Dị Giới Dược Sư

Chương 246

Thế nhưng màn diễn trò này bất luận thế nào cũng phải làm đến cùng, vì vậy mà Mộ Dung Thiên kinh ngạc hỏi:

- Giao dịch thế nào?

- Khải Lý tiên sinh, ta mong ngài sẽ từ bỏ mối hôn ước này.

Lăng Đế Tư cảm thấy khó mở lời, dù sao thì phá hỏng hôn sự của người khác cũng là một hành vi thiếu đạo đức. Nếu không phải vì người bạn tâm giao của mình, vô luận thế nào thì nàng cũng sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ tồi tệ này. Sau khi nói xong, nàng liền bổ sung thêm một câu:

- Đương nhiên, bọn ta nhất định sẽ đáp ứng đầy đủ mọi điều kiện của các hạ.

Mộ Dung Thiên mừng thầm trong lòng, nhưng hắn không thể biểu lộ điều đó ra ngoài, mà trái lại, hắn phải làm ra bộ dáng phẫn nộ, bởi vì như vậy mới phù hợp với tâm tính của Khải Lý. Do đó, hắn liền đứng bật dậy, vẻ mặt đầy giận dữ và lớn tiếng hỏi:

- Lăng Đế Tư tiểu thư, lời đó là có ý gì?

Lăng Đế Tư vội giải thích:

- Khải Lý tiên sinh, ta rất hiểu cảm nhận của ngươi, xin đừng nóng nảy, hãy để ta nói hết đã. Nếu như ngươi cho rằng không thể tiếp nhận được, vậy thì ta cũng sẽ không thể ép buộc ngươi được.

Mộ Dung Thiên vẫn tỏ ra nhăn nhó khó chịu, một lúc sau mới làm ra vẻ từ từ áp chế được tâm tình xuống, song thanh âm vẫn có vẻ không hài lòng:

- Nếu vậy thì xin tiểu thư hãy giải thích rõ xem nào.

Với sự biến hóa phức tạp giữa hai thân phận như vậy khiến cho tài diễn xuất của Mộ Dung Thiên đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh rồi. Hắn nghĩ nếu mình đi tham dự tranh giải Oscar thì thế nào cũng ăn đứt luôn.

- Nếu như vừa rồi không phải ta nghe lầm, vậy thì Khải Lý tiên sinh hẳn là một người rất ghét cuộc sống bị ràng buộc phải không?

Lăng Đế Tư dự định dùng lời nói của hắn để mở lời cho mình, đầu tiên là khiến cho hắn cùng đồng tình, vậy thì sau đó giao dịch mới mong thành công.

- Không sai, sinh mạng là đáng quý, và ái tình thì có giá trị rất cao, nhưng nếu không có tự do, vậy thì hai thứ đó chỉ có thể vất đi mà thôi.

Vì để bày tỏ sự quyết tâm của mình, Mộ Dung Thiên lại vô sỉ đi đạo thơ của một thi sĩ tài danh nào đó.

Lăng Đế Tư hơi kinh dị, không ngờ một tay chửi lộn nhà nghề như tên Khải Lý này mà lại có thể mở miệng phun ra những lời vàng ngọc như thế. Nhưng rồi nàng cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nói:

- Ngay cả sinh mạng và ái tình đều có thể buông bỏ, Khải Lý tiên sinh, nói như vậy thì sự tự do hẳn là có địa vị rất cao trong lòng ngài phải không?

Mộ Dung Thiên trịnh trọng gật đầu:

- Đúng vậy, điều đó là chắc chắn một trăm phần trăm.

Lời này không phải là giả dối, bởi vì nó thật sự được phát ra từ nội tâm.

Lăng Đế Tư vui vẻ nói:

- Vậy thì tốt lắm, điều mà ngài truy cầu cùng với mối giao dịch lần này của chúng ta lại vừa khéo rất hợp với nhau.

Mộ Dung Thiên nhíu mày, vẻ mặt lộ vẻ khó hiểu:

- Lăng Đế Tư tiểu thư, nàng nói chuyến giao dịch này có liên quan gì tới sở thích của ta chứ?

Lăng Đế Tư không đáp mà hỏi lại:

- Khải Lý tiên sinh, đối với việc trở thành một thành viên của Thụy Mạn gia tộc, ngài có cái nhìn thế nào với vấn đề đó?

Mộ Dung Thiên mỉm cười:

- Đương nhiên là cảm thấy rất vinh hạnh rồi.

