Dị Giới Dược Sư

Chương 313

Nhớ lại lúc trước khi đang tham gia hải liệp, Mộ Dung Thiên đã từng bị tiếng khóc của Oa Đề hấp dẫn mà chạy đến, để rồi sau đó thì bị rơi vào bẫy rập của Kình Thôn. Thế là hắn lập tức đề cao cảnh giác.

Tuy nhiên, tiếng khóc của Oa Đề lại hoàn toàn giống như tiếng khóc của trẻ em, còn tiếng khóc lần này mà hắn nghe được thì lại là của người trưởng thành, hơn nữa còn là của một nam tử nữa.

Mộ Dung Thiên thoáng hơi do dự, nhưng rốt cuộc hắn cũng muốn truy nguyên đến cùng, bởi vì khoảng cách mà tiếng khóc truyền đến cách chỗ của hắn cũng không xa bao nhiêu.

Mộ Dung Thiên triển khai khinh thân thuật chạy đi, sau vài cái nhô lên thụp xuống, tiếng khóc càng lúc càng gần hơn. Mộ Dung Thiên tăng nhanh tốc độ, không lâu sau, hắn nhìn thấy một bóng đen nhàn nhạt đang quỳ dưới đất, mặt hướng về phía đông nam, và cũng tức là phương hướng của Thiên Địa hạp cốc. Vì trong rừng quá tối, hơn nữa người kia lại quay lưng về phía Mộ Dung Thiên nên hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của y, nhưng nhìn bóng lưng thì đối phương quả không khác gì nhân loại cả.

Bóng đen kia hiển nhiên cũng có thực lực không tầm thường, tuy khinh thân thuật của Mộ Dung Thiên rất cao minh, trong lúc di động hầu như không phát ra chút âm hưởng gì, nhưng khi hắn tiến đến gần thì dường như y cũng cảm ứng ra được.

Bóng đen giật mình nhảy dựng lên, đồng thời với tốc độ nhanh nhất, y liền rút chiếc cung từ sau lưng ra cầm tay, đồng thời cũng muốn lắp tên vào định nhắm vào đối phương, không ngờ tới lúc đó thì mới nhận ra mình chỉ còn lại một cánh tay.

Trong lúc vận chuyển linh lực, đối phương đã phát ra ánh lam quang yếu ớt, nhưng nhiêu đó cũng đủ soi sáng khuôn mặt của đối phương ở trong cánh rừng rậm không có ánh sáng này.

Mộ Dung Thiên kinh ngạc thốt:

- Sát Đạt Mễ La?!

Người kia chính là tổng chỉ huy cung tiễn thủ Sát Đạt Mễ La, đặc biệt là Ẩm Huyết cung và băng linh lam quang phát ra từ trên người gã, song song với việc mất đi một cánh tay trong trận đầu thảm bại đã chứng thực thân phận của gã.

- Thành thủ đại nhân?!

Sát Đạt Mễ La cũng ngạc nhiên không kém, bởi vì gã tuyệt không ngờ tới việc Mộ Dung Thiên cũng đến nơi này.

Trên mặt gã vẫn lưu lại ngấn lệ. Tuy thân là nhi tử của hội trưởng Cung tiễn thủ công hội tại Mễ Kỳ Tư, Sát Đạt Mễ La không có tính tình yếu đuối như các công tử con nhà thế gia. Do đó mà khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất kinh ngạc. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy cánh tay áo bay phất phơ trong gió của gã thì cũng liền minh bạch ngay.

Nếu như mất đi một cánh tay, đối với các chức nghiệp khác như là chiến sĩ, ma pháp sư, ma võ sĩ, đạo tặc, liệp nhân, thích khách, thần quan, mục sư, triệu hoán sư, tu hồn giả, thôi miên sư, kết giới sư, vv....bất luận một loại chứng nghiệp nào trong số đó cũng sẽ không bị khốn đốn như vậy. Thậm chí, ở trên đại lục này cũng có không ít những kỵ sĩ một tay trứ danh. Thế nhưng Sát Đạt Mễ La lại là một cung tiễn thủ.

Đối với cung tiễn thủ, đôi tay cũng quan trọng chẳng khác nào sinh mạng của họ vậy. Một cung tiễn thủ mất đi một tay thì có thể xem là tàn phế. Cuộc đời cung tiễn thủ của Sát Đạt Mễ La rất có khả năng sẽ bị khoanh một dấu chấm hết thật lớn. Việc này đối với một chiến chức giả từng có võ kỹ xuất sắc khiến bản thân tự hào một thời đúng là một đả kích rất lớn, quả thật còn thống khổ hơn nhiều so với việc giết gã đi nữa.

