Dị Giới Dược Sư

Chương 249

Tư Thản Ba Nã cảng so với hải cảng của Nội Lạp Đạt Hải còn nhỏ hơn nhiều lắm, mà số lượng thuyền đội rời bến cũng tương đối ít nữa. Mỗi ngày đi Thủy Đô, Mộng Thành, rồi sau cùng mới tới Tát La thì chỉ có độc một chuyến vào buổi trưa. Khi mà đám người của Mộ Dung Thiên tới được mục tiêu thì lúc đó đã là chín giờ tối, sau giờ đó, đừng nói là có một chiếc thuyền nào rời bến, ngay cả những đội thuyền của binh tuần tiễu cũng không qua lại nữa. Nơi đây là Bạo Phong hải hạp (eo biển Bạo Phong) cách Tư Thản Ba Nã hải không xa, chiều dài của nó chỉ độ chừng trăm dặm hải lý. Mỗi buổi tối sau chín giờ thì ngoài khơi sẽ nổi sóng dữ, biển động, cuồng phong, và nước xoáy, vv....tất cả đều là những điều kiện ác liệt khiến cho những tài công giỏi nhất và giàu kinh nghiệm nhất cũng phải ngán sợ. Cho dù Hải mao là loại hải thú di chuyển ở trên biển bình ổn nhất thì cũng bị ném tới ném lui như thường, vậy thì không cần nói đến những loài hải thú khác nữa. Ngoài những điều đó ra, việc đáng sợ nhất chính là vào thời khắc đó, ở ngoài khơi sẽ xuất hiện rất nhiều hải ma, chúng sẽ tuôn ra như sóng xô bờ, nhiều không đếm xuể, số lượng và cấp bậc của chúng cũng đủ khiến người ta kinh sợ rồi.

Không có một ai lại muốn lấy cái mạng nhỏ của mình ra để đùa giỡn cả, khi không lại đi mạo phạm thiên uy của thiên nhiên, lại thêm ngoan cố chống lại đám hải ma đông vô số kể của Bạo Phong hải hạp nữa, đó không phải là một hành động anh dũng, mà nó chỉ là một hành động rất ngu xuẩn mà thôi. Bởi vậy, mỗi tối tới chín giờ, những thuyền đội đi ngang qua Tư Thản Ba Nã cảng và Bạo Phong hải hạp đều phải kiếm chỗ để neo lại, các tuần thú sư thuyền trưởng, thủy thủ và cả hành khách đều lên bờ để thả sức thác loạn và ngắm thưởng phong cảnh hữu tình của cảng, lại có các mỹ nữ đến từ khắp nơi trên toàn quốc, rượu nguyên chất, thức ăn, vv....Trong hoàn cảnh chiến tranh hiện nay, người của hai phe đối lập thật khó mà có được bầu không khí hài hòa như tại đây.

Khiết Tây Tạp vốn không vội đến Tát La, nàng cho rằng tạm thời trong lúc này thì Tư Thản Ba Nã cảng vẫn là một nơi an toàn, gia tộc của nàng tuyệt sẽ không nghĩ tới "người thọ hại" ở trong cuộc "bắt cóc" giả tạo này lại chính là người đạo diễn toàn bộ sự việc. Khi họ không có đầu mối, tất nhiên họ sẽ triển khai lục soát trong phạm vi cảnh nội của Lam Nguyệt trước, bởi vì ngoài Phi hành sủng vật cao cấp như Lam Quang điểu của nàng ra, những phương thức khác đều không thể chỉ trong một ngày một đêm mà rời khỏi Lam Nguyệt được, cho dù chỉ tới gần biên giới cũng không được nữa. Hơn nữa, dù bây giờ có muốn gấp cũng không được, vì dù có cho thật nhiều tiền thì cũng không ai dám ra khơi hết, chẳng có ai lại chê mạng mình sống thọ bao giờ cả.

Điểm hay nhất của một trung tâm mậu dịch lớn tại các quốc gia trung lập đó là tất cả các nơi có thể tiêu tiền đều không đòi hỏi phải kiểm tra huy chương chức nghiệp. Nếu muốn được phục vụ, ngoài tiền ra thì cũng chỉ lại có tiền mà thôi. Chỉ cần trong túi có kim tệ sung túc, vậy là có thể hưởng thụ được tất cả mọi thứ, bất luận ngươi là một người dân bình thường hay là một tên tội phạm bị truy nã gắt gao, tất cả cũng đều như nhau. Do đó mà trung tâm mậu dịch của các quốc gia trung lập đều là những nơi long xà hỗn tạp, và chúng cũng trở thành những mảnh đất an lành của những tên tội phạm.

