Dị Giới Dược Sư

Chương 359

Trăng sáng nhô lên cao, bầu trời đầy sao rực rỡ.

Tư Ba Đạt Khắc Lộ ở dưới ánh trăng bạc trông rất hài hòa yên tĩnh, tựa như xử nữ vậy, để lộ ra một bộ mặt khác của trung tâm thương mại rất ít khi thấy được.

Tại khu vực phủ đệ của giới quý tộc, có một tòa phủ đệ cao cấp đang thắp đèn sáng rực, người hầu kẻ hạ ở trong đó tới lui nườm nượp, ai nấy cũng đều bận đến nỗi đầu tắt mặt tối.

Hiện nay nhân vật phong vân có thể gây chấn động suốt cả thành thị Tư Ba Đạt Khắc Lộ này, thậm chí còn là toàn bộ thương giới của Tát La là Ca Ngõa Lợi Phu Nặc lại đang bận rộn phân phó kẻ hầu người hạ dọn dẹp và thiết bày các thứ, cùng với trang trí phòng ốc và tu bổ hoa cỏ, vv.....

Nhưng địa vị của lão không phải là chủ nhân của tòa phủ đệ cao cấp này, mà chỉ là quản gia thôi.

Thật không ngờ một thương nhân tài giỏi được giới thương trường công nhận là có thành tựu gần như lão hội trưởng Liên Chức công hội Cát Tư của Lam Nguyệt đế quốc, vậy mà lại hạ mình đi làm quản gia cho người khác, đồng thời còn bỏ ra thời gian quý báu để chăm sóc những công việc nhỏ nhặt thế này nữa.

Thế nhưng dường như Ca Ngõa Lợi Phu Nặc lại không có chút oán giận nào, thậm chí lão còn rất nghiêm túc, giống như là đang tiến hành một chuyến buôn bán quyết không thể có một chút lỗi lầm nào vậy. Lão làm việc cật lực, trên đầu đổ đầy mồ hôi, bất cứ một góc nhỏ nào trong tòa phủ đệ này đều được lão để mắt tới, cho dù là một vết bẩn nhỏ trên tường, hay là một chiếc lá không được sắp xếp ngay ngắn ở trên cây cũng đều không bị bỏ sót. Mức độ giám sát công việc ở đây chặt chẽ đến mức không thua gì sự tính toán tỉ mỉ ở trên thương trường vậy.

Nghĩ tới việc Ca Ngõa Lợi Phu Nặc ở trên thương trường chỉ cần tùy tiện động một ngón tay, hoặc mở miệng nói một câu, vậy chỉ sợ toàn bộ các mối làm ăn ở trên Tát La sẽ bị chấn động không nhỏ. Với thân phận đó mà bắt lão phải làm quản gia, đúng thật là dùng đao mổ trâu đi giết gà, quả là ủy khuất cho lão nhiều lắm.

Nhưng nếu biết được thân phận của chủ nhân nơi đây thì sẽ không ai cảm thấy bất ngờ với việc Ca Ngõa Lợi Phu Nặc hạ mình làm quản gia cho hắn nữa.

Trong một khoảng thời gian ngắn, người này đã thu được Vô Thị huân chương cùng dòng họ, là thiên tài thống soái Đan Ni Tư danh chấn hải quốc. Bất luận một ai khi nghe đến danh đều sợ đến nỗi nội tiết mất cân đối. Huống chi, hắn lại còn là người đã đề bạt lão từ một chức quan nhỏ tại một thành thị cấp bốn và từ từ bò lên cao cho đến địa vị hôm nay.

Do đó, bất luận làm việc gì cho hắn, Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đều cảm thấy rất xứng đáng, huống chi hắn lại là người có thể khiến cho lý tưởng của lão trở thành hiện thực. Giờ đây đã sắp đến ngày hôn sự của hắn, vì thế nên Ca Ngõa Lợi Phu Nặc phải bỏ hết mọi thương vụ quan trọng sang một bên, để thay hắn lo chuẩn bị tất cả cho thật hoàn mỹ.

So với đám hạ nhân đang bận rộn, nhân vật chính của hôn lễ trái lại thì rất thảnh thơi.