Lúc này mùi rượu nồng nặc lại truyền đến, Mộ Dung Thiên phát hiện trên mặt đất gần đó còn có rất nhiều bầu rượu ngổn ngang. Xem ra gã cung tiễn thủ trẻ tuổi đã mất đi một tay này cũng đã mất đi lòng tin và tiền đồ đang muốn tìm hơi men để chuốc mê bản thân mình đây.

Mộ Dung Thiên ngầm thở dài một hơi. Việc một kẻ thiên tài như vậy bị ngã xuống đúng là chuyện đáng hận nhất trên đời.

Ánh lam quang từ trên người Sát Đạt Mễ La tan biến đi, bởi vì gã thấy đối phương không phải là địch nhân, mà điều quan trọng hơn đó là nam nhân thường không muốn để cho người khác nhìn thấy mình đang rơi lệ. Sát Đạt Mễ la cũng không ngoại lệ.

Mộ Dung Thiên không biết dùng lời gì để an ủi gã cho tốt, bởi vì hắn cũng chưa từng an ủi ai bao giờ cả.

Hai người cứ lẳng lặng đứng đối mặt với nhau một lúc như vậy, thế rồi Sát Đạt Mễ La bỗng nhiên lên tiếng:

- Thành thủ đại nhân, ngươi nhất định cho rằng ta vì bị mất đi một cánh tay mà thương tâm gần chết, phải không?

Không chờ Mộ Dung Thiên trả lời, gã liền nói tiếp:

- Ngươi sai rồi! Nước mắt của ta chỉ vì huynh đệ của mình mà rơi, bởi vì ta xung động, đã đưa ra ý kiến ngu xuẩn mà dẫn đến việc bọn họ mất đi sinh mạng quý báu của mình, khiến cho thê nhi của họ phải sống đau khổ suốt đời còn lại. Ta chỉ hận, hận không thể dùng mạng của mình để đổi cho sự quay về của bọn họ!

Lam quang tái hiện, nhưng những dòng lệ không còn xuất hiện trên mặt của Sát Đạt Mễ La nữa. Thần tình của gã lúc này rất bình tĩnh, gã dõng dạc thốt:

- Ta chỉ khóc một lần này thôi. Sau này, nước mắt của ta sẽ không đổ nữa, mà chỉ có máu đổ mà thôi. Hôm nay chính là ngày thứ bảy sau khi các huynh đệ tử trận. Có người nói, anh linh của người chết sẽ trở về trong ngày thứ bảy. Các huynh đệ, chúng ta hãy cùng nhau uống say một lần cuối. Sự hy sinh của các ngươi sẽ không uổng phí đâu, ta xin phát thệ!

Nói xong, gã nhặt một bầu rượu lên, hướng về phía đông nam mà rót ra tràn đất, sau đó liền dốc chỗ rượu còn lại lên đầy mặt mình.

Mộ Dung Thiên nhận ra mình đã nhìn sai Sát Đạt Mễ La. Thì ra gã tướng lĩnh trẻ tuổi này còn kiên cường hơn mình tưởng nhiều. Thế là hắn cũng bước đến cầm lấy một bầu rượu, bắt chước làm theo Sát Đạt Mễ La, sau đó liền uống cạn chỗ rượu còn lại, rồi nói:

- Bọn họ không chỉ là huynh đệ của ngươi, mà còn là huynh đệ của ta nữa.

Sát Đạt Mễ La cắn răng nói:

- Đám yêu vật đáng chết kia nhất định sẽ phải trả giá đắt, kể cả Cùng Kỳ cũng không ngoại lệ!

Gã bỗng nhiên quỳ một gối xuống rồi lớn tiếng nói:

- Thành thủ đại nhân, xin hãy tiếp tục cho ta đảm nhiệm chức vụ tổng chỉ huy cung tiễn thủ. Ta muốn đích thân trả thù cho các huynh đệ của mình. Tuy không còn tay phải, nhưng ta vẫn có thể lắp tên như cũ.

Nói vừa xong, gã liền dùng tay trái rút tên ra và đưa lên miệng ngậm, sau đó tay trái cầm cung giơ lên, dùng miệng cắn lấy dây cung kéo ra phía sau, rồi nhắm vào một gốc cây đại thụ cách đó khá xa, đôi hàm răng nghiến chặt rồi buông tên.

