thể lúc nào cũng gặp may, vừa rồi may mà nín thở để tránh được một kiếp nạn, nhưng không ai dám chắc lần tới lão thiên gia sẽ vẫn chiếu cố mình như vậy.

Mộ Dung Thiên lén lút mò mẫm đi trong đêm, một lúc sau, hắn mừng rỡ khi phát hiện ra một nham động nho nhỏ trước mặt. Đây vốn là một khối đá liền lạc nhưng không biết vì sao một phần chính giữa bị vỡ vụn ra và tạo nên một động đá thiên nhiên. Cửa động hẹp vừa đủ cho một người ra vào, thậm chí còn phải cúi người thật thấp mới chui được vào trong, và nó có vẻ như còn kéo sâu vào trong. Mộ Dung Thiên không hề kinh sợ, mà trái lại còn lấy làm vui mừng, cửa động nhỏ như vậy cho dù bị Tuyết Phách Tinh phát hiện hành tung thì chúng cũng không thể vào được.

Mộ Dung Thiên lập tức huy động tay chân, quanh co khúc khuỷu trèo vào sâu đến bảy, tám thước, không ngờ bên trong động mở rộng dần, nhưng càng vào sâu thì lại càng tối đen hơn, tiếp tục trèo thêm vài thước thì chạm phải một vách đá, và nơi đây đã vào đến trong cùng rồi. Không gian ở đây hầu như đưa tay không thấy ngón, Mộ Dung Thiên lục lọi trong Trữ Vật Châu rồi lấy ra một chiếc ma pháp đăng hình cái ly nhỏ, hắn khẽ đọc chú ngữ để cho nó tỏa sáng rồi mới nhìn rõ lòng động này. Đỉnh động cao đến ba thước, rộng năm thước, có thể coi như là một nơi rất tốt để dung thân, điều càng khiến hắn mừng hơn là ở bên trong rất sạch sẽ và ấm áp. Ở giữa nơi đồng băng núi tuyết này, nơi đây chính là chốn thiên đường không cần nghi ngờ gì nữa rồi.

“Ọc” Âm thanh kháng nghị từ dạ dày vang lên nhắc nhở hắn, nên lúc này mới cảm giác dạ dày trống trơn, từ sau khi ăn xong bữa sáng đến giờ hắn vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, may là trong Trữ Vật Châu còn có một ổ bánh mì, đó là nhờ Mạc Lý An khuyên hắn mang theo bởi vì diện tích Kinh Lôi Sơn Mạch không nhỏ, chỉ sợ đến trưa cũng không kịp trở về. Giờ đây Mộ Dung Thiên mới nhận ra Mạc Lý An quả là người lịch duyệt và giàu kinh nghiệm, nếu không nhờ có lão thì e rằng hắn đã phải nhịn đói đến sáng mai rồi, lúc đó chẳng biết hắn còn đủ khí lực để trèo xuống nữa hay không.

Nhai nuốt miếng bánh mì khô lạnh, Mộ Dung Thiên bất giác nghĩ đến ly sữa thú sóng sánh nóng hổi, hắn thở dài tự an ủi: có ăn đỡ đói là tốt rồi, bây giờ không có quyền đòi hỏi nhiều.

Đúng là người tính không bằng trời tính, dù cẩn thận thế nào thì hắn cũng không ngờ là đột nhiên lại gặp bão tuyết rồi bị cuốn vào trung tâm khu tuyết. Mộ Dung Thiên bắt đầu hối hận vì suy nghĩ nông nổi, không để ý tới lời dặn dò của Mạc Lý An. Cơm no ấm cật, khi không lại muốn chế luyện cái thứ Tu Nữ Dã Phong Cuồng chết tiệt đó. Nhất thời xung động suýt nữa thì đã phải trả giá bằng cả tính mạng. Nhưng nếu giờ có hối cũng đã muộn, vô luận hắn bực tức thế nào thì sự việc cũng đã xảy ra rồi. Hắn học được một bài học đau đớn nhưng rất đáng giá: ở Thần Phong đại lục đầy rẫy ma thú này, dù làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ mới được làm, không thể để sự khích động tái diễn nữa. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải còn sống để rời khỏi đây, bởi vì “bài học” là vô dụng với người chết.

Sau khi miễn cưỡng ăn no, Mộ Dung Thiên nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, nó cũng là đồ vật có giá trị kỷ niệm duy nhất mà hắn mang theo được từ địa cầu.

Đổi lại thời gian ở Thần Phong đại lục, lúc này đã là nửa đêm, thời gian cơn bão tuyết đó thổi qua xem chừng không ngắn chút nào.

Ngồi dựa lưng vào tường, Mộ Dung Thiên rất muốn đánh một giấc cho đến sáng, nham động yên tĩnh lẽ ra là nơi lý tuởng nhất để nghỉ ngơi, nhưng trái lại hắn nhận ra mình không thể ngủ được. Trong động quả thực quá tĩnh mịch khiến người ta sinh ra một cảm giác khẩn trương, thà rằng nó có tiếng cóc kêu hay gà gáy gì đó thì có lẽ còn tốt hơn. Hoặc có thể là vì lo lắng ngày mai không thể xuống núi, nên Mộ Dung Thiên cứ hết nhắm mắt rồi lại mở mắt, trong lòng phiền muộn không thôi, cuối cùng đành trở mình đứng dậy.

Kỳ thật, ở trên đời này cái chết không phải là chuyện đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất chính là cô độc. Một người cô độc đến cực điểm cho đến khi không chịu nổi nữa thì có thể sẽ đi tự sát. Mộ Dung Thiên đang nếm loại trải nghiệm khắc cốt ghi tâm này, nham động lãnh lẽo lại tĩnh lặng như thế, đừng nói là đồng bạn, ngay cả một con kiến nhỏ cũng không có. Mờ mịt, bất lực, buồn bực…..đủ mọi loại cảm giác tồi tệ nảy sinh trong lòng, từng chút từng chút thôn tính lòng kiên nhẫn của hắn, thậm chí còn chiếm đoạt cả linh hồn hắn.

Mộ Dung Thiên cảm thấy nếu mình không kiếm việc để làm, nói không chừng đến lúc hừng đông thì hắn cũng phát điên lên. Nhớ tới Tu Nữ Dã Phong Cuồng, vì luyện thứ khốn kiếp này mà hắn phải nếm mùi khổ cực. Dù sao cũng đang lúc rảnh rỗi, ngủ thì không ngủ được, chi bằng thử nghiệm một lần xem thành hay bại, phải biết rằng, thứ đó hắn đã đánh đổi bằng cả tính mạnh mới có được a!
Bình Luận (0)
Comment