Dị Giới Dược Sư

Chương 347

- Ngươi.....

Nhìn Mộ Dung Thiên ở trước mặt mình, lời của Tân Địch Á vừa lên đến miệng thì vẫn không thốt ra thành tiếng được.

Nếu là trước kia, nàng vẫn có thể gọi hắn là thành thủ đại nhân, nhưng còn hôm nay thì sao?

Sử Mật Tư?

Đan Ni Tư?

Tân Địch Á vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tinh thần rất tốt rồi, thế nhưng bỗng nhiên nàng lại phát hiện ra mình lại không thể nào đối mặt với nam nhân kia được.

Mộ Dung Thiên mỉm cười, nói:

- Tân Địch Á tiểu thư, thật xin lỗi!

Mọi người nghe vậy thì đều thắc mắc không biết chuyện gì. Vị thành thủ của Mễ Kỳ Tư này đã lặn lội đường xa đến đây cứu người, theo đúng lý thì người được cứu phải tôn kính hắn mới phải, cớ sao hắn lại đi xin lỗi người được cứu?

Thấy thần thái kỳ lạ không giống với thường ngày của Tân Địch Á, ai nấy cũng đều thắc mắc, chẳng lẽ giữa bọn họ có chuyện gì không thể nói ra hay sao?

Một bên là tuyệt thế anh hùng, một bên là mỹ nữ khuynh thành, nếu đôi bên kết hợp thì sẽ xảy ra chuyện gì? Huống chi, lúc trước Tân Địch Á còn là phó thành thủ của Mễ Kỳ Tư nữa, đôi bên sớm tối gặp nhau, chắc là rất dễ "lâu ngày sinh tình" lắm.

Vì thế mà mọi người đang có mặt đều bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng không có ai đố kỵ cả, bởi vì họ đều nghĩ quả thật là Mộ Dung Thiên rất đủ tư cách để hái cành hoa mỹ lệ đó. Hoặc giả chỉ có mình Lôi Đặc là ngoại lệ, vì trong mắt gã, việc anh hùng cứu mỹ nhân và được mỹ nhân ái mộ phải là mình mới đúng.

Bởi vậy, lòng đố kỵ vì thấy danh tiếng của mình đị đoạt mất chợt nổi lên cực mạnh, nhưng tia oán hận ở trong mắt gã chỉ lóe lên trong chớp mắt mà thôi, ngoài ra không có bất cứ một biểu hiện nào khác cả.

Ngay cả Mộ Dung Thiên cũng không ý thức được việc mình vừa kết oán với một người rất lãng xẹt.

Còn lúc này thì Tư Tháp Tây Á đang cảm thấy rất xấu hổ ở trước mặt đám thuộc hạ cũ. Mấy tháng trước, nàng đã bỏ rơi họ, nhưng hôm nay chính họ lại đến đây để cứu mình.

Nếu không phải là người đã từng nếm qua cái loại cảm giác khó chịu này thì chắc chắn sẽ không bao giờ hiểu được nó.

Còn có một người khác cũng cảm thấy rất khó chịu giống như Tư Tháp Tây Á vậy, đó chính là tiểu đội trưởng của Long tộc phi hành đội, người đã hai lần chấp hành mệnh lệnh cưỡng bức Mộ Dung Thiên quay về Tát La. Lúc này gã cũng cảm thấy gai gai trong lòng, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Nhiệm vụ kia của gã vốn là bí mật, mà hiện tại quân hai bên hội hợp, bầu không khí hào hùng sau khi thắng trận lại càng khiến cho gã bẽ mặt hơn.

Lại nữa, không biết là có nên tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đó hay không? Xem ra với tình huống hiện nay, có lẽ là không cần thiết nữa rồi.

Nếu như lúc này mà bỏ đi trước mặt bao nhiêu người, hiển nhiên sẽ gây thắc mắc cho rất nhiều người.

Gã tiểu đội trưởng chợt cảm thấy hối hận, vì lúc nãy đã không nhân lúc Cái Tây và những người khác rượt theo truy kích liên quân Đông Nam mà bỏ đi trước.

Chỉ là nếu bỏ qua một trường đồ sát khiến người ta hả hê trong lòng thế này, không biết sau đó gã có thấy tiếc nuối hay không?

Cũng may lúc đó Cái Tây lại giới thiệu những quý khách tiếp theo, dẫn dắt sự chú ý của người ta sang hướng khác, nhờ vậy mà gã mới được giải vây.