Ẩm Huyết cung lại không nghe theo ý của chủ nhân. Dây cung bật khỏi vành môi của Sát Đạt Mễ La, máu cũng theo đó mà chảy ròng ròng, nhưng mũi tên lại bay chệch mục tiêu và tà tà rơi trên mặt đất. Bất luận là lực đạo hay mức độ chuẩn xác, tất cả đều kém đến đáng thương.

Thế nhưng Sát Đạt Mễ La lại không vì thế mà tức giận, trái lại, gã vẫn cất giọng đầy kiên định, nói:

- Thành thủ đại nhân, đã khiến cho ngài thất vọng rồi, nhưng rồi đây ta nhất định cũng sẽ thành công!

Mộ Dung Thiên thấy gã như vậy thì hơi có chút vui mừng, thậm chí bắt đầu cảm thấy kính nể hán tử quật cường này từ tận đáy lòng. Người xưa có một câu nói rất hay: người không sợ thất bại, chỉ sợ không đứng dậy nổi sau khi thất bại mà thôi. Gã có nghị lực như vậy thì sẽ không có sự trở ngại nào là không khắc phục được.

Trong lòng Mộ Dung Thiên khẽ động, hắn vội nói:

- Sát Đạt Mễ La, ngươi am hiểu Thủy hệ và Băng hệ đấu khí, vậy có từng nghĩ tới sẽ dùng linh lực của mình mà thay thế một tay để giương cung không? Ví dụ như trước tiên kéo dài một mảnh băng linh từ bả vai ra, tựa như cánh tay vậy, rồi sau đó khóa chặt lấy tên và dây cung, sau khi kéo căng dây cung thì mới phân giải mảnh băng linh đó, vậy thì mũi tên sau khi không còn vật gì cầm giữ tất sẽ phóng đi dễ dàng.

Sát Đạt Mễ La lắc đầu nói:

- Không được, kéo cung cần phải có lực cánh tay rất mạnh, nhất là khi sử dụng Ẩm Huyết cung của ta. Thủy tính vốn là âm nhu, độ mạnh không đủ, nên khó mà cầm giữ nó được. Về phần băng, với trình độ hiện nay của ta, ta tin tưởng là sức chịu đựng không có vấn đề gì, nhưng nó lại khiếm khuyết về mặt linh hoạt, vì vậy mà sẽ rất khó bắn trúng mục tiêu. Ngài cũng biết đó, cung tiễn thủ chúng ta phải nắm bắt lấy thời cơ thật chuẩn xác, bất luận một sơ hở nào cũng sẽ khiến cho đòn tấn công của cung tiễn thủ bị thất bại, khả năng bắn trúng mục tiêu lại càng giảm thấp. Dù cho kỹ năng mạnh tới đâu cũng sẽ trở thành vô dụng, huống chi ta chỉ dùng vai để phát ra kỹ năng. Mặc dù một võ giả có thể thông qua bất luận một bộ phận nào trên cơ thể để phát ra linh lực, nhưng bàn tay chính là nơi thành thạo nhất, điều đó không có gì để nghi ngờ cả. Nếu đổi nó sang sử dụng một bộ phận khác sẽ rất khó khăn.

Gã hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Nhưng đó chỉ là những nhân tố thuộc hàng thứ yếu, bởi vì chúng ta có thể thông qua sự nỗ lực mà khắc phục những khó khăn đó. Chỉ tiếc còn có một điểm nữa, và đó cũng là điểm quan trọng nhất, đó là ngoài ma pháp sư ra, không có một chức nghiệp nào khác có thể tùy tâm thao túng ma kỹ ngoại phát được cả, tỷ như việc làm tan chảy băng đã đông cứng.

Sát Đạt Mễ La nói đến đây thì không khỏi cảm thấy có chút sa sút tinh thần, nhưng loại tâm tình này chỉ thoáng vút qua mà thôi, bởi vì còn có rất nhiều cừu hận cần gã phải đi báo. Sự thống khổ mà từ trước tới nay gã chưa từng có đó cũng chính là nguồn động lực mạnh mẽ giúp cho gã vượt qua mọi trở ngại.

Mộ Dung Thiên trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nếu như ta dạy cho ngươi một pháp môn đặc biệt, rồi thông qua việc lợi dụng nó, ngươi có thể tự do khống chế việc xuất thủ băng linh giống như ma pháp sư vậy, kể cả việc biến đổi hình dạng và tùy thời mà phân giải băng thì sao?

Sát Đạt Mễ La nghe vậy thì trừng to hai mắt, không dám tin tưởng vào tai mình, gã lắp bắp:

- Vậy....vậy cũng được sao?

