Dị Giới Dược Sư

Chương 321

Hầu như tất cả mọi thứ ở trong Lăng Ba tiểu trúc đều bị chiêu thức "Viêm ngục" của Mộ Dung Thiên đốt cho cháy sém, cây cối thì hóa thành tro bụi, nước suối thì bị đun sôi sùng sục. Một khu vườn mỹ lệ do Tư Tháp Tây Á tỉ mỉ thiết kế chỉ trong chốc lát mà bị hủy hoại sạch sành sanh.

Các binh sĩ nhìn thấy tình cảnh hỗn độn trước mắt thì cũng có thể hình dung ra cuộc đấu vừa rồi kịch liệt tới cỡ nào, vì vậy mà họ cùng kinh hô:

- Thành thủ đại nhân!

Mộ Dung Thiên vận khởi một điểm linh lực tối hậu rồi dùng khinh thân thuật phóng về phía cứu binh.

Nhóm Tàng long thiết vệ vì phải chống lại một chiêu kinh thế hãi tục của hắn tổn hao không ít linh lực, bởi vì họ còn phải trích một phần linh lực để bảo hộ cho hai vị thần quan và tế ty là những người không có sức phòng ngự cho chính mình.

Nhận Vụ là người xông đến gần nhất, nhờ vào lực lượng mạnh mẽ của mình nên vẫn không bị thương, nhưng đầu tóc của nàng cũng không tránh khỏi bị tán loạn. Riêng về Tạp Tư Khăn tuy có Miễn dịch thể nhưng chỉ tiếc là y phục của y lại không may mắn mà bị đốt cháy tả tơi, cũng may là y đã dồn sức vào để bảo vệ những chỗ yếu hại, nếu không thì sợ rằng tổn thất rất nặng nề rồi. Còn những người khác thì cũng tả tơi không kém.

Mộ Dung Thiên có thể phát động một kích kinh thế hãi tục giống như Hỏa hệ chi phối giả vậy, khiến những người vây công đều không thể trở tay phản công được.

- Bùng!

Cửa hậu của nội viện cũng được phá tung ra, hơn trăm Không kỵ binh cung tiễn thủ, ma pháp sư, vv...tất cả đều ùa tới. Trong nhất thời, toàn thể binh sĩ thủ thành đều bao vây chặt lấy phủ thành chủ, chật như nêm cối.

Các cung tiễn thủ giương cung lắp tên, ma chiến sĩ thì huy động Phi hành kỹ năng, còn các ma pháp sư cũng bắt đầu niệm chú ngữ, phù chú sư thì thủ sẵn linh phù....

Với một tốc độ nhanh nhất, các binh sĩ đều lập tức chuẩn bị ứng chiến, mặc dù họ đã phát hiện ra đối phương là người của Long tộc Không kỵ binh.

Chỉ cần có người muốn gây bất lợi cho thành thủ đại nhân, trụ cột tinh thần cuối cùng của họ, vậy thì mặc kệ đối phương là ai, hẳn là chỉ có một con đường chết mà thôi.

Tàng long thiết vệ hiển nhiên rất mạnh, nhưng so với lực lượng tập thể thì sức của họ cũng trở nên rất nhỏ bé. Chỉ cần một mệnh lệnh được ban ra, chắc chắn bọn họ sẽ bị các loại linh lực kỹ năng vô tận vô cùng phủ chụp lấy.

- Dừng tay!

Mắt thấy tình thế hết sức căng thẳng thì Mộ Dung Thiên lại lên tiếng bảo dừng tay. Thường ngày hắn vẫn luôn rất sung sức, nhưng lúc này lại có vẻ gần như vô lực. Ngày trước, ngoài lần thi đấu với Mông Na Lâm ở học viện ra, lần đó sau khi hắn nuốt vào "Khoảnh khắc thiên đường" thì bị phản ứng của thuốc làm cho thoát lực, còn từ đó cho tới nay, hắn chưa bao giờ bị suy yếu tới mức này bao giờ, vì vậy mà lúc này cả việc muốn đứng thẳng cũng khá là khó khăn.

Các binh sĩ nghe vậy thì đều ngừng việc hoàn thành các kỹ năng của mình, thế nhưng họ vẫn giữ lòng cảnh giác, võ khí vẫn nhắm vào địch nhân, còn các ma pháp sư thì vẫn không hề giải trừ ma lực đã được ngưng tụ sẵn của mình.