Ở đây hoàn toàn được chi tiêu tự do, nhưng nếu muốn ở lại để kinh doanh kiếm tiền thì lại cần phải có chức nghiệp huy chương, tuy nhiên, thủ tục cũng không quá phiền phức, nên cũng dễ dàng đối phó. Thế nhưng ngoài việc chi tiêu và buôn bán ra, nếu có ai muốn tham dự vào nội bộ chính trị thì sẽ rất khó, mà điều kiện cũng hà khắc vô cùng. Việc này cũng giống như lúc trước Mộ Dung Thiên phải tham gia hải liệp vậy, đó là một trong những phương pháp có thể thực hiện được, nhưng vẫn phải có sự tiến cử của những nhân sĩ có uy tín cực cao; hơn nữa, tự bản thân phải không ngừng nỗ lực, đồng thời cũng phải trông vào vận khí nữa thì mới mong đặt chân vào quan trường được.

Khiết Tây Tạp dễ dàng dàn xếp được một nơi trú chân tốt, sau đó liền cao hứng bừng bừng mà ra ngoài "tầm hoan thác loạn". Địa phương nào càng hỗn loạn thì nàng lại càng cảm thấy được tính kích thích của mạo hiểm. Cuối cùng cũng không uổng phí một phen tâm tư để bày bố kế hoạch thoát ly khỏi gia tộc, đồng thời lại còn mang theo "muội muội" và "tùy tùng" nữa.

Trước khi tới được Tư Thản Ba Nã cảng, Mộ Dung Thiên vẫn lo lắng không biết có nên tìm cơ hội để cắt đứt cái đuôi Khiết Tây Tạp hay không, vì sau khi đến được Tát La rồi thì cũng không thể nào để nàng đi theo mình được. Tuy nhiên, cuối cùng tên sắc lang đã quyết định cứ tiếp tục đi theo lộ trình của nàng đã vạch ra, đến cuối lộ trình thì mới cùng với Đình Đình lẻn đi. Tuy hiện nay song phương đều đang lợi dụng nhau, nhưng dù sao thì nàng tiểu thư này cũng đã giúp mình không ít, đây coi như là một chút báo đáp cho nàng ta vậy.

Khiết Tây Tạp chọn một căn tửu điếm bình dân có tên gọi là "Bất Dạ Thiên", vì bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của Mộ Dung Thiên, nên nàng cũng thích những nơi náo nhiệt ầm ĩ. Khác với những quán ăn cao cấp của dũng sĩ và những nơi giải trí phổ thông khác, nơi đây có những màn biểu diễn rất khêu gợi, các nàng mỹ nữ của Xà tộc ăn mặc rất gợi cảm đang biểu diễn những màn múa cột ở ngay trung tâm tửu điếm, họ thỏa thích uốn éo bờ mông tròn trịa và vòng eo nhỏ nhắn, tuy còn kém xa vũ thoát y, nhưng với những màn biểu diễn nóng bỏng đó cũng đủ cho khách nhân điên cuồng rồi. Những người đứng gần đó cũng đều nhún nhẩy theo từng động tác của các vũ cơ, xem ra cũng chẳng khác gì những phòng nhảy Disco ở Địa cầu là bao.

Khiết Tây Tạp cảm thụ được bầu không khí náo nhiệt, nên cao hứng uống một hơi cạn sạch mấy bình mỹ tửu Bích Ngọc Dịch, nàng ăn to uống lớn như những giang hồ hào khách chứ không có một tí hơi hướm nào của thục nữ cả, đã vậy lại còn không ngừng cạn ly với những khách nhân khác ở trong tửu điếm, hành vi cực kỳ phóng đãng. Mộ Dung Thiên hơi có chút bội phục đối với Khiết Tây Tạp, tính khí của nàng thiên kim đại tiểu thư này đúng là khó bảo một cách khác thường, ngay cả loại tửu điếm sôi động mang đầy hơi hướm nhục dục này mà nàng cũng dám tới, lại còn chơi hết mình như vậy nữa chứ.

Tuy nhiên, tửu lượng của Khiết Tây Tạp cũng không tệ, ngay cả những người Dã Man nhân nổi tiếng là uống khỏe, vậy mà cũng phải trợn mắt há miệng mà nhìn nàng. Không biết có phải vì nàng tu luyện ma pháp nên có tác dụng khắc chế hơi men hay không, hoặc là nàng bẩm sinh đã có tửu lượng cao như thế rồi.