Lúc này Mộ Dung Thiên đang nằm ở trong căn phòng trung ương của tòa phủ đệ này. Nó là Trích Tinh tháp, là một kiến trúc có mái ngói lưu ly và cao nhất ở đây, và sắp tới cũng sẽ là tân phòng của hắn. Hai tay của hắn đang gác sau đầu, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Dưới đôi tay khéo léo của nữ kiến trúc sư trứ danh của đế quốc, Ôn Ny Toa, Trích Tinh tháp như chú hạc ở giữa bầy gà, nổi bật bất phàm. Khi người ta đứng trong tháp, tuy chưa đến mức với tay là sẽ hái được sao, nhưng khi ở tại một nơi cao như thế, vầng trăng trên không quả thật gần với mình nhiều lắm.

Lúc này bên cạnh Mộ Dung Thiên không có ai cả, Tân Địch Á và Mâu Cơ đều đang ở tại Niêm Hoa tộc và Long phủ. Y theo phong tục đồng thú nhị thê (cưới hai vợ một lúc) của Tát La, trong ba ngày trước hôn lễ, hai nàng không được gặp mặt tân lang.

Đình Đình thì đang giúp đỡ nghĩa phụ chuẩn bị hôn lễ, Lạc Na, Lệ Toa và Hải Luân Na thì cũng không nhàn rỗi chút nào. Ngay cả Lộ Thiến hầu như lúc nào cũng như hình với bóng với Mộ Dung Thiên thì lúc này cũng không có ở đây nốt. Bởi vì nàng biết, hàng tháng, có một hai ngày là Mộ Dung Thiên lại thích ngồi ở chỗ cao nhất mà tư lự, tốt nhất là đừng có ai đến quấy rầy hắn.

Mà vào những lúc này, có thể ngồi bầu bạn với hắn chỉ có một người thôi.

Không, nói chính xác hơn thì nó không phải là người.

- Gâu!

Con Tật Phong đang nằm gối đầu lên người Mộ Dung Thiên, lười biếng sủa lên một tiếng.

Sau khi Tật Phong hóa noãn lần thứ hai, trong suốt mấy tháng qua, nó đã không có một chút động tĩnh nào, nhưng dường như gần đây đã cảm ứng được sắp tới ngày đại hỷ của chủ nhân, thế là hôm qua nó bỗng nhiên phá trứng ma ra.

Trước kia đội trưởng sủng thú quân đoàn của Mễ Kỳ Tư là ngự thú sư Lô Phân Kỳ đã từng nói qua, sủng vật sau khi sống lại sau lần hóa noãn thứ hai thì sẽ có lực lượng mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng mà rất kỳ quái, Tật Phong không hề biểu hiện một chút biến hóa nào. Trái lại, theo sự kiểm tra của lão ngự thú sứ Pháp Mã Nhĩ ở trong thành, lực lượng của nó bây giờ còn yếu hơn trước khá nhiều.

Việc này làm cho người ta suy nghĩ nát óc mà cũng không hiểu nổi. Đối với người dầy dạn kinh nghiệm như lão Pháp Mã Nhĩ, dù có vuốt rụng hết râu mép thì vẫn không tìm ra được lý do tại sao lại như vậy. Đến cuối cùng thì chỉ có thể đưa ra một giải thích hơi miễn cưỡng hợp lý một chút, đó là trong lúc tiến hành biến dị đấu loại với Cùng Kỳ, Tật Phong quả thật đã hấp thu được lực lượng của thượng cổ yêu thú, nhưng sau đó lại không thể "tiêu hóa" được bởi vì theo thường thức thì yêu khí và linh lực của sủng thú không thể cùng tồn tại được, do đó mà lực lượng của nó không những không tiến thêm mà lại còn thụt lùi nữa. Theo thuật ngữ chuyên nghiệp của Pháp Mã Nhĩ thì đó gọi là thoái hóa, một hiện tượng trưởng thành rất hiếm thấy của sủng vật.

Sau khi thoái hóa, Tật Phong đã không còn biến thân nữa, nó vẫn giữ lại hình dạng của một con chó nhỏ khả ái giống như trước, cả bản tính lười biếng trước kia cũng theo lực lượng giảm đi mà thức tỉnh trở lại, giờ đây nó ngoài ăn thì là ngủ, thật khiến cho Mộ Dung Thiên phải hoài nghi không biết con vật mình đang nuôi là chó hay heo nữa.