Mộ Dung Thiên tiến về phía trước một bước. Một đội thú nhân chiến sĩ thấy vậy thì lập tức khẩn trương bám sát theo, đồng thời cũng vây chặt lấy hắn vào giữa. Bởi vì họ thấy được tình trạng lúc này của thành thủ đại nhân có vẻ đã mất sức rất nhiều, nên họ phải làm vậy để đề phòng địch nhân chợt ra tay áp chế hắn để gây khó dễ.

Mộ Dung Thiên lấy vài viên Khôi phục đan do mình đặc chế từ Không gian giới chỉ ra rồi nuốt vào, sau đó miễn cưỡng đề khí, nói:

- Hãy để lại đám người Ba Ba Lạp, sau đó các ngươi có thể bình yên rời khỏi đây.

Khuôn mặt của đội trưởng Không kỵ binh tái xanh, nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, ngài có biết mình đang làm gì hay không? Ngài tự mình kháng lệnh, lại còn vô lễ với chấp lệnh sứ giả, điều đó đồng nghĩa với việc đối nghịch với toàn thể Tát La đấy!

Mộ Dung Thiên căn bản chẳng thèm để ý đến lời của y, sắc mặt không lộ ra chút biểu tình gì, chỉ bình thản nói:

- Ta nhắc lại một lần, hãy giao đám người Ba Ba Lạp ra đây, các ngươi chỉ có năm giây thời gian thôi.

Nói xong, hắn giơ cao tay phải lên đếm:

- 5, 4....

Chỉ cần cánh tay đó phất xuống thì các loại kỹ năng sẽ ào ạt phủ xuống đầu họ như một cơn mưa ngay.

Các cung tiễn thủ lại một lần nữa giương cung, những bàn tay của các ma pháp sư lại xuất hiện quang hoa sáng lòa. Hầu như các binh sĩ đều trợn trừng mắt mà nhìn đội trưởng Không kỵ binh. Tát La đã nhẫn tâm bỏ rơi Mễ Kỳ Tư, vậy mà y lại còn lấy cái cớ "kháng lệnh" ra đe dọa kẻ khác nữa chứ.

Về mặt lợi ích, Tát La làm vậy là không có gì đáng trách, nhưng về mặt nhân đạo thì cách làm này của họ đáng để người ta hận thấu xương.

Áp lực cường đại ập vào mặt khiến cho đội trưởng Không kỵ binh ý thức được mình đã đụng vào lò lửa, nên nhất thời á khẩu luôn.

Mắt thấy Mộ Dung Thiên đã đếm tới "2", nghe khẩu khí của hắn thì đúng là nói được thì sẽ làm được. Nếu như hắn không đạt được mục đích thì chỉ e phe mình sẽ bị táng thân tại đây rồi.

- Thành thủ đại nhân, xin chờ một chút!

Ngữ khí của đội trưởng Không kỵ binh cũng mềm mỏng trở lại. Đụng với tảng đá cứng như Mộ Dung Thiên này, y không thể làm gì khác hơn là phải tự nhận mình xui xẻo rồi.

Nếu bị Long vương phạt nặng vì không hoàn thành được nhiệm vụ so với việc mất mạng ở đây thì kể ra cũng còn khá lắm rồi. Huống chi việc Mộ Dung Thiên kháng lệnh, khiến cho bọn y không thể đưa hắn về thì cũng có thể lượng thứ được kia mà.

Y đưa tay ra hiệu, ở trên không trung gần đó liền có hai nữ Không kỵ binh điều khiển Ngự Phong Kích Hồng của mình đáp xuống đất.

Lộ Thiến, Lạc Na và Lệ Toa đang nằm tĩnh lặng ở trên lưng hai con Kích Hồng đó, tuy họ đều bất tỉnh nhân sự, nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, giống như là đang ngủ say vậy. Coi bộ là không có vấn đề gì rồi.

Ngoài ba người đó ra, không ngờ lại còn có cả Đình Đình ở trong đó nữa. Mộ Dung Thiên biết rõ Vu nữ có rất nhiều kỳ thuật, kiến thức uyên bác, giảo hoạt tựa hồ ly, tuyệt đối không dễ dàng để bị rơi vào tay địch thủ như vậy đâu. Nhưng vì nàng cũng muốn thấy Tàng long thiết vệ bắt Mộ Dung Thiên mang về nên mới cố ý để họ bắt đi, bởi vì nếu Mộ Dung Thiên mà bị tử trận tại Mễ Kỳ Tư, vậy thì đại kế báo thù của nàng sẽ hoàn toàn thất bại rồi.