- Thành chủ, vị này là sứ giả đặc phái của liên quân Tây Bắc, và cũng là môn hạ của Cuồng Sa thành quốc sư Bái Yết La, Khắc Lý Tư Đế tiểu thư. Nếu không có sự giúp đỡ của nàng ta thì thắng lợi lần này đã không dễ dàng như thế rồi.

Nhìn dáng thướt tha và rất có phong cách của nàng mỹ nữ Sa tộc, trước mắt Lôi Đặc chợt sáng lòa, gã ân cần thốt:

- Khắc Lý Tư Đế tiểu thư xinh đẹp, đa tạ nàng đã giúp đỡ. Lôi Đặc xin đại diện cho dân chúng toàn thành Đa Đa Lạp Đặc chào đón nàng giá lâm nơi đây.

- Lôi thành chủ quá lời rồi!

Khắc Lý Tư Đế mỉm cười đầy quyến rũ, đồng thời đưa mắt đánh giá Lôi Đặc một lượt, sau đó liền nhanh chóng có nhận xét tổng quát về gã nam tử này. Đây chính là một trong những tuyệt nghệ giao tiếp của nàng.

Rõ ràng con người này có dấu hiệu của một kẻ tửu sắc quá độ, hơn nữa, căn cứ vào tình huống lúc nãy gã vừa chạm mặt Mộ Dung Thiên thì có thể thấy được, gã là một kẻ hẹp hòi, và lòng đố kỵ rất nặng. So với những gì được ghi lại trong tư liệu mà nàng đã đọc được thì chẳng sai chút nào.

Tuy Mộ Dung Thiên không để ý đến địch ý ẩn giấu trong ánh mắt của Lôi Đặc, nhưng điều đó lại không qua mắt của Khắc Lý Tư Đế được.

Nữ nhân vốn là một loại người rất tinh tế, nhất là một cao thủ trong xã giao chính trị như Khắc Lý Tư Đế. Phải biết rằng, chính trị là một môn nghệ thuật, tranh giành rất gay gắt. Giữa hai người có lập trường tương phản, hầu như lúc nào họ cũng phải tỏ ra dáng vẻ thân mật khắng khít như là chiến hữu lâu ngày vậy. Do đó mà những người xuất sắc trong việc xã giao chính trị cần phải học được cách xem mặt mà đoán ý, cần phải lưu tâm đến những câu nói trong vô tình, những ánh mắt lơ đãng, hoặc thần thái hay động tác nhỏ nhặt nào đó của những người xung quanh mình, vv....bởi vì những chi tiết nhỏ nhặt đó sẽ rất có thể trở thành tin tức và công cụ hữu dụng cho mình.

Lần đầu khi nàng gặp Đan Ni Tư, bề ngoài của hắn giống như một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng khi đối diện với tình cảnh đầy áp lực, hắn liền đập tan hình tượng đó ngay, và trở nên rất nghiêm túc. Còn Lôi Đặc tuy bề ngoài biểu hiện dáng vẻ uy phong lẫm liệt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy gã chỉ là một kẻ được tô vàng nạm ngọc ở bên ngoài, còn bên trong thì chỉ là gỗ mục mà thôi.

Vì từ nhỏ Lôi Đặc đã được sống trong sự bảo bọc che chở của phụ thân, nên đã tạo ra tính tình hư ngụy giả dối của gã, do đó mà gã chỉ có thể gạt gẫm được người thường, chứ còn loại nữ tử giảo hoạt như hồ ly giống Khắc Lý Tư Đế này thì chẳng thể nào qua mắt được.

Đằng sau dáng vẻ tươi cười của Khắc Lý Tư Đế cũng ẩn chứa sự miệt thị, chỉ có những nam tử với sức chinh phục và sức thống trị cực mạnh thì mới có thể khiến cho nàng cảm thấy hứng thú được. Vị thành chủ của Đa Đa Lạp Đặc ở trước mắt đây còn kém xa lắm.

Thế nhưng Lôi Đặc lại không nghĩ như vậy. Gã rất có hảo cảm đối với nụ cười dễ làm khuynh đảo các nam nhân trong lúc giao tế của nàng ta, một nụ cười mà lúc nào nàng cũng có thể ban phát cho những người xung quanh, nhưng nó đã khiến cho gã hiểu lầm là nàng mỹ nữ này đang muốn quyến rũ mình.

Ở trong mắt Lôi Đặc, bất cứ mỹ nữ nào khi nhìn thấy mình tuổi còn trẻ như vậy mà đã ngồi lên bảo tọa thành chủ của một thành thị cấp một thì đều sẽ có phản ứng như thế.