Xem ra hy vọng lúc trước của hắn đã tan thành mây khói rồi, vì dù cho nó có thể nuốt cả con thượng cổ yêu thú thì kết quả cuối cùng cũng vẫn là ngâm phân chó thôi.

Tuy nhiên, chỉ cần nó vẫn sống trên đời là tốt rồi.

Mộ Dung Thiên có thể chia sẻ những điều vui sướng hạnh phúc với tình nhân và bằng hữu, nhưng phiền não sâu kín vẫn chôn giấu trong lòng, chỉ có con Tật Phong này là đối tượng duy nhất mà hắn có thể kể lể hết mọi tâm sự của mình thôi.

Trước đây hắn vẫn thường trọng sắc khinh cẩu, thường lăn lộn trong chốn hương diễm, nên thời gian ở chung với Tật Phong không nhiều lắm, nhưng nếu mất đi nó, vậy thì Mộ Dung Thiên lại cảm thấy không quen. May mà bây giờ nó đã trở về rồi.

Mộ Dung Thiên đưa tay vuốt ve chiếc đầu lông xù của nó, than thở:

- Tật Phong, mày cũng nhớ nhà hả?

"Nhà" mà Mộ Dung Thiên vừa nhắc đến không phải là Mễ Kỳ Tư, cũng không phải là Lam Nguyệt, mà đó chính là một địa phương xa xôi vốn chẳng bao giờ có thể trở lại được.

Thậm chí, Thần Phong đại lục và địa phương đó căn bản cũng không phải ở cùng một không gian.

- Gâu!

Tật Phong lại sủa lên một tiếng để khẳng định.

Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.

(Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương)

Trước kia con Tật Phong này vẫn thường đi lang thang qua lớp học của các trường tiểu học, nó vẫn thường nghe các học sinh đọc lớn câu thơ này. Khi đó linh trí của nó chưa được khai mở nên không hiểu được ý nghĩa của câu thơ đó, còn giờ đây thì nó đã hiểu được rồi.

Mỗi lúc trăng tròn, lòng nhớ nhà của người ta tựa như đặc biệt sâu đậm hơn.

Mặc dù cuộc sống ở Thần Phong đại lục rất thoải mái, mỗi ngày được ăn thịt cá thỏa thuê, sau khi ăn xong thì lại được ngủ thẳng cẳng. Nếp sống đó hơn hẳn nếp sống lang thang của con chó nhỏ không gia cư ở Địa cầu nhiều lắm, nhưng Tật Phong lại không thể tự chủ được mà vẫn thấy nhớ quê hương cũ. Chó là một loài vật rất hoài cựu kia mà.

Chính vì vậy, trong một hai ngày mỗi tháng, nó vẫn luôn bầu bạn với Mộ Dung Thiên, ngồi một chỗ ngắm trăng và nhớ lại thời gian xưa kia.

Những tòa nhà chọc trời, những chiếc xe máy và ô tô, những công xưởng phun khói ngập trời, vv....tất cả những thứ này đều không có tại đại lục.

Tuy nhiên, tình cảm của Tật Phong dù sao cũng không phong phú bằng con người, bởi vậy mà nó không nhìn ra được, hôm nay Mộ Dung Thiên ngoài việc đang tưởng niệm cố hương ra, hắn còn đang tưởng niệm một thứ gì đó nữa.

Vầng trăng sáng dần dần biến ảo, hé lộ ra khuôn mặt mỹ lệ sáng ngời của một nữ tử không thua gì vầng trăng. Những đường nét thanh tao cùng với đôi mắt màu xanh đậm và nhãn thần tràn ngập tính khiêu chiến, tựa như nét kiêu ngạo của sự dung hòa giữa băng và hỏa vậy.

Lăng Đế Tư quả thật là một nữ tử rất đặc biệt.

Mộ Dung Thiên tự tin có thể hiểu được mỗi một nữ tử đã từng có quan hệ thân mật với mình, duy chỉ có Lăng Đế Tư là hắn không thể hiểu được. Nàng tựa như một hỗn hợp thể có rất nhiều mâu thuẫn vậy.