Đương nhiên là gã phải hoài nghi lời nói của Mộ Dung Thiên, bởi vì làm được điều đó tức là đã phá vỡ sự hạn chế của chức nghiệp. Nó chính là khoảng cách giữa ma pháp sư và các chức nghiệp khác, là một khoảng cách mà bất cứ một ai cũng sẽ kiên quyết thừa nhận rằng sẽ không thể nào vượt qua được.

Mộ Dung Thiên mỉm cười nói:

- Đương nhiên, ta cũng không dám bảo chứng là có hữu hiệu hay không, tuy nhiên, ngươi cứ nghe qua một lượt cũng không hại chi kia mà.

Tuy đã sớm hiểu rõ bản thân mình có thể thao túng kỹ năng chẳng khác nào ma pháp sư, nhưng vì Mộ Dung Thiên vốn đến từ Địa cầu nên hắn hiểu rõ thể chất của mình có chút đặc thù, còn việc người khác có thể áp dụng phương pháp vận dụng linh lực giống vậy hay không thì còn là một ẩn số chưa biết rõ.

Tuy cho rằng hy vọng rất mong manh, nhưng Sát Đạt Mễ La vẫn nuôi chút hy vọng mà tiếp nhận sự truyền thụ của Mộ Dung Thiên. Thế rồi theo từng lời nói chậm rãi của Mộ Dung Thiên, tâm tình của gã chuyển từ một bụng hoài nghi thành kinh ngạc, sau đó lại thành vui mừng. Công pháp mà vị thành thủ đại nhân này truyền lại là một đường tắt trong tu luyện, cực kỳ kỳ lạ và chưa từng nghe nói đến bao giờ. Sát Đạt Mễ La vốn cần cù luyện tập từ nhỏ cho đến nay, hiển nhiên cũng có năng lực phân tích ở một mức độ nào đó, gã phát hiện công pháp kỳ lạ của Mộ Dung Thiên ngoài sự mới mẻ độc đáo ra thì cũng rất có đạo lý nữa, khiến người ta không thể đưa ra một nghi vấn nào. Sự hiểu biết về Băng hệ đấu khí của Mộ Dung Thiên quả thật so với sư phụ của gã là Tạp Căn Lê Nhã, một vị Băng hệ nữ ma tiễn thủ đã giải ngũ vào mười năm trước, còn sâu xa hơn nhiều lắm.

Trước mắt bỗng nhiên được thông suốt, con đường giao thông giữa ma pháp sư và ma tiễn thủ trước kia tưởng như là một con đường tuyệt lộ, vậy mà hôm nay Sát Đạt Mễ La đã có được một loại cảm giác thống khoái như vừa bước ra từ chỗ tối tăm vậy.

Sau khi dùng một ít tri thức vận hành kinh mạch ở bên cánh tay phải cùng với phương pháp sử dụng băng tâm đắc của mình mà tóm lượt lại cho thành một phương pháp đơn giản nhất, Sát Đạt Mễ La hoàn toàn chìm đắm trong thế giới mới này, phải qua nửa ngày sau thì gã mới hồi tỉnh lại, nhưng vẫn tỏ vẻ quyến luyến chưa muốn chấm dứt.

Tri thức kinh mạch quả thật quá thâm ảo, nhất là đối với người ở trên đại lục này vốn không biết tí gì về nó, vì vậy mà người ta càng khó tiếp thụ hơn. Sát Đạt Mễ La hiểu rõ mình cần phải có rất nhiều thời gian để từ từ tiêu hóa nó, nhưng gã có thể khẳng định một điều, phương pháp vận dụng đấu khí đó sẽ có hiệu quả, hơn nữa còn là hiệu quả không tầm thường nữa. Nếu như gã có thể quán thông được phương pháp vừa học được này, vậy thì vấn đề mất tay của cung tiễn thủ sẽ được giải quyết dễ dàng, hơn nữa còn có thể lấy lại phong thái ngày xưa, thậm chí còn sẽ tiến xa hơn một bậc nữa. Gã vốn chỉ cầu cho mình có thể lấy lại được phân nửa phong thái của ngày xưa là đã mãn nguyện, nhưng lúc này thì phương pháp mới học được chính là một tin tốt đủ kích thích cõi lòng gần như đã chết của gã rồi.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Sát Đạt Mễ La, ta nghĩ phương pháp này hoặc ít hoặc nhiều sẽ giúp đỡ được cho ngươi, chỉ có điều là có thành công hay không thì phải trông vào sự nỗ lực của ngươi đấy.