Ừm, mỹ nữ Sa tộc đang đứng bên cạnh Khắc Lý Tư Đế cũng không tệ, khuôn mặt búp bê phối hợp với khí chất lãnh khốc, quả là có khí vị rất đặc biệt.

Lôi Đặc vui mừng hả hê trong lòng, gã bắt đầu thầm tính toán tìm cơ hội và địa điểm thích hợp để hẹn các mỹ nữ ra "làm quen" một chút, nói không chừng sẽ có thể nhất tiễn hạ song điêu và nhận được sự giúp đỡ của họ nữa.

Nhìn ánh mắt đang dán chặt lên người Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na của Lôi Đặc, trong lòng Cái Tây liền biết bệnh cũ của gã lại tái phát, nên lão cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lão đang định tìm cơ hội để đề tỉnh gã một chút, để cho gã biết như vậy rất là thất lễ, nhưng đột nhiên lúc này lại có một gã tuần thú sư kiêm truyền tín binh vội vàng chạy đến và dừng lại ở trước mặt mọi người.

Ánh mắt của gã hết nhìn sang Cái Tây rồi lại nhìn sang Lôi Đặc, cuối cùng ánh mắt của gã cũng dừng lại ở trên người Lôi Đặc, vì dù gã vô năng nhưng trên danh nghĩa thì vẫn là thành chủ của Đa Đa Lạp Đặc.

- Lôi Đặc thành chủ, trong lúc truy bắt tàn dư của quân địch, chúng thuộc hạ đã bắt được vài trăm tên ca thủ đang ẩn núp tại rừng Hà Phồn Tiều Thạch, không biết nên xử trí họ thế nào?

Ca thủ là một trong những chức nghiệp đặc thù, tuyệt không thể xem thường sự tồn tại của họ ở trong xã hội, nhất là những ca thủ trứ danh, họ giống như các minh tinh ở Địa cầu vậy, và đặc biệt được dân gian ái mộ. Chức nghiệp của họ đã phá vỡ quy tắc vốn có ở đại lục, vì địa vị của họ còn cao hơn những quan viên và chiến chức giả cao cấp nhiều lắm.

Đặc điểm của ca thủ là kiêm cả hai loại lãnh vực, họ vừa là chức nghiệp sinh hoạt phổ thông và vừa là chức nghiệp phụ trợ cho các chiến đấu chức nghiệp khác. Đầu tiên là họ có thể giúp cho đại chúng tiêu khiển, thứ hai là trong lúc chiến đấu, họ có thể dùng tiếng hát của mình để kích thích sức chiến đấu của các dũng sĩ.

Trên chiến trường, thông thường các ca thủ sẽ được bố trí tại vị trí cuối cùng của hàng ngũ tiên phong, lúc đó họ sẽ được dịp phát huy tác dụng của Thanh hệ kỹ năng của mình. Thế nhưng ngoài tác dụng kích thích sĩ khí ra, họ lại không có sức chiến đấu hay năng lực tự bảo vệ mình chút nào. Trong những trường hợp hàng ngũ phe mình bị đánh tan tác, họ sẽ rất dễ bị đối phương bắt giữ.

Đa số các ca thủ đều là nữ nhân, và họ cũng là những đối tượng lý tưởng của giới quý tộc thích nạp mỹ nhân làm thê thiếp. Điều đó cũng giống như giới phú hào ở Địa cầu vậy, họ vẫn luôn thích thuê bao minh tinh để tô điểm thêm cho mình.

Đó chính là nguyên nhân vì sao Lôi Đặc lại cảm thấy hứng thú khi nghe tới chuyện này. Ca thủ của Lam Nguyệt đế quốc vốn lừng danh thiên hạ, đoàn quân vừa bị đánh bại kia là do Lam Nguyệt dẫn đầu, tất nhiên sẽ không thiếu ca thủ của họ. Nếu có thể thu nạp họ làm của riêng, vậy thì đó chính là diễm phúc của nam nhân chứ chẳng sai!

Lúc này, ngay cả đám quan viên vẫn luôn chỉ biết nịnh hót Lôi Đặc cũng tỏ ra thèm thuồng đến nhỏ dãi. Căn cứ theo kinh nghiệm, Lôi Đặc thế nào cũng sẽ rộng rãi mà chia bớt cho họ cùng được hưởng lợi.

Sau khi nguy cơ tạm thời qua đi, điều mà họ nghĩ tới đầu tiên không phải là làm sao để tăng cường sức phòng ngự của Đa Đa Lạp Đặc để chống đỡ đợt tấn công tiếp theo của quân địch, mà họ chỉ nghĩ tới hưởng lạc mà thôi.