Lăng Đế Tư chậm rãi nói:

- À không, điều mà ta mạo muội muốn thỉnh giáo chính là suy nghĩ tận đáy lòng của Khải Lý tiên sinh cơ.

Mộ Dung Thiên hơi lộ vẻ ngượng ngùng, rồi nói:

- Việc này....ta cũng không giấu gì tiểu thư, ta nghĩ những điều kiện mà Thụy Mạn gia tộc đã đưa ra, như là quyền lực, danh khí, địa vị, tài phú, và bảo vật, vv....hẳn đều là mộng tưởng của hầu hết nam nhân, mà ta cũng là một trong số đó. Sau khi có được chúng, ta có thể đi làm những việc mà trước kia tự mình không thể làm được. Thế giới của ta cũng sẽ nhờ vậy mà trở nên bớt trống trải đi, khà khà....

Lăng Đế Tư nói:

- Nói cách khác, ngài sẽ có được nhiều tự do hơn, đúng không?

Mộ Dung Thiên cười gượng một chút, rồi bổ sung:

- Đương nhiên, nhan sắc mỹ lệ và khí chất không ai sánh kịp của Khiết Tây Tạp tiểu thư cũng hấp dẫn ta rất nhiều.

Lăng Đế Tư lại tiếp tục hỏi:

- Thế nhưng Khiết Tây Tạp thủy chung cũng chỉ thuộc về ái tình, địa vị vẫn còn kém hơn tự do mà, phải không?

Mộ Dung Thiên thẳng thắn thừa nhận:

- Ta không phủ nhận điều đó.

Lăng Đế Tư cười nói:

- Vậy thì rất tốt, nếu như ngài đã cho là như vậy, ta tin tưởng ngài đối với mối giao dịch này nhất định sẽ rất có hứng thú.

Mộ Dung Thiên "ủa" lên một tiếng, rồi hỏi:

- Tiểu thư có thể nói rõ thêm một chút được không?

Lăng Đế Tư không trả lời chính diện, mà chỉ nói:

- Khải Lý tiên sinh, ta thừa nhận là Thụy Mạn gia tộc quả thật sẽ có thể cho ngài được nhiều thứ, tỷ như quyền lợi, địa vị, và danh tiếng, vv....nhưng ngài cho rằng sự thật có đẹp như mộng tưởng hay không?

Mộ Dung Thiên hỏi lại:

- Tại sao lại không chứ? Ta sẽ nhanh chóng đạt được những gì mà người thường không thể đạt được. Rõ ràng đó là một điều kiện rất tốt kia mà.

Lăng Đế Tư cười nhạt:

- Nhưng ngài có từng nghĩ về phương diện này chưa? Trở thành thành viên của Thụy Mạn gia tộc, tuy đó là việc tốt, nhưng đồng thời cũng phải gánh vác trách nhiệm nữa. Thụy Mạn, hai chữ này có ý nghĩa là vinh dự và hào quang. Là thành viên của nó, ngài sẽ đại biểu cho một gia tộc không thể bị bôi xấu hay sỉ nhục được. Ngài hiểu rõ rồi chứ? Đó có phải là hướng đi của một cuộc sống tự do hay không?

Mộ Dung Thiên thoáng hơi trầm mặc, tựa hồ như đã bị lời nói của Lăng Đế Tư làm dao động. Lăng Đế Tư thấy mình bắt đầu đả động được hắn thì liền thừa thắng xông lên, nói tiếp:

- Khải Lý tiên sinh, ta có thể quả quyết mà nói một câu, Khải Âm gia tộc cũng là một đại gia tộc, nên ta hoàn toàn có thể nói cho ngài biết kinh lịch của mình. Là một thành viên của đại gia tộc, mỗi một lời ăn tiếng nói của ta đều phải cực kỳ cẩn trọng, phải nghĩ kỹ ba lần mới dám nói ra. Mức độ gò bó quả là khó chịu đến nỗi hầu như đã mất đi hết tự do của mình. Điểm ấy không có chút nào khoa trương cả. Ngài vĩnh viễn sẽ không nghĩ ra được mặt khác ở đằng sau hào quang sáng chói của các đại gia tộc đâu, có lẽ chính vì vậy nên ngài mới có suy nghĩ ngây thơ về những giấc mộng đẹp sau khi được tiến nhập vào đó. Nhưng thật xin lỗi, điều đó sẽ không thể thực hiện được đâu.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì lại rơi vào trạng thái trầm tư, Lăng Đế Tư không để cho hắn có cơ hội cân nhắc thiệt hơn, liền nói tiếp:

- Vả lại ta cũng không muốn đả kích gì ngài, nhưng chắc ngài cũng rất rõ ràng, đối với Thụy Mạn gia tộc, thực lực của một ma võ sĩ cấp C như ngài đâu thể xem là cao. Bởi vậy mà sẽ khó được họ coi trọng. Có thể ở ngoài mặt họ sẽ khách khí mà chiêu đãi ngài, nhưng trong nội tâm thì chỉ xem ngài như một công cụ để nối dõi tông đường. Thậm chí ngay cả đám hạ nhân, có lẽ cũng nghĩ rằng: "vị cô gia này căn bản là không đáng tôn kính, hắn đâu xứng đáng để trở thành thành viên của Thụy Mạn gia tộc..."

Mộ Dung Thiên nghe tới đây thì buột miệng thốt:

- Đừng nói nữa!

Phản ứng của Mộ Dung Thiên như vậy hoàn toàn đúng với hiệu quả mà Lăng Đế Tư mong muốn. Nếu như hắn không hề quan tâm tới vấn đề này, vậy thì thái độ sẽ phải là dửng dưng và bình tĩnh mới đúng.

- Cuộc sống đằng sau cánh cửa hào môn nguyên bản không thuộc về thế giới của ngài, dù miễn cưỡng tiến nhập vào đó, vậy thì sau này chỉ có hối hận mà thôi. Trên thực tế, Khiết Tây Tạp cũng không phải thật sự thích ngài, những hảo cảm trước đó chỉ là do nàng ta giả bộ mà thôi. Lần này Khiết Tây Tạp nhờ ta làm đại diện để đến bàn với ngài về việc từ hôn. Sự kết hợp giữa hai người hoàn toàn không dựa trên cơ sở tình cảm, đến lúc đó không chỉ mất đi sự tự do đơn giản như vậy, mà còn có tình yêu, đồng thời còn khiến cho một thiếu nữ bị tổn thương nữa, vậy thì cả đôi bên cũng đều không có lợi gì cả.

Sau khi tận sức phân tích những chỗ bất lợi, bước tiếp theo là trắng trợn vạch ra những điểm tốt nếu như hắn đồng ý từ hôn. Tất nhiên Lăng Đế Tư không để mất thời cơ, nàng hơi đổi giọng, rồi nói tiếp:

- Thế nhưng, nếu Khải Lý tiên sinh đồng ý từ bỏ hôn ước, vậy thì sự việc sẽ khác hẳn. Ngươi nhất định sẽ có được bầu trời rộng lớn của mình, mà chúng ta cũng có thể đưa ra những điều kiện có thể khiến ngươi hài lòng, chí ít thì về mặt tài phú và bảo vật, quyết sẽ không thua so với những gì mà Thụy Mạn gia tộc đã hứa cho ngài. Còn về phương diện địa vị và danh khí, chúng ta có thể tặng cho ngài những món bảo vật có thể khiến cho thực lực của ngài tăng mạnh, đến lúc đó còn không sợ đạt được những gì mình mong muốn hay sao? Hơn nữa, lúc đó ngài có thể bằng vào thực lực của mình để gặt hái những thành quả tốt đẹp và thiết thực nhất, khiến cho người khác thực sự tôn kính từ nội tâm, vậy có phải là càng có ý nghĩa hơn không?

Mộ Dung Thiên càng nghe càng lộ vẻ khó xử, tiến thoái lưỡng nan. Đối với bất cứ một ai, nếu phải đưa ra một quyết định quan trọng như vậy thì đều rất khổ sở. Lúc này Lăng Đế Tư đưa ra một tấm giấy, Mộ Dung Thiên tự nhiên tiếp lấy. Trên đó có ghi một con số kim tệ kếch sù, cả đời chưa chắc sẽ xài hết được; nhưng đối với một võ giả, điều quan trọng hơn cả chính là bảo vật, vì vậy mà trên tờ giấy nhỏ có ghi kín mít hàng loạt những món tuyệt phẩm có thể tăng cường thực lực một cách đáng kể, tỷ như là thần binh, danh khôi, cứu mạng đan dược, cực phẩm phù chú, tu luyện thuật, vv....mỗi một thứ đều rất trân quý và khan hiếm, mà trong số đó, vật càng khiến cho người ta nghẹt thở vì ham muốn hơn cả là Không gian giới chỉ. Rất hiển nhiên, Khiết Tây Tạp đã quyết lòng đầu tư, nói là "hậu hĩnh" cũng tuyệt đối không ngoa. Ban đầu Mộ Dung Thiên chỉ là diễn trò mà thôi, nhưng khí nhìn thấy sáu chữ "một cái Không gian giới chỉ" thì hô hấp cũng tăng nhanh. Hiện nay hầu như cái gì hắn cũng có đủ, bảo vật lấy được từ bảo khố của Long vương cũng không ít, nhưng mà hắn vẫn chưa có cách nào để kiếm được một cái Không gian giới chỉ. Người ta vẫn nói ở trên đại lục này, chỉ có Thụy Mạn gia tộc là có nhiều Không gian giới chỉ nhất, quả nhiên lời đó không sai chút nào.