- Ta...ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của thành thủ đại nhân!

Tâm tình của Sát Đạt Mễ La lúc này có thể dùng bốn chữ "mừng rỡ như điên" để hình dung. Gã khích động đến nỗi khó tự kiềm chế mình, phải qua một lúc lâu thì mới có thể bình tĩnh trở lại được.

Dường như nhớ tới việc gì, gã thoáng do dự một chút rồi nói:

- Thành thủ đại nhân, ta có thể hỏi ngài một việc hay không? Từ đâu mà ngài có được bộ công pháp thần kỳ đó vậy?

Phải biết rằng, cho dù là vị sư phụ tôn kính nhất của gã là Tạp Căn Lê Nhã thì về phương diện vận dụng Băng hệ xem ra còn thua kém cả thành thủ. Tuy rằng ý niệm này nảy ra trong đầu tựa như có vẻ bất kính với sư phụ, nhưng sự thật thủy chung cũng là sự thật. Sát Đạt Mễ La phải thừa nhận ngay cả Tạp Căn Lê Nhã hẳn cũng sẽ không giúp được gì cho việc gã bị mất một tay đâu.

Mọi người đều biết Mộ Dung Thiên là một Hỏa hệ ma võ sĩ cao cường và đã đạt tới cảnh giới tử hỏa diễm, nhưng lúc này hắn lại lộ ra việc mình biết sử dụng pháp môn có liên quan tới Băng hệ đấu khí, chẳng những thế mà còn kỳ diệu đến nỗi hồi sinh cho một cung tiễn thủ đã mất đi một tay. Nếu như vị thành thủ đại nhân này ngoài việc có Hỏa hệ đấu khí rất cường đại ra, và còn có cả Băng hệ....

Sát Đạt Mễ La khó có thể tưởng được một vị Lĩnh vực ma võ sĩ có thể tùy tâm thao túng kỹ năng bên ngoài thân thể thì sẽ cường đại tới cỡ nào.

- À, việc này....

Mộ Dung Thiên nhỏ giọng nói:

- Là ta vô ý có được từ một vị ma pháp sư thần bí, hắn không thích người ta biết công pháp này ở đâu mà ra, do đó ta hy vọng ngươi và ta sẽ giữ kỹ bí mật này.

- Dạ! Dạ!

Sát Đạt Mễ La gục gặc đầu như con gà mổ thóc vậy, gã không hề nghi ngờ gì cả. Với một pháp môn tu luyện cao cấp và quý báu như vậy, không có một võ giả nào lại tùy tiện trao tặng cho người ngoài, vì vậy mà người sáng tạo ra nó có khả năng không phải ai khác, mà chính là thành thủ đại nhân, còn vị ma pháp sư thần bí kia thì hơn phân nửa là một nhân vật được bịa ra rồi.

Nhưng không biết vì một nguyên nhân nào đó mà thành thủ đại nhân không muốn bại lộ thân phận Lĩnh vực ma võ sĩ của mình. Mặc dù không biết rõ nguyên nhân, nhưng Sát Đạt Mễ la cũng không muốn truy hỏi đến cùng. Gã biết thành thủ đại nhân đang ở trong giai đoạn khó khăn nhất trong đời, nhưng đã vô tư giúp đỡ mình một tay và trao truyền một phần phương pháp tu luyện quý báu mà rất nhiều người hằng mơ ước.

Do đó mà Sát Đạt Mễ La ngầm hiểu trong lòng, rồi giả bộ hồ hồ đồ đồ mà không nói toạc ra suy nghĩ của mình. Trong lòng gã chỉ tràn ngập cảm kích mà thôi.

Tại Tát La, thân phận bí mật của Lĩnh vực giả ngoài những người thân cận nhất như đám người Lộ Thiến ra, người ngoài không có ai biết được cả. Nhưng lúc này Mộ Dung Thiên mạo hiểm mà phá lệ một lần, bởi vì từ trên người Sát Đạt Mễ La, hắn thấy được nhiệt huyết, lòng trung thành, sự cứng cỏi, và cả bản thân không cam chịu số phận sau khi chịu nhục của hắn khi vừa đến đại lục này.

Vào lúc này đây, Mộ Dung Thiên còn chưa biết rằng, sự tương phùng của đêm nay không những đã mang đến cho hắn một thủ hạ hết lòng trung thành, chẳng những thế mà còn là một vị huynh đệ sẵn sàng vì hắn mà lăn vào dầu sôi lửa bỏng hay là máu chảy đầu rơi.
Bình Luận (0)
Comment