Nghĩ tới sự diệu dụng sau khi thu nạp những ca thủ của Lam Nguyệt vào túi, Lôi Đặc liền như mở cờ trong bụng, gã ho khan hai tiếng rồi nói:

- Cái Tây, ngươi hãy đưa Đan Ni Tư đại nhân, Khắc Lý Tư Đế tiểu thư và những vị quý khách vào thành tẩy trần trước. Liên quân Đông Nam thật là đáng ghét, để ta cùng với đám người Cách Ni Khả Đặc Lan phó thành thủ, A Nhĩ Ngõa phó thành thủ, và Bỉ Nhĩ tham mưu trưởng đích thân đi thẩm vấn những tên tù binh đó, rồi mau chóng áp giải bọn họ về đây.

Tuần thú sư ứng thanh tiếp lệnh, còn Cái Tây thì ngầm lắc đầu thở dài, vì lão thừa biết ý tứ trong lời nói của Lôi Đặc.

Tiền thành chủ Lý Tư Đa Phu anh minh là thế, nhưng sao lại sinh ra một tên nhi tử vô tích sự như vậy chứ?

Chẳng qua lão không tiện can thiệp vào việc này, vì sau khi nội chiến giữa nhân loại bùng nổ, việc thu nạp nữ tù binh làm thê thiếp chứ không cưỡng gian xong rồi lại vứt bỏ vốn đã trở thành một thói quen được đại lục mặc nhận là không thiếu đạo đức rồi. Việc làm đó hầu như sẽ không khiến cho ai tức giận được nữa.

Nói trở lại, chẳng thà để Lôi Đặc đi chọn mỹ nữ còn hơn là để gã đi tiếp đãi đám người Đan Ni Tư, bằng không thì đến lúc đó chẳng biết gã sẽ làm ra những việc mất thể diện gì nữa.

Mộ Dung Thiên cũng không quan tâm đến những chuyện vu vơ thế này, do đó mà hắn liền đi theo Cái Tây và bước lên lưng một con sủng thú cao to, rồi tiến vào Đa Đa Lạp Đặc. Tất cả những tướng sĩ khác cũng theo hắn vào thành.

Lúc này có một đội tuần thú sư binh tiến đến trước mặt đoàn người, vừa nhìn thấy đám người của Cái Tây thì họ đều vội vàng nhảy xuống đất để thi lễ. Trong những tình huống không khẩn cấp, đây chính là quân kỷ cần phải có của các quân nhân.

Trong tiếng quát lớn, đám hải thú cỡ trung đang cản đường liền vội vàng tránh đường cho đoàn người.

Trên lưng những con hải thú kia là những nữ tử xinh đẹp, ai nấy đều có khí chất đặc biệt, nhưng thần tình của họ lại đang cực kỳ hoảng loạn. Họ bất lực, túm tụm vào một chỗ, hy vọng có thể thông qua đồng bạn mà kiếm được dũng khí để đối diện với tương lai mịt mờ trước mắt.

Sau khi trở thành tù binh, số phận của họ sẽ bị người khác nắm giữ trong tay.

Có lẽ bọn họ đều là ca thủ của liên quân Đông Nam đây, Mộ Dung Thiên thầm thở dài một tiếng. Hắn quả thật lực bất tòng tâm đối với những nữ tử đáng thương này.

Nhưng ngay khi ánh mắt của hắn vừa quét lên một người vừa lướt qua bên cạnh hắn, toàn thân Mộ Dung Thiên đột nhiên chấn động mạnh, đồng thời cũng gò cương cho con sủng thú mình đang cưỡi vội dừng lại.

Khắc Lý Tư Đế ở bên cạnh thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:

- Đan Ni Tư đại nhân, ngài sao vậy?

Nữ tử vừa rồi có mái tóc màu ô liu, y phục trắng tinh, mà khí chất lại thanh nhã như tiên, tựa như u lan trong thâm cốc vậy. Mỗi một nàng ca thủ đều có dung mạo xuất chúng và khí chất tuyệt hảo, nhưng mấy trăm mỹ nữ này lại không thể che lấp được nét thanh tú của nàng ta. Chỉ cần ai đã trông thấy nữ nhân đó, tất sẽ bị hấp dẫn bởi nét ưu nhã siêu phàm thoát tục của nàng.

Không sai, Mộ Dung Thiên đã từng nhiều lần mơ tưởng sẽ gặp lại Khải Sắt Lâm, nhưng tuyệt đối không ngờ lại gặp được nàng trong một hoàn cảnh thế này!
Bình Luận (0)
Comment