- Tới đây, các người cùng đến hết đi, uống cho thống khoái một chút nào!

Khiết Tây Tạp giơ cao chiếc dạ quang bôi, rồi hướng về phía Mộ Dung Thiên và Đình Đình mà vẫy vẫy gọi, ý bảo bọn họ cũng tới tham dự cho vui. Hơi men không khiến cho Khiết Tây Tạp ngã xuống, nhưng nàng lại rất hưng phấn, toàn bộ khuôn mặt đều ửng hồng, tựa như muốn chảy nước ra vậy. Có lẽ đó không phải do sức rượu, mà là do niềm vui sướng vì đã thoát ly ra khỏi xiềng xích của gia tộc tạo nên.

Tửu lượng của Mộ Dung Thiên trước kia vốn đã rất khá rồi, nhưng kể từ ngày rời khỏi Địa cầu, không biết có phải là vì gien tổ hợp và kết cấu cơ thể của nhân loại ở trên đại lục có khác biệt hay không, nhưng cứ dựa theo sự tăng trưởng của thực lực mà tửu lượng của hắn cũng càng ngày càng tăng theo. Hiện tại, có thể nói là hắn uống ngàn chén không say cũng không ngoa. Còn Đình Đình thì trong lúc được bồi dưỡng để trở thành Vu nữ, nàng đã đạt được khả năng miễn dịch cực cao đối với rượu, nên cũng không sợ gì vài chén. Tuy nhiên, lúc này hai người cũng không thể hoàn toàn coi thường vật phẩm có thể làm loạn tính như rượu được, vì họ còn đang mang nhiệm vụ quan trọng trên người, mà Tư Thản Ba Nã cảng lại là một trong những địa phương hỗn loạn nhất trên đời, tuyệt đối không thể sơ ý lơ là, vì vậy mà cả hai chỉ nhấm nháp lấy lệ với Khiết Tây Tạp mà thôi.

- Khải Lý tiên sinh, dường như chúng ta đang bị theo dõi đấy, ngài hãy nhìn vào góc trong cùng của tửu điếm kìa.

Trong tiếng huyên náo ồn ào của tửu điếm, Đình Đình dùng Tụ Âm thuật để nhắc nhở Mộ Dung Thiên, nàng cảm thấy có một nhóm người lúc nào cũng làm như vô ý nhìn sang phía họ vậy.

Mộ Dung Thiên làm như không nghe thấy gì, chỉ hớp một ngụm rượu, rồi thản nhiên nói:

- Không cần lo lắng, mục tiêu của họ là chiếc bàn ở phía sau chúng ta, chẳng may chúng ta lại vừa khéo bị kẹt ở giữa mà thôi.

- Ủa, thế à?

Đình Đình theo bản năng liền nhìn về hướng Mộ Dung Thiên vừa nói, thì ra chiếc bàn phía sau bọn họ có một nhóm mười người, y phục của họ cho thấy họ đều là những người có chức nghiệp bình thường, không có chỗ nào xuất chúng cả. Tuy nhiên, người ta không thể ở tại Tư Thản Ba Nã cảng này mà phân định rõ tiêu chuẩn về thực lực được. Từ sau khi chiến tranh bùng nổ, loại phục trang như ẩn sĩ đã bị nghiêm cấm toàn diện, do đó mà hóa trang cũng trở nên thịnh hành, đặc biệt là đối với những người có thân phận đặc biệt; mà nó lại càng phổ biến tại Tư Thản Ba Nã cảng. Tuy đây là một nơi tự do, nhưng những tội phạm bị truy nã và không có chỗ dung thân tại các quốc gia khác cũng không thể trườn mặt thật ra ngoài được, tất nhiên bọn họ phải thay tên đổi họ, rồi dùng một thân phận khác không khiến ai nghi ngờ để mà làm lại cuộc đời. Bất cứ một ai, hoặc là võ sĩ cấp thấp, hoặc là lão bản của một tửu điếm nhỏ, thậm chí cũng có thể là những khách nhân không để lộ chân tướng, vv....đều có thể là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