Mộ Dung Thiên tất nhiên cũng hiểu rõ lòng dạ của nàng, nhưng hắn chỉ không vạch trần mà thôi.

Đội trưởng Không kỵ binh giải thích:

- Bọn họ chỉ trúng phải "Long truân" thôi, không có bị thương tổn gì đâu. Sáng sớm mai sẽ tự động tỉnh lại.

Mộ Dung Thiên ra hiệu cho thủ hạ đưa nhóm người Lộ Thiến về, sau đó mới cười ha hả nói:

- Đội trưởng, nếu sớm làm vậy thì có phải là tốt rồi không? Ngươi xem, chẳng phải ai cũng đều vui vẻ đó sao?

"Vui mừng cái rắm!" Đội trưởng Không kỵ binh thầm chửi trong lòng một câu. Không biết đầu óc người này nghĩ sao, khi không lại bỏ đi sinh mạng quý báu và tiền đồ sáng lạn của mình mà vất đi như vậy. Ngay cả những kiều thê mỹ thiếp cũng giữ lại nguy thành mà chịu chết chung với hắn.

Cùng với việc chửi thầm Mộ Dung Thiên, y cũng đồng thời ngầm tính toán tìm lý do để biện hộ cho sự thất bại của mình khi trở về đối mặt với Long vương. Từ việc nhiều lần Long vương hạ lệnh bằng mọi giá phải bắt cho được Mộ Dung Thiên để mang về, qua sự coi trọng của Long vương cũng có thể thấy được một khi mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì khi trở về nhất định sẽ bị giáng chức cho xem.

- Để bọn họ đi!

Lúc này Khôi phục đan đã có tác dụng nên Mộ Dung Thiên cũng hồi phục lại được một tí khí lực, vì vậy mà thanh âm của hắn cũng lớn hơn khá nhiều.

Các Phi Hành linh sủng ở trên trời và những binh sĩ áng giữ trước đại môn của phủ thành chủ đều tản ra và nhường lại một lối đi. Long tộc Không kỵ binh và Tàng long thiết vệ không nói thêm lời nào mà chỉ lẳng lặng bỏ đi. Trước mắt bao nhiêu người, họ đều bị mất mặt hết. Chấp hành mệnh lệnh này quả thật là không có kết quả tốt đẹp gì.

Nhất là Tạp Tư Khăn, y phục của y đã bị thiêu rụi gần hết, trông chẳng khác trần trụi là mấy. Dã Man nhân vốn có suy nghĩ đơn giản, nhưng gặp phải tình huống này thì cũng tự cảm thấy rất xấu hổ, lại không thể thay y phục ngay trước mặt đông người như thế, vì vậy mà y chỉ có thể lấy tay che hết chỗ này tới chỗ kia, giấu đầu hở đuôi. Người chậm chạp nhất trong đoàn vốn là lực sĩ Dã Man nhân, vậy mà lúc này bỏ đi thì tốc độ lại còn nhanh hơn thỏ nữa.

Các dân chúng trong thành cũng bị kinh động bởi biến cố mà lũ lượt kéo đến xem chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này họ thấy một đám Ngự Phong Kích Hồng bay qua từ phía trung tâm của thành, thế là mọi người mới tỉnh ngộ ra, thì ra đội phi hành tinh anh của đế quốc đã đến rồi.

Bọn họ đoán không sai, đội phi hành tinh anh đã hoàn thành nhiệm vụ, mang theo một bộ phận quan lớn quý tộc đến hợp cùng nhóm Long tộc Không kỵ binh.

Ngoài Mộ Dung Thiên ra, Tư Tháp Tây Á đều không muốn để mất đi một quan viên nào, còn lại những người trên danh sách đều là những người tự nguyện chọn ở lại, vì vậy mà hành động của đội phi hành tinh anh được thuận lợi hơn nhóm Long tộc Không kỵ binh nhiều lắm.

Kế hoạch hành động lần này vốn là hoàn toàn bí mật, nhưng hiện tại đã vượt ra ngoài dự liệu. Vì hành thích bại lộ mà các Không kỵ binh và các quan lớn quý tộc đều cảm thấy rất xấu hổ.