Niềm khát vọng phát xuất từ đáy lòng của Mộ Dung Thiên hiện rõ trên mặt, điều đó có sức thuyết phục hơn hẳn vẻ giả tạo của sự đóng kịch nhiều lắm. Nhìn dáng vẻ động tâm đến mức đỏ cả mặt của hắn, Lăng Đế Tư thoáng lộ nụ cười khó nhận ra được, nàng biết Mộ Dung Thiên nhất định sẽ bị động tâm mà, ngay cả chiến chức giả cao cấp cũng khó mà chống đỡ được món hời cực kỳ béo bỡ này. Vì thế, nếu một ma võ sĩ cấp C mà có thể tỏ vẻ dửng dưng trước những điều lợi được đưa ra thế này, vậy thì người đó có thể được xưng là thánh nhân vô dục vô cầu rồi.

Mộ Dung Thiên cắn răng, tiếp tục tỏ vẻ do dự, bởi vì thời cơ tiếp thu giao dịch vẫn chưa hoàn toàn chín mùi.

Lăng Đế Tư lại than:

- Khải Lý tiên sinh, ta biết đây là một yêu cầu quá đáng, bất kỳ là ai cũng sẽ rất khó quyết định được một vấn đề như thế này. Đáng lẽ bọn ta cũng nên cho ngài một ít thời gian để suy nghĩ mới phải, thế nhưng hiện nay cũng sắp đến ngày mà Thụy Mạn gia tộc sẽ công bố nhân tuyển được bọn họ chọn làm phu tế, đến lúc đó ngài sẽ khó có thể bình yên rời khỏi đây. Vì mặt mũi, họ sẽ không để cho ngàibỏ đi đâu.

Trong lòng Mộ Dung Thiên đã sớm đồng ý từ lâu, nhưng bề ngoài thì vẫn giữ vẻ do dự và không ngừng nhăn nhó, rõ ràng hắn đang rất lưỡng lự. Cuối cùng hắn mới lên tiếng:

- Tiểu thư, ta vẫn còn thiếu một đôi giầy tốt.

Lăng Đế Tư nghe vậy thì biết được Mộ Dung Thiên đã ngầm đồng ý mối giao dịch này, nên nàng vui vẻ đáp ứng:

- Tốt!

Mộ Dung Thiên hơi suy nghĩ một chút, rồi bổ sung:

- Thêm một đôi găng tay.

- Không thành vấn đề!

- Một viên nội đan của ma thú có khả năng giúp đỡ cho việc tu luyện của Hỏa hệ ma võ sĩ.

- Được!

- .......

- .......

Mộ Dung Thiên lại đưa ra hàng loạt yêu cầu khác, Lăng Đế Tư nhất nhất đều đáp ứng. Thụy Mạn gia tộc có nhiều tài phú như vậy, nhưng vì hậu nhân của các đời gần đây dần dần thưa thớt đi, nên số lượng bảo vật kếch sù đó đều được nhét hết vào bảo khố mà không dùng tới, có để đó cũng chỉ để cho bụi đất bám đầy mà thôi, cho đi vài món cũng chẳng hề chi.

Cuối cùng Mộ Dung Thiên lại nói:

- Lăng Đế Tư tiểu thư, ta còn muốn một món nữa, và nó cũng là vật cuối cùng.

Đối với lòng tham không đáy của hắn, Lăng Đế Tư rất khinh bỉ, nhưng nàng không biểu lộ ra mặt, chỉ nhàn nhạt nói:

- Khải Lý tiên sinh, mời nói.

Mộ Dung Thiên chậm rãi phun ra ba chữ:

- Thiên Ma Hào!

Từ nãy giờ hắn chỉ nêu ra những món vật tầm thường để dời đi sức chú ý của Lăng Đế Tư, chỉ có món vật sau cùng này mới là mục tiêu chính của hắn.

Hết
Bình Luận (0)
Comment