Có thể nói ở trong nhóm người đó, người mà hấp dẫn ánh mắt của người ngoài nhiều nhất chính là một nữ ma pháp sư, bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất, mà lại ngồi ở vị trí chủ tọa và cũng là người nhỏ tuổi nhất nữa. Chiến tranh đã khiến cho bộ phục trang kín mín vốn chỉ chừa ra hai mắt của ma pháp sư phải sửa đổi lại, từ cổ trở đi thì bắt đầu chia làm hai đoạn, lần lượt phân thành chóp mũ và trường bào. Tuy nhiên, vì để giữ lại nét truyền thống và tập quán lâu đời của ma pháp sư, toàn bộ đại lục đều thống nhất cho phép cổ áo trên trường bào của họ được may thật cao, có thể che khuất cằm cùng với miệng và một phần của gương mặt. Vì vậy mà lúc này nhìn vào hình dạng của nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài, người ta có thể thấy nàng là một nữ tử có dung mạo rất mỹ lệ và tràn trề khí chất thành thục. Nàng có mái tóc thật dài màu ô liu, cực kỳ hiếm thấy, tuy lúc này nàng đang cúi đầu, nhưng với vầng trán nhô cao, tựa như không thể che giấu được lòng tự tin của nàng, khiến cho người ta có ấn tượng nàng là một nữ cường nhân.

Khi Đình Đình cẩn thận dùng thần quan thuật để chú ý mọi động tĩnh xung quanh, nàng phát hiện đám người này tuy cũng có biểu hiện hào hứng như những khách nhân khác, nhưng những cơ thịt ở trên mặt họ lại cứng nhắc, đồng thời cũng thiếu đi sự phấn khích phát ra từ nội tâm. Hiển nhiên họ không phải đơn thuần là tửu khách tới đây để tìm vui.

Mộ Dung Thiên lại nói:

- Cao thủ, cả hai nhóm người này đều là cao thủ.

Nhãn quang của hắn hôm nay không còn thấp kém như xưa nữa, chỉ nhìn lướt qua đã có thể nhận ra ngay.

Đình Đình cũng cảm thấy được bọn họ đều không đơn giản, nhưng vẫn có chút nghi ngờ, vì thông thường các nhân vật bị truy nã đều là những người độc hành, thân phận thực sự ngoài người đó ra thì không ai biết được, do đó mà họ không có khả năng là một đoàn thể hay tổ chức nào đó mới phải.

Mộ Dung Thiên ngưng tụ thanh âm rót vào tai Đình Đình lần nữa:

- Chúng ta đừng gây chuyện, cứ coi như là không hay biết gì là được.

Nơi này tuy hỗn loạn không chịu nổi, nhưng ai nấy cũng đều giữ quy tắc "người không phạm ta, ta không phạm người", chỉ cần đừng làm anh hùng bênh vực kẻ yếu để mà xen vào việc người khác, vậy thì sẽ bảo đảm được an toàn cho bản thân mình.

- Được!

Đình Đình gật đầu biểu thị sự tán đồng của mình. Đối với sức quan sát động tĩnh của Mộ Dung Thiên, nàng thực sự rất bội phục. Rõ ràng nhóm người kia ngồi ở phía sau hắn, còn hắn thì vẫn đang mãi mê ăn uống và không hề quay đầu lại nhìn, vậy mà không biết đã phát hiện ra dị trạng từ lúc nào nữa.

Chờ cho thêm hai, ba màn vũ nữa kết thúc, Mộ Dung Thiên liền nháy mắt ra hiệu với Đình Đình, nàng lập tức hiểu ý, vội nói với Khiết Tây Tạp:

- Tỷ tỷ, muội thấy tỷ uống nhiều lắm rồi, hay là chúng ta trở về đi.

Mặc dù lúc này hai nhóm người kia chưa xảy ra xung đột, nhưng Mộ Dung Thiên cảm thấy nơi này không thích hợp ở lâu.

Khiết Tây Tạp khoát khoát tay, tỏ vẻ cụt hứng, nói:

- Về cái gì, ta....ta còn tỉnh táo lắm mà.

Đầu lưỡi của nàng bắt đầu ríu lại rồi, tuy nàng có tửu lượng khá, nhưng nãy giờ uống liều mạng như vậy thì làm sao mà chịu nổi.

Mộ Dung Thiên thấy hơi đau đầu, nàng tiểu thư này quả nhiên không biết thế nào là đường đời hiểm ác mà, nếu tình hình cứ như vậy thì đợi đến lúc nàng uống say khướt rồi tiết lộ thân phận của mình, chừng đó sẽ phiền phức lắm đây.

Ngay trong lúc nàng đang bực bội vì không tìm được bạn rượu, đột nhiên có một người từ trong đội vũ công chui ra, đồng thời còn đặt mông ngồi vào chỗ trống ở bên cạnh ba người họ, rồi nói:

- Chư vị vui vẻ chứ? Có thể cùng uống vài ly chăng?

Hết
Bình Luận (0)
Comment