Thế nhưng khi hắn bị Lam Nguyệt phát lệnh truy nã, trong lúc chạy trốn, hắn đã bị Mông Na Lâm chặn được ở tại nơi tiếp giáp của thành Âu Mỗ và Đạt Lạp nội hải. Tình thế lúc đó cực kỳ bất lợi cho hắn, vậy mà nàng lại trở mặt với Mông Na Lâm, mạo hiểm tự mình làm tổn hại cơ linh để đánh chết Mông Na Lâm và đám Tử Vong Truy Sát đoàn, nhờ vậy mà hắn mới có thể an toàn ra biển. Bằng không, ngay chỉ e cả đám người Lộ Thiến cũng đã bị lăng nhục rồi.

Theo lời nàng giải thích lúc đó, hành động của nàng chỉ là vì Mông Na Lâm nhân dịp chiến loạn mà sử dụng tới "Hắc Ám hấp thu" để gian sát rất nhiều nữ tử, nên nàng phải báo thù cho họ.

Chỉ có những kẻ ngu si mới tin rằng sự việc chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng nữ tử đặc biệt này không bao lâu nữa sẽ biến mất trên cõi đời này.

Bởi vì nàng đã bị phán tử hình, thời gian là nửa tháng sau.

Cát Tư đau lòng cực độ, rốt cuộc cũng không nhịn được nỗi đau mất đi ái tử, trong cơn nổi giận liền không quản mọi thứ mà đưa ra mệnh lệnh đó.

Mặc dù Mông Na Lâm nhân dịp chiến loạn để gian sát những nữ tử có Hắc Ám tố chất trong người, gã đã dùng kỹ năng tà ác vô nhân đạo là Hắc Ám hấp thu để khôi phục lực lượng của mình, nhưng những việc đó đều bị Cát Tư che kín như bưng. Chỉ có mạng lưới tình báo cực mạnh như của Khải Âm gia tộc và một số ít người khác là biết được chân tướng mà thôi.

Ngược lại, việc Lăng Đế Tư mưu sát Mông Na Lâm lại rõ rành rành trước mắt bao nhiêu người, mà trên người gã vẫn còn cắm thanh Trảm Tình, đó chính là chứng cứ phạm tội tốt nhất. Vì vậy mà Khải Âm gia tộc tuy có miệng mà không thể nói thành lời, thế là họ chỉ đành phải im lặng mà thôi.

Đối với những người có kiến thức thì họ đều thấy được một sự nguy cơ đang ẩn tàng và chỉ trực nổ bất cứ lúc nào. Cuộc nội loạn giữa người thống trị tối cao của Lam Nguyệt và đại gia tộc hùng mạnh nhất rất có thể sẽ vì việc của Lăng Đế Tư mà bùng nổ dữ dội.

Đối với Cát Tư mà nói, hành động này đúng là cực kỳ thiếu khôn ngoan.

Nguyên bản Mộ Dung Thiên cũng muốn trường hợp này sẽ xảy ra, nhưng không phải xuất hiện theo phương thức này. Hắn thà rằng Cát Tư thâm trầm âm độc hơn, và sức nhẫn nại của lão cũng mạnh hơn một chút.

- Ngu ngốc!

Mộ Dung Thiên nhìn trời rồi tự lẩm bẩm.

Nếu như ngươi thông minh hơn một chút, ngày đó cứ khoanh tay mặc kệ, vậy thì hôm nay làm sao lại rước lấy cái họa sát thân chứ?

Không phải ngươi rất hận ta sao? Vậy tại sao lại làm ra một chuyện ngu xuẩn như thế?

Khuôn mặt của Lăng Đế Tư lại dần dần trở nên mờ nhạt, tới cuối cùng thì trở thành vầng trăng sáng như trước kia.

Ánh mắt của Mộ Dung Thiên thay đổi liên tục, cuối cùng hắn lấy một đồng kim tệ từ trong túi ra, rồi nói với con chó ở bên cạnh:

- Tật Phong, chúng ta chơi một ván nhé, lấy hai mặt chính phản của đồng kim tệ này để quyết định một việc, thế nào?

- Gâu!

Tật Phong vui vẻ đáp ứng, tuy rằng nó không biết là chuyện gì, nhưng nó vẫn rất có hứng thú với trò chơi.

Tuy nhiên, nhìn hai mặt của đồng kim tệ đang đảo vòng ở trên không, nó đột nhiên nhớ ra một việc, không phải hai mặt chính phản của đồng kim tệ kia đều giống nhau hết hay sao?
Bình Luận (0)
Comment