Bỏ rơi dân chúng, lâm trận bỏ chạy, những việc này dù sao cũng không phải là việc vẻ vang gì.

Bọn họ chỉ đành giấu mặt giấu mày rời khỏi Mễ Kỳ Tư trong ánh mắt đầy khinh bỉ của những người ở lại, mà những ánh mắt đó trước kia đã từng nhìn họ đầy ngưỡng mộ và tôn kính.

Cho dù họ có may mắn giữ lại cái mạng, nhưng từ nay về sau, trên người họ sẽ bắt đầu được khắc lại dấu ấn "nhu nhược", nửa đời sau vĩnh viễn sẽ không vượt qua được sự sỉ nhục và tự trách bản thân mình.

Trong lòng của họ có lẽ cũng nảy ra sự hối hận rất mạnh, biết đâu việc tử trận trên sa trường mới là sự chọn lựa tốt nhất. Trên đời này, có những thứ còn đáng quý hơn cả sinh mạng nữa.

Theo sự khuất bóng của đội phi hành tinh anh, trận rối loạn này rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Trên cơ bản, phủ thành chủ đã bị chiêu Viêm ngục của Mộ Dung Thiên hủy diệt hoàn toàn, nhưng cũng may vừa có một số quan viên bỏ đi, nhờ vậy mà phủ đệ của họ cũng được bỏ trống, thế là Mộ Dung Thiên dọn ngay vào đó luôn.

Sau khi trải qua việc này, tất cả toàn thành, nhất là khu trung tâm có các trọng quan cư ngụ đều được tăng cường phòng ngự, để tránh cho sự việc tương tự lại xảy ra lần nữa.

Khi Mộ Dung Thiên đến nơi ở mới thì trời cũng vừa sáng.

Liên tục làm việc một ngày hai đêm, hơn nữa tối qua lại chiến đấu kịch liệt như vậy, những điều đó đã khiến Mộ Dung Thiên không thể nào tiếp tục chống đỡ nữa, thầm nghĩ phải tìm một cái giường mà ngủ một giấc mới được.

Lúc này trong lòng hắn đột nhiên nổi lên sự báo hiệu, tuy thân thể đang mệt mỏi nhưng điều đó vẫn không hoàn toàn bỏ đi linh giác của một cao thủ được.

Một thân ảnh chậm rãi bước ra, toàn thân hắc y, đôi mắt của đối phương tựa như có một tầng vụ thủy che đậy vậy.

Nữ tử tựa như một luồng khí vụ này luôn luôn xuất hiện ở những lúc bất ngờ nhất, đồng thời cũng luôn luôn xuất hiện tại những địa phương thần bí nhất.

Có thể vượt qua vòng thủ vệ sâm nghiêm ở bên ngoài để vào được đến đây, xem ra thực lực của Nhận Vụ tựa hồ vẫn còn bị đánh giá thấp rồi.

Thậm chí Mộ Dung Thiên còn hoài nghi, không biết vừa rồi có phải nàng đã cố tình giữ lại sức trong lúc chiến đấu hay không. Nói một cách khác, nàng vốn am hiểu "Không gian phong tỏa" kia mà, tại sao lại không dùng tới?

Mộ Dung Thiên không lớn tiếng kêu gọi thủ vệ chạy vào, mà hắn chỉ nhíu mày hỏi:

- Ngươi còn chưa đi ư?

Nhận Vụ thở dài:

- Đành chịu thôi, ta nhận được hai mệnh lệnh của Long vương. Một là toàn lực bảo vệ cho sự an toàn của đại nhân, hai là phải đưa ngài trở về. Nếu mệnh lệnh thứ hai không làm được, vậy thì ta chỉ đành tiếp tục chấp hành mệnh lệnh thứ nhất thôi.

Mộ Dung Thiên cười:

- Vậy à?

Lần này nàng đã đi rồi lại quay về, rốt cuộc là xuất phát từ chỉ thị của Long vương, hay là tự mình quyết định đây?

Mộ Dung Thiên không dám xác định điều đó, nhưng hắn cũng không tính tìm hiểu nguyên do. Hắn chỉ biết là, ít ra lúc này bên cạnh mình còn có được một trợ thủ đắc lực.

Nhận Vụ, Nhận Vụ, quả thật là một nữ nhân giống hệt như sương mù vậy, không thể nào nắm bắt được.
Bình Luận (0)
Comment